Mật Thám Nương Tử

Chương Quyển 1 - Chương 22: Mầm tai vạ


Thời điểm cuối năm Xương Nghiệp thứ tư, không có mấy nhà vui vẻ. Rất nhiều nhà đã mất đi con trai, chồng, cha của mình trong cuộc chiến lần thứ hai với Cao Ly.

Ở trong cung, Đức Trinh đến tức giận đến thở hổn hển, nghe nói năm sau còn muốn ngự giá thân chinh đến Cao Ly, không chịu nghe lời lui binh.

Từ lúc Đức Trinh đế ban lệnh động viên, Tiêu Tường Sinh đã giao hảo cùng vài vị tổng quản thái giám trong cung, hi vọng có thể nghe được tin tức trong cung mà sớm có chuẩn bị. Khi hắn nghe Đức Trinh đế không chịu nghe lời can gián, còn muốn năm sau ngự giá thân chi thì đã hoàn toàn thất vọng với Đức Trinh đế

Khi Đức Trinh đế còn làm thái tử và với lúc đã đăng cơ làm vua hoàn toàn khác nhau.

Tri nhân tri diện bất tri tâm.

Âu Dương thái hậu dùng hết sức phế truất đại nhi tử của mình để tiểu nhi tử lên làm hoàng đế không biết có hối hận hay không.

Tháng giêng năm Xương Nghiệp thứ năm, Đỗ Tiên Thành mang Phương Vũ Nương cùng hai nữ nhi về Lạc Dương tế tổ, trước khi đi còn hỏi Tiêu Tường Sinh có muốn mang về gì không. Hai người bọn họ đều là người Lạc Dương, đa số bằng hữu thân thích đều ở đó.

Tiêu Tường Sinh ngồi ở thư phòng bên trong trầm ngâm thật lâu, cuối cùng khoát tay nói “ngươi đưa cả nhà đi cũng không dễ dàng gì, không cần mang cho ta bất cứ cái gì. Ngươi nhớ mang theo nhiều tùy tùng một chút, đi sớm về sớm. Nay..haiz” muốn nói rồi lại thôi.

Đỗ Tiên Thanh hiểu ý hắn, vội vàng cam đoan “đại ca yên tâm, ta mang theo hai mươi hộ vệ, bản lĩnh của Tiền bá thế nào, ta không nói đại ca cũng biết” nói xong còn có tự giễu “cũng mấy năm rồi ta chưa về Lạc Dương, thừa dịp năm nay thời tiết đẹp, không có gió lớn tuyết nhiều, đi đường cũng dễ hơn”

Sắc mặt Tiêu Tường Sinh càng khó coi, Đỗ Tiên Thành cũng không nói nữa.

Ngày đông ấm áp như xuân, Giang Nam Giang Bắc đều như nhau, khí hậu như vậy không thể nói là tốt, không chỉ không tốt mà còn nổi lên đại họa.

“Thời tiết kéo dài như vậy nữa, thu hoạch ở sơn trang năm nay chắc chắn sẽ rất kém. Đúng rồi, ta phải đi Giang Nam một chuyến, xem xét mấy điền trang của chúng ta, chắc sẽ phải giảm địa tô. Xem có cần bán bớt lương không. Chờ khi ta và ngươi trở lại Trường An mới hảo hảo lên kế hoạch” Tiêu Tường Sinh chắp tay sau lưng đi đến bên cửa sổ, nhìn cánh hoa mẫu đơn vào đông vẫn nở rộ, hồi lâu không nói nên lời

Đỗ Tiên Thành gật gật đầu, “Ta đều nghe Đại ca. Đại ca muốn làm gì, nhớ tính luôn phần của ta”

Tiêu Tường Sinh mỉm cười quay đầu “huynh đệ chúng ta, nói vậy nghe khách khí rồi. Các ngươi khi nào khởi hành?”

“Sáng sớm ngày mai, đi nửa tháng, sau mười lăm tháng giêng sẽ trở lại” Đỗ Tiên Thành đứng dậy cáo từ “thôn trang ở Giang Nam, đại ca cứ toàn quyền làm chủ, không cần bàn với”

Tiêu Tường Sinh nhìn Đỗ Tiên Thành đi rồi liền vội vàng trở về nội viện, nói với Long Dương Diệp “ngươi giúp ta cùng Cập nhi thu thật hành lý, ngày mai ta đưa hắn đến Giang Nam xem xét điền trang”

Long Hương Diệp thấy thời tiết khác thường còn có tin đội quân Đại Chu thảm bại, trong lòng rất lo lắng liền phản đối “lão gia, hiện tại không yên ổn, hay cứ ở lại Trường An đi, một nhà lớn nhỏ ở cùng với nhau, ăn muối cũng không sao”

Tiêu Tường Sinh sâu sắc nhìn nàng, đưa tay ôm vai nàng, kiên trì ý kiến của mình “ngươi không cần lo lắng, ta tự có chừng mực”

