Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa

Chương 659: Vô sỉ, ỷ vào tui không hiểu tiếng người


Đọc truyện Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa – Chương 659: Vô sỉ, ỷ vào tui không hiểu tiếng người

Edit: Trant/ Beta: Padu, RED, Bao

Nhìn từ xa, hòn đảo nhỏ rậm rạp xanh mướt, chẳng ai có thể ngờ được nơi đẹp đẽ này lại ẩn giấu một câu lạc bộ cao cấp, nghe nói là thiên đường của những kẻ có tiền. Người tới đây đều thuộc tầng lớp thượng lưu các quốc gia, đủ khả năng để cống những khoản khổng lồ cho club.

Thẻ hội viên thường niên giá cao ngất trời, dù có gia tài trăm triệu cũng chưa chắc có thể sở hữu một tấm. Hơn nữa để lên được đảo, mọi người phải đi theo cách thức chuyên biệt, ví dụ ngồi trên tàu du lịch của anh Ngụy như bây giờ; hoặc sau khi trở thành hội viên, club sẽ cung cấp lộ tuyến cụ thể cho họ tự lái du thuyền tư nhân tới.

Tuy hơi phiền phức, nhưng phục vụ trên đảo thật sự rất cao cấp, lại còn có các dịch vụ đặc biệt phải gọi là khiến người lưu luyến quên lối về. Đã tới lần đầu, chắc chắn muốn tới lần hai.

Trên bờ có nhân viên ra tiếp đón, ai xuống tàu cũng bị soát người và nhận một thẻ từ hình tròn cùng mặt nạ bạc. Thẻ từ là vé vào cửa, còn mặt nạ là để bảo vệ quyền riêng tư của khách. Đương nhiên, ai không ngại lộ diện thì có thể không đeo.

Có những người đã tới nhiều lần, có người chỉ mới tới lần đầu. Ngụy Xương hiển nhiên thuộc loại thứ nhất.

Anh vừa đẩy Nam Tầm xuống thuyền, phía trước đã có người nước ngoài cao to tiến lên nghênh đón. Người này ăn mặc hoàn toàn khác nhân viên bình thường, hẳn là lãnh đạo cấp cao ở đây.

Đối phương bắn một tràng tiếng F lưu loát với thái độ hết sức cung kính, Ngụy Xương thi thoảng không nóng không lạnh đáp vài câu, chỉ khi ánh mắt thoáng qua cô bé ngồi trên xe lăn, giọng anh mới dịu đi.

Cũng không biết Ngụy Xương nói gì mà người nọ trông vô cùng ngạc nhiên, ánh mắt nhìn Nam Tầm đầy vẻ khó tin, do dự trong chốc rồi gật gật đầu, lát sau liền mang tới hai chiếc mặt nạ màu vàng.


Ngụy Xương đeo một cái cho người cá nhỏ, cái còn lại cho mình.

Đến mặt nạ cũng phải khác biệt. Nam Tầm cảm thấy đại Boss quả nhiên là đại Boss, đi đâu cũng được hưởng đãi ngộ ưu việt.

Bởi vì ở đây có quy định mỗi du khách chỉ được dẫn theo một người: trợ thủ hoặc bạn gái, vậy nên ngoài Phương Hằng, số vệ sĩ còn lại đều canh giữ ngoài đảo.

Phái nữ có thể tham gia, nhưng trên thực tế, đa phần vẫn là các quý ông, chung quy thì cánh mày râu càng ham mê kích thích. Mà club này thừa sức thỏa mãn những nhu cầu đó.

Nhờ thân phận đặc biệt, Ngụy Xương đẩy thẳng người cá nhỏ vào chẳng chút trở ngại, không một ai dám lục soát anh. Nếu không phải không muốn bại lộ thân phận chủ sở hữu, anh hoàn toàn có thể mang tất cả vệ sĩ theo.

Nam Tầm lần nữa cảm thán: “Đại Bossthiệt trâu bò.”

Tiểu Bát hừ hừ: “Lại chẳng! Đại Boss chính là một trong ba nhà đầu tư lớn nhất của club, là trùm luôn á!”

Nam Tầm hô: “Wow! Đại Boss quả nhiên lợi hại.”

Tiểu Bát: “Ngẫm lại, có cái thế giới nào gia chọn mà đại Boss không giỏi giang? Vì đảm bảo ngươi luôn cơm ngon rượu say, các Boss cơ bản đều là phú ông nhan sắc thượng thừa. Hơn nữa để giảm bớt phiền toái, gia cũng cố hết sức chọn người độc thân, không thì ngươi vừa phải cưa cẩm, còn phải chắn đào hoa, mệt xiết bao.”

Nam Tầm nghe mà rưng rưng: “Tiểu Bát, cảm ơn ngươi nha. Về sau cứ tiếp tục phát huy, sự thật chứng minh, vừa giàu vừa độc thân là dễ tán nhất.”

Tiểu Bát nghĩ ngợi: “Thực tình, gia cũng muốn thử lựa đại Boss phong lưu* xem thế nào. Trong tiểu thuyết, thường đàn ông đa tình khi nghiêm túc thì rất chung thủy đấy.”

