Mật Thám Nương Tử

Chương Quyển 1 - Chương 23: Chối từ


Đỗ Tiên Thành sửng sốt một chút, chỉ vào hai nữ nhân một lớn một nhỏ hỏi “là thân thích của Tiêu gia sao? Sao ta chưa từng gặp qua”

Hai nhà Đỗ, Tiêu nguyên quán ở Lạc Dương, lại là thế giao nên người trong hai nhà đều biết nhau rất rõ cũng không xa lạ với thân thích bà con hai bên

Tiêu Tường Sinh cười cười, “Không phải thân thích. Trở về rồi hãy nói.”

Đỗ Tiên Thành “Ân” một tiếng, coi như không thấy hai người kia, ghé đầu thấp giọng nói với Tiêu Tường Sinh ‘đại ca, lên xe đi thôi” nói xong một tay nắm tay Tiêu Sĩ Cập, một tay vỗ vai Tiêu Tường Sinh rồi xoay người đi xuống núi

Thiến Nương không khỏi giậ mình, người bạn này của Tiêu đại ca đúng là hảo sinh vô lý. Nàng ngơ ngác đứng yên, không nhúc nhích

Tiểu nữ hài bên cạnh nàng sốt ruột kéo váy nàng, lớn tiếng nói “nương, chúng ta không đi sao?Tiêu đại thúc đi trước rồi kìa”

Tiêu Tường Sinh đi trước nghe vậy, quay đầu hỏi “sao vậy?”

Đỗ Tiên Thành tròng mắt quay tròn dạo qua một vòng, cười hì hì nói: “Đại ca, người ta dắt cả nhà đi, chắc là ngại cùng chúng ta trở về” nói xong quay người đi đến bên cạnh Thiến Nương, lấy một tấm ngân phiếu đưa cho nàng “vị tiểu nương tử này, ngươi không cùng những nam nhân xa lạ chúng ta xuống núi, xem như là người tri lễ hiểu chuyện, Đỗ Tiên Thành ta trước giờ luôn kính trong các nữ tử tiết liệt. Đây là ngân phiếu một trăm lượng, ngươi cầm lấy mua một sản nghiệp nho nhỏ, có thể cùng con cái ngươi sống qua ngày”

Đỗ Tiên Thành vừa thấy thì biết Thiến Nương là quả phụ, trên đầu nàng còn có một đóa hoa trắng mà

Khuôn mặt có chút vàng của Thiến Nương lập tức đỏ lên, đưa tay đẩy tấm ngân phiếu trong tay Đỗ Tiên Thành nhưng lại không nói lời cự tuyệt.

Phu quân nàng không ở đây, dù có tiền, một nữ nhân với một đứa trẻ sao có thể sống đây?

Đỗ Tiên Thành sao lại nói như vậy? 

Thiến Nương đưa mắt nhìn Tiêu Tường Sinh, dắt nữ nhi đi đến trước mặt hắn, nhìn vào mặt hắn, run rẩy nói “Tiêu đại ca, ta không phải là khất cái”


Tiêu Tường Sinh sắc mặt nghiêm nghị nhìn Đỗ Tiên Thành lắc đầu, thản nhiên nói “Tiên Thành, ngươi làm cái gì vậy? may lấy lại ngân phiếu đi”

Đỗ Tiên Thành ngượng ngùng thu lại ngân phiếu, đi đến cạnh Tiêu Tường Sinh dò hõi “vậy trước tiên cùng chúng ta trở về rồi tính sau” nơi này chỗ nào cũng toàn người chết, huyết khí nồng đậm khiến người ta không rét mà run

Tiêu Tường Sinh nắm tay tiểu nữ hài, xoay người nói “đi nhanh đi”

Xuống núi, Đỗ Tiên Thành và Tiêu Tường Sinh cỡi ngựa, Thiến Nương và tiểu nữ hài thì lên xe. Tiêu Sĩ Cập không chịu ngồi xe ngựa, cỡi chung ngựa với Đỗ Tiên thành, cùng hắn phóng như bay về Quá Châu

“Đại ca, lần này nhờ có Tề quốc công trượng nghĩa ra tay, chúng ta cần phải cảm tạ công đức của Tề quốc công” Đỗ Tiên Thành vừa nói vừa cùng Tiêu Tường Sinh đi vào phủ Tề quốc công bái kiến

Tiêu Tường Sinh cũng rất cảm kích nên cùng Đỗ Tiên Thành đến nói lời cảm tạ.

Tề quốc công Tề Bá Thế cùng phu nhân Âu Dương Tử ra cửa đón bọn họ, nói mấy lời động viên.

