Màu tường vi cho em

Chương 14


Đọc truyện Màu tường vi cho em – Chương 14:

 

 
Edit: Annie
 
Lúc chiếc hôn mang theo mùi thuốc lá rơi xuống, cả người Trì Kiều ngây ngẩn, trong đầu trống rỗng mấy giây. 
 
Môi Lục Tầm dừng lại trên môi Trì Kiều chốc lát, không chịu buông ra, cũng không tiến sâu hơn. Bởi vì mâu thuẫn, trong quá khứ anh rất ít khi đáp lại con gái, lần đầu tiên anh mới biết xúc cảm mềm mại ngọt ngào như thế. 
 
Chương Dương mặt lạnh ít lời nhưng là loại người dễ mềm lòng, anh thì vừa vặn ngược lại, nhìn dễ nói chuyện hơn Chương Dương, bao giờ cao hứng còn có thể đùa giỡn với người xa lạ một chút, nhưng trong lòng lại lạnh lẽo, chán ghét việc thân cận với người khác. Có một người bạn như Chương Dương anh cũng ngại nhiều, không cảm thấy cô đơn, càng chưa từng nghĩ có một ngày sẽ hy vọng hiểu được một cô gái, còn nguyện ý mở lòng ra cho cô. 
 
Anh cảm thấy trước mắt nên nói gì đó, nhưng còn chưa nghĩ ra muốn nói gì, một cái tát đã rơi xuống. Đây là lần đầu tiên Trì Kiều đánh người, cũng là lần đầu Lục Tầm bị đánh, một tiếng vang giòn giã, hai người đồng thời giật mình. 
 
Trì Kiều phản ứng lại trước, cô gạt mạnh tay Lục Tầm đang đặt trên gáy mình ra, xoay người chạy về nhà. 
 
Trì Kiều vẫn luôn mềm dịu, đánh người là bản năng khi tức giận, lúc cô lấy lại bình tĩnh ngược lại có chút sợ. Thoáng nhìn thấy cô kinh ngạc và tức giận đan xen, muốn khóc mà không thể khóc, đầu tiên Lục Tầm cười một tiếng, chờ khi hoàn toàn hiểu ra, muốn gọi cô nói xin lỗi, người đã chạy lên bậc thềm, trốn vào cửa nhà. 
 
Phản ứng đầu tiên của Lục Tầm là đuổi theo nói xin lỗi và giải thích. Nhớ lại lần trước đưa cô về, cô cũng không mời mình vào, anh không thể làm gì khác hơn là đứng trước xe gọi điện thoại. 
 

Điện thoại vang lên hai hồi chuông liền bị cúp, gọi lại thì không có dịch vụ, Lục Tầm quay lại gửi Wechat. Anh không có kinh nghiệm xin lỗi người khác, do dự hồi lâu, xóa xóa sửa sửa, cuối cùng chỉ có một câu “Thật xin lỗi, anh không có ý không tôn trọng em”, nhưng sau khi ấn “Gửi đi”, màn hình lại hiện “Bạn chưa phải là bạn tốt của cô/anh ấy”. 
 
… Đây là bị cô xóa bạn? Lục Tầm nhức đầu, không biết nên làm gì. 
 
Trì Kiều chạy một lèo lên lầu, còn không cả chào hỏi mẹ Tần và Tần Úy câu nào. Chẳng biết có phải ảo giác của cô hay không, mùi thuốc lá lẫn với xà phòng trên người Lục Tầm tựa như còn chưa bay hết, hại tim cô đập thình thịch không ngừng. 
 
Mẹ Tần biết Trì Kiều ra ngoài tìm Thời Dự, thấy sắc mặt cô không ổn, lại khó có khi không để ý người khác mà về thẳng phòng, không yên lòng, theo lên trên lầu. 
 
Trì Kiều đang bối rối, nghe được tiếng gõ cửa, vốn không muốn lên tiếng đáp lại. Nhưng Tần Úy trước giờ đều đi luôn vào phòng, gõ cửa nhất định là ba Tần hoặc mẹ Tần, cô không thể làm lơ người lớn, chẳng thể làm gì khác hơn là ra mở cửa. 
 
