Màu tường vi cho em

Chương 46


Đọc truyện Màu tường vi cho em – Chương 46

Trì Kiều vẫn còn hai tiết học buổi chiều, do dự một chút, mới gật đầu nói: “Được ạ”.
Khi ngồi vào trong xe của ba Lục Tầm, Trì Kiều càng thận trọng hơn. Mọi người đều biết ông là một thương nhân thành công ở thành phố Z, mặc dù ba của Lục Tầm luôn nở nụ cười trên môi nhưng đối với Trì Kiều mà nói không tránh khỏi áp lực vô hình.
Cách trường học khoảng 2km có một khách sạn năm sao, trước đây từng đi ngang qua nơi này nhưng Trì Kiều cũng không để ý, sau khi xuống xe vô tình ngẩng đầu lên mới phát hiện hóa ra khách sạn này là của Lục gia.
Trì Kiều và ba Lục Tầm ngồi ở khu vực cà phê trong sảnh tầng 1, khi thấy ba Lục Tầm tới đây, quản lý khách sạn ngay lập tức xuống lầu, tiếp đón ông. Khi nghe thấy người quản lý hỏi mình muốn uống gì, Trì Kiều nói: “Cho cháu nước lọc là được.”
Sau khi ngủ trong lớp cả buổi sáng, trở về ký túc xá một tiếng đồng hồ, Trì Kiều vẫn còn đau đầu buồn ngủ, trước khi bắt đầu lớp buổi chiều cô đã uống một cốc cà phê đen mới miễn cưỡng cảm thấy tỉnh táo hơn một chút. Trì Kiều sợ đêm nay mình lại mất ngủ cho nên cũng không dám đụng vào cà phê hay trà.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau khi quản lý rời đi, ba Lục Tầm cười hỏi Trì Kiều: “Cháu sợ chú?”
Điều hòa trong khách sạn được bật hết, Trì Kiều mặc áo ngắn tay cảm thấy vô cùng lạnh, đang cầm ly nước để sưởi ấm tay, nghe vậy liền ngẩng đầu nhìn ba Lục Tầm, không biết phải trả lời như thế nào, chỉ mỉm cười đáp lại.
“Cháu có sợ Lục Tầm không?”
Trì Kiều không biết vì sao ông ấy lại hỏi như vậy, lắc đầu: “Cháu không sợ.”
“Tính tình của nó cháu còn không sợ, sao phải sợ chú? Chú còn sợ nó đấy.”
Nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Trì Kiều, ba Lục Tầm nói tiếp: “Chú thực sự rất sợ nó, tìm gặp cháu nói chuyện muốn hỏi chút tình hình của nó, nó chê chú phiền đã cho chú vào danh sách đen từ lâu rồi, bây giờ chú muốn gửi thư cho nó cũng không được.”
“Chú vẫn gửi thư cho anh ấy?”
“Thường xuyên gửi cho nó, nó chưa từng về nhà cũng không nghe điện thoại của chú. Chú nghĩ muốn tìm nó chỉ có thể gửi thư cho nó. Lúc trước nó vẫn ở trong khách sạn, bây giờ đột nhiên không ở nữa, hiện tại nó đang ở đâu? Bình thường làm những chuyện gì?”
Nói vài câu, cảm giác thận trọng cũng không còn, Trì Kiều đại khái nói với ông ấy một địa chỉ, còn nói tiếp: “Chính là đi học, ngủ, buổi tối đọc sách.”

