Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa

Chương 658: Dỗ cá, chú sai rồi được không


Đọc truyện Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa – Chương 658: Dỗ cá, chú sai rồi được không

Edit: Trant/ Beta: PDRDBB

Ngụy Xương đang nhiệt tình hướng dẫn, dòng nước liền phun thẳng vào mặt, đương nhiên miệng mở ra không có cơ may thoát khỏi. Những giọt nước nối đuôi nhau trượt thành dòng trên gương mặt tuấn tú, cả khóe miệng cũng có một dòng, làm thoạt nhìn rất giống… nước miếng.

Người cá nhỏ ngây thơ hoàn toàn không biết mình vừa phạm lỗi, miệng cười toe toét trông rất hớn hở.2

Ngụy Xương thấy dáng vẻ vui sướng muốn nhảy cẫng lên của cô, lại đối diện với đôi mắt xanh thẫm to tròn vô tội mà lửa giận trong lòng chưa kịp nhen nhóm đã tắt rụi.

Haizz…

Anh thở dài, cam chịu đưa tay lau mặt, rồi nhổ sạch nước, thậm chí súc miệng thêm vài lần.

“Vật nhỏ, nghịch quá rồi đấy.” Anh xụ mặt nhìn người cá nhỏ, nghĩ phải dạy dỗ tử tế một phen mới được.

Dường như Nam Tầm chưa từng thấy anh hung dữ đến vậy, cái miệng nhỏ lập tức mếu máo như sắp khóc tới nơi, nom đáng thương vô cùng.

Ngụy Xương tức khắc luống cuống, vội vã dỗ dành: “Vật nhỏ, đừng khóc, đừng khóc mà. Tôi không mắng, tôi sai rồi, là chú sai, được không?”

Nói xong, anh còn chủ động dính sát mặt lại: “Lại đây, vật nhỏ, cưng muốn phun thì phun, coi như rửa mặt hộ chú.”

Thấy anh thỏa hiệp mà Nam Tầm cười lăn cười bò trong lòng, ngoài mặt thì vẫn giữ vững thái độ giận dỗi.


Người cá nhỏ không thèm để ý đến anh, tự mình phun nước lên đuôi cá, chơi cực kì vui vẻ.

“Vật nhỏ? Cục cưng?” Ngụy Xương khẽ gọi vài tiếng. Ấy thế, mặc kệ anh có gọi dịu dàng đến đâu, sến sẩm đến mấy, người cá nhỏ cũng chẳng đáp lời. Ai bảo anh hung dữ với cô.

Ngụy Xương cau mày phiền muộn, vật nhỏ nhạy cảm quá. Vốn anh chỉ định nghiêm mặt thuyết giáo vài câu, ai ngờ chưa kịp làm gì, đối phương đã trưng bộ mặt này trước.

Anh chưa từng dỗ ai nên ngoài việc nói năng nhỏ nhẹ, kèm theo thái độ mềm mỏng thì chẳng biết làm sao bây giờ.

Chợt, Ngụy Xương nhớ tới vẻ hiếu kỳ của vật nhỏ lúc ở sòng bạc liền nảy ra một ý tưởng.

Anh tải trò chơi thịnh hành nhất hiện nay về điện thoại, sau đó tăng âm lượng tối đa. Tiếng nhạc rộn ràng khi kẹo trái cây biến mất quả nhiên thu hút bé người cá không ngừng ngó sang.

Ngụy Xương cúi đầu chăm chú chơi game, khóe miệng thoáng cong cong rồi lại về như cũ.

Người cá nhỏ mon men lại gần, tò mò nhìn mấy khối kẹo trong màn hình cứ hợp từ ba viên giống nhau trở lên sẽ biến mất, thi thoảng còn nổ mạnh rơi ra phần thưởng.1

Ngụy Xương cố tình tải bản mới nhất có những người cá chibi. Mỗi lần qua cửa, một nàng tiên cá xinh xắn nho nhỏ sẽ nhảy ra nhắc nhở người chơi tiến vào cửa mới.

Nam Tầm nhìn nàng tiên cá trong điện thoại, nói với Tiểu Bát: “Không ngờ đại Boss ấu trĩ vậy luôn.”

Tiểu Bát bỡn cợt: “Ngươi không thấy chính mình còn ấu trĩ hơn hả?”

Nam Tầm lập tức ấu trĩ cho Tiểu Bát xem. Cô ghé đầu qua chắn trước mặt Ngụy Xương, cái đầu nhỏ gần như cụng sát với đầu anh. Đến mức này, Ngụy Xương không thể tiếp tục giả mù nữa, bèn cụng nhẹ trán cô, thấp giọng cười hỏi: “Cưng cũng muốn chơi hử?”

Nam Tầm trực tiếp cướp máy.

Ngụy Xương lại ỷ tay dài giơ điện thoại lên cao, nhướng mày nhìn cô: “Hư lắm cơ, xem cưng sốt ruột chưa kìa. Chỉ cần ngoan ngoãn, chú sẽ cho cưng, còn nữa, về sau không được nghịch nữa.”2

Nam Tầm bổ nhào lên người anh, rất phối hợp cố sức duỗi căng tay, nhưng vì tay quá ngắn nên với không tới. Hoàn toàn thỏa mãn thú vui xấu xa của Ngụy Xương.

Cuối cùng, Nam Tầm đành thỏa hiệp đưa tay ôm cổ, ghé sát mặt cọ cọ mặt anh.

