Màu tường vi cho em

Chương 47


Đọc truyện Màu tường vi cho em – Chương 47

Trước bữa tối Trì Kiều đã để sách lại trong thư viện vì vậy không cần lo lắng chuyện mất chỗ. Còn một giờ trước khi phòng ký túc xá đóng cửa, vẫn còn bốn mươi phút để học thuộc từ mới, chậm rãi trở về.
Trì Kiều muốn đọc sách trong thư viện với Lục Tầm, còn cố ý nhắc nhở anh mang theo sách. Lục Tầm mang theo một cuốn sách nhưng lúc này trong mắt chỉ có bạn gái cũng không hề lật sang trang kế tiếp.
Bị anh nhìn chằm chằm như vậy, Trì Kiều không thể tập trung, đành phải viết lên một tờ giấy: “Sao anh cứ nhìn em vậy?”
Lục Tầm lười cầm bút, dùng điện thoại di động trả lời: “Anh nhìn của anh, em xem của em, có gì mà ảnh hưởng tới em?”
“Anh không muốn đọc sách sao?”
“Anh không muốn đọc sách ở nơi nhiều người như vậy.”
Trì Kiều vốn định nói anh có nhiều tật xấu như vậy, nhưng khi cô ngẩng đầu lên,lại vô tình bắt gặp hai cô gái ở phía sau đang nhìn chằm chằm vào Lục Tầm, đang thì thầm điều gì đó. Vừa mới vào kỳ học mới, áp lực học tập nhỏ, mọi người tương đối nhàn rỗi, cho nên hiện tại có tâm trạng tán gẫu, đừng nói là Lục Tầm, ngay cả cô cũng không thể tập trung đọc sách được.
Trì Kiều muốn thu dọn sách vở rồi sớm rời đi, ngón trỏ Lục Tầm bóp chặt mặt bàn, thấp giọng hỏi: “Bình thường em cũng làm việc với hiệu suất này sao?”
Không đợi Trì Kiều trả lời, anh lại hỏi: “Trong nửa tiếng em có thể học được bao nhiêu từ mới?”
“Có thể nhớ rất nhiều nhưng cũng rất dễ quên, phải lặp đi lặp lại nhiều lần mới nhớ được.”
“Hiện tại hỏi như vậy còn quá sớm, chỉ cần một tháng cuối cùng là đủ. Mỗi tuần em có thể ghi nhớ một phần, từ mới, ngữ pháp, các bài viết.” Nhìn thấy vẻ mặt nghi hoặc của Trì Kiều, Lục Tầm khẽ đẩy gọng kính, “Em nghe anh nhất định sẽ không sai đâu.”
Lục Tầm đã chọn một bài báo cho Trì Kiều, nói nếu như thứ Hai tuần sau cô có thể đọc thuộc nó thì sẽ có quà. Lúc trước mẹ Tần từng nói câu này với Tần Úy, từ nhỏ Trì Kiều đã siêng năng, hoàn toàn không cần ba mẹ phải kè kè bên cạnh, lớn như vậy đây cũng là lần đầu tiên có người dỗ dành cô như vậy. Tuy ngoài miệng nói không cần phải làm nhưng vậy, nhưng trong lòng lại nhịn không được mà vô cùng vui mừng.
Lục Tầm không muốn Trì Kiều vì mình mà phân tâm, và Trì Kiều, bản thân đã chểnh mảng trong một thời gian dài, cũng sợ bị sa sút trong việc học của mình, vì vậy cô đã cố gắng tập trung, sau khi đã học thuộc đoạn thứ nhất mời rời khỏi thư viện.

Lục Tầm không làm gì cũng thu hút sự chú ý của người khác, Trì Kiều không muốn bị người khác nhìn, một đường đi từ thư viện tới ký túc xá, không giống như những đôi nam nữ khác lưu luyến không nỡ chia tay mà trực tiếp nói tạm biệt.
Nhìn Trì Kiều đi vào ký túc xá, Lục Tầm xoay người lấy xe, một ngày của anh mới bắt đầu, nhưng cô gái nhỏ của anh đã đi ngủ. Không thể hiểu được, hai người ở bên nhau, bất kể họ làm gì hay nói về chuyện gì, thời gian trôi qua thật nhanh. Nếu không phải muốn gặp Trì Kiều thì sau khi học xong tiết buổi sáng, nếu như không có chuyện gì đặc biệt, chiều tối Lục Tầm cũng sẽ không ở lại trường. Thêm vào đó là việ tắc đường, ngày nào Lục Tầm cũng dành ra ba tiếng ở trên đường, chỉ để ăn cùng nhau hay được ở bên nhau một thời gian ngắn- anh chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân mình phung phí nhiều thời gian lại cảm thấy vui vẻ như vậy.
Lục Tấn vừa đi đến góc đường, điện thoại vang lên, là của Trì Kiều gọi tới, vừa bấm trả lời, cô liền nói: “Anh nhìn sang bên trái đi.”
Lục Tầm quay đầu nhìn sang bên trái, ngây người một giây thì thấy Trì Kiều đang đứng ở cửa sổ vẫy tay với mình.
 
