Đọc truyện Màu tường vi cho em – Chương 13:
Edit: Annie
Gương mặt Trì Kiều ửng đỏ, giống như bực mình: “Tại sao anh lại hỏi như vậy?”
Biểu tình của cô đều nằm trong dự đoán của Lục Tầm, nửa người trên của anh hơi nghiêng về phía trước, cách Trì Kiều gần thêm một chút: “Tò mò. Em có thể hỏi anh một vấn đề coi như trao đổi.”
“Cái gì?”
“Về anh, em có chuyện gì tò mò hay không?”
“Không có.” Trì Kiều quay mặt đi, trả lời dứt khoát.
Thật ra thì có, nhưng liên quan đến chuyện riêng tư, không nói ra miệng được, cho nên người này tại sao lại đáng ghét như vậy? Rõ ràng ngay cả bạn bè cũng không phải, lại thẳng thắn hỏi cô có thích Thời Dự hay không.
“Thật không có? Vậy chờ lúc nào có hỏi lại. Trả lời anh trước, em không thích Thời Dự, hay là thích anh ta nhưng vì một vài nguyên nhân nào đó mới không để ý đến anh ta.”
Trì Kiều giỏi nhịn đến đâu, nghe được câu này cũng phải phát cáu, cắn môi lườm anh. Lục Tầm thấy, ngửa về sau, tựa lưng vào ghế cười với cô: “Xin lỗi, không biết em sẽ để bụng như vậy.”
Lục Tầm cười lười biếng, giống như cậu nhóc xấu xa thích trêu chọc bạn nữ, khiến cho người ta hận đến ngứa răng, nhưng không thể nào nổi cáu với anh.
Lục Tầm đứng dậy lắc cổ, đi xem nồi cơm điện một chút: “Còn hai mươi phút nữa, đói chết, đi tìm ít đồ ăn.”
Anh lục quanh một vòng, chỉ tìm được hai hộp chocolate không biết từ đâu ra và bánh macaron, vừa quay đầu lại thấy Trì Kiều tức giận ngồi ở ban công, không nhịn được muốn cười. Thật ra thì vừa rồi anh truy hỏi cô cũng không nhất quyết phải có câu trả lời, mà là muốn chọc cô chơi, nhìn cô nổi cáu đỏ mặt. Lúc nhỏ anh đi học cũng chưa từng ấu trĩ trêu chọc bạn học nữ nào, không ngờ tới đại học lại sống ngược.
Còn về Thời Dự, sau phút khó chịu ngắn ngủi anh đã hoàn toàn không thèm để ý, bởi vì gia đình phản đối liền tránh không gặp mặt, coi như thích đi, thích rồi cũng sẽ không sâu.
Lục Tầm mang chocolate và macaron đặt lên trên bàn gỗ tròn, lại tự mở tủ lạnh lấy coca. Lúc trở lại thấy Trì Kiều không nhúc nhích, anh đem hai cái hộp đẩy tới trước mặt cô: “Champagne không ngọt, phối hợp với thứ này vừa hợp, ăn khuya.”
Trì Kiều không thích chocolate, liền mở hộp bánh macaron: “Bữa khuya cái gì, cơm tối em còn chưa ăn.”
“Ở nhà hàng Tây em chưa ăn gì?”
“Làm sao anh biết…”
Trì Kiều không có Wechat của người bạn kia, đương nhiên không xem được đoạn đối thoại đầy đủ của anh ta với Thời Dự. Liếc thấy trên mặt Trì Kiều hiện ra nghi vấn và cảnh giác, Lục Tầm cầm một viên chocolate bỏ vào miệng, lại mở nắp coca, uống một ngụm lớn, sau đó đẩy hộp tới bên tay cô, tỏ ý muốn cô nếm một chút.
Loại chocolate này đặc biệt ngọt, chỉ nhìn anh ăn Trì Kiều đã thấy đau răng, quay lại cầm một chiếc bánh macaron màu nâu, nếm thử một miếng.
Chiếc bánh này ngon đến bất ngờ, không ngọt ngấy, hương vị nhân cũng rất tươi mát. Trì Kiều đang muốn đẩy tới cho Lục Tầm thử, một tấm thiếp hồng phấn liền rơi từ trong hộp ra. Cô vốn tưởng là giới thiệu sản phẩm, mở ra lại thấy là thư tình của con gái, không xem kỹ liền khép lại đưa cho Lục Tầm: “Tấm thiếp này anh không thấy được sao? Hình như hẹn anh tối nay gặp mặt.”