Tiêu Tường Sinh và Đỗ Tiên Thành chưa từng gặp qua phu nhân Tề quốc công Âu Dương Tử, vừa nhìn thấy liền vội vàng quỳ xuống, cúi mắt phục tùng, không dám nhìn lâu

Âu Dương Tử tươi cười nói ‘là ta tò mò, muốn thấy hai vị Viên ngoại lang danh chấn Trường An, hai vị không cần giữ lễ tiết” nói xong liền quay trở vào trong, chỉ để lại một làn hương thơm phiêu đãng trong gió

Tiêu Tường Sinh và Đỗ Tiên Thành không dám thở mạnh

Tề Bá Thế hàn huyên với bọn họ về tình hình thành Trường An, lại hỏi Tiêu Tường Sinh tình hình bọn cướp Đông Sơn, cuối cùng còn giữ bọn họ ở lại ăn cơm trưa, để đại quản sự phủ Tề quốc công tiếp khách

Đại quản sự phủ Tề quốc công vốn có giao tình tốt với Tiêu Tường Sinh, thấy hắn bình an vô sự trở về liền thở một hơi nhẹ nhõ, nhẹ giọng thì thầm với hắn “yên tâm, chuyện hai mươi vạn lượng bạc, trong lòng Quốc công gia đều biết”


Tiêu Tường Sinh sửng sốt, hắn biết bọn Kim lột da đòi mười vạn lượng, sao giờ lại thành hai mươi vạn

Ra khỏi phủ Tề quốc công, Tiêu Tường Sinh vội hỏi Đỗ Tiên Thành “ngươi đưa bạc cho phủ quốc công? Sao lại thành hai mươi vạn lượng?’

Đỗ Tiên Thành ngượng ngùng hì hì cười nói: “Chúng ta phải thể hiện thành ý, nếu đưa bằng số với bọn Kim lột da chẳng phải là coi thường phủ quốc công sao? nếu sau này Quốc công gia biết, trong lòng tất sẽ có vướng mắc, như vậy mất nhiều hơn được”

“Ngươi tự bỏ ra mười vạn lượng đúng không?” Tiêu Tường Sinh dừng bước, nhìn chằm chằm Đỗ Tiên Thành

Đỗ Tiên Thành sờ sờ cái ót, cười nói: “Huynh đệ chúng ta, đại ca cần gì khách khí” nói xong còn dặn Tiêu Tường Sinh không cần nói cho Long Hương Diệp biết chuyện này

Tiêu Tường Sinh thở dài, dùng lực vỗ vỗ bả vai Đỗ Tiên Thành “ta hiểu, huynh đệ ruột thịt của ta cũng không đối với ta như ngươi”

Đỗ Tiên Thành cười nói: “Nếu ta bị trói, Đại ca cũng nhất định sẽ làm như vậy. Đại ca nói thêm nữa, thật sự liền khách khí.”

Tiêu Tường Sinh cảm khái gật gật đầu, cùng Đỗ Tiên Thành và tùy tùng về lại Trường An

Dọc theo đường đi, Tiêu Tường Sinh nói cho Đỗ Tiên Thành biết chuyện của Thiến Nương.

Thiến Nương cùng phu quân đến Trường An mưu sinh, trước kia bọn họ ở Giang Nam cũng có một tú trang nhưng sau bị tú trang lớn hơn chèn ép đến phá sản. Hai người đành phải bán lại tú trang, mang toàn bộ gia sản, tính toán đến Trường An lập nghiệp

Tiêu Tường Sinh cũng là người làm ăn, giao thiệp rộng cũng quen biết phu quân của Thiến Nương nên cùng kết bạn đồng hành

Nào ngờ vừa tới địa phận Đông Sơn thì gặp phải bọn Kim lột da, không chỉ cướp sạch tiền hàng của bọn họ mà còn bắt lên núi. Phu quân của Thiến Nương tìm cách trốn thoát liền bị giết chết. Thiến Nương từ đó trở thành quả phụ, tiền tài cũng không còn. Tiêu Tường Sinh thấy mẹ con hai nàng đáng thương liền ra mặt chiếu ứng bọn họ


Bọn Kim lột da thấy Thiến Nương là phụ nhân,còn dắt theo nữ nhi, thêm Tiêu Tường Sin chấp nhận đưa tiền chuộc cho các nàng nên mới tha cho các nàng cũng vì vậy mà tiền chuộc của Tiêu Tường Sinh từ năm vạn tăng lên mười vạn.

Nghe đến đó, Đỗ Tiên Thành mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, cười nói: “Đại ca chính là thiện tâm. Nếu là ta, chắc sẽ không làm được như vậy”

Tiêu Tường Sinh cười to, “Ngươi còn nói, ngươi cũng giống như ta thôi, gặp chuyện bất bình, nếu có thể giúp đỡ là sẽ làm liền ah”

Đỗ Tiên Thành gãi gãi đầu, vẫn có chút băn khoăn “vì hai người không liên quan mà tiêu mất mười vạn lượng bạc, hai anh em ta làm vậy coi như là làm thiện tích đức, chắc sẽ được hảo báo đúng không?”

