Mang Tang Tử

Chương 49


Không biết đã đi bao lâu, vào lúc tảng sáng, mười người đi theo phía sau “Quang Vinh” phát hiện ký hiệu sơn màu đỏ, đoạn dây thừng cùng màu buộc trên cây, cả bọn lệ nóng doanh tròng khi thấy cơ giáp chiến sĩ quen thuộc đang đứng “gác”. Tất cả như nhũn ra, ngồi bệt trên mặt đất, bọn họ, đã đi ra!

“Sư trưởng! Sư trưởng!”

Nhất thời, toàn doanh địa như nổ tung vì mỗ to lớn nào đó. Tang Sâm cả đem không ngủ, kích động vội chạy ra khỏi phi thuyền nhìn những người vừa từ trong rừng đi ra.

“‘Quang Vinh’!” Tang Sâm chạy nhanh đến, tất cả mọi người cũng chạy lại.

“Hiên Viên thượng tá! Hiên Viên thượng tá đã trở lại!”

Mà lúc này, bên trong khoang thuyền nghỉ ngơi của Lục Bất Phá, hắn đã hao phí “sóng não” cả một đêm để dẫn đường cho “Quang Vinh”, sớm chống đỡ không nổi, ngã xuống trên giường, mặt trắng bệch.

Bên ngoài phi thuyền kêu loạn cả lên, tất cả mọi người vây quanh “Quang Vinh”, khi bọn hắn từ miệng mười người kia biết Hiên Viên Chiến không ở bên trong “Quang Vinh”, hiện trường nhất thời yên tĩnh trở lại, không khí quỷ dị. Ra khỏi khu rừng mê loạn, quang não trong cơ thể “Quang Vinh” nhanh chóng bổ sung năng lượng, màu mắt đã chuyển từ trắng trở lại thành màu đen nguyên bản.

Mọi người không biết nên dùng loại tâm tình gì để đối mặt với sự trở về của “Quang Vinh”. Không hiểu sao “Quang Vinh” đã trở lại, nhưng chiến hữu của hắn, Hiên Viên Chiến vẫn không rõ tung tích. Nhưng làm bọn họ kinh ngạc nhất chính là “Quang Vinh” vẫn đang “Ô ô” kêu lớn, tựa hồ trên phi thuyền có một người hắn muốn tìm, hắn đi tới đi lui xung quanh phi thuyền, như muốn đi vào, lại do thân hình quá khổ nên không cách nào vào trong được.

Một người theo “Quang Vinh” đi ra nói với Tang Sâm: “Sư trưởng, màu mắt của ‘Quang Vinh’ đột nhiên thay đổi, sau đó hắn dẫn chúng ta ra khỏi rừng, giống như có người chỉ dẫn cho hắn.”

Những người khác đều phụ họa: “Đúng vậy! Giống như có cái gì dẫn đường cho ‘Quang Vinh’!”

“Đầu, vừa rồi ta muốn làm kiểm tra cho ‘Quang Vinh’, nhưng ‘Quang Vinh’ không cho ta đến gần.” Martin lo lắng báo cáo.

Tang Sâm thần sắc ngưng trọng nhìn gia khỏa đang đi xung quanh phi thuyền, “Quang Vinh” có vẻ rất lo lắng, một ý niệm chợt lóe lên trong đầu, đến hắn cũng không cho rằng có khả năng xảy ra. Ngay khi mọi người đang suy đoán “Quang Vinh” đi ra khỏi khu rừng bằng cách nào, lúc này muốn làm cái gì, chợt thấy Biệt Lâm kinh hoảng từ bên trong phi thuyền chạy ra.

“Tang sư trưởng! Tiểu Phá té xỉu!”

Vừa nghe Mang Tang Tử tiên sinh té xỉu, mọi người không tiếp tục nhìn “Quang Vinh”, như ong vỡ tổ vọt vào phi thuyền.

Bác sĩ đi theo, sau khi cẩn thận kiểm tra thân thể Mang Tang Tử tiên sinh, sắc mặt có chút kỳ quái. Tang Sâm lo lắng hỏi: “Tình huống như thế nào? Tại sao Tiểu Phá lại té xỉu?”

“Rầm! Rầm!” Phi thuyền đột nhiên hơi lay động, có người ở bên ngoài đập thân tàu. Tư Không Vô Nghiệp cùng Âu Dương Long lấy súng laser chạy ra bên ngoài.

