Đọc truyện Màu tường vi cho em – Chương 12:
Edit: Annie
Trì Kiều theo bản năng nhìn về phía gương ở cửa: “Em nào có?”
Lục Tầm “À” một tiếng nhỏ đến mức không thể nghe được, trở lại bên trong phòng, ngồi vào ghế salon. Anh ở một căn phòng hướng biển, diện tích chừng hơn một trăm mét vuông, tầm nhìn ở ban công cũng tốt hơn phòng bình thường rất nhiều.
Thái độ của Lục Tầm làm Trì Kiều nghĩ không ra, chẳng thể làm gì khác hơn là hỏi: “Tai nghe của em đâu?”
Lục Tầm đứng dậy tìm tai nghe, lại lần nữa nói với Trì Kiều: “Vào đây ngồi đi.”
Căn phòng này không tính là bẩn, nhưng rất lộn xộn, Lục Tầm ở gian ngoài lục tìm một lát, không thấy tai nghe, lại vào bên trong. Trên salon có mấy bộ quần áo của Lục Tầm, Trì Kiều không có cách nào ngồi xuống, đành đứng chờ.
Một lát sau, Lục Tầm đi từ trong ra, thấy Trì Kiều đứng bên bàn trà, nhặt quần áo trên ghế lên, đi tới cửa sổ kính sát đất, ném lên chiếc ghế xoay sau bàn đọc sách.
Rồi sau đó anh ngồi lại vào salon, cầm tai nghe của Trì Kiều lên, nói: “Của em.”
Trì Kiều nói câu “Cảm ơn”, vươn tay ra lấy, Lục Tầm lại đột nhiên chuyển tai nghe sang tay khác, hại cô vồ hụt.
Thấy Trì Kiều nghi ngờ nhìn về phía mình, Lục Tầm nói: “Anh còn chưa ăn cơm nữa.”
Cái người Lục Tầm này, Trì Kiều vốn không hiểu nổi, trước mắt cảm thấy anh rất kỳ quái. Cô suy nghĩ một chút, nói: “Cảm ơn anh giúp em giữ tai nghe, em mời anh ăn cơm tối?”
“Em muốn mời anh ăn gì?” Thịt bò bít tết trong nhà hàng Tây dưới lầu sao? Trước kia tại sao không thấy cô hào phóng như vậy.
Trì Kiều nói muốn mời anh ăn, chẳng qua là nương theo lời anh lúc trước khách khí một chút, không phải là thật lòng muốn ăn tối với anh, nghe được câu này, tự nhiên choáng váng, cách hai giây mới nói: “Anh muốn ăn gì?”
“Em biết nấu cơm không?”
“Không tốt lắm.”
“Vậy thì giúp anh nấu bát mì đi.”
“Hả?”
“Mì trứng cà chua là được.”
Trì Kiều cảm thấy người này thật là khó hiểu, đang muốn mở miệng từ chối, lấy lại tai nghe rồi rời đi. Vừa vặn chuông điện thoại của anh vang lên.
Điện thoại của Lục Tầm còn ở trên giường, anh nói với Trì Kiều một câu “Chờ anh một chút” liền đi vào phòng nghe máy.
Lục Tầm không đóng cửa, Trì Kiều dĩ nhiên có thể nghe được anh nói chuyện điện thoại. Nghe anh nói “Tuần này không về nhà, tôi sốt, sẽ lây cho em gái”, cô đột nhiên nghĩ tới lời Tần Úy nói, người phụ nữ ở cùng ba Lục Tầm hiện giờ rất trẻ tuổi, vẫn chưa tới ba mươi, có một đứa con gái sáu hoặc bảy tuổi. Người phụ nữ kia rất có tâm cơ, ba Lục Tầm rõ ràng đã có 5 đứa con gái, đủ rồi, không ngờ dưới tình huống hồi xuân, còn giấu ông ta tìm kiếm phương thuốc sinh con trai.
Nói như vậy, anh thật sự rất đáng thương, bị bệnh chẳng những không có người quan tâm, còn sợ lây cho em gái nhỏ không dám về nhà, khó trách vừa rồi lại kỳ quái như vậy.
Thấy Lục Tầm cúp điện thoại đi ra, Trì Kiều vốn muốn rời đi xuất phát từ đồng cảm, nhẫn nại nói: “Anh muốn ăn mì gì? Em xuống phòng ăn bên dưới mua.”
“Không muốn ăn đồ mua bên ngoài.”
Mặc dù cảm thấy Lục Tầm tùy ý sai khiến bạn cùng trường không quen không thân có chút vô lễ, nhưng người ngã bệnh không muốn ăn đồ bên ngoài về tình có thể tha thứ, hơn nữa bị bệnh mà không có người thân chăm sóc thật thảm… Trì Kiều nhìn bốn phía, nói: “Ở đây không có phòng bếp, không có cách nào nấu cơm.”
“Nấu mì chỉ cần một cái nồi cơm điện là được, đi siêu thị mua.” Nói xong câu này, Lục Tầm từ trong đống quần áo trên ghế xoay lấy ra một cái quần thể thao, một chiếc T-shirt đen, vào nhà vệ sinh.