Lục Tầm cầm lấy nhìn lướt qua, ném thẳng vào thùng rác bên cạnh: “Không phải anh, hẳn là ai đưa cho Chương Dương.”
Nghe được câu này, Trì Kiều lại nhặt tấm thiếp từ trong thùng rác ra: “Mấy ngày nay Tần Úy lải nhải muốn nấu cơm tặng cho Chương Dương, em chụp cho chị ấy xem, để chị ấy biết dù làm tinh xảo hơn nữa Chương Dương cũng sẽ không ăn.
Trì Kiều lần nữa mở tấm thiếp ra cẩn thận xem, phía trên rõ ràng viết tên Lục Tầm, tại sao có thể là của Chương Dương được…
Thấy Trì Kiều nhìn mình, Lục Tầm nuốt ngụm coca trong miệng, cười giễu một tiếng: “Em thật đúng là dễ gạt.”
“…”
Sau khi Trì Kiều uống cạn ly champagne thứ hai, Lục Tầm ăn nửa hộp chocolate, cơm rốt cuộc đã chín. Cơm và thịt rất thơm lại mềm, khoai tây và cà rốt lại chưa chín lắm. May mà hai người đều đói cồn cào, không kén chọn, khi Trì Kiều ăn được nửa bát, Lục Tầm đã xới cơm lần thứ ba.
Ăn cơm xong, xuất phát từ lễ phép, Trì Kiều đứng dậy đi dọn chén, đại thiếu gia lần này không còn yên tâm thoải mái sai bảo cô, rút chén đũa trong tay cô ra, nói chờ lát nữa sẽ có người dọn, lại cầm chìa khóa xe chuẩn bị đưa cô về nhà.
Xét thấy qua hai lần trước, Trì Kiều đang muốn về nhà sớm một chút nào dám lại để cho Lục Tầm chở, lập tức cự tuyệt.
Lục Tầm đang muốn nói chuyện, điện thoại chợt vang lên, thấy dãy số hiện lên màn hình, anh nhíu mày rồi ấn nút nghe. Sau khi cúp máy, Lục Tầm nói: “Anh có chút việc, em xuống tầng một trước chờ anh, chút nữa anh đưa em về.”
“Anh có việc bận, em tự về cũng được, chỗ này đón xe rất thuận lợi.”
“Mười lăm phút là anh xong, vốn dĩ cũng chuẩn bị tới khu nhà em.”
“Đã trễ thế này anh không cần nghỉ ngơi sao?” Lời vừa ra khỏi miệng Trì Kiều lập tức nhớ người này trường kỳ ngày đêm đảo lộn, đối với anh mà nói, một ngày mới vừa bắt đầu.
Lục Tầm nhất quyết đưa Trì Kiều vào thang máy, trước khi cửa thang máy khép lại anh đột nhiên móc tai nghe từ trong túi quần cô ra, Trì Kiều còn chưa kịp duỗi tay lấy lại, cửa thang máy đã khép vào.
Không lấy được tai nghe, Trì Kiều đành phải chờ ở đại sảnh tầng một. Đã 9 giờ, cô không dám uống cà phê, liền gọi cốc nước có ga, mới uống một hớp đã thấy Chương Dương đi vào.
Trong ấn tượng của Trì Kiều, Chương Dương tựa hồ chưa từng nhìn tới mình, vì thế chỉ do dự một giây, cô liền ngồi lại lên ghế salon, không qua chào hỏi anh ta.
Chương Dương đứng ở đại sảnh gọi điện thoại hồi lâu, sau đó cau mày đi tới quán cà phê bên này, giác quan thứ sáu của anh ta rất mạnh, Trì Kiều mới nhìn về phía anh ta, anh ta đã nhìn lại.
Thấy Chương Dương đi nhanh tới, đối với tên côn đồ không có chút hảo cảm này Trì Kiều không khỏi sinh ra cảm giác căng thẳng.
“Trì Kiều, cô tới tìm Lục Tầm ư?”
Trì Kiều vẻ mặt ngạc nhiên cười một tiếng: “Hóa ra anh biết tên tôi hả?”
Chương Dương không thích nói chuyện râu ria, không đáp liền hỏi ngược lại: “Hôm nay cô có từng gặp Lục Tầm không?”
“Đã gặp, anh ấy bảo tôi ở đây chờ anh ấy.”
“Cậu ta ở phòng nào? Điện thoại của cậu ta không liên lạc được.”
Trì Kiều nói số phòng của Lục Tầm ra, thuận miệng hỏi: “Tại sao anh lại không biết anh ấy ở chỗ nào?”
