Bạn đang đọc Màu của Gió – Chương 5
Chương 05: Where are you???
Sáng Chủ nhật. Mưa phùn. Hơi se lạnh.
Nghĩa trang thành phố. Chiếc xe ô tô 4 chỗ dựng ở chân nghĩa trang, bước ra 3 người, quần áo màu đen. Cô gái trẻ tay ôm bó hoa hồng trắng, đội chiếc mũ len màu xám. Họ bước đi trong không gian buổi sáng mùa thu yên tĩnh, chỉ có tiếng giày cao gót nện trên nền xi măng, xa xa có tiếng chim hót buổi sáng. Hôm nay là ngày giỗ của mẹ.
Đang đi bỗng dưng Trần Long dừng lại, tay anh xiết chặt tay Kim Vi. Thấy hơi đau, cô ngẩng đầu nhìn anh, định mở miệng. Nhưng thấy, khuôn mặt anh biến sắc, môi mím chặt. Trần Minh nhìn cô, cái nhìn đầy lo lắng. “ Dù có chuyện gì xảy ra, em cũng im lặng nhé?”, Trần Long quay sang nói với cô, cái nhìn muốn cô không hỏi thêm gì nữa. Cô chỉ biết gật đầu.
Phía trước họ, không xa, có một nhóm người đang đứng trước một ngôi mộ. Tất cả đều mặc quần áo màu đen, chắc là cũng đang đi viếng người thân. Khoảng cách giữa ba anh em và nhóm người dần dần được thu hẹp. Tay Trần Long siết chặt hơn, Kim Vi cảm giác anh trai đang lo sợ điều gì đó, dù hơi đau đau, dù có nhiều thắc mắc, nhưng cô nhận ra, lúc này im lặng là tốt nhất. Nghe thấy tiếng động, cô gái trong nhóm người mặc đồ đen nhìn về phía ba anh em, thoáng sững sờ rồi bật khóc. Những người còn lại cũng nhìn về phía họ, ánh mắt không có thiện cảm mấy, đặc biệt là cho Kim Vi.
– Còn dám vác bản mặt của cô tới đây sao?
– “Thím Vân, xin thím giữ chút lịch sự.” Trần Long nhìn người phụ nữ trước mặt mình, cũng không có chút gì thoải mái.
Người phụ nữ được gọi là thím Vân, khuôn mặt dù được trang điểm nhẹ nhưng vẫn có phần quyến rũ, đoán chừng lúc trẻ rất xinh đẹp. Thân hình cân đối. Những người còn lại, ánh mắt đều dồn về phía Kim Vi. Cảm thấy không thoải mái, cô quay đầu nhìn sang hướng khác, đôi mắt liếc nhìn vào tấm ảnh trên ngôi mộ mà những người mặc đồ đen vừa mới thắp hương. Sững sờ, trái tim bị bóp nghẹt, cảm giác rất đau, trống vắng trong lòng.
Đôi tay cô lạnh ngắt, khuôn mặt tái mét, bó hoa hồng trắng rơi xuống nền xi măng.
Cả Trần Long lẫn Trần Minh đều giật mình. Vì đang mải quan tâm tới những người họ hàng, mà họ quên mất Kim Vi, đang đứng trước ngôi mộ, ngôi mộ đáng lẽ ra không nên cho cô thấy lúc này.
Trên tấm bia, là gương mặt của một chàng trai, nụ cười nhẹ nhàng, như ánh nắng mùa xuân, ám áp, dù chỉ là một tấm ảnh. Tên Trần Thiên Anh, hưởng dương 22/01/2012.
“ – Em ăn bim bim cơ mà, không ăn kẹo đâu!
– Đừng có ý kiến nữa, hôm qua em ăn hết bim bim rồi, còn từng này thôi, lạnh lắm, anh không đi mua nữa đâu.
………………
– Người yêu đâu rồi mà lôi em đi xem phim thế này?
– Em không thích thì anh cũng không ép, xem một mình vậy. >.
– Èo, dỗi à, em thấy tội nghiệp anh quá, có lòng tốt đi cùng vậy. =)))))))
…………….
