Mây Nuôi Tể Sau Ta Càng Đỏ - Sau Khi Nuôi Con Trai Tôi Thế Mà Lại Hot

Chương 17. Day 15


Bạn đang đọc Mây Nuôi Tể Sau Ta Càng Đỏ – Sau Khi Nuôi Con Trai Tôi Thế Mà Lại Hot – Chương 17. Day 15

22/08/2021

Edit: Nhật Nhật

“Ta không sao.”

Hề Gia Vận vừa nhập diễn, khí thế bản thân lập tức thay đổi, “Không cần lo lắng.”

Ngữ khí của cậu rất bình thản, nhưng biểu cảm trên mặt lại không như vậy.

——Lông mày cau lại, đau đớn vô cùng.

Đạo diễn Cát là đạo diễn chính của “Khổng tước ngủ trên gác cao” nên Hề Gia Vận vừa đọc lời thoại, ông đã biết cậu đang diễn phân đoạn nào.

Đây là một đoạn có trong nguyên tác, cho dù khi chuyển thể thành kịch bản phim, vì đủ loại lý do mà phân cảnh này đã bị cắt đi, nhưng nó đúng thực là rất phù hợp với đề tài mà ông vừa đưa ra.

Nghĩ đến đây, đạo diễn Cát nhìn Hề Gia Vận một cái đầy tán thưởng.

Ông ta không giảng diễn, cũng không cho bọn họ có thời gian tìm hiểu kịch bản, chỉ đưa ra đúng một chủ đề “Sống lại từ tro tàn”, đây chính là thử thách thứ nhất.

Rất nhiều diễn viên tâm trạng không ổn định, người đại diện nói nhân vật nào tốt vậy thì đến thử vai nhân vật đó, chứ thực ra ngay cả nhân vật mình thử vai là ai, tính cách thế nào đều không nắm rõ, chỉ đến thử vận may, đạo diễn Cát chỉ bằng điểm này mà lần thử vai trước đó loại ra được không ít người.

Thái độ của cậu Hề Gia Vận này thật sự không tệ, đã sớm có chuẩn bị từ trước.

Không tồi.

Đạo diễn Cát gật đầu một cái, nhưng rất nhanh ông ta đã không còn thời gian mà nghĩ đến những việc khác nữa.

Ánh mắt của Hề Gia Vận thực sự rất có hồn.

Phân đoạn mà Hề Gia Vận đang diễn, chính là khi Phượng Triều liên tục niết bàn, sau đó bị em gái của y phát hiện, cũng nhận thấy có điều gì đó không ổn, nhưng Phượng Triều không nhắc đến một từ nào.

Lửa mạnh thiêu đốt, y đau đớn. Hề Gia Vận thở dốc, tay chống lên mặt bàn, hơi run rẩy, y đau, đau tận vào xương tủy, cơn đau lại lan ra khắp tứ chi.

Đồng thời, bản tính y lại kiêu ngạo không chịu lộ ra một chút yếu thế nào, cho dù đau đớn đến đâu, sống lưng Hề Gia Vận vẫn luôn thẳng tắp, y là gia chủ Phượng tộc, bảo vệ Phượng tộc là trách nhiệm của y, y có thể bước về phía trước không chút sợ hãi, nhưng y càng thương xót cho thần dân của mình nhiều hơn.

Biểu hiện trong ánh mắt Hề Gia Vận, phức tạp mà đa dạng, rồi lại cực kỳ có sức thuyết phục.

Đạo diễn Cát xem mà sững sờ, bị diễn xuất của cậu làm rung động.

Không có biểu cảm khoa trương, càng không có những động tác tứ chi dư thừa, cậu cứ như vậy thể hiện ra Phương Triều của mình, một Phượng Triều vô cùng sống động.

Không, đây không còn là diễn nữa.


Lúc này Hề Gia Vận đã không còn là Hề Gia Vận nữa, mà cậu chính là Phượng Triều.

Người vừa cao quý vừa kiêu hãnh, một mình gánh vác hưng suy của cả Phượng Tộc – Phượng Triều.