‘Nhưng Cập nhi mới có tám tuổi” Long Hương Diệp lẩm bẩm “hắn lớn như vậy chưa từng rời khỏi ta, ở bên ngoài qua đêm, lão gia”

Sắc mặt Tiêu Tường Sinh vừa dịu lại liền cứng lại, lãnh đạm nói “hắn là nam nhi, ngươi tính nhốt hắn ở trong nhà để làm gì? Hắn mới tám tuổi, ngươi có biết khi ta tám tuổi đã theo đại ca, nhị ca ta ra ngoài giúp xử lý chuyện điền trang. Hắn tuy mới tám tuổi nhưng thân hình cao lớn, chẳng khác gì đứa bé mười hai, mười ba tuổi, ngươi còn lo cái gì? Hơn nữa đọc vạn quyển sách không bằng đi vạn dặm đường. Hắn mấy năm nay vừa học văn vừa học võ, ta tự mình mang hắn đi, còn có thêm mười hộ vệ, ngươi còn có gì mà không thể buông tay?”

Long Hương Diệp không thể nói lại lời nào, chỉ cảm thấy nam nhân này không nói đạo lý

“Cha, nương, tiểu thúc mang theo tiểu thẩm lại đây bái phỏng” thanh âm trong trẻo vang lên, sau đó là một tiểu nam hài mặc áo khoác màu lam nhạt, bên hông thắt đai lưng da bò đi đến, dáng vẻ tuấn mỹ y như Tiêu Tường Sinh, chỉ là thiếu nét trầm ổn thành thục của một nam nhân ba mươi tuổi như Tiêu Tường Sinh.

“Cập nhi, ta và cha ngươi đang nói về ngươi. Lão gia, nếu tiểu đệ và đệ muội tới, ta đưa bọn họ đến sân của nương” Long Hương Diệp nhanh chóng tươi cười, không muốn để Tiêu Sĩ Cập thấy nàng và Tiêu Tường Sinh cãi nhau.

Tiêu Tường Sinh “Ân” một tiếng, nói với Tiêu Sĩ Cập “ngươi đến ngoài thư phòng chờ ta, ta gặp tiểu thúc ngươi xong sẽ đến đó gặp ngươi”

Tiểu thúc của Tiêu Sĩ Cập chính là Tiêu Thụy Sinh, đệ của Tiêu Tường Sinh, năm ngoái đã cưới vợ cho hắn, sau đó chính thức phân nhà.

Nương của Tiêu Tường Sinh là Cổ thị thương tiểu nhi tử nhất, muốn đi cùng hắn nhưng Tiêu Thụy Sinh xấu mồm ác miệng, lại thêm Cổ thị nghĩ mình bị mắc mưu lừa gạt nên không có hiếu kính bà, ngày nào cũng chỉ cây dâu mắng cây hòe, không có dáng vẻ của tiểu nương tử mới gả.


Cổ thị cả đời chưa từng chịu khổ, khi đại nhi tử không có ở nhà thì đã có lão gia chống đỡ cả nhà, luôn che chở cho nàng đủ điều, khó khăn thế nào cũng không để nàng biết. Sau này khi Tiêu Tường Sinh trở về, làm ăn phát đạt, đưa Tiêu gia phát triển hơn cả trước. Nàng được Tiêu Tường Sinh đưa về Trường An, sống những ngày tháng nhàn nhã sung túc. Cho nên bị tiểu nhi tử và tiêu nhi tức đối đãi như vậy, Cổ thị giận đến mức đầu chóng ngực đau, ngày nào cũng khóc lóc kể lể con dâu bất hiếu.

Tiêu Thụy Sinh và thê tử vừa mới tân hôn, là lúc tình cảm thân thiết cho nên rất đau đầu với việc Cổ thị ngày nào cũng khóc lóc, liền mướn một chiếc gia đưa Cổ thị về lại nhà Tiêu Tường Sinh, còn nói Tiêu Tường Sinh là ca ca, hắn là đệ đệ, phụng dưỡng mẹ già là trách nhiệm của trưởng tử. Trưởng tử còn sống mà để em trai nuôi mẹ già là trưởng tử bất hiếu, hắn không thể để ca ca mang tội danh này cho nên mới đưa Cổ thị về.

Đây là lần đầu tiên Tiêu Thụy Sinh đến thăm bà kể từ sau khi hắn đuổi bà về nhà Tiêu Tường Sinh

Tiêu Tường Sinh đã triệt để thất vọng đệ đệ này của mình cũng không trông cậy hắn nghe lời, chỉ mong hắn không gây phiền toái là đã cảm tạ trời đất rồi

Tiêu Sĩ Cập cũng biết chuyện này nên cười đáp “nhi tử mới từ chỗ tổ mẫu về, không quay lại nữa đâu. Nhi tử ở thư phòng chờ phụ thân”

Tiêu Tường phất tay, đi theo Long Hương Diệp đến sân của Cổ thị gặp vợ chồng Tiêu Thụy Sinh

Mười lăm tháng giêng, Đỗ Tiên Thành mang theo cả gia đình về Lạc Dương, ở đó cả tháng rồi mới quay về.

