Mật Thám Nương Tử

Chương Quyển 2 - Chương 1: Hung thủ là ai


Du Dương hồ là danh thắng nghỉ hè ở Kiến Dương thành. Người giàu có thì sửa chữa đình viện tư gia để ngắm cảnh tránh nóng, người nghèo thì dạo phố, đến tửu lâu

Nước hồ xanh biếc uốn lượn vào thành, chảy xuôi ra Kim Thủy hà cách đó mười dặm

Kim Thủy hà là hình ảnh thu nhỏ của cố đô Kiến Dương phồn hoa, chung quanh có bảy mươi xướng viện nhạc quán, năm mươi tửu quán minh lâu. Có nhà văn từng viết “Vùng trang lâu lâm thủy cái, gia gia phấn ảnh chiếu thiền quyên”

Ngày chín tháng sáu, là ngày diễn ra sự kiến lớn nhất ở Kiến Dương thành, bắt đầu trận hoa khôi đại tái. Cố đô Kiến Dương, thậm chí là nam nhân toàn vùng Giang Nam đều bị trận đại tái này thu hút,xuân tâm nảy mầm, miên man bất định.

Hôm qua, Phó Lệnh Nguyệt đã tuân theo lệnh của Triệu Thực, mặc nam trang dẫn vài ám nhân của Triệu gia đại viện cùng một đội hộ vệ đi vào Thiên Hương lâu nghiên cứu hoàn cảnh

Hôm sau là trận hoa khôi đại tái, nên toàn bộ tửu lâu chung quanh đều kín chật chỗ, chỗ ngồi gần với sân khấu đều được người có mặt mũi bao hết, mà vị trí ở Thiên Hương lâu cũng không tệ, từ đây có thể nhìn thấy toàn cảnh toàn trường

Cửu Quảng Kiến là đầu lĩnh muối thương ở Giang Nam cũng chính là chủ nhân Thiên Hương lâu, nếu muốn giết hắn trước mặt công chúng thì chỗ ngồi ở Thiên Hương lâu nhất định sẽ là hiện trường vụ án thứ nhất

Phó Lệnh Nguyệt một lòng muốn Triệu Thực phải nhìn mình bằng cặp mắt khác xưa, nàng nhất định phải bảo vệ Cửu Quảng Kiến. Không phải chỉ có một ngày thôi sao, còn là ban ngày nữa.  Có câu minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng. Nếu hung thủ đêm khuya ẩn nấp đến ám sát nhất định sẽ lộ ra sơ hở nhưng người tới lần này lại lựa chọn cách thức minh thương, nàng ở Triệu gia đại viện khổ luyện tám năm sao có thể để cho người ta đắc thắng. Triệu Thực rất xem thường nàng, hắn vẫn luôn xem nàng chỉ là một đứa trẻ. Hắn nói không cần để ý kết quả, nàng càng muốn để ý

Phó Lệnh Nguyệt không phục, nàng đã không còn mơ hồ như trước nữa. Nàng cũng không tin mình không thể không bảo vệ được Cửu Quảng Kiến, cho dù nàng thất thủ khiến hắn mất mạng, nàng không tin hiện trường nhỏ như vậy mà không tra được manh mối gì. Hung thủ có thể là thần tiên, tự nhiên đoạt tính mạng người ta được sao?

Cao thấp ba tầng lầu của Thiên Hương lâu, Phó Lệnh Nguyệt đều nhìn kỹ từng ngóc ngách.

Có thể nói vị trí của Thiên Hương lâu rất đắc địa, là nơi đẹp nhất bắc lâm Kiến Dương thành, thậm chí là cả Tề Quốc. Mà ở phía nam là Ngọc Lan phường, nhân tài mới xuất hiện tranh giành vị trí sân nhà trong trận hoa khôi đại tái lần này. Xây dựng uốn lượn bên Kim Thủy hà, lầu cao gác lớn,có thể quan sát lâu đình thuyền hoa lớn nhỏ trong Kim Thủy hà, nhìn không xót thứ gì.

Phó Lệnh Nguyệt căn dặn thủ hạn những việc cần chú ý trong trận đại tái ngày mai. Cũng rất đơn giản, ban ngày xem thi đấu, buổi chiều thiết yết

Cửu Quảng Kiến không thèm để ý tới sự xuất hiện của Ngọc Lan phường, chỉ ở Thiên Hương lâu chờ tin tức tốt của Bạch Băng Băng cô nương.  Mọi người đều biết hắn rất thích Bạch Băng Băng, nghe nói nàng diễm áp quần phương, tài tình câu giai, rất có khả năng đoạt một trong ba thứ hạng cao nhất. Cửu Quảng Kiến vì cổ vũ cho giai nhân trong trong lòng tất nhiên là không keo kiệt, cố ý tổ chức bữa tiệc xa hoa phô trương nhằm nâng cao thanh thế cho Bạch Băng Băng


Tiệc tối long trọng là lúc thích hợp để ra tay trước mặt mọi người

Phó Lệnh Nguyệt tự mình kiểm tra sân khấu kịch, phòng bếp, tiểu gian, nhà kho…một lượt.

