Đọc truyện Màu tường vi cho em – Chương 45
Sau khi Lục Tầm ăn mì xong, anh đem nồi thủy tinh đi vào bếp rửa, còn Trì Kiều thì vào phòng tắm để tắm rửa. Sau khi trở về từ Thung lũng đom đóm, trong túi cô chỉ còn quần áo bẩn nên phải lấy đồ của Lục Tầm mặc thay cho quần áo ngủ.
Căn hộ này không lớn, toàn bộ tầng trên lầu được dùng làm phòng ngủ, một khoảng nhỏ trong góc được dùng làm phòng để quần áo. Từ nhỏ vì không có mẹ ở bên nên Lục Tầm đã sớm tự mình lo liệu mọi việc, khả năng tự lập của Lục Tầm đã rất mạnh, mặc dù cũng sẽ có chút lộn xộn nhưng bất luận là nấu cơm, rửa chén, thu dọn phòng ở, anh đều thành thục hơn so với chúng bạn cùng tuổi.
Hàng áo phông treo trong phòng treo đồ được sắp xếp theo màu sắc, nhớ tới việc Lục Tầm khen cô mặc đồ đen rất đẹp, Trì Kiều đặc biệt chọn áo ngắn tay màu đen. Hôm trước, cô không biết xấu hổ mặc quần áo của anh, nhưng bây giờ cô đang nghĩ xem cái nào sẽ đẹp hơn, sau hành động thân mật, tâm lý phòng bị của Trì Kiều sụp đổ, nhanh đến mức bản thân cô cảm thấy khó tin. Nếu như Tần Úy biết bọn họ ở cùng nhau hai ngày liền từ sau khi xác định quan hệ, cô nhất định sẽ bị mắng chết.
Trì Kiều tắm rất lâu, khi ra khỏi phòng tắm, Lục Tầm không có ở phòng khách, cô quay lại lầu một thì không thấy anh, trong lòng liền cảm thấy kỳ lạ, cô lên lầu tìm điện thoại di động muốn gọi cho anh nhưng đã thấy anh dựa người vào đầu giường đọc sách.
“Sao anh lại ở đây? Em còn tưởng anh đi ra ngoài rồi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đang đợi em.” Lục Tầm gấp quyển sách trong tay lại, đặt lại trên tủ đầu giường.
Thấy Trì Kiều ngây ngốc đứng ở mép cầu thang, cũng đoán được cô đang suy nghĩ xa xôi, Lục Tầm xoa xoa thái dương cười: “Chờ dỗ em ngủ xong, em ngủ rồi anh sẽ đi xuống.”
“Dỗ em ngủ?”
Lục Tầm liếc nhìn đồng hồ: “Nơi này cách xa trường học. Ngày mai sáu giờ chúng ta phải dậy rồi.”
Bây giờ đã hơn mười hai giờ, Trì Kiều cũng không cảm thấy buồn ngủ, sau khi ở cùng Lục Tầm một thời gian dài, lịch làm việc và nghỉ ngơi của cô trở nên lộn xộn. Nhìn lướt qua hai cuốn sách trên tủ đầu giường, Trì Kiều có chút kinh ngạc: “Anh còn thích đọc sách?”
“Bình thường trước khi ngủ, sẽ đọc một chút.”
Mẹ Tần ngày nào cũng yêu cầu cô và Tần Úy đọc sách, Tần Úy rất thích các loại phim hoạt hình, từ nhỏ đến lớn đã như vậy, thường xuyên bị mẹ Tần mắng. Khi mới đến Tần gia, Trì Kiều rất thận trọng, mẹ Tần có nói gì thì nói, cô đều thực hiện đúng như một nhiệm vụ, cố gắng học tập, mỗi ngày đều làm bài tới rạng sáng, không ngủ đủ đến một thời gian sau cũng không còn thói quen này nữa.
Thấy Trì Kiều cầm hai quyển sách lên, ngồi bên giường lật ra, Lục Tầm lại thúc giục: “Mau đi ngủ đi, sáng mai còn có bốn tiết học đấy.”
“Em không buồn ngủ.”
Lục Tầm cầm lấy sách trong tay cô, đặt tay lên đùi cô, nghiêng người sang một bên, trầm giọng hỏi: “Vậy làm như thế nào em mới buồn ngủ?”
Thấy Trì Kiều thẳng lưng, Lục Tầm phì cười, nằm trở lại chỗ cũ, thuận miệng hỏi: “Anh có thể kể cho em nghe một câu chuyện được không?”