“Cậu ta rảnh rỗi phát chán, sẽ tùy theo tâm trạng đổi phòng ở.” Lục Tầm nói có việc, chính là muốn đợi Chương Dương phải không? Cái gì mà mười lăm phút liền xuống dưới, đã sắp nửa tiếng trôi qua, Chương Dương vừa mới đến… Trì Kiều không muốn đợi thêm, liền cùng Chương Dương vào thang máy, chuẩn bị lấy lại tai nghe rồi tự bắt xe về nhà.
Chương Dương kiệm lời, suốt hành trình số chữ hai người trao đổi với nhau bằng không. Ngược lại Trì Kiều thở phào nhẹ nhõm, đỡ phải vắt óc tìm đề tài nói chuyện. Sau khi gõ cửa phòng Lục Tầm, Chương Dương, Trì Kiều và tài xế mở cửa đồng thời sửng sốt.
Tài xế nhận ra Chương Dương trước, sau đó mới nhớ tới Trì Kiều, Lục Tầm nghe thấy tiếng động ở cửa, đi đến thấy bọn họ, ngẩn ra một giây, làm lơ biểu cảm kinh ngạc của tài xế, giới thiệu Chương Dương và Trì Kiều với ba và người phụ nữ trẻ tuổi đang ngồi trên ghế salon.
“Hai người bạn.”
Chương Dương bị tài xế nhìn chằm chằm, trên mặt cũng hiện lên vẻ mất tự nhiên. Ngược lại Lục Tầm chỉ tỏ vẻ chẳng sao cả. Ngoài dự kiến của Trì Kiều, phú hào thành phố Z ai cũng đều biết, ba Lục Tầm không những không lạnh lùng, còn có chút dông dài, cười lặp lại nói con trai không nghe lời ông ta, còn phải nhờ bạn bè khuyên bảo thêm, người trẻ tuổi không yêu quý thân thể, hàng năm làm việc và nghỉ ngơi không có quy luật chỉ trăm hại mà không một lợi.
Thấy Lục Tầm mất kiên nhẫn, ba anh tự nhiên cười: “Xem này, nói một chút nó đã không vui rồi.”
Trì Kiều đứng một lát mới biết, ba Lục Tầm đêm hôm đến đây vì trong điện thoại nghe con trai nói bị sốt, không yên tâm, cố ý dẫn bác sĩ gia đình đến thăm bệnh.
Biết chuyện “phát sốt” là do Lục Tầm không muốn về nhà thuận miệng nói láo, ba anh cũng không nổi giận, ngược lại là Lục Tầm ngại phiền, lên tiếng đuổi người trước.
“Vậy chúng ta đi trước, các con chơi đi.” Thấy con trai không vui, ba Lục Tầm rất nhanh đã cùng với người phụ nữ trẻ tuổi, bác sĩ gia đình và tài xế rời đi.
Đây rõ ràng chính là một vị phụ huynh bình thường, cưng chiều con, lại không có cách nào quản lí nó, làm sao mà cô có thể ảo tưởng rằng ông là cái loại cha lạnh lùng chỉ dùng tiền quan tâm con chứ… Nhưng mà người phụ nữ trẻ tuổi kia ngược lại không khác mấy so với lời đồn, mỗi một câu của bà ta giống như đang quan tâm Lục Tầm, nhưng nghĩ kỹ một chút lại hơi minh bao ám biến*.
(*) Nhìn bề ngoài thì dường như đang khen ngợi, nhưng suy nghĩ sâu hơn lại là chế nhạo và hạ bệ (theo baidu)
Đoàn người vừa rời đi, Lục Tầm liền hỏi: “Sao hai người cùng lên đây?”
“Ngày hôm qua cậu muốn tôi đến tìm cậu, tôi gọi điện thoại cho cậu không được liền lên đây… Cậu của người phụ nữ kia biết tôi, làm sao bây giờ?”
“Nghe theo bọn họ đi.” Lục Tầm trở về trong phòng tìm kiếm một hồi, lúc ra ngoài nói, “Tôi quên là anh tới, đồ không ở đây, hai ngày nữa đưa cho anh.”
Chương Dương còn có chuyện khác, than phiền Lục Tầm không đáng tin cậy rồi liền cùng Lục Tầm, Trì Kiều rời khỏi phòng. Nghe được đoạn đối thoại của bọn họ, Trì Kiều mới biết vị tài xế của ba Lục Tầm chính là cậu của người phụ nữ trẻ tuổi kia.