Đến tháng ba, Đỗ Tiên Thành tính toán Tiêu Tường Sinh đi Giang Nam chắc cũng sắp về, nên liên tiếp sai người tới Tiêu gia hỏi thăm, mới biết Tiêu Tường Sinh mang theo Tiêu Sĩ Cập đi Giang Nam đến nay chưa có về, lòng nóng như lửa đốt.

Đỗ Tiên Thành kiên nhẫn ở nhà đợi thêm vài ngày, còn chưa có tin của Tiêu Tường Sin thì Long Hương Diệp lại tới tìm.

Mấy năm nay số lần Long Hương Diệp tới Đỗ gia có thể nói tính được trên đầu ngón tay, bây giờ lại đăng môn bái phỏng ngay lúc xế chiều làm cho Đỗ Tiên Thành càng thêm lo lắng, vội vàng ra ngoài tiếp đón.

“Tiên Thành, ta cũng không khách khí với ngươi làm gì, ta tới đây cũng là vì hết cách rồi” Long Hương Diệp vừa thấy Đỗ Tiên Thành liền quỳ xuống

“Đại tẩu đừng làm vậy” Đỗ Tiên Thành gấp đến mức đưa tay ra đỡ Long Hương Diệp cũng may nha hoàn bên cạnh cũng biết ý, vội vàng tiến lên nâng Long Hương Diệp đứng lên

Chờ Long Hương Diệp ngồi xuống, Đỗ Tiên Thành mới cẩn thận quan sát nàng. Khuôn mặt tiều tụy, tóc vàng khô xơ xác, hai mắt sưng như hạch đào, cho thấy đã khóc rất lâu

“Đại tẩu là vì chuyện của đại ca và Cập nhi sao? Có tin tức của bọn họ hả?’ Đỗ Tiên Thàn không cần nghĩ cũng biết chuyện gì khiến Long Hương Diệp phải hạ mình chủ động đến Đỗ gia

Long Hương Diệp tâm loạn như ma gật gật đầu nói với Đỗ Tiên Thành “bọn họ đi đã ba tháng, trước kia cứ cách vài ngày là có thư báo bình an, là ta đề nghị Tường Sinh như vậy. Ta lo lắng cho an nguy của Cập nhi, một ngày không có tin của hắn, lòng như lửa đốt. Nửa tháng qua ngươi cho người tới hỏi thăm tin tức bọn họ, không phải ta không nói mà không biết nói thế nào. Đã hơn một tháng bọn họ không gởi thư cho ta, nửa tháng trước ta đã phái hai quản sự đến thôn trang ở Giang Nam để tìm Tường Sinh. Sau đó ta nhận được thư của bọn họ nói một tháng trước cha con Tường Sinh đã rời Giang Nam quay về Trường An nhưng bọn họ đi một tháng, cho dù đi hết Đại Chu từ nam đến bắc thì cũng đã về tới nhà. Nhưng dến giờ vẫn không có tin tức, ta lo lắng đến mất ăn mất ngủ, hôm nay ta lại nhận được phong thư này…” nói xong đưa thư cho Đỗ Tiên Thành rồi lại bật khóc.

Phương Vũ Nương vừa đi tới đã thấy Long Hương Diệp đang khóc, tuy mấy năm nay, hai người không biết vì sao không gần gũi như trước nhưng vì giao tình của hai trượng phu hơn nữa sau này còn là thông gia nên vội chạy tới ngồi bên cạnh Long Hương Diệp, an ủi nàng.

Đỗ Tiên Thành tiếp nhận tín, vừa nhìn, mặt đã đen như đít nồi.

“Dám đòi tiền chuộc sao?’ Đỗ Tiên Thành giận dữ “huynh đệ chúng ta vào sinh ra tử, giết địch vô số thế mà ở trong nhà mình lại bị mấy tên nhãi nhép bắt nạt. Đại tẩu, ngươi đừng lo, Đỗ Tiên Thành ta sẽ không để bọn họ được như ý”

Phương Vũ Nương cũng tức giận nói “đúng là vô pháp vô thiên. Long tỷ tỷ, ngươi nên đi báo quan để bắt hết bọn bắt cóc đi”

Long Hương Diệp vội vàng quỳ xuống trước mặt Đỗ Tiên Thành cầu xin ‘Tiên Thành, hôm nay đại tẩu ở đây cầu ngươi, không phải muốn ngươi quyết đấu cùng bọn bắt cóc. Bọn chúng đều là cặn bã, không đáng để ngươi đấu đến người chết ta sống” rồi quay sang nói với Phương Vũ Nương “việc này không thể nào báo quan được, nếu báo quan, nhà chúng ta vừa đối phó kẻ cướp, vừa ứng phó quan sai, thực sự là không thể”