Một tòa tửu lâu, một yến tiệc, nàng không tin không tìm được hắn. Thứ nhất, nếu xảy ra chuyện thì gánh hát, nhạc phường, chủ chứa, bầu gánh ra vào Thiên Hương lâu đều bị liên đới trách nhiệm,nếu muốn công khai ám sát thì tất phải có người gánh tội thay. Thứ hai, năm ám nhân mà nàng mang đến đều được phân phó nhiệm vụ cụ thể. Tẫn Mặc phụ trách kiệm nghiệm độc trong thức ăn,Linh Chu dẫn người chiếm cứ chỗ cao trên nhà kho, Thủy Nguyệt dẫn người theo dõi ca nữ nhạc công, Hồng Cửu khôn khéo trong giao thiệp, phụ trách việc giám thị tân khách, hạ nhân; Ngọc Thu đi dạo chung quanh, ứng phó chuyện bất ngờ xảy ra, tùy cơ ứng biến.

Còn Phó Lệnh Nguyệt tự mình theo sát Phó Lệnh Nguyệt. Nàng không ăn cơm, uống nước, không đi bất cứ đâu, tự mang lương khô nhìn chằm chằm Cửu Quảng Kiến không chút nào lơi lỏng. Nàng không tin ở trước mắt bao người lại không thể bắt được tung tích, huống chi việc này rất quỷ dị, Cửu Quảng Kiến thế nhưng lại có liên quan tới nàng. Triệu Thực đã nói, nếu hắn chết, nàng không cần uống viên thuốc quỷ dị kia nữa. Rốt cuộc là sao? người này có liên quan gì tới nàng? Nàng càng không thể để hắn chết, nàng muốn lưu lại người sống, sau này mới tiện tìm hiểu. Người này liên quan tới bí mật của nàng, tuyệt đối không được để hắn chết.

Phó Lệnh Nguyệt dẫn người làm việc suốt ngày, ứng phó tốt tất cả. Bao gồm nước cứu hỏa, phòng bí mật, dược vật giải độc, nếu xảy ra chuyện sẽ bất động thanh sắc phong tỏa toàn bộ tòa lâu. Bọn họ còn tiến hành diễn tập việc vây bắt hung thủ thế nào, dù đúng như lời Triệu Thực, hung thủ đắc thủ, nàng cũng không tin một chút dấu vết gì cũng không tìm được

Mặt trời ngã về tây, Phó Lệnh Nguyệt thu đội, trở về phủ nghỉ ngơi. Ngày mai là ngày khiêu chiến lớn nhất đời này của nàng, Triệu Thực sợ nhưng nàng không sợ, nàng tin mình nhất định sẽ thắng

Đến chạng vạng, người bên bờ sông cũng đông hơn

Sớm đã có người không chịu nổi đã tới trước xem trận hoa khôi đại tái ngày mai, Xuân Ý lâu và Ngọc Lan phường đương nhiên là nơi người có bối cảnh ngủ lại, Thiên Hương lâu lại là nơi người ta hưởng lạc. Cho nên nam nhân đều đi đến đây, người có tiền thì vào trong ăn uống, cũng có người tự mang theo thức ăn và rượu, ngồi xếp bằng thành từng nhóm, chờ xem trận hoa khôi đại tái mỗi năm một lần.

Phó Lện Nguyệt cẩn thận nhìn chung quanh, hoàn hảo, đám người này hẳn sẽ không gây trở ngại gì cho nhiệm vụ của nàng. Chuyện không liên quan tới mình, nàng cũng vô tâm để ý tới. Nàng lắc đầu rời đi.Nam nhân ah, nhìn cảnh đẹp trước mắt, thuyền hoa san sát, hưởng thụ rượu ngon mỹ thực,say say mê mê, ảo tưởng một ngày kia quyền thế cửu thiên, nắm cả thiên hạ lại quên mất mình hiện là ai, đang ở chỗ nào.

Vừa qua khỏi cửa nam, Phó Lệnh Nguyệt nhận ra hai thân ảnh quen thuộc.

Vừa mới chuyển quá mùa xuân xuân cửa nam khẩu, Lệnh Nguyệt liền phát hiện một đôi quen thuộc thân ảnh.