“Nó vẫn ban ngày ngủ, buổi tối ở một mình?” Thấy Trì Kiều gật đầu, ba Lục Tầm lại nói: “Nghe Ninh Ninh nói, Lục Tầm rất nghe lời cháu? Cháu nên khuyên nó, ngày đêm đảo lộn như vậy đối với cơ thể không tốt, hiện tại không cảm nhận được nhưng qua vài năm nữa sẽ cảm nhận rõ.”
Trì Kiều cúi đầu uống nước, chỉ cười không nói. Cô cũng cảm thấy đảo lộn cả ngày lẫn đêm có hại cho sức khỏe, nhưng cô không muốn lợi dụng quan hệ bạn trai bạn gái để kiểm soát Lục Tầm. Bản thân cô không thích bị người khác điều khiển, vừa mới ở bên cạnh nhau đã muốn dùng quan hệ này để thay đổi cách sống của Lục Tầm. Sau khi đến nhà Lục Tây Ninh ăn tối, cô sẽ không tùy tiện thuyết phục anh nữa.
Ba Lục Tầm đã gặp qua vô số người, nói chuyện vài câu có thể nhìn ra được Trì Kiều là một cô gái hiền lành ngoan ngoãn, không dễ bị người khác thuyết phục cho nên ông ấy cũng không tiếp tục nói nữa, ngược lại hỏi: “Cháu có tính đến chuyện ra nước ngoài du học không?”
“Tạm thời cháu vẫn chưa nghĩ tới.”
Cô không thích nghi được như Tần Úy, không muốn rời quê hương đến một môi trường hoàn toàn xa lạ, du học còn tốn kém hơn học ở trong nước, cô không muốn làm phiền ba mẹ Tần. Mặc dù ba mẹ Tần đều coi cô như con gái mà đối đãi nhưng cô cũng không thể để bọn họ có thêm gánh nặng.
Dự định của cô chính là tốt nghiệp cử nhân ở một trường trong nước học lên nghiên cứu sinh, sau đó đi làm, nếu muốn đi du học thì có thể đi làm vài năm, tiết kiệm được một khoản rồi mới sang đó.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Chú có kế hoạch chuyển Lục Tầm sang Mỹ. Để nó ở một mình chú cũng rất lo lắng, nếu như có cháu đi cùng nó là tốt nhất, cách sống hiện tại của nó sau khi xuất ngoại cũng không tính là lệch giờ.”
Trì Kiều sững sờ: “Tại sao muốn chuyển trường?”
Ba Lục Tầm mỉm cười: “Đây là ý của chú. Nếu Lục Tầm không muốn thì không ai có thể ép được nó. Trường của cháu khá tốt. Nếu có thư giới thiệu của trường, lựa chọn chuyển trường cũng sẽ rất nhiều, có thể tới một môi trường tốt hơn. Đối với sự phát triển sau này cũng rất có lợi, chuyện này cháu cũng có thể suy nghĩ một chút.”
Ba Lục Tầm sợ Lục Tầm không đồng ý, nên tự mình đến thuyết phục trước cô trước, rồi để cô tới thuyết phục anh? Cùng Lục Tầm đến Mỹ, chuyện này cũng quá viển vông…
Trì Kiều chưa kịp hiểu thì ba Lục Tầm đã mỉm cười, đổi chủ đề: “Lục Tầm không lớn lên ở bên cạnh chú, đối với chú, bà nội, nó cũng không muốn gần gũi, trong lòng chúng ta thật sự rất thương nó. Bên ngoài nói chú thương nó bởi vì nó là đứa con trai duy nhất, nguyên nhân này cũng chỉ là một phần, mấy đứa chị em gái của nó đều có mẹ chăm sóc. Nó là một đứa trẻ thông minh, có chí tiến thủ, không nông nổi, không có lòng ham muốn công danh lợi lộc, không tự cho mình hơn người khác, một người như vậy trong gia đình này là rất hiếm, trong nhà nhiều đứa nhỏ như vậy cũng chỉ mình nó là giống với chú nhất.”
Sau một hồi trò chuyện, ba Lục Tầm đã hỏi Trì Kiều tài khoản WeChat của cô: “Sau này chúng ta hãy giữ liên lạc với nhau. Chuyện chú gặp cháu đừng nói với Lục Tầm, để nó biết được nhất định sẽ tức giận. Khi nó còn học sơ trung có quan hệ rất tốt với giáo viên chủ nhiệm, đôi khi cũng sẽ tới nhà người này ăn cơm. Khi đó nó cũng không muốn để ý đến chú, chú tới tìm chủ nhiệm nó nói chuyện mong người này khuyên nó nói chuyện với người nhà, sau này để Lục Tầm biết được, nó đã vô cùng tức giận.”
Trì Kiều khẽ đáp ứng một tiếng: “Chú yên tâm, cháu sẽ không nói.”