“Tối hôm qua em cũng đứng ở chỗ này chờ để được nhìn thấy anh nhưng đến khi anh đi ngang qua thì lại hoàn toàn không biết.”
“Đúng là ngốc?” Tuy ngoài miệng nói như vậy, Lục Tầm biến ba bước thanh hai nhanh chóng chạy qua bụi câu, đứng ở phía bên ngoài cửa sổ, cách một lớp kính thủy tinh ngón trỏ điểm vào trán cô.
Sợ buổi tối sẽ có nhiều người qua lại ở hành lang, cửa sổ đã khóa chặt, tuy rằng mặt đối mặt nhưng hai người chỉ có thể tiếp tục nói chuyện điện thoại.
Trì Kiều cười ngọt ngào, đầu ngón tay gõ vào cửa sổ thủy tinh: “Cũng đã mười giờ rồi, anh mau về đi.”
“Không vội. Không phải em muốn nhìn anh sao, chờ tới khi em nhìn đủ rồi anh sẽ đi.”
“Ba anh nói bác ấy muốn đưa anh tới Mỹ để học đại học, còn hỏi em có muốn đi cùng anh hay không, anh sẽ tới đó sao?”
“Ông ấy nói?” Lục Tầm chỉ cho rằng ba mình nhất thời nhiệt tình mà thôi hoàn toàn không quan tâm tới chuyện này, “Lúc học trung học thật sự anh muốn ra nước ngoài, hiện tại không muốn.”
Lúc đó anh muốn tránh xa ngôi nhà này, nhưng bố anh cho rằng anh có thói hư tật xấu nên không yên tâm, nhất quyết không đồng ý. Anh biết không có khả năng tài chính thì không đủ tư cách tự do, chỉ có thể nghe theo sự sắp xếp của người khác, một lần nhắc tới trực tiếp bị từ chối, anh không bao giờ nhắc tới nữa. Nhìn lại cảm thấy thật may mắn khi đó bản thân không đi, nếu không cũng sẽ không gặp được Trì Kiều.

Sau khi bị các cô gái trong ký túc xá nhìn qua cửa sổ vài lần, Trì Kiều có chút xấu hổ, vẫy tay với Lục Tầm qua cửa sổ: “Em đi lên lầu, khi nào anh tới nơi thì nói cho em biết.”
 
Trì Kiều vốn dĩ muốn trở về ký túc xá và đọc thuộc lòng một ít tiếng Anh, nhưng khi thấy hai người bạn cùng phòng đang ngồi xem chương trình cùng nhau, tiếng nói ồn ào nên cô trực tiếp đi tắm rửa rồi đi ngủ sớm.
Tối hôm trước không ngủ, cả ngày hôm nay không được tập trung, sau khi rửa mặt uống sữa, Trì Kiều ngáp mấy cái, tán gẫu với bạn cùng phòng xong liền nằm xuống giường. Thói quen của cô luôn rất tốt, trước khi đi ngủ chưa bao giờ nghịch điện thoại di động, nhưng hiện tại lại nhịn không được mà gửi tin nhắn cho Lục Tầm, hỏi anh đã về tới nhà chưa.
Lục Tầm không có trả lời ngay, mười phút sau mới gọi điện thoại tới nói mình vừa mới dừng xe. Nghe thấy Trì Kiều nói chuyện điện thoại, Lão Đại cùng Tiểu Yêu đang xem chương trình cũng lập tức chú ý về phía bên này.
Trì Kiều bản tính nhút nhát, cũng không muốn bị người khác nghe trộm, lập tức xuống giường, mặc thêm áo khoác đi về phía cầu thang. Nghe thấy cô thở hổn hển qua điện thoại, Lục Tầm hỏi: “Em làm sao vậy?”
“Lão Đại cùng Tiểu Yêu đang ở ký túc xá, em đi đến phía cầu thang.”
Tín hiệu đột ngột bị gián đoạn, vài giây sau, cuộc gọi lại tiếp tục, Lục Tầm giải thích: “Anh đang ở trong thang máy.”
“Tối nay anh muốn làm gì?”
“Đi tắm, đọc sách.” Lục Tầm dành cả buổi sáng để ghi chép cho cô trong lớp của Trì Kiều, bây giờ anh thật sự rất mệt.
Trì Kiều không biết phải nói gì, từ trước đến nay cô là người không giỏi trong việc tìm đề tài để nói chuyện nhưng lại không nỡ cúp máy, suy nghĩ một chút rồi nói: “Anh đọc sách cho em nghe đi?”