Suýt nữa ngã sấp xuống, Tang Sâm nổi giận quát: “Bên ngoài xảy ra chuyện gì!”

Khoảng vài phút sau, Cát Liệt chạy vào, vẻ mặt hoảng sợ: “Đầu! ‘Quang Vinh’ mất khống chế! Đang đập phá phi thuyền!” Nếu “Quang Vinh” không thể khống chế, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.

“Rầm! Rầm! Rầm!” Phi thuyền lại phát sinh lay động, âm thanh đánh vào kim loại làm cho người ta nghe nổi da gà.

“Đầu! Làm sao bây giờ? Có cần tấn công ‘Quang Vinh’?” Nghĩ đến đó là chiến hữu của đội trưởng, Cát Liệt không nỡ hạ thủ, nhưng nếu còn tiếp tục như thế, tất cả bọn họ đều có thể chết ở chỗ này.

“Martin đâu? Bảo hắn đi ngăn cản ‘Quang Vinh’!”

“Dạ!”

Phi thuyền bắt đầu lay động không ngừng, Tang Sâm lấy ra súng laser liền xông ra ngoài, gặp Cát Liệt đang trở về báo cáo. “Đầu! ‘Quang Vinh’ không khống chế được, hắn thiếu chút nữa giết Martin!”

“Đi!” Nhìn Lục Bất Phá đang hôn mê một chút, Tang Sâm mang Cát Liệt chạy ra khỏi phi thuyền.

Phi thuyền lung lay ngày càng dữ đội, mắt thấy đã hoàn toàn không thể khống chế được “Quang Vinh” đang từng quyền từng quyền nện trên thành phi thuyền, Tư Không Vô Nghiệp cùng Âu Dương Long đối với những người chung quanh đang sững sờ rống: “Nổ súng! Ngăn cản ‘Quang Vinh’!” Cả hai đều nổ súng.

“Ô…” “Quang Vinh” căn bản không quan tâm đến chỗ bị súng laser bắn trúng, đối với hắn bất quá chỉ như gãi ngứa, nắm tay to lớn tiếp tục dộng mạnh vào vết lõm lớn trên thân phi thuyền.

“Cơ giáp chiến sĩ tiến lên ngăn cản Quang Vinh!” Tang Sâm vừa chạy đến, sau khi nhìn thấy tình huống liền rống to, súng laser nhắm ngay đầu “Quang Vinh” mà bắn.

“Ô ô…”

Phát súng làm động tác “Quang Vinh” ngừng một chút, nhưng sau đó hắn lại tiếp tục công kích phi thuyền. Lúc này, chỗ đáng sợ của “Quang Vinh” cũng biểu hiện ra, một tầng kim loại màu bạc gắn vào phía bên ngoài vỏ màu đen của “Quang Vinh”, công kích của súng laser đối với hắn căn bản không hề có tác dụng, hắn cần phải đem phi thuyền đập mở ra.

Âm thanh ô vang lên làm cho người ta phát run, trong lòng các thành viên đội đặc nhiệm đang điều khiển cơ giáp chiến sĩ đều nói xin lỗi với đội trưởng, sau đó điều khiển chiến hữu của mình vây xung quanh “Quang Vinh”.

“‘Quang Vinh’! Lập tức rời đi! ‘Quang Vinh’! Lập tức rời đi!” Cát Liệt la lớn với “Quang Vinh”, hắn không muốn ra tay với “Quang Vinh”, mỗi một đội viên đội đặc nhiệm đều không hề mong muốn làm tổn hại “Quang Vinh” của Hiên Viên đội trưởng.

“Ô ô…” Không chút phản ứng với lời kêu gọi đầu hàng của Cát Liệt, “Quang Vinh” vẫn đập phi thuyền, tựa hồ muốn đi vào.

Cát Liệt hung hăng cho mình một bạt tai, đối với thông tấn khí rống giận: “Công kích ‘Quang Vinh’, đem gia khỏa không nghe lời này bắn gục xuống cho ta!” Trong mắt tràn đầy nước mắt không nhịn được. Đội trưởng, thực xin lỗi.

“Brừm…”

Tất cả các cơ giáp chiến sĩ ở đây đều mở vũ khí trên người ra, Cát Liệt điều khiển Răng Nanh cao 16 m của nhằm phía “Quang Vinh”, hắn cố gắng lần cuối kêu gọi ý thức “Quang Vinh” quay về.