Đỗ Tiên Thành tức giận đập bàn “những quan sai chỉ biết lấy tiền sao có thể liều mạng cứu người”

Phương Vũ Nương cũng hoảng sợ, vừa đỡ Long Hương Diệp dậy vừa sẵng giọng nói với Đỗ Tiên Thành ngươi đang hù dọa ai vậy? có chuyện gì từ từ nói, chẳng lẽ ngoài đánh đánh giết giết không còn cách nào khác”, lại khuyên Long Hương Diệp “tỷ tỷ, có câu của đi thay người, tỷ tỷ coi như là vì Tiêu đại ca và Cập nhi tích phúc đi, nếu không đủ bạc thì lấy của chúng ta, mọi người cùng nhau góp sức cứu người”

Phương Vũ Nương tuy thích ngân phiếu nhất nhưng cũng không phải là thần giữ của, lúc cần thiết nàng cũng rất hào phóng

Long Hương Diệp trong lòng cảm động,nắm tay Phương Vũ Nương nói “muội muội có lòng như vậy, phần ân tình này ta ghi trong lòng nhưng nhà ta vẫn có tiền, không cần muội muội ra tay. Ta chỉ muốn nhờ Tiên Thành giúp một tay’ nói xong ngượng ngùng nhìn Đỗ Tiên Thành ‘giúp chúng ta mang bạc đưa cho bọn bắt cóc. Tiên Thành, ngươi cũng thấy rồi đó, chúng muốn mười vạn lượng bạc, không phải là ngân phiếu mà là bạc. Mười vạn lượng này dùng hai chiếc xe lớn đưa ra ngoài, nhà chúng ta lại không có ai đáng tin đành phải đến nhờ ngươi ra mặt”

Phương Vũ Nương vừa nghe được liền nhịn không được mà kêu lên “đây đâu phải là bắt cóc mà muốn vơ vét tài sản ah. Mở miệng đã đòi mười vạn lượng, muốn người ta chết sao. Nếu tiền dễ kiếm như vậy thì chúng ta cực khổ buôn bán muối làm gì, mọi người cùng đi bắt cóc lấy tiền chuộc là được rồi”

Đỗ Tiên Thành cười ha ha, khen Phương Vũ Nương, “Nương tử thật sự là lợi hại! —— về sau nhà chúng ta một bước lên trời, liền xem nương tử!”


Phương Vũ Nương biết Đỗ Tiên Thành đang trêu chọc nàng, mắng hắn một tiếng rồi hỏi Long Hương Diệp “Long tỷ tỷ, mười vạn lượng bạc không phải là số nhỏ, vận chuyển trên đường, không biết bao nhiêu người sẽ nhòm ngó ah”

Long Hương Diệp vẻ mặt xấu hổ, đứng lên hành đại lễ với Đỗ Tiên Thành rồi mới nói ‘nhà chúng ta thế nào, các ngươi đều biết rõ. Tiểu thúc nhà ta, bảo hắn lấy bạc thì nhanh, chứ để hắn mang bạc đi, ta sợ hắn sẽ không để ý tới sống chết của đại ca và chất nhi hắn mà đem bạc bỏ trốn. Còn Tiên Thành ngươi cùng Tường Sinh là sinh tử chi giao, Cập nhi còn là con rể của ngươi, nhà ngươi lại giàu có, sẽ không để mười vạn lượng bạc này vào mắt. Cho nên ta nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có ngươi mới có thể cứu mạng cha con Tường Sinh” nói xong lại quỳ xuống dập đầu, mặc kệ Phương Vũ Nương và Đỗ Tiên Thành ngăn cản.

Đỗ Tiên Thành vội tránh sang một bên “đại tẩu nói quá lời, dù đại tẩu không tìm ta, ta cũng tính vài ngày nữa đi tìm đại ca và Sĩ Cập. Bây giờ đã có tin của bọn họ, ta càng không thể khoanh tay đứng nhìn.  Chuyện này, đại tẩu không cần lo lắng. Mười vạn lượng bạc không phải số nhỏ, đại tẩu cũng cần vài ngày để chuẩn bị,bán gia sản…”

Long Hương Diệp ngẩn người, có chút khó hiểu, “Mười vạn bạc tuy nói nhiều nhưng đối với nhà chúng ta cũng không tính là gì, sao ngươi lại nói vậy”

Đỗ Tiên Thành có chút xấu hổ, ngượng ngùng đề điểm nói: “… Đại tẩu, kẻ bắt cóc nếu đã đưa thư cho ngươi chắc chắn sẽ ở trong thành Trường An đợi xem động tĩnh của ngươi. Nếu ngươi dễ dàng đưa bạc, bọn chúng biết nhà ngươi có tiền, nhất định sẽ tăng thêm giá. Đối với bọn họ, không ép cho ngươi đến táng gia bại sản thì sẽ không thả người”

Long Hương Diệp chấn động, cả giận nói: “Bọn họ sao có thể ác tới vậy? muốn bao nhiêu bạc, ta cho là được, lại còn muốn tính kế nhà ta sao?”