Là hai tiểu hồ ly mà Triệu Thực đã nói:Quang Tông, Diệu Tổ 

Phó Lệnh Nguyệt nhìn thấy áo trắng quen thuộc, trong lòng nảy lên cảm giác thân thiết. Nàng nhìn thế nào cũng thấy Phương Diệu Tổ rất thuận mắt, giơ tay nhấc chân lễ nghi chu toàn, mặt mày thanh dương khó diễn tả hết bằng lời, lại nhìn chung quanh, nàng cảm thấy nam tử khác bao gồm cả Phương Quang Tông cũng trở nên tục tằn không chịu nổi


Phó Lệnh Nguyệt thật hưng phấn, thật sự là nghĩ tới ai, người đó liền tới. Nàng đang cân nhắc làm sao thông báo cho Phương Diệu Tổ về chuyện rút thăm, lập tức tiến lên chào hỏi

“Phương công tử.” Nàng hành lễ với Phương Quang Tông trước. Sau này hắn là chủ tử của nàng, phải tạo ấn tượng tốt

“Nhị công tử.” người này thì không sao, nàng và hắn âm thầm có giao tình

“Phó cô nương” Phương Quang Tông nhìn lướt qua đội ngũ hộ vệ khổng lồ sau lưng nàng, chắp tay cười nói “bảo hộ trận hoa khôi đại tái, vất vả ah’

“Phải làm, trách nhiệm thôi” Phó Lệnh Nguyệt lễ phép đáp lại, ánh mắt chuyển từ Phương Quang Tông sang Phương Diệu Tổ “nhị vị công tử hảo hưng trí ah, muốn tới xem hoàn cảnh trước sao?”

“Đúng vậy” Phương Quang Tông lên tiếng ‘phía kia có người quen, ta đến chào hỏi, Phó cô nương, ta đi trước”

“Không biết ngày mai Nhị công tử ngủ lại ở đâu?” Phó Lệnh Nguyệt kiếm cớ nói chuyện, dùng khóe mắt phán đoán khoảng cách của hộ vệ ở phía sau, thận trọng nghĩ nghĩ, cảm thấy đột nhiên nói tới chuyện rút thăm thì không ổn lắm ‘ta đã lấy được lệnh bài ám vệ”nàng hạ thấp giọng nói

“Xuân Ý lâu” Phương Diệu Tổ chỉ sang bên cạnh ‘là Hữu quân gia Cổ đại ca chọn,hình như lão bản nhà này có quan hệ sâu xa với hắn” đợi Lệnh Nguyệt bước đến gần,hắn mới cúi đầu nói “chúc mừng, Phó cô nương đã đạt thành ước nguyện”

Phó Lệnh Nguyệt biết đệ tử thế gia có rất nhiều băn khoăn nhưng cũng không thể nói gì “vậy chúc Nhị côn tử từ nay trở đi vòng tình tận hứng” lại buồn buồn nói tiếp “nhưng hình thức có chút thay đổi”

“Cảm tạ.” Phương Diệu Tổ biểu tình thản nhiên, nhanh chóng cắt ngang lời nàng “có đại ca ta ở đây, yên tâm”. Vẻ mặt của hắn rất bình thản, lạnh lùng cẩu bất ngôn tiếu như trước nhưng trong chớp mắt ánh mắt lại léo lên vẻ lo lắng

Phó Lệnh Nguyệt hiểu ý nở nụ cười. Nàng rốt cuộc cũng an tâm, lập tức cáo từ, xoay người rời đi. Nhưng nàng sung sướng không được bao lâu, vừa đi vài bước nàng đã gặp phải người mà đời này nàng không mong muốn gặp nhất: Viên Li

Theo sau Viên Li còn có một đống người: Lưu Đắc Thắng, Tạ Bình An, Cổ Sấm Xuân, còn có Phương Quang Tông


Thì ra Phương Quang Tông nói gặp được người quen là thật.

Phó Lệnh Nguyệt kêu khổ không ngừng. Xem ra tư duy theo quán tính hại chết người. Không thể từ bỏ, lần này không thể lại từ bỏ

Nói đến năm vị thế tử từ nhỏ sống ở đạo quan, phiên bang, sòng bạc, kỹ viện, thái giám này cũng đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã. Bên trong ngầm tranh đấu, bề ngoài lại xem như tri kỷ, thân thiết như người một nhà. Ghê tởm, thật sự rất ghê tởm

Nếu đã chạm mặt cũng không thể làm như không biết, Phó Lệnh Nguyệt chỉ có thể kiên trì chắp tay “các vị đại công tử”

“Lại gặp mặt rồi, thật sự có duyên ah”Viên Li ngả ngớn lên tiếng, đầu đội ưng quan tử ma kim dương, xiêm y thiên thàm thêu chỉ vàng, rất hợp với khuôn mặt tuấn tú điên đảo chúng sinh kia, nhìn hắn rất giống một con báo hoa lệ…