Nhà vệ sinh có một mặt tường là kính, cho nên cô có thể thấy anh đánh răng. Động tác của Lục Tầm rất nhanh chóng, đánh răng rửa mặt tổng cộng chỉ mất không đến hai phút. Thấy anh không lau mặt đã cởi chiếc áo dính tàn thuốc trên người ra, Trì Kiều giật mình, đang muốn đánh mắt xoay người đi, anh đã nhìn lại đây.
Thấy vẻ hoảng hốt và đỏ ửng trên mặt Trì Kiều, Lục Tầm cười xùy một tiếng, cảm giác khó chịu trong lòng giảm bớt một chút. Anh ấn xuống một cái nút trong tầm tay, mở lam chắn tường kính ra.
Sau vài phút, Lục Tầm đi ra. Anh rút mấy tờ khăn giấy tùy tiện lau nước trên mặt, cầm chìa khóa xe trên bàn lên, nói: “Đi thôi.”
“Anh cũng đi siêu thị hả?”
“Muốn mua nhiều đồ, tự em có thể lấy xuống sao?”
“Anh có thể lái xe không?” Trì Kiều nhìn về phía ngọn tóc anh còn vương nước, không phải phát sốt ư…
“Tại sao không thể lái?”
Không đợi Trì Kiều nói tiếp Lục Tầm đã đi trước một bước ra khỏi phòng.
Khách sạn nghỉ dưỡng này nằm ở ngoại ô, cách siêu thị lớn gần nhất tuy xa nhưng dọc đường không kẹt xe, Lục Tầm lái nhanh, mười lăm phút đã đến.
Mua nồi cơm điện và chén đũa, mấy đồ linh tinh, hai người lại lên tầng trên chọn lựa nguyên liệu nấu ăn. Từ khi thức giấc đến bây giờ, Lục Tầm còn chưa ăn cơm, nhìn cái gì cũng thèm, lấy một đống thịt bò, lạp xưởng và cánh gà.
Thấy anh nhồi vào xe đẩy đủ loại thịt, Trì Kiều có lòng tốt nhắc nhở: “Bị sốt không thể ăn đồ có nhiều dầu mỡ.”
“Ai sốt?” Lời vừa ra khỏi miệng, Lục Tầm hiểu ra liền cười, “Anh không muốn về nhà, thuận miệng nói thôi.”
“Tại sao anh không muốn về nhà?”
“Ba anh cả ngày lải nhải, phiền.” Phát hiện Trì Kiều nhíu mày, Lục Tầm hỏi, “Em giận ai vậy?”
“…” Giận chính bản thân mình, giống kẻ ngốc tự suy diễn đồng tình với người khác.
Mua thịt và gạo, không thể nấu mì. Ở Tần gia bà vú vẫn luôn nấu cơm, Trì Kiều chỉ biết nấu cháo đơn giản và mì gói, trên đường về liền dùng di động xem công thức nấu ăn bằng nồi cơm điện.
Thấy cô vào thang máy vẫn nhìn chăm chăm màn hình, Lục Tầm đứng sau lưng cô đưa tay rút điện thoại đi: “Nấu cơm có thể khó đến đâu chứ, thế nào cũng sẽ thuần thục, chờ lát nữa anh dạy em.”
Trở về phòng, Trì Kiều mới biết anh chỉ dạy bằng mồm. Nghe anh chê mình cắt khoai tây quá to, Trì Kiều nén giận cắt nhỏ hơn. Tần Úy vẫn luôn nói tính cách cô quá yếu đuối, không biết làm thế nào từ chối người khác, dễ dàng ăn thiệt thòi, bị bắt nạt. Trước kia cô vẫn không cảm thấy thế, giờ thì thật sự đồng ý cả hai tay. Người này rất đáng ghét, tại sao cô đang đói bụng còn bị anh ta sai bảo như người hầu?
Cách cửa kính nhìn Trì Kiều đứng trước bồn rửa cắt khoai tây, sự khó chịu lúc trước của Lục Tầm thoáng cái mất sạch, mời một bữa bò bít tết hoang phí có gì đáng để sung sướng, đây chính là lần đầu tiên cô gái nhỏ nghiêm túc làm cơm đấy.
Suy nghĩ này vừa nảy ra, Lục Tầm giật mình. Anh chưa bao giờ là người ấu trĩ, làm sao lại sinh ra ý tưởng ngớ ngẩn như vậy, đây là đang ghen tị sao? Bởi vì một miếng bò bít tết… Ban đầu khi Chương Dương và Lục Tây Ninh giày vò nhau trong cảnh nghèo anh đã cười nhạo người ta như thế nào?
Ý thức được mình đang so kè với một cô gái nhỏ, Lục Tầm luôn thành thục trước tuổi rất hổ thẹn. Anh đi vào nhà vệ sinh, cầm lấy dao thái trong tay Trì Kiều, ý bảo cô ra ngoài chờ: “Tốc độ này của em, làm xong thì đến sáng mai mất.”