Đỗ Tiên Thành cười khổ. Đại tẩu đúng là xuất thân từ thư hương thế gia, cổ hủ lại…

“Đại tẩu, những người này nếu nói chữ tín thì sẽ không đi bắt cóc lấy tiền chuộc. Đại tẩu đừng nóng vội, để ta nghĩ cách. Đại tẩu cũng làm bộ đi gom bạc, vay tiền khắp nơi, bán ra một hai cửa hàng không quan trọng…Nếu lo lắng có thì đem đến Hằng Tường phô đi, đó là nơi ta và đại ca chung vốn, sẽ không gạt sản nghiệp của mình” Đỗ Tiên Thành dù sao cũng là nam nhân, làm việc liền khác nữ nhân nhiều

Hằng Tường phô là hiệu cầm đồ nổi tiếng ở thành Trường An

“Hằng Tường phô là sản nghiệp của đại ca và ngươi? Sao ta không biết” Phương Vũ Nương nhướng mi bất mãn

Long Hương Diệp cũng ngẩn người, nàng chưa từng nghe Tiêu Tường Sinh nói qua, nghĩ mình và hắn là phu thê bao lâu nay nhưng hắn vẫn có chuyện giấu mình, trong lòng nàng rất đau khổ

Đỗ Tiên Thành cười ha hả, trấn an Phương Vũ Nương, “không phải giờ ngươi đã biết rồi sao. Ta và đại ca là phòng ngừa chu đáo, nếu đển người khác biết thì thanh danh nhân nghĩa của ta và đại ca sẽ bị hủy hoại trong chốc lát. Ngươi cũng không muốn phu quân mình có chuyện chứ?’

Phương Vũ Nương mắng hắn một câu rồi quay sang an ủi Long Hương Diệp “Long tỷ tỷ, Tiên Thành nói rất đúng, Long tỷ tỷ mau chóng chuẩn bị đi. Hai ngày nữa, Tiên Thành sẽ mang theo bạc đi đón đại ca và Cập nhi về”

Long Hương Diệp gật gật đầu, “Vậy thì làm phiền Tiên Thành, cũng không còn sớm, ta về đây”

Tiễn Long Hương Diệp đi, Đỗ Tiên Thành cũng không nghỉ ngơi mà đi ra ngoài cả đêm, kêu vài thủ hạ đắc lực đi điều tra lai lịch kẻ bắt cóc.

Ngày thứ hai đã có tin hồi báo, thì ra kẻ bắt cóc này từ đầu năm nay đã chiếm cứ con đường qua lại giữa Giang Nam và Trường An, chiêu binh mãi mã đánh cướp khách thương qua lại, gây ra vô số chuyện ác, tích góp nhiều bạc, chiêu mộ thêm nhiều người nhập bọn. Hiện tại trong thành Trường An, mười người thì hết tám người đều biết bọn cướp Kim lột da này tham lam vô độ, kiếm tiền bằng mọi cách.

Tiêu Tường Sinh rơi vào tay bọn họ, bị vơ vét tài sản chỉ là việc nhỏ

Khi Đỗ Tiên Thành biết tin này, tâm liền trầm xuống, chuyện này không chỉ dùng bạc có thể giải quyết được

Tiêu Tường Sinh đứng đầu muối thương ở thành Trường An, đối phương bắt hắn một thang mới đưa thư tống tiền, hẳn là đã tìm hiểu rõ ràng thân phận của hắn, dù không muốn cũng phải thừa nhận, đại ca chuyến này lành ít dữ nhiều

Đỗ Tiên Thành hắn không thể trơ mắt nhìn đối phương làm hại Tiêu gia, càng không thể để bọn họ giết Tiêu Tường Sinh và Tiêu Sĩ Cập

Tin tức Long Hương Diệp gom tiền đã lan truyền trong thành Trường An. Kẻ đưa thư tống tiền biết được tin này rất vui, lập tức truyền tin đến Đông Sơn cho đồng bọn

Đỗ Tiên Thành nghĩ tới nghĩ lui, xem qua xem lại bản đồ địa hình từ Giang Nam đến Trường An nhiều lần, cuối cùng đã có chủ ý

Cách Đông Sơn không xa chính là Quá Châu, mà Tề quốc công Tề Bá Thế tay nắm trọng binh lại đang ở đó. Có lẽ nên đến cầu Tề Bá Thế một lần

Đỗ Tiên Thành quyết định xong liền chọn hai mươi hộ vệ và Tiền bá võ công cao siêu cùng hắn mang theo hai chiếc xe lớn, lặng lẽ rời khỏi thành Trường An đi về Quá Châu.


