Mây Nuôi Tể Sau Ta Càng Đỏ - Sau Khi Nuôi Con Trai Tôi Thế Mà Lại Hot

Chương 15. Day 13


Bạn đang đọc Mây Nuôi Tể Sau Ta Càng Đỏ – Sau Khi Nuôi Con Trai Tôi Thế Mà Lại Hot – Chương 15. Day 13

17/08/2021

Edit: Nhật Nhật

Weibo này vừa đăng lên đã lập tức gây náo động lớn!

Thẩm Thành là ai nào?

Đầu năm nay dựa vào một bộ phim chiếu mạng kinh phí thấp mà nổi tiếng, giờ đang là ngôi sao lưu lượng cực hot.

Thường thường những tin tức không được thông báo chính thức như thế này đều bị coi là bịa đặt, nên nick marketing vừa đăng bài đã bị fan của cậu ta tóm được, chuẩn bị chiến một trận, nhưng lần này đối phương còn đăng kèm cả video nữa.

Fan còn đang hoài nghi tính chân thực của vụ việc lập tức dồn dập ấn vào link xem video.

Tức thì bị đánh choáng!

Tiếng thét chói tai, tiếng kêu cứu, cùng tiếng đập nước bì bõm xen lẫn vào nhau, Thẩm Thành ở trong dòng nước lúc chìm lúc nổi, cậu ta cố gắng vươn tay để người trên bờ kéo mình lên, nhưng mỗi lần đều không bắt được, fan hâm mộ xem là thót cả tim, không tự chủ được nín thở.

Mãi đến khi có người nhảy xuống dưới nước.

Người đó kéo Thẩm Thành lên, cố sức bơi về phía bờ, mái tóc dài ở trong nước trôi dập dềnh.

Thẩm Thành được người ở trên bờ đỡ lấy, người cứu cậu ta thì lại từ trong nước tự mình trèo lên, sau đó “Xoạt” một tiếng, vươn tay vuốt mái tóc dài ướt nhẹp về phía sau.

Hơi nước mịt mờ, cả người cậu thanh niên đều ướt sũng, trên lông mi cũng có nước đang chảy xuống, chỉ có đôi môi bị ngâm nước là có chút hồng hào.

Mọi người lại bị đánh choáng thêm một lần nữa.

Mãi một lúc lâu sau, mới có một vài fan hâm mộ hiếm hoi còn giữ được lý trí đăng bình luận lên.

[Em trai không có chuyện gì là tốt rồi QAQ]

[ Cứ tưởng là nick marketing lại bịa chuyện câu like, không ngờ lại là sự thật…]

[Chỗ này không phải núi Yến Xích à? Nếu tôi nhớ không nhầm thì dưới hạ du có một đập chứa nước đó, thật là nguy hiểm.]

Đương nhiên, các cô cũng không thể không bàn tán về vị anh hùng đã nhiệt tình ra tay cứu người này.

[ Cái người cứu em trai nhà mình ấy, có ai biết cậu ấy là ai không?]

[ Nếu tui đoán không nhầm, thì hình như là @Hề Gia Vận, diễn Tạ Yếm.]

[ Đệch, người đâu mà vừa đẹp vừa tốt bụng.]

[ Thực sự là có người vừa đẹp vừa tốt bụng nha, hu hu hu, ân cứu em trai, không có gì để báo đáp, không thì để mị lấy thân đền ơn đi.]


Không lâu sau, có một hastag mới ngoi lên bảng hot search.

“Người đẹp tốt bụng – Hề Gia Vận?”

Trong công ty giải trí Vạn Tượng, trợ lý đưa cho Triệu Tình một phần tài liệu, cô thấy Triệu Tình đang say sưa lướt cái hot search này, mặc dù trong lòng thấy kỳ quái, nhưng không hỏi ra, chỉ nói: “Chị Triệu, tài liệu em mang tới cho chị rồi đây.”

Triệu Tình đáp một tiếng, không vội xem ngay mà phất phất tay với trợ lý, “Em đến đúng lúc lắm, giờ chị phải đi họp, em viết cho chị một cái mail.”

Trợ lý: “Viết gì ạ?”

Triệu Tình: “Chị muốn ký hợp đồng với một nghệ sĩ, tự mình mang theo, em hỏi ý kiến của cậu ta giúp chị.”

Trợ lý: “?”

Trợ lý không thể tin nổi, hỏi lại: “Chị Triệu, chị muốn tái xuất giang hồ ạ!?”

Triệu Tình là một người đại diện vô cùng nổi tiếng, mắt nhìn người của cô rất độc đáo, kinh nghiệm làm việc không có gì để chê trách. Nghệ sĩ dưới tay cô, kém nhất thì cũng lấy được cái danh xưng “Ngôi sao lưu lượng” đang hot, không thì cũng là ngôi sao quốc dân, còn ảnh hậu với ảnh đế, Triệu Tình cũng đã đào tạo ra đến bốn, năm người rồi.