Tiêu Tường Sinh thúc ngựa chạy nhanh về phía trước, cười vang nói “thi ân bất cầu báo, Tiên Thành, chúng ta mau về nhà đi”

Đoàn người đi suốt ngày đêm, cuối cùng cũng đã về tới thành Trường An

Long Hương Diệp nghe nói Tiêu Tường Sinh cùng Tiêu Sĩ Cập trở về, mừng rỡ vô cùng,vội chạy ra cổng lớn nghênh đón

Tiêu Tường Sinh xuống ngựa, gật đầu nói với Long Hương Diệp “để ngươi lo lắng rồi”

Long Hương Diệp nhịn không được nhào vào ngực hắn khóc nức nở

Tiêu Sĩ Cập cũng theo Đỗ Tiên Thành xuống ngựa, chạy tới ôm lấy Long Hương Diệp kêu lớn ‘nương, Sĩ Cập cũng đã về”

Long Hương Diệp quay đầu, ôm lấy Tiêu Sĩ Cập đã cao đến bả vai nàng, khóc lớn.

Đỗ Tiên Thành cười nói “đại tẩu, đại ca và Cập nhi đều bình an trở về, ngươi nên cao hứng mới phải, sao lại khóc?”

Long Hương Diệp vội lau nước mắt, hành đại lễ với Đỗ Tiên Thành, thật tâm nói “đa tạ Đỗ huynh đệ, coi như là đại tẩu nợ ngươi, chờ lão gia thu xếp xong, ta sẽ mời cả nhà ngươi tới nhà dùng cơm, đón gió tẩy trần cho lão gia và Cập nhi”

Đỗ Tiên Thành vội hoàn lễ ‘thịnh tình của đại tẩu, chúng ta nhất định đến nhưng thiếu nợ gì đó, đại tẩu không cần nói vậy. Ta và đại ca không phải là người ngoài, huynh đệ trong nhà mà nói vậy thành ra khách sáo quá”


Trong lúc bọn họ nói chuyện, Thiến Nương cũng đã chỉnh sửa xiêm y xong, mang theo nữ nhi Tố Tố xuống xe, tiếng ngọc bội vang lên đinh đang nghe rất rõ trước đại môn Tiêu gia

Long Hương Diệp nghe tiếng nhìn qua, thấy một thiếu phụ hơn hai mươi tuổi, ôn nhã mềm mại, tay dắt một nữ nhi điềm đạm đáng yêu như nàng đang đứng bên cạnh xe ngựa của Tiêu gia, lại thấy nàng đang nhìn chằm chằm về phía Tiêu Tường Sinh

Long Hương Diệp ngừng khóc hỏi “xin hỏi vị này là?”

Tiêu Tường Sinh quay đầu, thấy Thiến Nương và nữ nhi của nàng liền nói “đây là Thiến Nương và nữ nhi Tố Tố của nàng, chúng ta gặp nhau trên đường, hiện tại nàng không có nhà để về nên trước hết để các nàng ở tạm nhà chúng ta, sau đó sẽ tính kỹ hơn”

Thiến Nương vội đi tới, thi lễ với Long Hương Diệp nói “là Tiêu phu nhân sao? nhờ có Tiêu đại ca trượng nghĩa gúp đỡ, nếu không thì ta và nữ nhi đã phải đi theo phu quân số khổ của ta rồi”

Long Hương Diệp thấy tướng mạo của nàng đẹp hơn mình, trên đầu mang đóa hoa trắng, biết nàng là góa phụ, cười đap “xin hỏi quý danh của Thiến Nương?’

Sắc mặt Thiến Nương cứng lại, liếc nhìn Tiêu Tường Sinh một cái

Tiêu Tường Sinh cười nói: “nhà chồng nàng họ Chư, cái khác ta cũng không biết.”

Long Hương Diệp gật gật đầu, “tên phụ nhân cũng không thể nói cho người ngoài biết được, vậy xin hỏi nhà mẹ đẻ Chư nương tử họ gì?”

Trận chiến ngôn ngữ này, nam nhân nghe không hiểu nhưng nữ nhân lại rất rõ ràng. Thiến Nương trong lòng thầm hận, bên ngoài lại càng nhu nhược, uyển chuyến nói ‘nhà mẹ đẻ ta họ Vưu”

Thì ra khuê danh của nàng là Vưu Thiến Nương

Long Hương Diệp xoay người gọi một bà tử tới phân phó “đưa Chư nương tử cùng nữ nhi của nàng đến biệt uyển nhà chúng ta ở Khúc Giang trì ở đi, đừng làm chậm trễ khách quý”

Thiến Nương cả kinh, không cho các nàng tiến vào cổng Tiêu gia, là muốn hạ uy phong của nàng sao?

Thiến Nương cắn môi đáp “không dám phiền Tiêu phu nhân, ta còn có chút lộ phí, ra ngoài tìm một khách điếm nghỉ tạm cũng được”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.