– Vi Vi, anh đi trước, sang đó chuẩn bị, bao giờ em thấy chán ở đây thì qua đó với anh, anh sẽ đợi em. Nhưng em phải làm tốt, làm hết những gì anh yêu cầu mới được gặp lại anh, nhớ chưa, Vi ngốc!
– Anh……anh ơi!…..anh không được đi trước……em….em không cãi bướng nữa…em sẽ ngoan hơn…e….em sẽ nấu cho anh ăn…….em sẽ chăm chỉ học hành…..em sẽ đi chơi với anh. Anh không được bỏ rơi em, anh Long với anh Minh sắp về rồi, chúng ta lại cùng đi chơi nhé.
– Anhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh, Thiên Anh, anh mau tỉnh lại cho em, ai cho anh ngủ giờ này, mau tỉnh lại cho em…………..”
– Trần Thiên Anh, cái tên suốt đời này tuyệt đối cô không có quyền được quên, tuyệt đối không được quên lỗi lầm của cô. Có chết cũng phải mang theo lỗi lầm ấy.
– Cô là đứa trẻ xui xẻo, mẹ chết vì cô, Thiên Anh cũng vì cô mà chết, cô không có quyền hạnh phúc…..”
…………..
“ Mẹ chết vì em, Thiên Anh cũng vì em mà chết, Thiên Anh cũng vì em mà chết, Thiên Anh….”. Đôi mắt vô hồn nhìn vào khoảng không gian, đôi mắt của nửa năm trước, trốn rỗng. môi mấp máy, Kim Vi từ từ khụy xuống, ôm lấy người. Trần Long và Trần Minh không nghĩ cô lại nhớ ngay khi nhìn thấy bức ảnh của Thiên Anh, 1 năm nói dối, cố gắng giữ cô tránh xa mọi chuyện, nhưng giấy không bọc được lửa, sự thật cuối cùng cũng hé mở.
Nhóm người thấy cô như thế, có phần hả dạ hơn, họ liếc nhìn ba anh em rồi rảo bước đi. Cô gái trẻ trong đó, nhìn cô, nhìn Thiên Anh, nước mắt lại rơi, rồi cũng bám theo nhóm người. Giữa nghĩa trang chr còn lại ba anh em. Trần Minh ngồi xuống, đưa tay ôm lấy Kim Vi, người cô không ngừng run rẩy. Đôi mắt vô hồn nhìn anh, nước mắt rơi, nhưng anh không thấy được mình trong đôi mắt ấy. Xót xa biết bao. “ Kim Vi, đừng tự dằn vặt bản thân nữa, không phải tại em đâu. Tỉnh lại đi em, Vi Vi.” Trần Minh nghẹn ngào.
Hôm ấy, là ngày giỗ của mẹ, cũng là ngày kí ức quay trở lại.
———————— Đường phân cách quá khứ————————————–
Ba ngày sau khi Thiên Anh mất, trong khi Trần Long và Trần Minh bận rộn chuẩn bị cho tang lễ, Kim Vi vẫn đang ngủ, suốt từ ngày hôm Thiên Anh mất. Tỉnh lại cô cứ nhìn ngây ngây, không khóc, không nói, không ăn uống gì, không nhận ra ai ở bên cạnh, thức một chút rồi lại ngủ. Sợ cô bị thiếu chất, trong lúc cô ngủ, bác sỹ đã chuyền chất dinh dưỡng cho cô.
Ngày thứ tư, tỉnh dậy từ rất sớm, Kim Vi xuống bếp chuẩn bị đồ ăn sáng. Nghe tiếng động, mọi người đều tỉnh dậy, nhìn về phía nhà bếp. Tất cả mọi người đêu ngạc nhiên. Kim Vi đang nấu ăn, thực sự là Kim Vi.
Cô quay đầu lại mỉm cười nhìn mọi người.
– Mọi người dậy sớm thế? Em dậy nấu đồ ăn sáng ọi người, mọi người vệ sinh cá nhân xong thì xuống nhé?
– Kim Vi, em…
– Anh Minh ăn trứng tráng, anh Long ăn mì rau, Mina ăn bánh mì, bác Pie ăn súp ngô,…. anh Thiên Anh ăn mì gói với em.