Thấy rõ sắc mặt Trì Kiều, mẹ Tần thả chén canh trên tay xuống, ngồi ở mép giường hỏi: “Con gặp Thời Dự rồi sao?”
 
Trì Kiều gật đầu một cái: “Con khuyên rồi, anh ấy không chịu về nhà.”
 
Thấy vẻ mặt Trì Kiều đầy uất ức, mẹ Tần lại hỏi: “Con và nó cãi nhau?”
 
“Không ạ.”
 

Mẹ Tần hiểu tính tình của Trì Kiều, biết cô không chủ động nói, có hỏi cũng không được gì, liền cười ôn hòa: “Con đã khuyên rồi, Thời Dự có về nhà nhận lỗi hay không không liên quan gì đến chúng ta, đừng suy nghĩ lung tung. Ăn cháo hạnh nhân đi rồi tắm.”
 
Sau khi mẹ Tần rời đi, Trì Kiều không lập tức tắm, ôm gối nằm sấp trên giường ngẩn người. Nghe cửa phòng mở ra rầm một tiếng, cô không quay đầu, liền nói: “Em muốn ngủ, không muốn nói chuyện.”
 
Tần Úy tự động bỏ qua câu này, ngồi xổm bên mép giường Trì Kiều, ngước lên nhìn cô: “Em làm sao vậy? Thời Dự làm em giận hả?”
 
Hai chị em mặc dù không có gì giấu nhau, nhưng Trì Kiều thật sự không muốn nói tới chuyện vừa rồi, liền lắc đầu một cái, dùng ngón tay trỏ nhẹ nhàng gõ vào trán Tần Úy: “Chị mau trở về phòng chị đi, em mệt, buồn ngủ.”
 
Hiếm khi Trì Kiều có thời điểm như vậy, Tần Úy “Ừ” một tiếng, đứng lên vỗ vỗ lưng cô: “Vậy ngày mai rồi hãy nói.”
 
Sau khi Tần Úy rời đi, Trì Kiều nằm trên giường hồi lâu mới đi tắm, lúc trở lại nhìn điện thoại di động đang rung lên, trong lòng cô hơi ngạc nhiên, lại nhớ mình đã kéo người kia vào danh sách đen. 
 
Cô cầm điện thoại lên nhìn, mới biết là Thời Dự gọi tới, trừ bỏ cuộc gọi này, anh ta đã gọi mấy cuộc nhỡ rồi. Điện thoại vừa ngừng rung, Thời Dự lại gửi Wechat tới. Trì Kiều nhìn qua, lười gõ chữ, liền gọi lại. 
 
Chuông mới kêu một tiếng, điện thoại đã nối máy, Thời Dự hỏi: “Không phải sáu giờ em đã đi rồi, sao giờ mới về nhà?”
 
Thời Dự vốn định đưa Trì Kiều trở về, nhưng lúc ra khỏi nhà anh ta không lái xe, tiễn cũng chỉ có thể bắt xe, thấy Trì Kiều kiên quyết không chịu, anh ta liền từ bỏ. 

 
“Đi chỗ khác. Làm sao anh biết em về nhà lúc nào? Tần Úy gọi điện cho anh?”
 
“Em ấy mới vừa mắng anh một hồi, hỏi có phải anh bắt nạt em hay không. Em ấy nói khi em trở về nhà tâm trạng rất xấu… Bởi vì anh sao?”
 
Sợ Thời Dự hiểu sai ý, càng khó hết hy vọng, Trì Kiều lập tức làm sáng tỏ: “Em nào có tâm trạng xấu, lời Tần Úy mà anh cũng tin? Đã muộn rồi, em muốn đi ngủ, tạm biệt.”
 
Thời Dự nhẹ giọng cười: “Anh cũng ngủ đây, ngủ ngon.”
 