“Ô…”

Khi bị Răng Nanh bổ nhào lại ôm chầm chính mình, “Quang Vinh” không chút khách khí chém ra một quyền, Răng Nanh cao lớn trước mặt hắn so ra chẳng khác một đứa trẻ. Răng Nanh chật vật né ra, nhưng vẫn bị quyền phong của “Quang Vinh” quét ngã trên mặt đất. Khụ một tiếng, Cát Liệt nuốt xuống huyết tinh nơi cổ họng, khàn khàn ra lệnh: “Các đội viên chú ý! Tiếp tục công kích! Tiếp tục công kích!”

“Ô ô…”


“Brừm…”

Một hồi “nội chiến” đáng sợ đã xảy ra. Có lẽ đây là lần đầu tiên các cơ giáp chiến sĩ của đội đặc nhiệm cùng “Quang Vinh” phát sinh giao tranh. Cho tới bây giờ bọn họ chỉ thấy “Quang Vinh” đáng sợ như thế nào khi đối kháng với Vọng Uy dũng sĩ, tất cả đều vì sự dũng mãnh của đội trưởng bọn họ cùng “Quang Vinh” mà kiêu ngạo và tự hào. Mà khi “Quang Vinh” đem loại dũng mãnh này đối đầu với mình, bọn họ lần đầu tiên cảm giác được sợ hãi, phát ra từ ở sâu trong nội tâm.

Các đội viên đội đặc nhiệm theo Lục Bất Phá đến đều là những cơ giáp chiến sĩ ưu tú nhất, là những kẻ điên nổi tiếng, những cơ giáp chiến sĩ chiến đấu như không cần mạng, nhưng vẫn chật vật vô cùng khi đối diện với những cú đánh trả của “Quang Vinh”. Bọn họ cùng “Quang Vinh” có tình cảm rất sâu sắc, bắt bọn họ xuống tay giết chết bạn bè của mình, bọn họ không làm được. Nhưng trên phương diện khác, bọn họ có trách nhiệm của mình, các đội viên chưa bao giờ thống khổ như thế, xuống tay với đội hữu của mình còn không bằng trực tiếp giết chết bọn họ.

Mà hai người lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy các cơ giáp chiến sĩ đối kháng trực tiếp, Tư Không Vô Nghiệp cùng Âu Dương Long chấn động đứng tại chỗ, lần đầu tiên hai người không tranh chấp trào phúng lẫn nhau, lần đầu tiên cảm giác được của chính mình vô cùng nhỏ bé.

Nhìn tình huống hỗn loạn trước mắt, Tang Sâm khẽ cắn môi, bỏ lại súng laser chạy vào khoang thuyền. Vọt vào trong khoang nghỉ ngơi của Lục Bất Phá, hắn kéo bác sĩ ra, ôm lấy Lục Bất Phá liền xông ra ngoài.

“Tang sư trưởng! Ngươi muốn dẫn Mang Tang Tử tiên sinh đi nơi đâu!”

Ôm suy nghĩ chữa ngựa chết thành ngựa sống, Tang Sâm lao ra khỏi phi thuyền, giơ lên người trong tay, đối với “cự thú” đang phát cuồng kia rống to: “‘Quang Vinh’!” Mới vừa đem Toa Mễ của Trát Khố Đạt đánh văng ra, “Quang Vinh” quay đầu nhìn lại, “Ô ô…”, so với tiếng kêu ô vang lên lúc nãy càng làm cho người ta sợ hãi. “Quang Vinh” đi nhanh tới chỗ Tang Sâm, dụng quyền huy mở ra tất cả trở ngại chắn trước mặt hắn.

Chậm rãi lui về phía sau, Tang Sâm hô to: “‘Quang Vinh’! An tĩnh lại! Nếu không ta sẽ không đem Tiểu Phá cho ngươi!” Hắn đã có thể khẳng định Tiểu Phá chính là mục đích “Quang Vinh” đang tìm.

“Ô ô…” Đầu “Quang Vinh” giật giật, nắm tay đang giơ lên hạ xuống, nhưng bước chân không dừng lại.

“Tang sư trưởng, không thể đem Mang Tang Tử tiên sinh giao cho hắn!”

“Đầu!”

“Đều câm miệng cho ta!”