Không gian bỗng nhiên chìm vào tĩnh lặng. Tất cả mọi người, một lần nữa ngạc nhiên, sửng sốt. Bác Hồng, mắt đã đỏ từ lúc nào, Mina lấy tay lau đi giọt nước mắt. “Thiên Anh, không thích ăn mì nấu, chỉ ăn mì úp giống em, mì không có trứng, không rau…..”, Kim Vi độc thoại một mình, cứ lẩm bẩm như thế.
Trần Long tiến về phía em gái, vòng tay ôm cô từ phía sau. “Vi Vi, Thiên Anh,…. anh ấy….. đi rồi”.
Nước mắt Kim Vi rơi xuống. Lần đầu tiên,mọi người thấy cô khóc từ ngày Thiên Anh mất. Nhưng rồi, nhanh tay Kim Vi gạt đi. Cô quay lại mỉm cười nhìn anh trai, “ Mọi người lại đùa em phải không, trò đùa này, chả vui tí nào.”
“ Kim Vi, anh…”. Nhìn cô, Trần Minh không thể thốt ra được lời nào. Biết nói thế nào bây giờ, khi cô không chịu chấp nhận sự thật ấy, rằng: Thiên Anh đã ra đi, đã đi rất xa, nơi người ta mong muốn – Thiên đường – cho những người đã mất.
– Để em gọi Thiên Anh dậy, không anh ấy sẽ đi làm trễ mất, thế nào cũng bị trừ lương.
– “Kim Vi….Tiểu thư….”, mọi người đều gọi cô.
Trần Long lắc đầu ý bảo mọi người cứ mặc kệ cô. Cô bước đi như không nghe thấy có người gọi mình. Bước về căn phòng cửa màu xanh lá cây, cô mở cửa bước vào. Căn phòng lạnh, không người. Trên chiếc giường màu trắng, không có người con trai nào đang nằm ngủ, phòng tắm không có ai. Đóng cửa, cô chạy ra vườn, không có người con trai đang tưới hoa, không có người con trai mỉm cười ngọt ngào với cô, nói câu: “ Chào buổi sáng”.
“ Kim Vi, lạnh lắm, em vào nhà đi”. “ Mọi người giấu anh ấy đi đâu rồi? Em không thích chơi trốn tìm, em không muốn là người phải đi tìm…em không…muốn..”. Âm thanh nhỏ dần, cô thiếp đi, chắc do quá mệt. Giờ mới nhìn kĩ khuôn mặt cô. Đôi mắt sưng húp, chứng tỏ cô dã khóc rất nhiều trong lúc ngủ. Nhẹ nhàng bế cô về phòng.
Suốt mấy ngày nay, tất cả mọi người đều mệt mỏi,nhưng mọi chuyện mới chỉ bắt đầu, mọi rắc rối.
Tiếng chuông cửa vang lên, kéo mọi người ra khỏi suy nghĩ của riêng mình. Gin nhìn vào màn hình hiện lên, ở cổng, người phụ nữ xinh đẹp, sắc sảo, trông cô ta rất mệt mỏi dù đã trát lên mặt bao nhiêu lớp phấn. Người khách không nên có mặt tại ngôi nhà này, nhưng không thể không cho cô ta vào.
Tiếng giày cao gót nện trên nền gạch lớn dần, mọi ánh mắt đều nhìn về phía cửa chính. Bước vào không chỉ có 1 mà có tới 3 cô gái, nhân vật chính, Hoàng Minh Trang cất tiếng, “ Tôi muốn gặp cô ta, gọi cô ta ra đây”.
– “Cô nghĩ mình là ai?”, Mina nhìn cô ta, hỏi.
– Là ai ư? Là người đến để mang cô ta xuống địa ngục.
– Cô nghĩ mình làm được?
– “Các người nghĩ có thể bảo vệ cô ta mãi mãi ư?”, liếc nhìn Trần Minh, Minh Trang nhếch môi. Người duy nhất trong ngôi nhà này, luôn im lặng trong mọi việc nay lại lên tiếng, thật hiếm có.