Chỉ có điều dẫn người quá mệt mỏi, cho nên sau này cô không làm nữa, không ít công tử nhà giàu có chút gia cảnh muốn tiến vào giới giải trí, mang tiền mang tài nguyên đến tìm Triệu Tình, nhưng cô cũng không chịu nhận, cho nên đột nhiên nghe Triệu Tình nói muốn dẫn người mới, trợ lý mới cảm thấy kinh ngạc đến vậy.

Cô không nhịn được lại hỏi Triệu Tình: “Chị Triệu, sao tự nhiên chị lại muốn dẫn người mới thế ạ?”

Triệu Tình nghĩ một lúc, cưới híp mắt nói: “Có lẽ là vì… Cậu ấy nhìn hợp mắt chị đi?”

*

Cuối cùng Hề Gia Vận nghỉ trọn một tuần.

Lúc cậu quay về đoàn làm phim, Tôn Văn Văn còn cố ý đến hỏi thăm: “Gia Gia, cậu khỏi hẳn chưa thế, có phải đạo diễn Tống không cho cậu nghỉ thêm không? Hay là tôi với Thẩm Thành cùng xin nghỉ một ngày, để cậu trở về nghỉ ngơi thêm nhé.”

Thẩm Thành cũng nói: “Không khỏi hẳn đã đi làm, mai mốt sẽ phiền phức lắm đấy.”

Phần diễn của Hề Gia Vận phần lớn là quay chung với hai người họ, họ mà xin nghỉ, vậy Hề Gia Vận cũng không thể quay tiếp được, cậu nghe xong thì dở khóc dở cười nói: “Đạo diễn Tống có cho nghỉ, nhưng mà chân đã khỏi hẳn rồi, bác sĩ cũng nói là không còn vấn đề gì nữa, nên em mới đến đoàn làm phim.”

Nghe thấy đây là ý của bác sĩ, Tôn Văn Văn mới thôi không ý kiến nữa. “Được rồi, không có chuyện gì là tốt rồi.”

Thẩm Thành cũng nói: “Thế thôi vậy, nhưng mà nếu thấy không thoải mái, anh Gia Gia nhớ phải nói ra đấy nhé, đừng có cố nhịn.”

Hề Gia Vận cảm ơn hai người họ, ba người lại thêm bạn tốt trên Weibo, xong rồi mới đi vào phim trường.

Hôm nay vì đuổi kịp tiến độ cho nên công việc kết thúc muộn hơn so với mọi khi, lúc Hề Gia Vận cầm được vào điện thoại đã là hơn tám giờ tối.

Cậu có một thói quen tốt, là bận xong sẽ kiểm tra tin nhắn rồi trả lời hết một lượt, cho nên lập tức thấy được tin nhắn của Phó Giai.

[Ngày mai anh có rảnh không? Buổi chiều qua chỗ em thử vai.]


[Mai tôi rảnh.]

Hề Gia Vận nhắn lại cho Phó Giai.

Vừa đúng lúc phần diễn ngày mai của cậu là buổi sáng, quay xong là không còn việc gì nữa.

Phó Giai có lẽ cũng đang nghịch điện thoại, thấy cậu nhắn lại thì rất nhanh đã gửi thời gian và địa điểm qua, Hề Gia Vận lưu vào máy, lại đánh vài chữ nữa gửi đi: [Ngày mai gặp lại.]

Phó Giai: [Ngày mai gặp.]

Tối tay Hề Gia Vận không bận việc vì, bèn quyết định chuẩn bị trước cho buổi thử vai ngày mai.

Cậu tìm nguyên gốc “Khổng tước ngủ trên gác cao” ra xem.

Thẳng đến tận khi điện thoại đột nhiên nhận được một cái thông báo.

[Điểm thiện cảm của bé Phượng Hoàng với bạn -1 (Điểm thiện cảm hiện có:9)]

Hề Gia Vận: “? ? ?”

Cậu mở “Vườn Trẻ Thần Thú” ra.

Bé Phượng Hoàng nhỏ đang đậu trên cây, có lẽ do đã chút chút điểm thiện cảm rồi, cho nên lúc Hề Gia Vận đến, ít nhất nó cũng thưởng cho cậu một cái liếc mắt, nhưng cũng chỉ có như vậy mà thôi, còn lâu mới có chuyện nó sẽ giống bé con Kỳ Lân, vui vẻ chạy tới chỗ cậu.

Hề Gia Vận sờ sờ nhóc Kỳ Lân bên người, thử hỏi Phượng Hoàng nhỏ đang đậu trên cây: “Con làm sao vậy?”

