Màu của Gió

Chương 6


Bạn đang đọc Màu của Gió – Chương 6

Chương 06: Những mảnh ghép kí ức
Phần 01: Lời nguyền
 
Bệnh viện. 07h16. Phòng cấp cứu.
    Bên ngoài phòng cấp cứu đang sáng đèn, có 2 cậu bé giống nhau đang ngồi, đôi mắt chăm chú nhìn về phía phòng cấp cứu. Y tá chốc chốc lại chạy ra, chạy vào. Người phụ nữ đứng tuổi cứ đi đi lại lại, vẻ mặt lo lắng.
…07h26.
–          Oa oa oa……. ra rồi, bé trai!
–          Nhanh lên, nhịp thở đang yếu đi, vẫn còn 1 đứa trẻ nữa.
–          Cố lên, cố gắng lên bà Trần, hít sâu vào.
–          ……
–          Không ổn rồi, mau thông báo cho người nhà.
 Xịch. Cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, cô y tá nhìn vào 3 người đang đứng ở cửa.
–          Đứa trẻ đã được sinh ra, hoàn toàn bình thường…
–          “ May quá”, khuôn mặt của 3 người trông nhẹ nhõm hẳn

–          Nhưng …
–          Có vấn đề gì ạ?, tiếng một cậu bé cất lên
–          Vâng, chúng tôi cần ý kiến của gia đình, cho hỏi ông Trần đâu ạ?
–          …..
–          Có vấn đề gì cô cứ nói với chúng tôi, ông Trần hiện tại không có mặt, tôi là người được ủy quyền
–          Chuyện này….
Xịch. Cánh cửa phòng cấp cứu một lần nữa được mở ra.
–          Xin lỗi, 2 cậu Trần có ở đây không ạ? Bà Trần muốn gặp 2 cậu
–          Vâng, chúng tôi đây.
Đẩy cửa bước vào, trong phòng cấp cứu có rất nhiều y tá và bác sỹ. Trên chiếc bàn sinh, người phụ nữ khuôn mặt lấm tấm mồ hôi, bờ môi khô, vài sợi tóc vương trên trán, nhịp thở có vẻ rất yếu.
Hai cậu bé tiến lại gần bàn sinh, nắm tay người phụ nữ.
–          Mẹ!
–          Long, Minh. Hai con nghe kĩ lời mẹ nói: dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, nhất định 2 đứa phải chăm sóc cho em thật tốt,….. em trai mẹ đặt tên là Thiên Anh, còn em gái mẹ đặt tên là….. Thiên Kim. Sau ngày hôm nay,…… dù có chuyện gì…… 2 đứa cũng phải nghe theo sự sắp xếp của bác….. sỹ Trần. Hãy là những người tốt, nhất định phải sống tốt, nuôi dạy các em nhớ chưa?
–          Mẹ, chuyện này?…
–          Các con….. hứa với mẹ đi
–          Mẹ..chúng con….có chuyện gì…
–          Long…Minh…
–          Vâng, chúng con hứa.
–          Tốt, được rồi, các con ra ngoài đi
               ……………
–          Cậu chủ, có chuyện gì thế ạ?
2 đứa bé nhìn về cánh cửa phòng cấp cứu vừa mới khép lại, ánh mắt buồn bã. “ Mẹ, nhất định chúng con sẽ sống tốt”.
         …………
 

–          Thưa ông, không tìm thấy ạ.
–          Đồ vô dụng, tao bỏ cả đống tiền thuê bon mày, mà lại chỉ biết mở miệng nói câu như thế à, tiếp tục tìm đi
–          Vâng.
–          Oa oa oa…………..
–          Nhức đầu quá, mau tìm cách cho nó im lặng đi, khóc từ lúc về tới giờ
–          Vâng, thưa ông chủ.
            ……..
–          Anh cả, vẫn chưa tìm được ư?
–          Khốn kiếp, bọn chúng trốn nhanh thật. Bọn y tá lẫn bác sỹ hôm đó trực đều bảo chí có 1 đứa sinh, nhưng tao không tin, rõ ràng siêu âm là 2 đứa cơ mà. Đứa còn lại ở đâu?
–          Có thể nó bị chết rồi ạ!
–          Sống thấy người, chết thấy xác. Với lại, 2 đứa trẻ kia cũng mất tích luôn, thím không thấy lạ sao?
–          Điều này, em không dám đoán ạ.
–          Ông chủ, có bưu phẩm này được gửi tới ạ.
–          Mở ra xem.
“ Đừng mất công vô ích, nhất định chúng ta sẽ gặp lại nhau mà. Tôi để lại đứa trẻ cho ông, nhưng đừng vội mừng. nhất định tôi sẽ đòi lại những gì thuộc về mình, món quà nhỏ, tôi tặng con, đừng làm mất. Ông nhất định sẽ phải ân hận vì những quyết định của mình.~ Trần Vi~”
–          Đồ quỷ cái! Nhất định phải tìm ra bọn chúng, không cho đứa nào thoát. Hừm!
……………………………………………………

“ Cô ta sẽ sinh ra 2 đứa trẻ, nhưng gia tộc chỉ cần có con trai, nếu có con gái mọi thứ sẽ bị hủy bởi con bé đó, nhất định không cho nó sống. đây là lời nguyền cho đời thứ 18. Hãy nhớ lấy”
……………………………………………………
Sân bay.
–          Mau đi thôi, không là họ đuổi tới đây đấy. Cơ hội cuối cùng cho chúng ta.
–          Em chúng tôi đâu?
–          Họ sẽ được mang sang sau, bây giờ là đảm bảo an toàn cho 2 người đã
–          Được rồi.
Sân bay chiều hôm ấy. Gió mạnh. Mây xám xịt. Báo hiệu một cơn giông tố sắp tới.
“ Mẹ, chúng con đi đây!”
 
 
 
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.