Đạo diễn Cát thất thần một lúc, không nhịn được vỗ tay, liên tục cảm thán: “Diễn tốt! Diễn rất tốt! Ánh mắt của cậu —— Chậc, tôi nhìn mà nổi cả da gà.”

Phó Giai sớm đã trải nghiệm qua kỹ năng diễn xuất của Hề Gia Vận, tức thì cũng thấy kiêu ngạo theo, nói: “Cháu không nói sai đúng không?”

Đạo diễn Cát cũng không phải người thích sĩ diện hão, tốt chính là tốt, mà không tốt là không tốt, vì thế ông thản nhiên đáp: “Đúng là không sai, thật sự rất tốt.”

Phong cách diễn xuất của Hề Gia Vận rất có chiều sâu, lại vô cùng cuốn hút, đây là chuyện mà nhiều diễn viên có nỗ lực nhiều năm cũng chưa chắc đã làm được, cậu trẻ như vậy đã đạt được đến trình độ này, chỉ có thể nói là ông trời thưởng chén cơm ăn.

Nghĩ như vậy, đạo diễn Cát lại nhớ tới chuyện tối hôm qua Phó Giai điên cuồng khen Hề Gia Vận, lúc đó ông ta còn phản đối không tin.

Hiện giờ chỉ có thể nói ——

“Bép” một tiếng, mặt ông rát quá.

Hề Gia Vận làm rất tốt, nhưng đạo diễn Cát không quên vẫn còn một Bạch Thanh Trì đang chờ, ông bèn quay sang hỏi đối phương: “Cậu ta diễn xong rồi, giờ đến lượt cậu?”

Bạch Thanh Trì ngập ngừng cười cười. “… Vâng.”

Cậu ta kín đáo liếc Hề Gia Vận một cái.

Sao kỹ năng diễn xuất của Hề Gia Vận có thể tốt được như vậy!?

Theo như những gì Bạch Thanh Trì nghĩ, người diễn trước luôn bị xoi mói hơn, hơn nữa càng diễn sớm thì càng có ít thời gian để chuẩn bị, có làm tốt cũng tốt được đến đâu chứ?

Nhưng cậu ta thực sự không thể ngờ, cho dù không có thời gian chuẩn bị, Hề Gia Vận vẫn có thể diễn rất tốt, trở thành châu ngọc phía trước, biểu hiện của cậu ta bây giờ phải xuất sắc hơn hẳn mới có cơ hội lấy được nhân vật này.

Nhưng nào có chuyện muốn xuất sắc là có thể xuất sắc được ngay?

Bạch Thanh Trì khác với Hề Gia Vận. Trên tay Hề Gia Vận không có kịch bản, toàn bộ đều dựa vào xem nguyên tác “Khổng tước ngủ trên gác cao” trước đó để diễn, còn người đại diện của Bạch Thanh Trì đã sớm kiếm được kịch bản cho cậu ta, còn tìm thày giáo, tay dắt tay chỉ dẫn từng đoạn một, dạy cậu ta nên diễn như thế nào. Vốn Bạch Thành Trì tập luyện rất chăm chỉ, cảm thấy mình diễn cũng không tệ, nhưng giờ có Hề Gia Vận đứng ở phía trước, hơi so sánh một chút là đã biết ngay cao thấp thế nào.

Hề Gia Vận diễn quá sống động, cách suy diễn tâm lý nhân vật cũng vô cùng đặc sắc.

Không được, không thể diễn theo kịch bản mà cậu ta đã chuẩn bị trước được.

Bạch Thanh Trì hít sâu một hơi, quyết định học theo đoạn diễn của Hề Gia Vận, hơn nữa còn thay đổi đi một chút.

“Ta, ta không sao…”

Lời thoại vừa nói ra, trong lòng Bạch Thanh Trì đã đánh thịch một cái.


Đoạn này trong kịch bản… trong kịch bản không có!

Bạch Thanh Trì hoàn toàn không biết đoạn này là ở khúc nào, bối cảnh ra sao, thậm chí cũng không biết trạng thái của Phượng Triều khi nói câu này là như thế nào, lúc nhận ra, đầu óc cậu ta đã hoàn toàn trống rỗng.