“Đọc cái gì?”
“Cuốn sách ngày hôm qua hoặc cuốn khác cũng được, em không ngủ được, nếu như anh không bận, mỗi ngày có thể đọc sách cho em nghe.”
 
Lục Tầm phì cười, từ trong túi lấy ra thẻ từ mở cửa: “Mới một ngày mà đã hình thành thói quen xấu rồi?”
Trì Kiều chưa kịp nói thì anh đã lên tiếng trước: “Được rồi, từ nay về sau mỗi ngày anh sẽ dỗ em ngủ, nhưng anh cũng không thể dỗ em không như vậy được, em lấy gì để đổi?”
“Ngày mai em có hai tiết học, sau khi học xong em sẽ tới nấu cơm cho anh.”
“Còn gì nữa không?”
“Còn gì nữa?”
“Mỗi ngày anh đều đọc sách cho em, em chỉ cần nấu một bữa cơm là xong rồi?” Lục Tầm ném chìa khóa trên bàn trà, dựa vào sô pha nói: “Về sau mỗi thứ sáu thứ bảy đừng quay về ký túc xá, đến chỗ anh.”
Trì Kiều do dự một lúc rồi mới nói: “Hai tuần em cùng Tần Úy sẽ về nhà một lần, không trở về nhà thì anh ở đâu.”
Lục Tầm nhẩm tính: “Tuần trước hai người đi cắm trại, tuần này phải về nhà?”
Nghe thấy Trì Kiều khẽ “Ừm” một tiếng, Lục Tầm hỏi lại: “Em phải trở về sao? Em về nhà cũng không bằng ở lại trường.”
“Thứ Bảy em có thể về nhà sớm, thứ sáu em không ở ký túc xá sẽ ở cùng với anh, sáng thứ bảy em sẽ phải quay về sớm trước khi Tần Úy thức dậy, nếu không sẽ bị chị ấy phát hiện.”
Lục Tầm đột nhiên nở nụ cười: “Lại đỏ mặt?”
Trì Kiều sửng sốt, lấy tay chạm vào hai bên má nóng bỏng, ngoài miệng nói: “Ai đỏ mặt.”

“Mau quay về phòng đi, anh đi tắm một lát nữa sẽ gọi điện cho em.”
Từ trước đến nay Lục Tầm đi tắm đều rất nhanh, ngay sau khi Trì Kiều nằm trên giường, anh gọi điện lại, sau khi đọc xong, hai người nói “chúc ngủ ngon” với nhau, nhưng Trì Kiều vẫn không chịu ngủ. Lục Tầm vẫn còn tỉnh táo, cô vẫn muốn tiếp tục nói chuyện với anh, trước đây cô không biết khả năng tự chủ của mình tệ đến như vậy.
Lo sợ buổi học ngày hôm sau sẽ không có năng lượng, lại muốn đi ngủ sớm nhưng cứ kéo dài mãi tới một giờ sáng mới chợp mắt được một chút. Năm giờ cô dậy uống nước, uống nước xong muốn ngủ tiếp, nghĩ đến Lục Tầm, Trì Kiều thử gửi tin nhắn WeChat: “Anh đang làm gì vậy?”
Lục Tầm nhanh chóng trả lời lại: “Em dậy rồi?”
“Dậy đi uống nước.”
“Không phải hôm qua em nói đau đầu sao? Đặt điện thoại xuống ngủ thêm một lát.”
Trì Kiều lập tức ngoan ngoãn đặt điện thoại xuống, nhưng cô lại không buồn ngủ, ngay khi tỉnh dậy cũng khó mà ngủ được. Trì Kiều nằm xuống  đọc công thức nấu ăn trên điện thoại, suy nghĩ xem buổi chiều sẽ nấu gì cho Lục Tầm.
Cô chụp hai tấm ảnh chụp màn hình gửi cho Lục Tầm và hỏi: “Anh có thích hai món này không? Có vẻ không khó làm.”
Lục Tầm không trả lời mà hỏi lại: “Ngủ không được?”
“Ừ. Gần sáng rồi.”
Một lúc sau, Lục Tầm mới trả lời: “Cố gắng chịu một chút, ngày mai anh sẽ chuyển nhà.”
“Chuyển về khách sạn ban đầu?”
“Ở đó xa quá. Chuyển đến khách sạn gần trường.”
Lục Tầm từng có thời gian, sống xa cũng không sao, bắt đầu sớm sẽ không bao giờ trễ giờ học buổi sáng, nhưng bây giờ thì khác. Thật ra, không phải chỉ có Trì Kiều, cũng có một khoảng thời gian ngắn anh không thể tập trung. Nhà họ Lục dù giàu có đến đâu cũng chỉ có thể dựa vào chính mình, Trì Kiều cũng vậy, bọn họ không có tư cách tùy ý tiêu xài, muốn đến được với nhau chỉ có thể tìm cách tận dụng hết mọi khoảng thời gian.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.