Nhóc Phượng Hoàng không thèm đáp lại, chỉ trợn mắt lườm Hề Gia Vận.

Hề Gia Vận lại thử hỏi bé Kỳ Lân: “Con có biết Phượng Hoàng làm sao không?”

Nhóc Kỳ Lân mở mịt ngẩng đầu.

Hề Gia Vận hỏi xong mới nhận ra, nhóc Kỳ Lân chắc là cũng không biết đâu.

Hai đứa nhỏ này mặc dù đều ở trong Vườn Trẻ, nhưng mà Hề Gia Vận để ý thấy, giữa chúng nó hoàn toàn không có giao lưu gì hết. Trừ phi có mặt cậu ở đây, bằng không nhóc Phượng Hoàng sẽ ở im trên cây ngô đồng của nó, còn nhóc Kỳ Lân thì nằm ở ven hồ, hai đứa nhỏ phân chia ranh giới rất rõ ràng, căn bản sẽ không đặt chân lên lãnh địa của đối phương.

Giữa hai đứa nó hoàn toàn không có tí ti thân mật nào, nhưng ít ra vẫn có thể chung sống hòa bình.

Không tìm được nguyên nhân điểm thiện cảm rớt mất, Hề Gia Vận thử dùng đồ ăn đi dỗ dành, cậu hỏi Phượng Hoàng nhỏ: “Con đói bụng rồi à? Có muốn ăn chút gì không?”

Nhóc Phượng Hoàng liếc mắt nhìn Hề Gia Vận một cái, lạnh lùng hất đầu sang chỗ khác, dùng hành động trả lời câu hỏi của cậu.

——Không ăn.


Thấy tính cách của nhóc Phượng Hoàng này chính là kiểu nói một đằng nghĩ một nẻo, Hề Gia Vận lại hỏi lại thêm một lần nữa cho chắc: “Thật sự không muốn ăn à?”

Nhóc Phượng Hoàng vẫn không thèm nhìn cậu.

Nó không muốn, nhưng bé Kỳ Lân thì muốn nha, vừa nghe đến đồ ăn, nhóc con này lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Hề Gia Vận, ánh mắt háo hức.

Hề Gia Vận chọc chọc cái bụng tròn xoe của nó một chút, “Con ăn no phình bụng như vậy rồi mà vẫn còn muốn à?”

Nhóc Kỳ Lân gật đầu lia lịa.

Nó vốn thích tích trữ lương thực, cho nên Hề Gia Vận lại hái thêm một ít trái cây cho nó, nhưng mà cậu vẫn không quên nhắc nhở: “Đói bụng mới được ăn đó, không thể để đau bụng như lần trước, có biết không?”

Nhóc Kỳ Lân vui vẻ ôm mớ trái cây mới được hái cho vào lòng.

[Điểm thiện cảm của bé Kỳ Lân với bạn +5 (Điểm thiện cảm hiện có: 56)]

[Điểm thiện cảm của bé Phương Hoàng với bạn -1 (Điểm thiện cảm hiện có: 8)]

Hề Gia Vận: “…”

Sao lại thế này?

Hề Gia Vận nhìn về phía nhóc Phượng Hoàng.

Dường như nhận ra ánh mắt của Hề Gia Vận, nhóc Phượng Hoàng trên cây ngô đồng lập tức hất cằm lên càng cao hơn, cố gắng làm ra tư thế kiêu căng, không thèm quan tâm.

Hề Gia Vận biết bản tính của nhóc con này chính là kiêu ngạo như vậy, cậu nghĩ một chút rồi nhẹ giọng nói :”Con không vui à? Vậy chú cũng xoa đầu con một cái nhé.”

Hề Gia Vận nói, đầu ngón tay chạm lên người nhóc Phượng Hoàng, còn chưa kịp làm gì, nhóc con này đã nhanh chóng lùi lại phía sau vài bước.

Cùng lúc đó, trò chơi hiện lên thông báo nhắc nhở.

[Bé Phượng Hoàng không thích bị nhân viên chăm sóc mất hút mười tiếng đồng hồ lận xoa đầu.]

Hề Gia Vận: “?”

Cậu ngẩn ra, nhìn hàng chữ này mấy lần liền, đặc biệt là cái lý do dài ngoằng phía trước, buồn cười không nhịn nổi, hỏi: “Vì chú lâu quá không xuất hiện nên con mới không vui hả?”

Nhóc Phượng Hoàng cứng đờ cả người, sau đó hung hăng lườm Hề Gia Vận.

Không phải, còn lâu mới phải!