Vốn trước khi đến thử vai, Bạch Thanh Trì đã được giáo viên phụ đạo cho rất kỹ, cũng đã học thuộc tất cả các đáp án tiêu chuẩn rồi, giả sử điểm tối đa cho lần thử vai này là 100 điểm, kiểu gì cậu ta cũng có thể lấy được 60 điểm, vừa đủ đạt yêu cầu, nhưng cậu ta một lòng muốn vượt qua Hề Gia Vận, diễn cùng một cảnh với đối phương, thành ra lại tự làm bản thân mình rối loạn.

Nhịp điệu của cậu ta hoàn toàn lung tung beng hết!

Bạch Thanh Trì cắn răng cố diễn cho hết, đọc thoại cũng vấp chứ đừng nói chi đến ánh mắt, với động tác tứ chi, hoàn toàn không có cái gì ăn nhập vào với cái gì, cậu ta cố gắng nhớ lại cách diễn của Hề Gia Vận, đột nhiên lùi về phía sau một bước, nhưng tay chân cứ như không chịu sự điều khiển của bản thân, “Rầm” một tiếng, cậu ta chân trái đạp lên chân phải, cứ thế té lăn đùng xuống đất.

Bạch Thanh Trì ngơ ngác ngồi dưới đất, trông thảm không đỡ được.

Tới đây, ai là người thích hợp hơn với nhân vật Phượng Triều này, vừa nhìn là đã biết.

Đạo diễn Cát và Phó Giai nhìn nhau một cái, sau đó đạo diễn Cát ho khan một tiếng, “Cứ như vậy đi.”

Bạch Thanh Trì miễn cưỡng nở nụ cười, “… Hôm nay phát huy không được tốt lắm.”

Đâu chỉ không được tốt thôi đâu?

Đạo diễn Cát nhìn thấu nhưng không nói toẹt ra, chỉ vỗ vỗ vai cậu ta, an ủi: “Lần sau cố gắng lên, tôi rất coi trọng cậu đấy.”

Trong nháy mắt mặt Bạch Thanh Trì méo xệch.

Đừng có nói mõm không như thế, nếu coi trọng cậu ta thật thì đưa nhân vật Phượng Triều này cho cậu ta đi xem nào?

Nhưng cậu ta cũng chỉ dám nghĩ ở như thế trong lòng mà thôi, ở đây từ đạo diễn Cát cho đến Phó Giai, không ai là người mà cậu ta có thể đắc tội, không chỉ thế, Bạch Thanh Trì còn phải giữ nụ cười trên mặt thật hoàn mỹ, tỏ vẻ vô cùng cảm kích đối phương: “Vâng, cảm ơn đạo diễn Cát đã động viên, cảm ơn cô Phó đã cho tôi cơ hội thử vai lần này, lần sau nhất định tôi sẽ cố gắng hơn.”

Thực ra là, cậu ta chỉ thiếu điều nghiến gãy răng nữa thôi.

Bạch Thanh Trì vừa nghĩ đến chuyện mình bỏ lỡ cơ hội lấy dược nhân vật Phượng Triều này thì hối hận vô cùng, huống chi người lấy được vai còn là Hề Gia Vận mà cậu ta không ưa nữa chứ, càng nghĩ lại càng tức, cậu ta cố bình tĩnh lại, muốn tìm cớ rời đi.

Hôm nay Phó Giai chọn địa điểm thử vai ở nhà mình là có ý đồ cả, nghe Bạch Thanh Trì nói phải đi thì vội ngăn cản: “Đừng mà, sắp đến giờ cơm tối rồi, cùng nhau ăn lẩu đi.”

Đúng, chính là ăn lẩu.

Lẩu thì phải nhiều người cùng ăn nó mới vui, mà trong nhà Phó Giai lại chỉ có mỗi mình cô với Phó Tư Diễn, Phó Tư Diễn thì khỏi nói đi, gắp được mấy gắp đã hạ đũa rồi, Phó Giai ăn một mình rất không có động lực, cô tính hôm nay có tận bốn người, có thể ăn một bữa sảng khoái, cho nên mới tự chạy đi siêu thị, mua một đống đồ ăn về.