“Được rồi.” Sau một giây bất ngờ, Trì Kiều vui vẻ nằm xuống, “Không ai kể chuyện cho em nghe trước khi đi ngủ cả. Khi em còn nhỏ, buổi tối ba thường xuyên phải ra ngoài làm việc, không có ở nhà, đều là bà nội chăm sóc cho em. Khi còn nhỏ, em rất ngoan, cũng dễ tính, mỗi khi nằm xuống thì sẽ mút tay rồi ngủ lúc nào không biết, rất ít khi khóc, cũng không cần phải bế. Em họ của em không giống như vậy, khi nó ngủ phải người bế, không những bế mà còn phải ru nữa. Khi ngủ nó cũng rất thính, chỉ cần người bên cạnh đặt nó xuống liền giật mình mở mắt bật khóc, khiến bà nội cùng mẹ nó đều phải cuống lên. Trước đây anh có ngoan không? Có người kể chuyện cho anh nghe không?”
Trì Kiều đối với Lục Tầm vô cùng tò mò, cô muốn biết tất cả mọi chuyện liên quan đến anh.
Lục Tầm không trả lời, sau khoảng hai giây liền nói: “Không kể chuyện nữa, anh không nghĩ ra được. Anh đọc sách cho em nghe, em muốn nghe sách nào?”
Hai cuốn sách mà anh có trong tay được mượn từ thư viện trường, một cuốn “Food List with the Garden” và một cuốn “Shakespeare Sonnet” bằng cả tiếng Trung và tiếng Anh. Nguyên nhân khiến Trì Kiều không ngủ được chỉ bởi vì lúc sáu giờ mới ngủ dậy, cô vẫn còn đói bụng đương nhiên cũng sẽ không chọn quyển “Food List with the Garden” để tra tấn bản thân mình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lục Tầm cảm thấy bản dịch chưa đủ sinh động, nên thấp giọng đọc bản gốc:
“Shall I compare thee to a summers day?
Thou art more lovely and more temperate: Rough winds do shake the darling buds of May, And summers lease hath all too short a date: Sometime too hot the eye of heaven shines, And often is his gold complexion dimmd;. . . . . .”
Lục gia rất có tiền, văn phong của Lục Tầm quá dễ khiến người ta có ấn tượng về một con người bất cần đời, cho đến khi anh đọc sách cho mình nghe, cô mới giật mình nhận ra, anh có thể thi được 985 điểm, cũng không phải là nhị thế tổ chỉ biết chơi bời lêu lổng. Cô không đủ thông minh, phải liều mạng mới có thể thi đại học được điểm cao, lần trước nghe các nữ sinh chuyên ngàng Luật nói, ngay cả đến việc đến lớp nghe giảng Lục Tầm cũng không thường xuyên tới nhưng vẫn có thể thi được điểm cao, thật sự là không công bằng.
Thấy Trì Kiều đang nhìn mình chằm chằm, Lục Tầm gấp sách lại, hỏi: “Rốt cuộc em có ngủ hay không? Vì sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của em, anh đã cố nhịn không làm chuyện mình muốn làm.”
Trì Kiều vội vàng nhắm mắt lại, kéo chăn bông lên cằm: “Em chỉ có chút tò mò, anh không thường xuyên lên lớp, tại sao thành tích lại tốt như vậy.”
“Buổi chiều anh không tới lớp không có nghĩa là anh không cần phải học.” Tuy Lục Tầm là người thông minh nhưng anh cũng chăm chỉ hơn người bình thường. Khi còn nhỏ đã từng trải qua cuộc sống nghèo khó không thể lựa chọn, lại càng không dám lơ là chuyện học hành.
“Khi nào thì anh học, trước khi kỳ thi?”
“Khi mọi người ngủ.” Lục Tầm để sách sang một bên, cúi xuống nhìn Trì Kiều “Em thật sự không ngủ nữa phải không?”
Khuôn mặt của Lục Tầm xuất hiện trước mắt cô, khoảng cách giữa chóp mũi của hai người càng gần, Trì Kiều do dự, ngẩng đầu hôn lên miệng anh, nhắm mắt lại, nói: “Ngủ đi.”
Lục Tầm cười khẽ bên tai cô, sợ không thu tay được, kiềm chế sự nóng nảy, hôn lên trán cô rồi muốn xuống lầu.
Nghe thấy động, Trì Kiều nhắm mắt lại nói: “Buổi trưa em ngủ rồi, bây giờ cũng không cảm thấy buồn ngủ nữa, anh tiếp tục đọc sách cho em.”