Ba Trì Kiều còn hẹn người khác bàn chuyện làm ăn, thêm tài khoản WeChat của Trì Kiều, ghi lại số điện thoại di động của cô rồi để tài xế đưa cô về trường. Tài xế của ba Lục Tầm không còn là người lúc trước nữa mà đổi thành một thanh niên trầm mặc ít nói.
Khi Trì Kiều trở lại trường học, vừa lúc kết thúc tiết thứ ba. Sau khi ngồi trong lớp học, thỏa mãn sự tò mò của các bạn cùng phòng, cô mở điện thoại và gửi một biểu cảm “Ôm ôm” cho Lục Tầm, hỏi: “Có một tiết tự chọn, anh có muốn học cùng với em không?”
Bây giờ mới bốn giờ, Lục Tầm còn chưa dậy nên cũng không trả lời tin nhắn, Trì Kiều đợi một lúc, định tắt WeChat để nghe giảng, ba Lục Tầm gửi tin nhắn tới cho cô.
Nhìn thấy “Mười hiểm họa hàng đầu của việc thức khuya” mà anh gửi cho mình, Trì Kiều đang lúng túng, không biết phải trả lời như thế nào thì ba Lục Tầm lại gửi tới một tin nhắn khác: “Giúp chú chuyển cái này cho Lục Tầm.”
Trì Kiều trả lời lại một cái mặt cười, bất đắc dĩ chuyển nó cho Lục Tầm, nói ra ai mà tin được, đường đường là chủ tịch Lục lại giống với trưởng bối bình thường, gửi cho con trai mình một tin tức giật gân như vậy.
Sau khi Trì Kiều chuyển tin nhắn này cho Lục Tầm, liền chuyên tâm nghe giảng. Tiết học thứ tư kết thúc lúc 5:10, Lục Tầm đã quen với việc thức dậy lúc sáu giờ. Buổi trưa trước khi quay về đã nói Trì Kiều đợi mình cùng nhau ăn cơm. Sau giờ học, Trì Kiều không đến nhà ăn cùng bạn cùng phòng, trở về ký túc xá sửa soạn lại một chút, lấy sách vở đi tới thư viện xem lại những bài học buổi sáng mà mình không nghe giảng.
Ngay khi Trì Kiều ngồi trong thư viện, cô đã gửi địa điểm cho Lục Tầm, đọc xong ghi chép, cô đang định mở sách tiếng Anh để đọc thuộc lòng, thì nhận được tin nhắn trả lời của anh.
“Tại sao lại gửi cho anh cái này?”
Trì Kiều suy nghĩ một lúc mới nhận ra anh đang nói về “mười điều nguy hại của việc thức khuya”: “Không có lý gì, tiện tay gửi thôi.”
“Lúc anh vừa tỉnh dậy nhìn thấy nó còn tưởng là ba gửi tới, ngẫm kỹ lại cảm thấy không đúng, tháng trước anh thấy ông ấy quá phiền đã chặn rồi.”
“…… Anh tỉnh rồi?”
“Vừa mới dậy, một tiếng nữa mới đến được, em muốn ăn gì?”
“Sao cũng được.”
Một tiếng sau là tám giờ, ký túc xá đóng cửa lúc mười giờ. Ngoại trừ cuối tuần, mỗi ngày nhiều nhất bọn họ cũng chỉ có thể ở bên nhau hai tiếng…

Sau khi Lục Tầm đến, vì thời gian có hạn, hai người cũng không đi xa mà ăn thịt nướng ở một nhà hàng nhỏ gần đó. Sau khi ăn xong, hai người đi ra từ quán ăn nhỏ, Lục Tầm đột nhiên hỏi: “Các bạn học trong trường yêu nhau thường làm gì?”
“Làm sao em biết được.” Trì Kiều suy nghĩ một chút rồi nói: “Cùng nhau ăn cơm, học các môn tự chọn, đi thư viện, đi siêu thị, xem phim, đi dạo?”
“Đúng là nhàm chán.”
Trì Kiều mím môi: “Vậy thì có gì thú vị?”
“Anh sẽ tới bãi đậu xe lấy xe, đi ngang qua rừng cây nhỏ, đưa bạn gái đến một nơi không có đèn.” Lục Tầm nhìn Trì Kiều cười, “Hay là chúng ta trải nghiệm một chút.”
 