Ngụy Xương cứng đờ người. Da cô bé mịn màng như tơ, cái xúc cảm kỳ lạ ấy khiến toàn thân anh nóng bừng. Đặc biệt nơi mặt bị cô cọ qua cọ lại, hình như đã nóng quá mức.

Người cá nhỏ nhân lúc anh không chú ý để giật điện thoại, cầm lấy chọc chọc.


Ngụy Xương hoàn hồn liền duỗi tay dài ra, rất tự nhiên ôm eo người cá, tựa hờ cằm trên vai cô.

“Vật nhỏ thật thông minh, mới xem chú chơi một lần đã hiểu.” Ngụy Xương khen ngợi, sau đó chỉ cô chơi: “Chỗ này, gạt lên, mấy viên kẹo đỏ sẽ thành một hàng.”

Nam Tầm làm theo anh nói, anh chỉ chỗ nào, cô chọc chỗ đấy.

Hai người đang chơi hăng say thì di động bỗng đổ chuông báo có người gọi đến, làm giao diện trò chơi tự động thoát ra. Người cá nhỏ vội vàng thỉnh giáo, còn tưởng mình không cẩn thận ấn sai chỗ nào.

Ngụy Xương nhìn bộ dạng chột dạ đó thì nhéo mũi cô: “Vật nhỏ, chú nhận cuộc điện thoại, nhanh thôi.”

Người cá nhỏ chớp chớp mắt, nhìn anh chăm chăm. Ngụy Xương bị cô nhìn mà tim lỡ nhịp, giọng trầm càng thêm trầm, khen: “Bé ngoan.”2

Người gọi đến là chú Phương: “Anh Ngụy, sòng bạc bên này đã kết thúc, kế tiếp vũ hội anh không tham gia ạ?”

Ngụy Xương nhàn nhạt nói: “Chú thay tôi khoản đãi khách, bảo mọi người tiệc rượu đêm nay tôi bao.”

Lão Phương im lặng vài giây mới trả lời: “Vâng, tôi hiểu rồi.”

Bên này, chú Phương vừa gác điện thoại, hai anh vệ sĩ cạnh đó đã không nhịn được ngó qua.

“Anh Phương, anh cũng không biết cô bé đó quen lão đại hồi nào hả?”

Phương Hằng đã trên bốn mươi, là vệ sĩ theo anh Ngụy lâu nhất, đồng thời kiêm chức quản gia, hiểu rất rõ nhất cử nhất động của Ngụy Xương, vậy mà đến bản thân chú cũng không rõ cô bé ấy quen anh Ngụy khi nào.

Vệ sĩ còn lại thì băn khoăn chuyện khác: “Lão đại định bao rượu thật ư? Rượu trên tàu chúng ta quý lắm đó, e là thiệt hại không ít tiền. Có phải do tiếp cô bé kia nên mới… Khụ.”


Khuôn mặt chuẩn chữ điền của Phương Hằng tức khắc lạnh xuống, nghiêm nghị nói: “Đã dạy bao nhiêu lần phải biết thân biết phận, làm tốt bổn phận của mình, những việc không nên hỏi thì đừng hỏi.”

Tuy răn dạy cấp dưới, nhưng Phương Hằng thật ra còn lo hơn. Chú lớn hơn Ngụy Xương mười mấy tuổi, có thể coi như nhìn anh trưởng thành nên hiểu tường tận tính cách anh. Ngụy Xương luôn vô cùng cảnh giác, mà lai lịch cô bé kia lại không rõ, thế thì vì sao… anh dễ dàng để người lạ, còn là nữ, tiếp cận? Cách làm này đâu giống anh.

Phương Hằng lúc trước đã xác minh tất cả thân phận khách khứa trên tàu, chắc chắn rằng cô bé kia không thuộc nhóm người lên thuyền từ đầu, cô là… trà trộn vào giữa lộ trình. Có thể thần không biết, quỷ không hay lẩn vào tàu du lịch được trông coi nghiêm ngặt, Phương Hằng cảm thấy chỉ số nguy hiểm của người này tương đối cao. Đến chú còn nhìn ra được điểm này thì không lý nào Ngụy Xương lại không.

Hay là, anh đã nắm chắc cô bé không hề nguy hiểm?

Phương Hằng không hỏi việc tư của Ngụy Xương, dù trong lòng có nghi vấn, chú vẫn lựa chọn tin tưởng. Trên con đường mà họ đi, mỗi khi Ngụy Xương đưa ra quyết định, chú đều ở đó chứng kiến.

Anh chưa từng phạm sai lầm.

Vì anh Ngụy dẫn theo một cô gái mà đêm nay, gần như tất cả mọi người đều trong tối ngoài sáng dáo dác tìm hiểu về cô. Tiếc rằng chỉ tốn công vô ích, bởi chưa một ai từng gặp cô.

Tuy nhiên, động thái này của Ngụy Xương lại khiến nhiều kẻ bắt đầu ngo ngoe rục rịch. Sự xuất hiện của cô bé nói cho bọn họ, anh Ngụy không phải hoàn toàn không gần nữ sắc, có lẽ bọn họ có thể dựa khuôn mẫu của cô bé để tìm vài người…3

***

Lại thêm một ngày lênh đênh trên biển, đến tối hôm sau, con tàu du lịch rốt cuộc cập bến một hòn đảo bí ẩn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.