“…”
Lục Tầm ngồi trên ghế sô pha cạnh giường, tùy tiện lật một trang tiếp tục đọc. Cũng không biết có phải do tình cảm của hai người hay không, Trì Kiều cảm thấy giọng của Lục Tầm rất dễ nghe. Cô chỉ học tiếng Anh cho các kỳ thi, bởi vì bản thân là người nhút nhát không muốn nói chuyện với người khác, khẩu âm chưa chuẩn, sau này cũng phải luyện tập nhiều thêm.
Sau khi đọc được một phần tư, Lục Tầm khẽ gọi Trì Kiều hai lần, thấy cô không trả lời, anh đặt sách xuống rồi đi xuống nhà. Vừa đi, Trì Kiều đã mở mắt ra, cô vẫn không buồn ngủ, vừa rồi sợ bị Lục Tầm dọa cho nên mới giả vờ ngủ.
Sau khi quen Lục Tầm, Trì Kiều cũng đã từng trải qua rất nhiều đêm mất ngủ, cô sợ ngày hôm sau đến lớp sẽ không có tinh thần nhưng càng sợ không ngủ được, cô trằn trọc mãi cho đến gần sáng rốt cuộc ngồi dậy.
Trì Kiều nhẹ nhàng bước xuống giường, đi đến cầu thang nhìn từ trên xuống thấy Lục Tầm đang ngồi trên ghế sô pha đọc sách, Lục Tầm sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô, anh tắt đèn trần, chỉ để lại một cái đèn sàn. Thấy Lục Tầm đeo kính, Trì Kiều mới biết anh bị cận thị, rõ ràng hai người đã ở bên nhau cũng thường xuyên tiếp xúc, nhưng mỗi giây mỗi phút cô đều phát hiện những thứ mới lạ từ anh.
Lục Tầm gấp sách lại, đi vào bếp lấy một chai Coca trong tủ lạnh, muốn lên lầu xem Trì Kiều, vừa vặn nắp chai, tầm mắt đảo qua chỗ cầu thang liền nhìn thấy Trì Kiều ngồi đó, hai tay chống lên má, ngồi trên bậc cầu thang chăm chú nhìn mình, Lục Tầm kinh ngạc nheo mắt lại.
Thấy Lục Tầm quay lại, Trì Kiều vô thức co người lại, thấy anh cầm chai Coca đi về phía cầu thang, cô liền đi xuống dưới.
“Em thức dậy khi nào?”
“Em vẫn chưa ngủ.” Trì Kiều vươn tay cầm lấy chai Coca lạnh trong tay Lục Tầm.
“… Em ngồi ở đó bao lâu rồi?”
“Được một lúc rồi.” Trì Kiều nhìn vào mắt kính của anh: “Hóa ra anh bị cận, trước kia em cũng không phát hiện ra.”
Chỉ khi lại gần cô mới phát hiện ra viền kim loại mỏng cặp kính của Lục Tầm thực chất là màu vàng hồng, da anh còn trắng hơn da con gái nhưng khi đeo cặp kính này vào hoàn toàn không mang lại cho người khác cảm giác nữ tính chút nào.
“Chỉ có hai độ.” Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Trì Kiều, Lục Tầm mỉm cười, “Chuyện anh bị cận thị là một phát hiện lớn sao?”
Trì Kiều nặng nề gật đầu.
Lục Tầm cười nói “bánh bao nhỏ nhốc”, ngồi trở lại trên sô pha, gấp quyển sách chuyên môn lại, vỗ vào bên cạnh: “Lại đây.”
Trì Kiều ngoan ngoãn ngồi xuống, co gối lên lật xem sách chuyên môn: “Bọn em có rất nhiều từ chuyên ngành cần phải nhớ?”
“Hiểu được là chuyện quan trọng.” Trì Kiều cuộn tròn, dịu dàng nhìn Lục Tầm, anh tháo kính xuống, xoa xoa tóc cô, hỏi: “Em không đi ngủ sao?
Trì Kiều “ừm” một tiếng, cô nhìn ra ngoài cửa sổ: “Trời không mưa nữa sao? Lúc này bên ngoài vẫn còn đồ ăn đúng không? Em đói quá.”
Lục Tầm liếc nhìn đồng hồ: “Anh biết một số cửa hàng tiện lợi 24 giờ nhưng mà đồ ăn ở đó cũng không được ngon lắm. Bây giờ bốn giờ rồi, nhịn thêm một lúc nữa, trời sáng anh đưa em ra ngoài ăn.”
“Bình thường buổi tối anh đều làm những chuyện này sao? Ở một mình cũng không chán sao?”
“Có rất nhiều chuyện phải làm, đọc sách, xem phim đêm, lái xe đi dạo vòng quanh. Nếu như em không buồn ngủ, anh đưa em ra ngoài chơi.”