Chuyện trong rừng cây cứ năm bước lại có một đôi tình nhân chuyện này Trì Kiều cũng biết, thỉnh thoảng Lão Đại cảm thấy buồn chán sẽ lôi Tiểu Yêu cùng Trì Kiều đi xem. Không chỉ trong khu rừng nhỏ, khi cô tới thư viện không tìm được chỗ ngồi, đi ra chỗ khác cũng sẽ nhìn thấy ở những nơi không có đèn có cặp đôi yêu nhau đang thân mật, chẳng những họ không cảm thấy xấu hổ mà cô còn bị chàng trai mắng, bởi vậy cô luôn cảm thấy những hành vi thân mật quá mức ở nơi công cộng là vô cùng phản cảm.
Vừa nghe lời này, cô lập tức trừng mắt nhìn Lục Tầm: “Từ vựng em còn chưa ghi nhớ xong, em muốn tới thư viện.”
Lục Tầm sớm đã đoán được cô sẽ nói như vậy, anh ôm lấy cô, thấp giọng hỏi: “Nhưng hiện tại anh thật sự rất muốn hôn em phải làm sao bây giờ?”
Đã chín giờ rồi, đến chỗ của anh nhất định là không kịp, Trì Kiều suy nghĩ một chút, đỏ mặt cụp mắt nói: “Ngày mai. Chiều mai em có hai tiết, ba rưỡi sẽ tan học, em sẽ đi tàu điện ngầm tới chỗ của anh, chờ anh tỉnh dậy.”
Lục Tầm dậy lúc sáu giờ, sáu giờ mười, bọn họ có thể ở  bên nhau thêm hai tiếng.
Lục Tầm nói như vậy chỉ muốn trêu cô mà thôi, không ngờ Trì Kiều lại nghiêm túc trả lời, anh không khỏi dở khóc dở cười mà hôn xuống mi tâm của cô: “Đúng là ngốc.”
Xung quanh trường vẫn còn nhiều người, bị Lục Tầm ôm vào lòng như vậy Trì Kiều có chút xấu hổ liền thoát ra, hai tay ôm lấy cánh tay anh.
Thấy Lục Tầm nhìn chằm chằm mình, cô hỏi: “Anh nhìn em làm gì?”
“Hôm nay ba anh tới tìm em?”
“Hả?” Trì Kiều tỏ vẻ ngạc nhiên, “Sao anh biết?
“Trước khi anh tới gặp em, ông ấy đã gọi điện nói cho anh biết.”

 
“… Ông ấy không cho em nói với anh, tự mình nói ra. Không phải anh không nghe điện thoại của ông ấy sao?”
“Ông ấy là người thích nói quá, mười lần thì chỉ có ba hoặc năm lần là không nghe mà thôi. Lương tâm cắn rứt, sợ em nói cho anh biết sẽ khiến anh tức giận nên đã nói trước, ông ấy khen em, thổi phồng tới mức anh không thể phản bác lại, cũng không còn cảm thấy tức giận.” Lục Tầm dùng ngón trỏ búng vào trán Trì Kiều, “Ông ấy không cho em nói, em cũng muốn gạt anh? Sao em lại nghe lời như vậy.”
“Em đã hứa sẽ giữ bí mật, đương nhiên phải thực hiện … Ba anh nói gì về em vậy?”
Lục Tầm không trả lời mà hỏi lại: “Ông ấy nói gì với em?”
Trì Kiều suy nghĩ một chút rồi thuật lại: “Ông ấy nói anh thông minh, có chí tiến thủ, không nông nổi, không ham muốn công danh lợi lộc, cũng không cho mình giỏi hơn người khác, một người như vậy trong gia đình này rất khó có được.”
Nhìn thấy vẻ mặt ghét bỏ của Lục Tầm, Trì Kiều cười, nói tiếp: “Ba anh còn nói, trong số con của ông ấy, chỉ có mình anh là giống ông ấy nhất.”
Nghe được câu này, Lục Tầm lập tức mất bình tĩnh: “Anh giống ông ấy ở chỗ nào?”
“Anh không giống ba lắm.”
“Những nơi khác cũng không giống!” Nói xong, Lục Tầm suy nghĩ một chút, muốn nói ra, nhưng vì lòng tự trong rốt cuộc vẫn không nói, “Anh không giống ông ấy, anh không thích gần phụ nữ, từ nhỏ đã băng thanh ngọc khiết*.”
*Băng thanh ngọc khiết ý chỉ trong sạch.
Đây là lần đầu tiên Trì Kiều nghe một chàng trai dùng từ này để miêu tả về mình, vui vẻ nói: “Anh mới hai mươi tuổi, cả đời còn rất dài, hiện tại không có, nói không chừng sau này sẽ có.”
 
Đây vốn dĩ chỉ là một câu nói đùa, khi nhìn lên thấy Lục Tầm không cười cũng không phản bác, chỉ cau mày nhìn mình, Trì Kiều mới ý thức được lời nói của mình, ôm lấy cánh tay anh lắc lắc, giọng nói nhỏ nhẹ nhìn anh cười: “Em biết rồi.”
Lông mày Lục Tầm đột nhiên giãn ra: “Đi tới thư viện đi.”
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.