Nổi giận gầm lên một tiếng, Tang Sâm làm ra một quyết định mà sau này mỗi lần nghĩ lại hắn đều đổ mồ hôi lạnh, giờ khắc này hắn lấy vận mệnh chính mình và Mang Tà liên bang làm tiền đặt cược. 

Không tiếp tục lui về phía sau nữa, Tang Sâm nhìn tên quái vật to lớn dừng lại trước mặt hắn, hắn ôm chặt Lục Bất Phá: “‘Quang Vinh’, chỉ cần ngươi không náo loạn, ta sẽ đưa người ngươi muốn cho ngươi.”

“Đầu!”

“Tang sư trưởng! Ngươi không thể làm như thế.”

“Ta là chỉ huy tối cao của lần hành động này, tất cả mọi người câm miệng cho ta!” Không chút khách khí quát Tư Không Vô Nghiệp cùng Âu Dương Long một câu, Tang Sâm ngửa đầu nhìn về phía “Quang Vinh”.

“Ô…”

Quang Vinh giơ tay trái lên, tất cả các cơ giáp chiến sĩ chuẩn bị sẵn sàng, nếu nắm tay “Quang Vinh” dám hạ xuống, bọn họ liền oanh tạc cánh tay của hắn nát vụn! Nhưng vượt qua suy đoán của mọi người, chuyện làm tất cả khiếp sợ đã xảy ra. Khoang trước ngực “Quang Vinh” chậm rãi mở ra, hắn quỳ hai chân xuống, tay trái đang giơ chậm rãi hạ xuống duỗi ra trước mặt Tang Sâm, nhắm thẳng vào người đang hôn mê trong lòng ngực hắn.

“Ô…”

Các đội viên đội đặc nhiệm khẩn trương nuốt ngụm nước miếng, chẳng lẽ vừa rồi “Quang Vinh” đột nhiên nổi điên là vì Tiểu Phá? Không không, Mang Tang Tử tiên sinh?

“Ô ô…” Tựa hồ không rõ tại sao người kia không để ý tới hắn, “Quang Vinh” thấp giọng, cúi đầu, muốn xem người kia đúng là xảy ra chuyện gì.

“‘Quang Vinh’, hắn đã bất tỉnh.” Xem “Quang Vinh” như một người bình thường, Tang Sâm cùng hắn đối thoại.

“Ô ô…” Không biết có phải bản thân lỗi giác hay không, tất cả mọi người cảm thấy “Quang Vinh” đang thương tâm. Hộ giáp màu bạc bao phủ bên ngoài người “Quang Vinh” biến mất, ánh mắt “Quang Vinh” phát ra bạch quang, vai hắn mở ra, từ bên trong toát ra bốn cánh tay nhỏ mềm mại, bao lấy người trong lòng ngực Tang Sâm, trong tiếng kinh hô chấn động, “Quang Vinh” đem Lục Bất Phá cẩn thận bỏ vào khoang ngực chính mình, tiếp theo đóng cửa khoang lại. Thu hồi bốn cánh tay nhỏ, “Quang Vinh” tựa hồ rất vui, ngay cả tiếng ô đều mang theo sự sung sướng.

Ánh mắt biến trở về màu đen, “Quang Vinh” xoay người, cùng lúc đó, các cơ giáp chiến sĩ đang vây quanh hắn theo bản năng đều lùi ra sau. Bước chân to mở ra, “Quang Vinh” mang Lục Bất Phá đi về phía khu rừng mê loạn hắn vừa ra khỏi không bao lâu.

“Tất cả đội viên đội tìm kiếm đuổi theo ‘Quang Vinh’!” Tang Sâm rống to.

Tất cả mọi người giật mình, rất nhanh xếp thành hàng, các cơ giáp chiến sĩ không để ý các bộ binh chân ngắn, đi nhanh theo phía sau “Quang Vinh”. Cát Liệt lợi dụng thông tấn khí hỏi: “Đầu, tại sao phải đi theo ‘Quang Vinh’?”

Trên mặt Tang Sâm một mảnh ngưng trọng, trong mắt lại đột xuất hào quang: “Hắn rất có thể đang đi tìm Chiến, các ngươi theo sát hắn! Nhớ rõ ven đường lưu lại ký hiệu, ta dẫn bộ binh theo sau.”

“Dạ!” Vừa nghe “Quang Vinh” thực sự có thể là đi tìm đội trưởng, Cát Liệt nhanh chóng hướng các cơ giáp chiến sĩ khác hạ lệnh. Mọi người ở trong khoang ngực cơ giáp đều vui mừng, làm cho một tràng không hiểu này đột biến thành may mắn.