Trì Kiều lập tức nhảy khỏi ghế sô phải chạy đi thay quần áo. Năm phút sau, hai người cùng nhau ra ngoài chơi.
Lần đầu tiên Trì Kiều ra ngoài muộn như vậy, thành phố Z về đêm hoàn toàn khác với ban ngày, thành phố ồn ào ban ngày im bặt, khi gió đêm thổi qua, cô cảm thấy tỉnh táo hơn.
Đêm tháng chín se lạnh, Trì Kiều cố ý khoác thêm áo khoác của Lục Tầm. Lục Tầm lái xe đến bãi biển, hỏi Trì Kiều: “Em có bằng lái xe không?”
Trì Kiều gật đầu: “Em lái không được tốt lắm.”
“Bây giờ cũng đang rảnh rỗi, thích hợp tập xe.”
Lục Tầm lái chiếc Audi màu trắng, không gian bên trong chiếc xe này nhỏ, Lục Tầm đã quen dựa lười biếng dựa vào ghế mỗi lần lái xe, thấy Trì Kiều thẳng lưng còn chưa đủ, thân trên hơi nghiêng về phía trước, Lục Tầm thấy vậy liền bật cười: “Là do em quá căng thẳng hay do chân ngắn vậy?”
Trì Kiều quay sang lườm anh một cái: “Sao anh lại đáng ghét như vậy?”
Trì Kiều lái xe vòng quanh đường biển hai vòng vừa lúc trời sáng, xe cộ trên đường cũng ngày một nhiều lên, cô lập tức đem vị trí này trả lại cho Lục Tầm, Lục Tầm lái xe hơn nửa thành phố đưa Trì Kiều đi ăn sáng.
Quán ăn mà Lục Tầm chọn rất đắt. Anh gọi cháo kê hải sâm, tổ yến chưng cam cùng rất nhiều điểm tâm,Trì Kiều tính toán giá cả đau lòng không thôi bèn kéo ống tay áo của Lục Tầm nói mình không ăn hết nhiều như vậy, bảo anh đừng gọi thêm.
Lục Tầm đóng thực đơn lại, cười nhìn cô: “Đừng để anh mất mặt, hiếm khi nghe thấy em kêu đói, bữa sáng có thể đắt tiền một chút. Lúc trước vẫn luôn đưa em tới mấy quán ăn ven đường, không có chút dinh dưỡng nào cả. Nếu không thích em cũng không cần phải ăn, gói mang về làm bữa sáng cho bạn cùng phòng.”
Trì Kiều thật sự rất đói, sợ Lục Tầm nghĩ rằng cô ăn ít, liền ăn hai miếng điểm tâm cùng một chén cháo, nhưng hầu hết tất cả những món anh gọi đều không động đũa.
Sau khi đóng gói hết toàn bộ ăn giúp Trì Kiều gửi tới ký túc xá, Lục Tầm không rời đi ngay: “Em có buồn ngủ không?”
Trì Kiều ngáp một cái: “Vừa rồi em không cảm thấy gì, hiện tại có chút đau đầu, sau khi đem những thứ này lên lầu em sẽ đi mua cà phê.”
“Đừng uống cà phê, buồn ngủ đi ngủ đi, lát nữa anh cùng em lên lớp, giúp em ghi bài.”
Trì Kiều nghe vậy lập tức xua tay nói “Không cần.” Lục Tầm vẫn cùng cô đến lớp học, giúp ghi chép bài vở cho cô cả buổi sáng, trước khi ăn trưa mới trở về ngủ.
Buổi chiều hôm nay, Trì Kiều còn có một tiết học thứ hai, đang cùng với các bạn học chuyển sang lớp tiếp theo, cô vô tình nhìn thấy một chiếc Mercedes-Benz S600 màu đen ở tầng dưới trong khu dạy học, chiếc xe này trông rất quen mắt, nghĩ một lúc mới nhớ ra đây là chiếc xe từng bị Chương Dương đập, biển số xe đều là số chín, không muốn nhớ cũng khó.
Ngay khi nhìn thấy Trì Kiều, tài xế đã xuống xe, mở cửa ghế sau của Lục Tầm, ba Lục Tầm bước xuống xe, mỉm cười với Trì Kiều từ xa, Trì Kiều sửng sốt, nhanh chóng đi qua đó.
“Chào chú, Lục Tầm đã quay về ngủ rồi, hiện tại không ở trường.”
“Chú biết.” Ba Lục Tầm so với Lục Tầm thích cười hơn nhiều: “Vừa lúc chú có việc đi ngang qua đây, muốn tìm cháu nói chuyện.”