Quá Châu và Đông Sơn cùng một hướng, như vậy có thể lừa được bọn Kim lột da kia

Một ngày một đêm trên đường đi tới Quá Châu, Đỗ Tiên Thành mới hiểu được từ sau khi quân đội Đại Chu thất bại thảm hại lần thứ hai, chỉ mới ba tháng nhưng tình thế Đại Chu đã vô cùng bi đát.

Ba năm trước hắn cũng đi qua con đường này, không hề gặp bất kỳ cướp đường, đạo tặc hay là khất cái, lưu dân nào. Nhưng giờ đây, dọc đường toàn là lưu dân chạy nạn, ăn xin khắp nơi, còn trộm cướp thì càng không đếm xuể.

May mắn Đỗ Tiên Thành mang theo toàn là cao thủ, có thể lấy một địch mười mà hắn cũng là một hảo cung thủ, dọc dường bắn chết vô số kẻ có ý đồ cướp đoạt xe bạc mới thuận lợi vào thành Quá Châu.

Vào thành, hắn cảm giác rất khác biệt, như thể trong thành và ngoài thành là hai thế giới khác nhau.

Ngoài thành đày rẫy hung hiểm, lưu dân chạy nạn khắp nơi, quần manh áo rách, ánh mắt nhìn người như muốn bắn ra lục quang, rất giống lang sói.

Trong thành lại yên tĩnh tường hòa, người làm công cũng quần áo sạch sẽ, dù không đại phú đại quý nưng cũng là cơm áo không lo.

Đỗ Tiên Thành âm thầm gật đầu, mang theo hai chiếc bạc xe cùng hộ vệ, trực tiếp chạy vội tới Tề quốc công phủ.

Hắn và Tiêu Tường Sinh mấy năm nay luôn lễ tiết đày đủ cho Tề quốc công phủ, hơn nữa còn ngầm tặng không biết bao nhiêu bạc. Nay hắn tự mình tới cửa, đại quản sự phủ Tề quốc công liền tự mình ra cửa nghênh đón, đưa bọn họ vào trong.

Vừa lúc hôm nay là ngày hưu mộc, Tề quốc công Tề Bá Thế ở nhà, không đến quan nha.

Nghe nói Đỗ Tiên Thành đến, hắn liền buông sách, cho ca cơ lui ra rồi cho người đưa Đỗ Tiên Thành vào

Đỗ Tiên Thành đi đến thư phòng, nhìn thấy một nam nhân trung niên oai hùng khỏe mạnh, cằm vuông thẳng, hàm râu ngắn cứng ngắc đang ngồi trầm ổn sau bàn, mỉm cười nhìn hắn

“Quốc công gia!” Đỗ Tiên Thành rất là kích động. Từ lúc từ biệt ở chiến trường Cao Ly, cũng hơn mười năm rồi hắn chưa gặp lại Tề Bá Thế

Ơn cứu mạng cùng ơn tái tạo. Đỗ Tiên Thành liền quỳ xuống hành lễ

Tề Bá Thế đứng dậy, tự mình nâng Đỗ Tiên Thành lên hỏi ‘đại quản sự nói ngươi mang theo hai mươi vạn lượng bạc tới đây, vì sao vậy?’

Long Hương Diệp đưa mười vạn lượng, hắn bỏ thêm mười vạn lượng nữa. Nếu muốn cầu Tề Bá Thế xuất binh trừ thổ phỉ, đem theo nhiều tiền một chút, cũng chứng tỏ địa vị của Tề Bá Thế trong lòng bọn họ rất cao, nếu cùng một giá với bọn thổ phỉ thì chẳng phải không coi phủ quốc công ra gì sao.

Đỗ Tiên Thành thở dài, đem chuyện của Tiêu Tường Sinh kể lại rồi chắp tay nói “tiểu nhân suy nghĩ thật lâu, thay vì để cho bọn Kim lột da vơ vét tài sản chi bằng đưa cho Quốc công gia, cầu Quốc công gia cho chúng ta một cái công đạo’ nói xong lại quỳ xuống dập đầu với Tề Bá Thế.

Tề Bá Thế vừa nghe cũng sửng sốt, đưa tay vuốt râu, ngữ khí giận dữ “Kim lột da lại có thủ đoạn như vậy? mấy năm nay, ta đối với bọn cướp đường Đông Sơn vẫn mắt nhắm mắt mở, nghĩ chỉ cần bọn họ không quá mức, ta cũng coi như không biết, không ngờ chúng lại có dã tâm như thế”

Mở miệng một cái liền đòi mười vạn lượng của Tiêu Tường Sinh, không biết là người khác thì sẽ bao nhiêu nữa.