Bạch Thanh Trì vừa rồi mắt mặt như vậy, hoàn toàn không muốn ở lại đây thêm một giây một phút nào nữa, “Mấy hôm nữa tôi có liveshow, phải giữ giọng, không ăn lẩu được.”

Người ta đã nói đến như vậy, Phó Giai cũng không thể kì kèo thêm nữa, đành nói: “Thôi được rồi.”


Sau đó cô quay lại, nói với đạo diễn Cát và Hề Gia Vận: “Hai người không được đi, tối nay hai người nhất định phải ở lại đây ăn lẩu với cháu.”

Hề Gia Vận: “… Được rồi.”

Đạo diễn Cát càng không vấn đề gì: “Ừ thì ăn.”

Phó Giai bắt đầu đi sắp đồ.

Hôm nay cô cho dì giúp việc về sớm, tính là tự mình xuống bếp trổ tài, những rõ ràng Phó Giai đã tự đánh giá mình quá cao. Lúc làm món chiên, dầu vừa nóng một cái là bắt đầu nổ tách tách, còn bắn tóe loe ra xung quanh, Phó Giai sợ xanh cả mắt, cuối cùng vẫn là Hề Gia Vận đi vào bếp nhìn thấy, cầm lại nguyên liệu trên tay cô, giúp cô xử lý.

Phó Giai sợ hết hồn nói: “Sao dầu lại bắn tóe tung thế nhỉ?”

Hề Gia Vận giải thích cho cô: “Nồi chưa khô nước mà đã cho dầu vào thì sẽ bị như vậy.”

Phó Giai bình tĩnh lại rồi, mới quay sang hỏi hỏi Hề Gia Vận: “Anh biết nấu cơm à?”

Hề Gia Vận gật đầu, “Ừ, có biết một chút.”

Đồ ăn ngoài quá đắt, cậu lại không nổi tiếng, không có hoạt động, nên chỉ đành tự mình làm lấy.

Phó Giai lập tức muốn phủi tay làm bà chủ, cô sắp hết nguyên liệu nấu ăn ra, “Biết một chút cũng là biết, mấy nguyên liệu này anh xem rồi xử lý ha, em giúp anh làm.”

Hề Gia Vận đang muốn đáp lời thì Phó Giai hình như lại phát hiện ra chuyện gì, giật mình nói: “Bộ em là heo thật à? Ăn lẩu mà lại quên không mua gia vị nấu lẩu rồi.”

Hề Gia Vận: “…”

Phó Giai phiền não vò đầu bứt tóc, “Em chạy ra ngoài mua luôn đây.”

Hề Gia Vận cản cô lại, “Thôi, để tôi làm mấy món ăn hàng ngày là được.”

Phó Giai ngượng ngùng hỏi: “Có được không ạ?”

Hề Gia Vận mỉm cười, gật đầu với cô, “Được.”

Tuy là rất muốn ăn lẩu, nhưng từ nhà cô ra siêu thị phải đi khá xa, đã thế lại còn phải xếp hàng chờ thanh toán, Phó Giai cũng lười không muốn đi, Hề Gia Vận vừa nói thế cô lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Nghĩ một chút, Phó Giai lại vô cùng thành khẩn nói: “Gia Gia, hot search nói không sai chút nào, anh quả nhiên là người đẹp tốt bụng.”

Hề Gia Vận: “… Cám ơn.”

Hề Gia Vận thực ra rất thích nấu ăn, nấu xong một món luôn có cảm giác như đạt được thành tựu nào đó. Bọn họ chỉ có ba người, Hề Gia Vận cũng không nấu quá nhiều đồ, bốn món một canh, thêm một nồi cháo hải sản.

Phó Giai và đạo diễn Cát ngồi vào bàn ăn, Phó Giai ngó nghiêng nhìn, rau diếp xào dầu hào, bò xào ớt xanh, nộm khoai tây, canh thịt viên, đúng là mấy món ăn hàng ngày thật, cũng không tốn công trình bày nhưng chỉ nhìn thôi cũng đủ khiến người ta nước miếng chảy ròng ròng rồi.

Dù sao cũng đang ở nhà, Phó Giai không thèm khách sáo, thò đũa gắp một miếng thịt bò cho vào trong miệng.

Vừa cắn một cái, cô thiếu chút nữa đã rớt nước mắt.