“Tang sư trưởng, ta và ngươi cùng đi.” Tư Không Vô Nghiệp nói.

“Ta cũng muốn xin tham gia!” Âu Dương Long thực sự kiên quyết.

Tang Sâm rất tùy ý nói: “Tư Không trưởng phòng cùng Âu Dương trưởng phòng cùng đi đi, ta không chê nhiều người.” Tiếp theo, hắn thì đối với một người rít gào, “Biệt Lâm! Ngươi ở lại trên phi thuyền!”

“Tang sư trưởng, thực xin lỗi! Ta muốn ghi lại lời nói và hành động của Mang Tang Tử tiên sinh!” Biệt Lâm nâng bản “Mang Tang Tử trích lời” của chính mình đuổi kịp đoàn người.

“Thật là một gia khỏa không nghe lời.” Không hề tức giận mà lẩm bẩm một câu, Tang Sâm lại quát, “3 tiểu đội ở lại tại chỗ! Những người khác theo ta đi.”

“Dạ!” Trả lời thực không tình nguyện.

Các đội lại chậm rãi tiến vào trong rừng, mà xa trên Bắc Đàn của Mang Tà tinh, những thành viên của ủy ban liên bang cùng nhóm lão đại của quân đội đã thu được báo cáo tin tức tại Âu Mễ Già tinh, bên trong phòng họp lặng yên không một tiếng động.


Dùng não quá độ dẫn đến hôn mê bất tỉnh, Lục Bất Phá bị xóc nảy làm tỉnh. Mở to mắt nhìn, phía trước đều là một mảnh tối đen, đột nhiên bên tai vang lên một tiếng “tích”, trước mắt sáng bừng. Vẫn không biết bản thân đang ở chỗ nào, Lục Bất Phá đầu óc choáng váng trừng mắt nhìn phía trên, thầm nghĩ tại sao mình lại lắc lư như thế này.

“Ô…”

Âm thanh gì thế? Lục Bất Phá quay nhìn bốn phía, vừa thấy rõ, hắn liền sửng sốt rớt cằm.

“Ô ô…”

Khoang ngực vẫn đục đột nhiên trong suốt, Lục Bất Phá kinh ngạc muốn rớt cằm khi nhìn thấy sự tình trước mắt.

“Oh, my God!” Bổ nhào đến trước cửa sổ “cửa sổ”, cằm của Lục Bất Phá vẫn chưa được nhặt lên, tại sao rừng rậm lại di chuyển vậy? Hắn đang ở nơi nào?! Cúi đầu nhìn các thiết bị điều khiển màu sắc rực rỡ, sau ngửa đầu nhìn trần cùng “vách tường” màu kim loại sáng bóng, đầu Lục Bất Phá vốn có chút choáng váng giờ trực tiếp thăng cấp thành hôn mê. Lúc này, một thanh âm không phải của bản thân, hơn nữa hắn thề rằng mình tuyệt đối chưa từng nghe qua, truyền vào trong đầu. Lục Bất Phá phát ngốc sững sờ ngay tại chỗ, rồi mới hung hăng tự nhéo một cái, đau quá đi!

Ăn đau chảy cả nước mắt, hắn khẳng định chính mình không hề nằm mơ, nhưng mà ai đang cùng hắn nói chuyện? Kia không thể tính là nói chuyện, Lục Bất Phá không hình dung được, giống như một loại tín hiệu, cái loại tín hiệu này cùng hắn giống như tâm linh cảm ứng. Tựa như sóng não của hắn cùng sóng não của người khác cùng tần số.

“Nè, ngươi là ai?”

“Ô ô…”

Thân thể Lục Bất Phá nhoáng lên một cái, suýt nữa ngã xuống, lúc này hắn mới phát hiện mình đang nằm trên… một cái ghế dựa. Bất quá hắn bây giờ không có tâm tình đi nghiên cứu cái ghế thực sự mềm mại này.

“Ngươi, có phải… là ‘Quang Vinh’ không?” Âm thanh phát run.

“Ô ô…” Vui.

Mẹ của ta ơi! Hắn sao lại đi vào trong bụng của “Quang Vinh” thế này, không phải ngoạn ý này chỉ cho một mình Hiên Viên Chiến được ngồi thôi sao?