Chỉ là một đam quân ô hợp, vậy mà dám chiêu binh mãi mã, tàng trữ tiền tài, bọn họ có ý đồ gì, ai nấy đều biết thế mà mình lại là người cuối cùng nghe tin.

Tề Bá Thế lập tức phân phó “gọi đại thiếu gia tới đây”

Đỗ Tiên Thành cúi đầu khoanh tay, lui về sau một bước, gắt gao tựa vào sát tường.

Tề Bá Thế lại hỏi Đỗ Tiên Thành vài câu có liên quan tình hình thành Trường An gần đây, lúc này đại môn thư phòng mở ra, một thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi đi vào.

Đỗ Tiên Thành biết, nguyên phối chính thất của Tề Bá Thế là Âu Dương phu nhân sinh ba nhi tử, một nữ nhi. Đây chính là đại nhi tử Tề Nhân Chi, cũng chính là thế tử phủ quốc công, người dưới luôn xu nịnh, gọi hắn là Tiểu công gia.

“Ta hỏi ngươi, ngươi có biết bọn cướp đường Kim lột da ở Đông Sơn nay phát triển đến mức nào không?’ Tề Bá Thế lạnh lùng hỏi. Đối với đại nhi tử con vợ cả này, hắn kỳ vọng rất cao, yêu cầu cũng cao, bình thường luôn rất nghiêm khắc.

Tề Nhân Chi mi thanh mục tú, tuy tuổi không lớn nhưng đọc đủ thi thư, rất có phong thái nho nhã của văn sĩ

“Phụ thân, bọn cướp đường Đông Sơn chỉ là một nhóm cường đạo tụ tập lại mà thôi, phụ thân cần gì chấp nhặt bọn họ” Tề Nhân Chi khó hiểu chắp tay hỏi

Tề Bá Thế vỗ bàn, cả giận nói: “Ta để cho ngươi quản sự, ngươi quản như vậy sao? Ngươi có biết bọn Kim lột da xưa đâu bằng nay không?’

Tề Nhân Chi đột nhiên bị mắng, chẳng hiểu gì, cười nói “phụ thân, Kim lột da chẳng qua là một đám ô hợp, phụ thân chấp nhặt bọn họ, để người khác biết được sẽ ảnh hưởng tới tên tuổi Tề quốc công phủ chúng ta”

Tề Bá Thế hít sâu một hơi, phân phó nói: ” dù thế nào đi nữa, bọn Kim lột da ở rất gần Quá Châu chúng ta, trên địa bàn của mình có người giễu võ giương oai mà ngươi lại không biết, ta thật thất vọng. Ngươi ra ngoài đi, bảo Vương phó tướng tới đây”


“Phụ thân muốn làm cái gì?” Tề Nhân Chi vội hỏi. Hắn biết phụ thân nghiêm khắc lại có kỳ vọng rất cao vào mình nên mỗi khi thấy Tề Bá Thế đều như chuột thấy mèo, trốn được liền trốn

“Phát binh tiêu diệt đám giặc cỏ này” Tề Bá Thế cũng thuộc phái hành động, hơn nữa bọn cướp Đông Sơn lại ở rất gần Quá Châu, không thể để chúng tiếp tục lộng hành cho nên hắn muốn nhân chuyện của Tiêu Tường Sinh mà phái binh tiêu diệt, dồng thời thanh trừ bọn cường đạo cướp bóc gần Quá Châu, không để bọn chúng quá mức kiêu ngạo, coi như là một ná hạ hai chim.

Tề Nhân Chi vội khuyên “phụ thân từ trước tới giờ là một nho tướng, luôn lấy nhân nghĩa làm đầu, đối với bọn cướp như Kim lột da nên cảm hóa, thi hành chính sách dụ dỗ, thu bọn họ làm người của mình, chứ không phải…”

“Im miệng!” Tề Bá Thế giận dữ, “Dưỡng hổ thành họa, ngươi đọc sách đọc đến ngốc rồi sao. Ra ngoài” ống tay áo vung lên mang theo một cỗ kình phong

Tề Nhân Chi biết phụ thân nổi giận thực sự vội khúm núi lui ra ngoài, trước khi ra cửa, liếc mắt thấy một nam tử áo xan đứng cúi đầu trong góc tối thư phòng thì trong lòng cả kinh.

Tề Nhân Chi từ thư phòng Tề Bá Thế đi ra, sai người gọi Vương phó tướng đến rồi hỏi thăm tình hình hôm nay, có ai tới thăm, vì sao phụ thân lại nổi giận như vậ

Khi Tề Nhân Chi biết được chuyện của Tiêu Tường Sinh và Đỗ Tiên Thành thì Tề Bá Thế đã sai Vương phó tướng điểm một ngàn kỵ binh cùng Đỗ Tiên Thành và các hộ vệ của hắn suốt đêm lên đường, hướng về Đông Sơn diệt thổ phỉ.