Công phu dùng dao của Lục Tầm rất thành thạo, chưa đến hai phút đã cắt xong khoai tây, cà rốt và lạp xưởng, sau đó lưu loát vo gạo, ướp thịt, chế nước sốt, cuối cùng đem tất cả nguyên liệu nấu ăn bỏ vào nồi cơm điện. Hiểu ra vì sao anh chê mình vụng về, đồng thời Trì Kiều lại không lí giải nổi tại sao rõ ràng biết nấu cơm, Lục Tầm còn phải dày vò mình.
Lục Tầm rửa tay xong, liền ra khỏi nhà vệ sinh, gọi điện thoại đặt champagne. Champagne và đá được đưa tới rất nhanh, anh xách rượu và ly ngồi xuống ban công có tầm nhìn tuyệt đẹp, nghiêng đầu gọi Trì Kiều sang: “Ít nhất phải bốn mươi phút nữa mới có thể ăn cơm, lại đây chờ một lát.”
Trì Kiều vừa mệt vừa đói đang đầy bụng suy tư, chỉ coi như không nghe thấy, ngồi trên ghế salon cúi đầu xem điện thoại. Lục Tầm cười một tiếng, không ép buộc cô, tự nhiên rót một ly.
Rượu còn chưa vào miệng, anh nhớ tới lát nữa còn phải đưa Trì Kiều về, liền không uống.
Trong lúc lơ đãng nhìn thấy Lục Tầm xoay ly rượu champange nhìn xa xa xuất thần, Trì Kiều chợt nhớ hôm đi tìm Lý Mạn, bất ngờ gặp anh ở quán bar. Không khí náo nhiệt như vậy, được một đống người tâng bốc, anh vẫn vùi trong góc, nói cũng lười nói. Rõ ràng không thích, lại chẳng bỏ đi, là bởi vì ghét cô đơn, không muốn ở một mình sao?
Cho nên anh lôi kéo cô ở lại trong phòng khách sạn không có bếp để nấu cơm, cũng vì nguyên nhân này? Trì Kiều phát giác Tần Úy nói không sai, mình đích xác có một chút thánh mẫu, phút trước còn đang tức giận, tự ảo tưởng một chút lại sinh ra đồng tình.
Ngồi ra ban công, Trì Kiều mới phát hiện trừ cảnh biển ở xa xa còn có thể thấy hồ bơi phía dưới. Khi trời tối, bên cạnh hồ bơi có dàn nhạc biểu diễn và cocktail trái cây tự phục vụ. Thấy Trì Kiều giống như rất hứng thú, Lục Tầm nói: “Cơm còn chưa xong, xuống đó xem náo nhiệt, ăn chút gì nhé?”
“Không cần, ở đây cũng có thể xem biểu diễn.”
Lục Tầm đưa ly rượu chưa động đến kia đưa cho Trì Kiều, Trì Kiều cầm ly đang định uống, đột nhiên nghe anh hỏi: “Em không muốn xuống vì sợ gặp Thời Dự, bị anh ta hiểu lầm sao?”
“Hả?”
Thấy Trì Kiều ngớ ra, Lục Tầm lại hỏi: “Em thích Thời Dự à?”
Nhắc tới cũng khéo, ngày Thời Dự bỏ nhà đi anh cũng biết, bởi vì lúc Thời Dự ra khỏi nhà không mang tiền, liền đòi mấy người bạn trước đây mượn tiền của anh ta. Số tiền anh ta cho mượn đối với sinh viên vẫn còn đi học quả thật lớn, mấy người đó nhất thời chưa trả nổi, lại biết đang lúc thiếu gia rơi vào khó khăn, không thể làm gì khác hơn là gọi điện cho anh, mượn tạm trả Thời Dự.
Ở phương diện tám chuyện, nam và nữ không khác nhau nhiều lắm, anh còn chưa nói gì thì đã có người đem ngọn nguồn sự việc Thời Dự bỏ nhà đi nói cho anh. Bởi vì liên quan đến Trì Kiều, anh bèn hỏi thêm mấy câu mới biết, từ trung học Thời Dự đã nói với người xung quanh Trì Kiều là em gái anh ta, không ai được tán tỉnh.
Vào đại học, phát hiện Thời Dự tự mình theo đuổi người ta, mọi người mới biết anh ta chẳng phải anh trai tốt gì mà vẫn luôn có tâm tư riêng. Nghe người ngoài nói Trì Kiều thật ra cũng thích Thời Dự, Lục Tầm không quá coi trọng lắm. Tin đồn bên ngoài liên quan tới anh loạn một đống, có mấy cái là thật đâu? Nhưng mà Thời Dự mới vào khách sạn ở hai ngày, Trì Kiều đã chạy tới đây trao gửi tình yêu, anh chẳng thể nào không thèm để ý nữa.
Có lẽ anh đã thật sự thích cô, cho nên muốn biết rõ ràng cô có thích người khác hay không. Nhưng mà anh đã suy nghĩ cẩn thận, dù cô có thích người khác hay không, anh cũng sẽ không thay đổi.
Tác giả có lời muốn nói: Chào buổi sáng, chương sau hai người sẽ có đột phá trọng đại hhhhh