Miếng thịt trong miệng, mềm vô cùng lại không hề bị khô, cắn một miếng, nước thịt lập tức chảy ra, dư vị đọng lại mãi không tan.


Đạo diễn Cát thấy cô ngồi im không nhúc nhích, bèn hỏi: “Làm sao thế?”

Phó Giai phấn khích nói: “Ngon ngon ngon ngon ngon ngon, ăn quá xá là ngon!”

Nghe cô nói ngon liên mồm là đủ biết nó hợp khẩu vị của cô thế nào rồi.

Đạo diễn Cát thấy thế cũng hiếu kỳ gắp thử một miếng rau diếp lên. Lá rau giòn giòn, cắn vào miệng vẫn còn nghe tiếng “Rộp rộp”, thêm vào đó là vị ngọt sẵn có của rau, dầu hào cũng cho vừa đủ, ăn cực sướng miệng.

Đạo diễn Cát chậm rãi rãi thưởng thức xong, lại vội vàng ăn thử một miếng nộm khoai tây.

Dự định ăn lẩu không thành, vốn trong lòng Phó Giai vẫn có chút tiếc nuối, nhưng mà vừa được ăn đồ ngon như thế này, lẩu liếc gì đó lập tức bị cô ném ra sau ót, Phó Giai không thể tin nổi hỏi Hề Gia Vận: “Anh nấu ăn ngon như vậy cơ mà, đây gọi là biết một chút của anh ấy hả?”

Đạo diễn Cát cắm đầu cắm cổ ăn, không thèm ngẩng đầu lên, chỉ nhân lúc gặp thức ăn thì tranh thủ giơ ngón cái với Hề Gia Vận.

Hề Gia Vận mờ mịt nói: “…. Đúng là chỉ biết một chút mà.”

Phó Giai: “?”

Phó Giai: “Rồi, em biết rồi, một chút của anh thực ra là rất nhiều chút chứ gì.”

Nói xong, cô cúi đầu chuẩn bị tiếp tục chiến đấu, kết quả kẻ địch quá nham hiểm, nhân lúc cô còn đang nói chuyện đã vơ vét ăn một đống, đĩa thịt bò xào ớt xanh kia chỉ còn lác đác mấy miếng đính đĩa, Phó Giai tức giận nói: “Đạo diễn Cát, ơ cái chú này, phải để cho cháu một chút với chứ!”

Đạo diễn Cát nói rất đường hoàng: “Không phải cô bảo muốn giảm béo là gì, chú ăn giúp cô nhiều một chút, hộ cô chỗ cân nặng này.”

Phó Giai tỏ vẻ kinh ngạc đáp: “Ồ, vậy cháu cảm ơn chú nhiều ha —— Buông ra, buông ra ngay! Chỗ rau diếp này là của cháu!”

Hai người họ chỉ hận không thể lao vào tẩn cho đối phương một trận, Hề Gia Vận nhìn mà bật cười, nói: “Tôi còn đang đun cháo hải sản ở trên bếp, chờ lát nữa cháo được rồi, có thể ăn thêm.”

Nghe thế Phó Giai mới chịu để đũa xuống, “Lát chúng ta lại ăn cháo vậy.”

Thật ra bình thường cô cũng rất kén ăn, dù sao vì Phó Tư Diễn, trong nhà từng mời không ít bếp trưởng đến nấu ăn, Phó Giai cũng ăn đồ bọn họ nấu suốt, thành ra khẩu vị cũng dần trở nên kén chọn, mà mấy món ăn Hề Gia Vận nấu tối nay, Phó Giai cảm thấy thực sự rất ngon miệng.

Cũng không biết anh của cô có thích không nữa?

Nghĩ đến đây, Phó Giai dựa vào ghế, xoa xoa bụng, quyết định lấy điện thoại ra nhắn tin cho Phó Tư Diễn.

[Anh, bao giờ thì anh về thế?]

[Nhanh về đi, em cho anh xem báu vật này, siêu khủng nhé.]

___________________

Rau diếp xào dầu hào

Bò xào ớt xanh

Nộm khoai tây

Canh thịt viên

Cháo hải sản


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.