Tề Bá Thế ở Quá Châu nhiều năm, dưới trướng có rất nhiều thủ hạ tài ba. Nếu hắn đã muốn diệt Đông Sơn, đương nhiên sẽ có người thay hắn lám việc. Tề Nhân Chi coi thường bọn cướp Đông Sơn nhưng không có nghĩa người khác cũng vậy.

Tề quốc công lên tiếng, phụ tá đắc lực của hắn lập tức thu thập tin tức Quan Đông đưa đến cho Vương phó tướng.

Quân đội của Tề quốc công đều là tinh binh cường tướng, là hổ lang chi sư trên chiến trường Cao Ly trước kia. Cho nên chưa tới hừng đông, bọn họ đã đến dưới chân Đông Sơn

Địa hình nơi này, mật thám phủ Tề quốc công đã sớm tra xét rõ ràng, lúc này bọn họ theo đường sau núi tiến vào, rất nhanh đã phong tỏa đường lui của Kim lột da.

Lúc này Kim lột da đang ôm một quan gia tiểu thư cướp được dưới chân núi, nghe bên ngoài vang lên tiếng đánh giết, còn có ánh lửa nổi lên bốn phía, tiếng người đào tẩu thì tỉnh rượu hơn phân nửa

“Ngươi muốn đi đâu?” tiểu thư quan gia đang mơ mơ màng màng, ôm chăm hỏi

Kim lột da cột chắc đai lưng, cầm đại đao sáng choang, cười gằn nói “lão tử vô quyền vô thế nay cũng đã là phú ông, đã ngủ với tiểu thư cũng đã giết quan viên. Đời này, lão tử có chết cũng đáng” nói xong chém tiểu thư quan gia một nhát rồi xông ra ngoài

Từ lúc lựa chọn con đường làm cướp, hắn đã lường trước sẽ có ngày này

Giết người rồi bị người giết.

Một hán tử cao lớn cỡi khoái mã phi như bay xông vào, cung tên bắn ra, giết chết vô số cường đạo trong Đông Sơn trại

Kim lột da vừa vác đao xông ra, trúng một tên ngay tim, té lăn ra đất. Thuộc hạ của hắn thấy đương gia đã chết, thét lên một tiếng rồi bỏ chạy tứ tán.

Một đám ô hợp, tụ lại rất dễ, tan cũng mau

Nhưng gia tướng của Tề quốc công đâu dễ để bọn chúng chạy thoát, một đường tấn cộng, trại Đông Sơn bị tiêu diệt sạch sẽ.

Đỗ Tiên Thành cùng nhân thủ của mình chia ra hành động, cuối cùng cũng tìm được nơi bọn cướp nhốt con tin.. Tiêu Tường Sinh còn đang chờ hắn đưa tiền chuộc, không ngờ hắn lại đi Quá Châu, càng không ngờ hắn có thể thuyết phục Tề quốc công xuất binh giúp hắn cứu người

Binh quý thần tốc, Tề Bá Thế tinh thông bin pháp đương nhiên biết làm thế nào để bỏ ra ít nhất mà thu lợi nhiều nhất.

Đỗ Tiên Thành đi đến cửa sơn động thì thấy Tiêu Tường Sinh cùng Tiêu Sĩ Cập từ bên trong đi ra, lệ nóng doanh tròng tiến lên nghênh đón, nhẹ đấm lên vai Tiêu Tường Sinh một cái “đại ca, bọn chúng không làm khó ngươi chứ?”

Tiêu Tường Sinh bị nhốt hơn một tháng nhưng vẫn có tinh thần, xiêm y trên người cũng rất sạch sẽ, có điều râu cằm lâu ngày không cạo lại toát ra chí khí cường tráng.

Tiêu Sĩ Cập bổ nhào vào lòng Đỗ Tiên Thành hô lớn ‘Đỗ thúc, ta biết ngươi nhất định sẽ đến cứu chúng ta”

Đỗ Tiên Thành ôm lấy hắn, cười lớn nói “ta đương nhiên sẽ đến, nếu không phảo ta ngăn cản thì Sương nhi muội muội của ngươi cũng tới ah”

Tiêu Sĩ Cập vội hỏi: “Khó mà làm được, nơi này cũng không phải là nơi Sương nhi có thể tới”

Đỗ Tiên Thành buông hắn, nói với Tiêu Tường Sinh “đại ca, chúng ta đi thôi, đại tẩu đang sốt ruột chờ ở nhà”

Tiêu Tường Sinh gật gật đầu, lại lắc đầu, chần chờ một chút nói với Đỗ Tiền Thành “chờ một chút, còn có một người” nói xong hướng vào trong sơn động kêu lên “Thiến Nương, ngươi không nhà để về vậy thì theo chúng ta đến Trường An trước, sau đó tính tiếp”

Một thiếu phụ hơn hai mười tuổi tay dắt một tiểu nữ hài chừng bồn năm tuổi, mặt xanh mét từ trong sơn động đi ra


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.