“Ô ô…”

Mẹ của ta nha! Thân thể Lục Bất Phá nhoáng lên một cái, vẫn ngã xuống trên ghế dựa. Hắn sao lại không biết chỗ ngồi còn lại trong bụng, không đúng, trong ngực của “Quang Vinh” là của bản thân hắn vậy? Trước mắt từng trận biến thành màu đen, bị kích thích quá độ làm Lục Bất Phá tạm thời không xử kịp các thông tin mới nhận.

“Ô ô…”

Run rẩy một chút, Lục Bất Phá liếm liếm đôi môi khô nứt: “Ngươi, đang đợi ta?” Chờ hắn để làm gì? Hắn lại không biết đối phương a. Trong óc lại truyền đến một đạo âm thanh, Lục Bất Phá che đầu, rối loạn rối loạn, này cái gì cái gì đó. Hắn khi nào thì vinh hạnh được trở thành bạn bè của “Quang Vinh” vậy? Hiên Viên Chiến, ngươi NND rốt cuộc đã chạy đi đâu, nhanh tới mà quản chiến hữu của ngươi nè!

“Ô ô…” Vô cùng đau khổ cùng ủy khuất.

“Ngươi khóc cái gì? Ta đã khóc đâu? Ta bây giờ mới là người rất rất muốn khóc a!” Run run đứng lên, lui đến ghế trên. Vừa rồi vẫn còn bằng phẳng, rộng rãi, lưng ghế dựa tự động nâng lên, điều chỉnh đến một vị trí thoải mái. Cũng không quản chuyện này có bao nhiêu mơ hồ, Lục Bất Phá giương mắt nhìn xung quanh dù đầu óc còn đang choáng váng, trước mắt là hình ảnh cây cối lướt qua, hắn che mắt lại, chuyện gì đã xảy ra thế này?

“Ô…”

“Ta kêu gọi ngươi? Ta gọi là gọi Hiên Viên Chiến.”

“Ô…”

“Không được khóc!”

Ngón tay cào loạn cắm trong tóc, vò vò biến đầu mình thành như một cái tổ chim, Lục Bất Phá còn chưa hoàn hồn từ trong sợ hãi. Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra thế này? Đúng rồi! Hắn ngờ ngợ, hình như tối hôm qua hắn dùng “thần lực” tìm kiếm Hiên Viên Chiến thì thấy được một cỗ máy to lớn, rồi gia khỏa kia đi về phía mình, hơn nữa bộ dạng rất giống cơ giáp của Hiên Viên Chiến.

“A!” Ngửa đầu, Lục Bất Phá lập tức hỏi, “Tối hôm qua ra tới chính là ngươi?!”

“Ô…” Vui.

“Ngươi có thể cảm ứng được ta?” Má ơi.

“Ô ô…” Vui.

“Nói như vậy,” Lục Bất Phá nắm mái tóc dài của mình, “Ngươi, cảm ứng được ta, rồi mới từ trong rừng đi ra?”

“Ô…” Hưng phấn.

“Vậy Hiên Viên Chiến đâu!” Lục Bất Phá nhảy dựng lên, nếu không phải do vóc dáng hắn thấp tuyệt đối sẽ đụng đầu.

“Ô ô…” Chột dạ, áy náy.

“Ta X! Ngươi như vậy mà là chiến hữu sao! Ngươi sao có thể đem hắn bỏ lại một mình trong rừng còn mình thì chạy đến đây chứ?!” Lục Bất Phá chửi ầm lên, “người” bị mắng không dám lên tiếng, cước bộ đi về phía trước chậm lại.

Các đội đuổi theo phía sau “Quang Vinh” vạn phần vất vả, nhưng thấy hắn chậm rãi ngừng lại, mọi người lại vô cùng lo lắng. Cát Liệt dùng loa khuếch đại âm thanh gọi: “Martin, có phải năng lượng của ‘Quang Vinh’ đã bị tiêu hao hết không?” Giống ngày hôm qua, các cơ giáp của bọn họ khi tiến vào khu rừng mê loạn này, các thiết bị liên lạc đều mất đi tác dụng.

Martin đi tới, không xác định nói: “Không biết. Trước xem tình hình đã.”

“Ừ.”


Martin xoay người đi về phía Đầu báo cáo.