Phó Lệnh Nguyệt trong lòng thầm khinh bỉ, dã tiểu tử từ thâm sơn cùng cốc trở về có khác, có tiền cũng không thấy quý, mặc long bào cũng không giống thái tử. Người như Phương Diệu Tổ có thể mặc bạch y đến mức đẹp đẽ quý giá giá như vậy, giơ tay nhấc chân đều có khí chất nho nhã như vậy. Còn đám người này mặc còn chói mắt hơn cả ánh mặt trời,cả người toàn toát ra mùi tiền

“Ai vậy?tiểu tướng công nào vậy?” thanh âm ngái ngủ của Cố Sấm Xuân vang lên phía sau Viên Li

“Thủ hạ của Triệu chủ đến kiểm tra hiện trường” Viên Li cười đắc ý nói “không phải là tướng công, còn không biết sau này sẽ trở thành nương tử của ai trong chúng ta ah?’

“Hả?” ba người kia cùng quay đầu, cao thấp đánh giá

“Không tệ nha” ba người Lưu, Tạ, Cổ đều nhiệt liệt cổ vũ “đã sớm nghe tiếng người chỗ Triệu chủ đều rất tốt, hôm nay vừa thấy, quả nhiên danh bất hư truyền”

“Kích động cái gì chứ, đây là người xấu nhất’ Viên Li không có hảo ý nói ‘nếu không sao Triệu chủ lại để mặc nam trang, ra ngoài xuất đầu lộ diện chứ”

“Cũng phải” ba người kia lại hưng phấn bàn tán “phải nhanh chóng bồi dưỡng cảm tình mới được’, “ta còn chưa thượng qua ám vệ nha”, “chắc chắn là rất hăng hái, nghe nói về phương diện này, Triệu chủ cũng đặc biệt huấn luyện các nàng”, “nghĩ tới là có chút nôn nóng”

Ba người khua tay múa chân nói hăng say, còn không ngừng nhìn Phó Lệnh Nguyệt giống như khách đến thanh lâu nhìn thấy kỹ nữ lần đầu tiếp khác

“Tại hạ còn có chuyện quan trọng phải làm, thứ không thể ở lâu”Phó Lệnh Nguyệt cảm thấy đau đầu, muốn nhanh chóng rời khỏi nơi thị phi này


“Không sao, mời’ Viên Li tránh sang một bên “còn nhiều thời gian mà, không cần để ý nhất thời, nói không chừng sau này còn có thể gặp nhau mỗi ngày”

Phía sau vang lên những tràng cười hiểu ý

Con cọp xấu xa,con cọp khốn kiếp. Phó Lệnh Nguyệt thầm mắng, cho ngươi cười, ta cầu cho tương lai không ai thèm ngươi

“Các vị đại công tử, cáo từ!” Nàng qua loa khom người chào rồi nhanh chóng rời đi

Mồng sáu tháng chín

Phó Lệnh Nguyệt sáng sớm đã thức dậy làm việc. Kiểm tra nhân số, thuật lại lần nữa tầm quan trọng của nhiệm vụ lần này, sau đó dẫn đội đi tới Thiên Hương lâu

Tất cả đều hoàn hảo, Phó Lệnh Nguyệt hài lòng đán giá khắp nơi. Tất cả đều nằm trong dự tính của nàng

Hiện thân ám sát? Hung thủ không để lại người sống thì cũng là tử thi

Dùng ám khí? Nàng đã cho người phục sẵn từ trên cao, sớm chiếm vị trí có lợi nhất, huống chi trong ngoài ba tầng lầu của Thiên Hương lâu cũng không phải ngồi không, dù một con chim bay qua cũng phải để lại mấy cộng lông chim

Đầu độc trong tiệc rượu? thức ăn và rượu đều do nàng an bài ám nhân chuẩn bị, tất dụng cụ và thức ăn của Cửu Quảng Kiến đều có chuyên gia kiểm nghiệm trước

Mê dược? Chê cười, đêm mùa hạ, cửa sổ rộng mở đón gió hồ, tuyệt đối không thể dùng được

Ở bên cạnh ám sát? Nơi này đều bị giám sát, nếu thực sự là những người kia thì ít nhất cũng phải để xác lại

Phóng hỏa? nàng đã chuẩn bị mấy thùng nước lớn ở dưới lầu, còn cho người chuẩn bị trong lúc đó sơ tán người

Vậy hung thủ có thể dùng phương pháp gì?

Sắp sửa phải so chiêu với cao thủ mà Triệu Thực nói, Phó Lệnh Nguyệt thật có chút mong đợi


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.