– “ Nếu muốn nhìn thấy quỷ thì cô cứ gọi cho tôi một tiếng, đâu cần đường xá xa xôi cất công tới đây?”
Lại ngạc nhiên nữa, phía sau ba cô gái, Phong bước vào. Sơ mi đen, quần tây, ánh mắt không mấy thiện cảm.
Hơi sững người khi thiếu gia nhà họ Hàn cũng ở đây, nhưng ngay lập tức Minh Trang đã lấy lại phong độ. Ánh mắt Trần Minh nhìn thấy hết mọi thay đổi trên khuôn mặt cô, “ cô ta cũng khá đấy”.
– ồ, thiếu gia cũng tới chơi sớm thế?
– À, tiện đường ghé qua hỏi thăm sức khỏe mọi người thôi.
Giữa lúc mọi chuyện như thế, nhân vật chính lại xuất hiện. Trên cầu thang, cô gái đứng đó, nhìn mọi người, nhìn lại căn nhà.
– Chị, cô ta kìa.
Theo hướng tay của Vicky, Hoàng Minh Trang bỏ qua Hàn Phong, nhìn về phía sau những người nhà họ Trần. Người cô cần tìm, Trần Kim Vi đã xuất hiện.
– Đồ ác quỷ, cô đã hại chết Thiên Anh
– Thiên Anh chưa chết, cô thì biết gì.
– Đừng có chối cãi nữa, sự thật ấy ai mà không biết
– Cô nói dối, Thiên Anh chỉ là đang đi trốn tôi thôi, chúng tôi đang chơi trốn tìm.
– Trốn tìm, lí do thật nực cười. Trẻ con cũng chả tin được, khi cô đẩy người khác tới chỗ chết rồi chối bỏ trách nhiệm, đó là điều cô đã làm trước cái chết của người khác sao?
– “Câm miệng!”, ánh mắt lạnh lùng, nhìn Minh Trang, khiến cho cả 3 cô gái run sợ.
Lâu lắm rồi, những người quen biết Trần Minh mới thấy anh nổi giận. Tất cả đều khiếp sợ.
– Tại sao? Sự thật mà, sao phải nói dối.
– Tôi nói cô câm miệng lại, cô còn nói.
– “Gin, tiễn khách”, thấy mọi chuyện không ổn, Trần Long đành can thiệp, nếu để lâu, có thể mọi chuyện sẽ càng rắc rối.
– Cô Hoàng, mời.
– Tôi không về, tôi phải nói chuyện với cô ta. Trần Kim Vi, cô nói chuyện rõ ràng với tôi.
– Cô Hoàng….
– Lôi cô ta đi.
– Không, Trần Kim Vi, Trần Thiên Anh, cái tên suốt đời này tuyệt đối cô không có quyền được quên, tuyệt đối không được quên lỗi lầm của cô. Có chết cũng phải mang theo lỗi lầm ấy. Cô là đứa trẻ xui xẻo, mẹ cô chết vì cô, Thiên Anh cũng vì cô mà chết, cô không có quyền hạnh phúc…
– Kim Vi…..
– Thiên Anh cũng vì em mà chết, vì em…………mà……….chết..ư?
– Kim Vi…Vi Vi…Tiểu thư……………
Kim Vi lại ngất, mọi chuyện xảy ra quá nhanh, ngay trong một buổi sáng. Trần Minh nghỉ làm, túc trực bên giường Kim Vi, trông cô. Cứ tỉnh lại cô lại tìm Thiên Anh. Đến tối tâm trạng mới khá hơn một chút, cô không ầm ĩ như lúc trưa nữa. Ăn xong, cô về phòng mình. Một mình đứng ở ban công, nhìn về phía hồ bơi. Gió lạnh, nhưng cô không cảm thấy lạnh.
Trần Minh nhẹ nhàng khoác chiếc áo choàng lên người cô, ôm cô vào lòng. Cô không có phản ứng, chỉ đứng như thế, nhìn vào khoảng không gian trước mặt. Và dường như đang chìm đắm ở một nơi nào đó.
“ Thiên Anh, anh ở đâu???”