Cái dáng vẻ này của nó, so với căm tức thì càng giống thẹn quá hóa giận hơn, nhưng mà Hề Gia Vận vẫn không dám đoán chắc, cậu thử xin lỗi Phượng Hoàng nhỏ: “Xin lỗi, hôm nay chú có chút việc bận, cho nên không tới chơi với các con được.”

Cậu nghĩ một chút, lại nói thêm với nó: “Đừng giận mà.”

Nói xong, Hề Gia Vận lại vươn tay muốn an ủi nó, nhưng nhóc Phượng Hoàng dường như đã đoán được ý định của cậu vội vội vàng vàng né tránh, nhưng mà Hề Gia Vận vẫn chạm tới được.

Đầu ngón tay khẽ chạm lên màn hình, cảm giác ấm áp mà êm ái truyền đến.

Động tác của bé con kia ngừng lại.

Giống hệt như lần trước, vừa mềm lại vừa ấm.

Cảm giác này đối với nó mà nói rất là xa lạ, nhưng mà nhóc Phượng Hoàng không thấy đáng ghét, thậm chí còn hơi thích thích.


Chỉ thích một chút xíu thôi.

Nhóc Phượng Hoàng nhìn về phía Hề Gia Vận.

Người này cùng giống như thế, dịu dàng lại ấm áp.

Ngoại trừ việc người này không chịu để ý nhiều đến mình, thì cũng không có khuyết điểm gì quá lớn.

Tiếp Theo Hề Gia Vận nhận được liền một lúc mấy thông báo nhắc nhở.

[Điểm thiện cảm của bé Phượng Hoàng với bạn +5 (Điểm thiện cảm hiện có: 13)]

[Điểm thiện cảm của bé Phượng Hoàng với bạn +12 (Điểm thiện cảm hiện có: 25)]

[Bạn đã mở khóa kỹ năng ẩn giấu: Mảnh vỡ ký ức của bé Phượng Hoàng.]

*

Cùng lúc đó, trong khu biệt thự.

Phó Giai đang gọi video với một người.

Đối phương không phải ai khác mà chính là đạo diễn Cát Hạc.

Hai người bọn họ đang bàn bạc về buổi thử vai thứ hai.

Nếu mà để Cát Hạc nói thì hoàn toàn không cần tổ chức thử vai thêm mà làm gì, buổi casting hôm bữa Phó Giai không đến, ông đã theo dõi toàn bộ quá trình, trong số đó có vài người diễn không tệ, Cát Hạc đã nhắm trúng một người, ông cực lực khuyên can: “Cái cậu Bạch Thanh Trì kia thực sự diễn rất ổn. Muốn lưu lượng có lưu lượng, muốn diễn xuất có diễn xuất.”

Phó Giai kiên trì nói: “Hề Gia Vận càng tốt hơn.”

Cái tên Hề Gia Vận này, đạo diễn Cát thực sự là chưa nghe đến bao giờ, ông hỏi Phó Giai: “Hơn ở chỗ nào nào?”

Phó Giai đếm đầu ngón tay liệt kê cho ông, “Lớn lên rất dễ nhìn, kỹ năng diễn xuất tốt, khí chất lại phù hợp với Phượng Triều nữa.”

Đạo diễn Cát không thèm giữ hình tượng, lườm cô một cái, “Nếu là mấy cái cô vừa nói thì Bạch Thanh Trì cũng có vậy.”

Cái lớn lên dễ nhìn kia, trong mắt đạo diễn Cát không được tính là ưu điểm, ở trong giới giải trí làm gì có ai là không dễ nhìn?

Về phần kỹ năng diễn xuất thì đạo diễn Cát lại càng thấy nghi ngờ hơn.

Nếu cái người tên Hề Gia Vận kia thực sự giống như Phó Giai nói, cái gì cũng tốt, vậy sao đến tận giờ phút này mà vẫn chưa có tiếng tăm gì?

Người như thế có lý nào lại không hot chứ?

Phó Giai nhất định là bị bỏ bùa mê thuốc lú gì rồi!?

Hai người cãi qua cãi lại một hồi vẫn không ai chịu ai, cuối cùng Phó Giai bèn nói: “Nếu không cứ vậy đi, mai chú gọi cả Bạch Thanh Trì đến, để hai người bọn họ cùng diễn thử, chọn một trong hai người.”

Đạo diễn Cát hỏi lại cô: “Cô chắc chưa đấy?”

Phó Giai cực kỳ tin tưởng vào thực lực của Hề Gia Vận: “Chắc luôn.”

Đạo diễn Cát bèn nói: “Thôi được, giờ chú đi báo cho Bạch Thanh Trì. Nhưng mà nói trước nhé, hai người họ là dùng thực lực cạnh tranh công bằng, đến lúc đó cô cũng đừng có trợn mắt nói dối, không tốt cũng nói thành tốt đấy.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.