Cúp điện thoại, Trì Kiều đang muốn cắm sạc, lại có một cuộc gọi tới. Nhìn dãy số xa lạ, cô không nghĩ nhiều, nào biết vừa bấm nghe, đầu dây bên kia lại là Lục Tầm. 
 
Lục Tầm ho khan một tiếng, nói: “Là anh, em đừng cúp máy, anh muốn…”
 
Hai chữ “xin lỗi” còn chưa ra khỏi miệng, cuộc gọi đã bị ngắt. Nghe được âm thanh tút tút, Lục Tầm bất đắc dĩ cực kỳ – chuyện này làm sao bây giờ.
 
Trước khi nhận được cuộc gọi này, Trì Kiều quả thực nghi ngờ chuyện vừa nãy chỉ là ảo giác của cô, nhưng nghe được giọng nói của Lục Tầm, cảm xúc thật vất vả mới bình ổn được lại một lần nữa hỏng mất. Người này thật xấu xa, thấy cô tính cách hiền lành, đoán chừng cô bị bắt nạt cũng sẽ không nói ra, liền làm chuyện quá đáng như vậy. 
 
Giỏi cho các sinh viên nữ trong trường còn nói anh ta lạnh lùng, khó tiếp cận… Khó trách ba Lục Tầm sẽ nói Lục Tầm chỉ nguyện ý lấy lòng bản thân mình, tính tình rất giống ông ta hồi trẻ —— chỉ nguyện ý lấy lòng bản thân, không phải là chỉ lo cho bản thân vui vẻ, mặc kệ người khác thích hay không sao? Nào chỉ là giống, cái tính ngả ngớn này căn bản y hệt như người cha năm thê bảy thiếp của anh ta!
 
Trì Kiều chưa từng tranh cãi với ai bao giờ, huống chi là động tay chân, cô vốn có chút hối hận đã đánh Lục Tầm, giờ khắc này lại tủi thân chỉ hận chính mình không đánh thêm cho anh ta vài cái. Cô thật sự không muốn nhìn thấy người này nữa. 
 

Cách chừng nửa tiếng sau, Tần Úy giơ điện thoại đẩy cửa vào. Trì Kiều ảo não mất ngủ ngồi dậy hỏi: “Sao thế?”
 
“Lục Tầm tìm em.”
 
Nghe được câu này, Trì Kiều lập tức nhảy xuống giường, chân trần chạy đến bên cửa, cầm điện thoại của Tần Úy trực tiếp cúp máy, cũng kéo số của Lục Tầm vào danh sách đen, xóa bỏ Wechat của anh. 
 
Phát hiện Trì Kiều xóa Wechat Lục Tầm còn chưa đủ, lại muốn xóa cả Chương Dương, Tần Úy lập tức đoạt lại điện thoại của mình: “Em làm gì? Đây là điện thoại của chị! Em với Lục Tầm là làm sao vậy?”
 
“Không làm sao, sau này chị đừng để ý đến người này, anh ta không phải người tốt.”
 

 
Sau khi điện thoại bị cúp, Lục Tầm càng cảm thấy bất đắc dĩ. Anh chưa từng hối hận qua chuyện gì, bây giờ muốn cứu vớt lại không nghĩ ra cách nào. 
 
Cách một lát, anh nhận được tin nhắn của Tần Úy: “Kiều Kiều vừa mới lấy điện thoại của tôi kéo anh vào danh sách đen, nói anh không phải người tốt, muốn tôi không cần để ý đến anh. Sao anh lại trêu chọc em ấy? Em ấy là em gái tôi, đừng ai nghĩ có thể bắt nạt em ấy! Bạn Chương Dương cũng không được.”
 
“Anh không muốn bắt nạt cô ấy, nói với cô ấy giúp anh, anh xin lỗi.”
 
“Anh không bắt nạt em ấy tại sao phải nói xin lỗi? Em gái tôi chính là một cái bánh bao nhỏ, chưa từng kéo ai vào danh sách đen, cũng chưa từng nói bất kì ai không phải người tốt.”
 
… Chiếc bánh bao nhỏ này nhất định cũng chưa từng đánh ai, anh thật là vinh hạnh.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.