“Quang Vinh” dừng lại, các đội cũng có thời gian giải lao. Tư Không Vô Nghiệp cùng Âu Dương Long nắm chặt cơ hội, khinh thường nhìn về phía Tang sư trưởng đang ngồi trên vai cơ giáp. Đánh cái ngáp, dọc đường thuận tay hái trái cây ăn, Tang Sâm ngồi trên vai Răng Nanh vô cùng phè phởn.

Vốn không nghe được động tĩnh bên ngoài, Lục Bất Phá còn đang nổi bão: “Ngươi còn dám ủy khuất? Chạy trốn một mình bỏ cả huynh đệ là một người vô cùng không có phẩm chất!” Tức chết hắn, vậy mà hắn còn tưởng có gia khỏa này bên người, Hiên Viên Chiến sẽ không xảy ra chuyện, kết quả tên này chạy trốn một mình bỏ lại chiến hữu của mình.

“Ô ô ô…”

“Nếu năng lượng của ngươi đã không còn, vậy sao ngươi có thể trở về?”

“Ô ô…”

“Ta cho ngươi năng lượng? Ta không có năng lượng!” Quả thực là bậy bạ hết sức!

“Ô…”

Lục Bất Phá bỗng nhiên trừng lớn hai mắt, da đầu run lên: “Ngươi, ngươi cảm ứng được ta, sau đó còn có năng lượng?”

“Ô…” Khẳng định, ủy khuất.

Sao có thể như vậy?! Hắn cũng không phải là Hàn Cát nhân, tinh thần còn có thể tạo ra năng lượng. Chờ chút! Lục Bất Phá giơ tay trái lên, chưa bao giờ khẩn trương như thế, chẳng lẽ là vì vậy?!

“Ô…”

“Ngươi nói vậy là sao?”

“Ô ô…”

“Ngươi nói ta cảm ứng với ngươi, sau đó cho người năng lượng, không phải là do hồn châu sao? Không đúng a, ngươi sao vậy có thể nghe thấy ta chứ! Ngươi có biết hồn châu là cái gì không, đây chính bảo bối do tinh thần lực của Hàn Cát nhân ngưng tụ ra! Ngươi có thể nghe được ta là bởi vì trên người ta có hồn châu.”

“Ô…” Khinh thường.

“Có bản lĩnh ngươi cũng làm cho ta một chuỗi hồn châu thử xem.”

“Ô…” Ủy khuất, “Ô ô…”

“Đừng giải thích, ngươi giải thích ta nghe cũng không hiểu. Không cần nói ta với ngươi trời sinh có tâm linh cảm ứng.”

“Ô!”

Má ơi! “Ta đến đây lâu như vậy cũng chưa cùng ngươi cảm ứng qua?”

“Ô ô…” Thực sự ủy khuất.

“Ta X, ta không cần cùng người máy có cái liên hệ gì, ta có bệnh sao.”

“Ô…”

“Đừng giả bộ đáng thương, tìm không thấy Hiên Viên Chiến ta hủy ngươi đi làm phi thuyền!”

“Ô!”

Thấy “Quang Vinh” tiếp tục đi, đã nghĩ ngơi và hồi phục tốt, các đội lập tức lên tinh thần, cầu nguyện “Quang Vinh” ngàn vạn lần không cần nửa đường hết năng lượng nha, ở nơi hoang dã lại bị quấy nhiễu này cũng không có biện pháp nạp năng lượng cho hắn. Cát Liệt tinh thần chấn hưng theo sát phía sau “Quang Vinh”, thấy “Quang Vinh” không chút do dự đi tới, thẳng tiến phía nam, hắn cười, nhẹ nhàng thở ra, xem ra nhất định “Quang Vinh” biết vị trí của đội trưởng. Nếu lúc này có thể cùng Tiểu Phá, không, Mang Tang Tử tiên sinh liên lạc thì tốt rồi, không biết Mang Tang Tử tiên sinh đã tỉnh chưa.

“Đầu! Ta muốn tăng tốc, đi xem Tiểu Phá đã tỉnh chưa.”

“Ừ.”

Đang gặm hoa quả, Tang Sâm một quyền đánh ngất một con quái vật ba đầu từ trên cây trượt xuống muốn cắn hắn. Nếu không phải nơi này còn có người ngoài, hắn chắc chắn sẽ dí súng vào đầu nó, rồi nếm thử hương vị. 