Cho nên vừa khi nãy Chương Dương không gọi được cho Lục Tầm, kỳ thực là Lục Tầm cố ý không bắt máy, bởi vì tài xế ở đây… Nói như vậy, trong lúc vô tình cô đã hại anh làm bại lộ chuyện, sau khi từ đây trở về, tài xế sẽ nói cho người phụ nữ kia, bà ta lại nói với ba Lục Tầm…
Mặc dù không đoán được tại sao Lục Tầm lại để cho Chương Dương dẫn người tới đập xe, nhưng nhất định bởi vì bất hòa với người phụ nữ trẻ tuổi này, lần đó trả máy ảnh Lục Tầm hình như đã nói qua với Chương Dương “Giống như thật, ba tôi tin…”
Trì Kiều tự suy diễn một hồi trạch đấu trong hào môn, chưa nói được mấy lời. Cô không thích người quá phức tạp, nhưng lại cảm thấy áy náy. Lúc này Lục Tầm không trì hoãn trên đường nữa, trực tiếp đưa cô về nhà.
Sau khi Trì Kiều xuống xe, Lục Tầm cũng giống lần trước theo xuống. Trì Kiều nói hẹn gặp lại với anh, xoay người đi lên bậc thang. Trước khi gõ cửa, Trì Kiều thật sự băn khoăn, do dự một lát lại quay về.
Lục Tầm mới vừa châm điếu thuốc đã thấy cô trở lại, rất bất ngờ, cười hỏi: “Có chuyện ư?”
“Việc đó…” Liên quan đến chuyện nhà và việc riêng tư, Trì Kiều đứng trên lập trường xấu hổ ậm ừ vài câu, uyển chuyển hỏi, “Có phải em đã gây phiền toái cho anh hay không?”
Nhất thời Lục Tầm không nghĩ ra: “Cái gì?”
“Em nghĩ anh nói có việc chính là chờ Chương Dương, cho nên mới nói cho anh ta số phòng, em không biết tài xế của ba anh ở đó, ông ta nhận ra Chương Dương, anh có gặp rắc rối không?”
Lục Tầm ngẩn ra một lát, bỗng nhiên cười: “Em ngây ngốc nãy giờ chẳng lẽ là vì lo lắng chuyện này?”
Thấy Trì Kiều gật đầu, trong lòng Lục Tầm nổi lên một loại cảm xúc xa lạ.
Anh hoàn toàn không ngờ Trì Kiều vẫn luôn nghĩ đến chuyện này, càng không biết cô sẽ quan tâm đến mình. Anh để cho Chương Dương dẫn người đập xe là bởi vì phiền chán người đàn bà kia cả ngày kiếm chuyện. Đây là việc làm trong lúc máu nóng lên đầu, không những không kín kẽ, còn đầy rẫy sơ hở, căn bản anh không dùng đầu óc tính toán mà chỉ muốn đáp lễ bà ta một chút thôi.
Có lẽ bà ta đã sớm phát hiện ra, có lẽ đã tố cáo với ba anh từ trước, khổ nỗi không có chứng cứ, mới vừa rồi Chương Dương tự đâm đầu vào, lúc này phỏng chừng bà ta rất đắc ý, nhưng thế thì sao. Ba anh chỉ biết giả vờ hồ đồ, sẽ không hỏi anh, chuyện bà ta mong đợi không thể nào thực hiện được. Gặp được thật ra càng tốt, vừa lúc để cho bà ta biết ba anh quan tâm cái gì. Nếu bà ta đủ thông minh, nói không chừng sau này sẽ không làm phiền nữa.
Đại khái anh đoán được trong đầu Trì Kiều suy nghĩ cái gì, kỳ thật không phức tạp như cô tưởng, nhưng anh cũng không muốn nói những chuyện lộn xộn này cho cô nghe.
Lục Tầm dập tắt thuốc, cúi đầu xuống, gần sát cô, cười hỏi: “Em đang lo lắng cho anh?”
Trì Kiều không biết nên đáp ra sao, thật ra nói áy náy thì đúng hơn… Bây giờ nói gì cũng muộn rồi, đã gây ra phiền toái cho anh, trừ nói xin lỗi cũng không thể làm gì nữa.
Hai người đứng gần nhau, hơi thở đan xen, mùi hương trên người Trì Kiều làm Lục Tầm động tâm khôn nguôi, nhìn gương mặt sạch sẽ và dịu dàng, thấy rõ sự luống cuống trong mắt cô, đột nhiên Lục Tầm đưa tay đỡ gáy cô, cúi đầu hôn lên.