[Phong lưu: chơi bời, háo sắc]

Nam Tầm cười khinh bỉ: “Mấy thứ xàm xí đó mà ngươi cũng tin? Có câu chó không đổi được tính ăn phân, cái loại đàn ông như ngươi nói dù có ngày quay đầu thật, hắn cũng khó bỏ nổi thói chơi bời khi trước, bởi thân thế đã quen mùi rồi. Mà nghe nói cơ thể và tâm hồn đàn ông tách biệt với nhau đó.”

Tiểu Bát: “Ta không tin, ngươi nói dối, huhuhu…”


Nam Tầm nghiêm trang nói láo: “Ta lừa ngươi làm gì. Nghĩ thử mà xem, nếu ngươi chén thịt cá ngày ngày, tuy sẽ phát ngấy vào lúc nào đó rồi phát hiện cháo trắng thanh đạm mới là tình yêu đích thực, nhưng ngươi có thật cho rằng hắn sẽ vì bát cháo mà không động thịt cá cả quãng đời còn lại à?”

Tiểu Bát im lặng bắt đầu hoài nghi cuộc sống, hoài nghi tiểu thuyết.

Nam Tầm đột ngột lên giọng bồi thêm: “Với cả Tiểu Bát, trọng điểm là nếu đại Boss sớm trải hết mùi đời rồi, đến lúc cùng ta lăn giường, điểm ác niệm sẽ chẳng giảm nhiều nữa đâu, không chừng đến 1 điểm cũng không chứ đừng nói.”1

Tiểu Bát vừa nghe câu cuối, gió lập tức đổi chiều, chốt ngay và luôn: “Gia thấy ngươi nói cực kỳ có lý! Đại Boss phong lưu gì đó tốt nhất cứ ở một bên hóng mát đi, nướng bánh áp chảo giảm ác niệm mới là chân lý. Dù có tìm một Boss thần kinh vẫn ngon hơn nhiều, hí hí.”

Nam Tầm phì cười. Tiểu Bát quả nhiên là đồ ba phải, mới vài câu đã tắt hy vọng.

Hừm, đại Boss lăng nhăng ấy à, theo lý thuyết thì cô không nên để ý chuyện này, dẫu sao đó cũng là chuyện phát sinh trên cơ thể đại Boss trước khi hai người chạm mặt, không phải do chính anh. Cơ mà mấy việc thế này tránh được cứ tránh, cô không muốn đại Boss ăn nằm với rất rất nhiều phụ nữ khác trước mình.

Bệnh sạch sẽ của cô ngày càng trầm trọng là do anh, anh phải phụ trách.

Nam Tầm ngó nghiêng xung quanh, quan sát hòn đảo nhỏ. Nơi đây đích thực rất đẹp, núi non xanh mướt, hoa quý cỏ hiếm tỏa hương ngào ngạt.

Đi bộ chưa đầy hai mươi phút là bắt gặp cánh cổng sơn son thiếp vàng, phía sau chính là “trái tim” của hòn đảo – một câu lạc bộ cao cấp siêu lớn, siêu xa hoa, nghe đồn chiếm đến hai phần ba diện tích đảo.

Tiểu Bát dùng tinh thần lực quan sát trước toàn bộ khu vực, khen nức nở: “Xa xỉ dữ dội. Đây đâu phải club! Rõ ràng là núi vàng, tất cả đều bằng vàng! Đại Boss thế mà còn là một trong ba nhà đầu tư lớn nhất, chậc chậc.”

Nam Tầm hỏi: “Xây dựng chỗ này chắc tốn không ít sức người, sức của nhỉ?”


Tiểu Bát nói: “Đương nhiên, trước khi kiến tạo nơi này, các kiến trúc sư và công nhân đều phải ký cam kết bảo mật. Ngoài ra toàn bộ nguyên vật liệu cũng được vận chuyển đến bằng thuyền, mỗi một công đoạn đều cần đập tiền.”

Nam Tầm bây giờ vẫn là bé người cá chưa trải sự đời nên có thể quang minh chính đại ngó đông ngó tây. Ngụy Xương ngoài thỉnh thoảng nhìn đường, còn đâu là ngó cô.

Tuy cách một lớp mặt nạ, người cá vẫn có thể cảm nhận được cảm xúc của người bên cạnh. Tâm trạng anh hiện giờ đang rất tốt.

Ngụy Xương đẩy bé người cá vào phòng riêng do anh đặt trước từ khi bản thiết kế ra lò, dù để trống lâu cũng không có người khác ở bởi Ngụy Xương không thích ai chạm vào đồ của mình.

“Cục cưng thích đảo nhỏ thế này không? Chú cũng có một cái còn đẹp hơn cái này nhiều. Chờ hội đấu giá kết thúc, chú sẽ đưa cưng tới đó.” Ngụy Xương xoa đầu bé người cá, thủ thỉ.

Nam Tầm hơi ngẩng mặt nhìn anh, cặp mắt xanh thẫm thoạt nhìn rất sạch sẽ trong trẻo.

Cô khoa chân múa tay như muốn nói gì đó mà một chốc lâu sau Ngụy Xương mới hiểu. Anh chột dạ ho khan: “Cục cưng, về chú sẽ thả san hô đỏ về biển, yên tâm, chú không phải tiểu nhân nói không giữ lời. Chỉ là như lúc trước chú nói đó, muốn chú thả san hô đỏ thì cưng phải ở lại. Cưng cũng đồng ý rồi, không thể đổi ý.”2

Nam Tầm: Ha hả, ỷ tôi không hiểu tiếng người liền làm trò con bò không biết xấu hổ. Vô sỉ!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.