Răng Nanh chạy tới, đuổi đến phía trước của “Quang Vinh”. Ở trong khoang ngực nhìn thấy hắn, Lục Bất Phá bảo “Quang Vinh” mở cửa ra. Thấy hắn tỉnh, Cát Liệt rất vui, ló đầu ra từ khoang ngực, ngẩng mặt hô: “Mang Tang Tử tiên sinh, ngài không có việc gì đi.”

“Ngươi gọi ta là gì?” Lục Bất Phá nói xong lui về phía trong, không nhìn phản ứng của hắn.

“A, Tiểu Phá! Tiểu Phá!” Phản ứng của Mang Tang Tử tiên sinh làm cho Cát Liệt rất kích động. Có thể đi vào “Quang Vinh”, vậy mà Mang Tang Tử tiên sinh vẫn đem bọn họ làm người một nhà!

Lục Bất Phá lúc này mới nhô đầu ra lại, bảo “Quang Vinh” đi chậm một chút, hắn nói với Cát Liệt đang cố hết sức đi theo: “Ta không sao. ‘Quang Vinh’ mang chúng ta đi tìm Hiên Viên Chiến, chỉ có một mình ngươi theo tới sao?”

“Không có. Đầu cùng mọi người đều đến đây, Đầu ở trên vai ta, những người khác ở phía sau. Tư Không trưởng phòng cùng Âu Dương trưởng phòng cũng có.” Nói xong, Cát Liệt bĩu môi, “Tuy rằng ta cảm thấy bọn họ theo tới cũng không có tác dụng gì.”

“Ngươi dám phạm thượng.” Lục Bất Phá cười gian, lúc này mới phát hiện người ngồi trên vai Cát Liệt, hướng đối phương phất phất tay, đối với chuyện mình có thể nhìn xuống đối phương mà thầm thích trong dạ.

Cát Liệt không thèm quan tâm nói: “Tư Không trưởng phòng am hiểu tình báo, Âu Dương trưởng phòng am hiểu thẩm vấn, bọn họ theo tới quả thật không có tác dụng gì.”

“A, ngươi không sợ bị người ta nghe được, rồi khiếu nại ngươi a.” Lục Bất Phá ngồi ở khoang thuyền, không chút lo sợ mình bị té, trên lưng đã có một cái tay mềm mại giữ lấy.

“Cái gì là khiếu nại?”

“Chính là cáo tội ngươi.”

“Nga.” Cát Liệt nhún nhún vai ra vẻ không sao cả, “Đây là ưu điểm ăn ngay nói thẳng của đội đặc nhiệm.”

Lục Bất Phá ở trong lòng thầm nói: trách không được Hiên Viên Chiến một ngày không chọc ta tức giận thì đâm ra khó chịu mà, thì ra cái tật xấu biến thái này được dưỡng hằng ngày. “Tang sư trưởng, có một đám cấp dưới như vậy ngươi rất nhức đầu đi.”

Tang Sâm ven đường hái xuống hai loại trái cây không biết tên, dùng tay áo lau lau, ngửa đầu: “Có muốn ăn không?”


Lục Bất Phá nhanh chóng lắc đầu: “Không cần! Ai biết có độc hay không.”

“Độc không chết.” Tang Sâm há mồm cắn một phát, nhai nhồm nhoàm mà nói, “Đội đặc nhiệm là do Hiên Viên Chiến trông nom, ta bất quá chỉ là chỉ huy trên danh nghĩa, không tới phiên ta đau đầu.”

Cát Liệt nhân cơ hội tiết lộ bí mật thủ trưởng nhà hắn: “Dạ dày của Đầu bằng máy, ăn đá cũng không sao, chỉ cần có thể nuốt xuống là được.”

Tang Sâm cũng nhân cơ hội tiết lộ bí mật người khác: “Cát Liệt có một quả thận bằng máy, số lần hắn đi tiểu một ngày gấp năm lần ta.”

“Nước tiểu ngươi ít, của ta nhiều, nên đi nhiều là chuyện bình thường.” Cát Liệt phản kích.

“Nhưng ta một ngày chỉ đi tiểu có hai lần, còn ngươi đi đến mười lần.” Tang sư trưởng làm gì có bộ dáng thủ trưởng chứ.

Nghe hai người này lấy số lần đi giải quyết công kích lẫn nhau, Lục Bất Phá không khỏi líu lưỡi, hai người này có muốn mang theo cái bô tùy thân hay không a? Chờ hai người hiểu được đề tài này quá mức nhàm chán, không cãi nữa, Lục Bất Phá lúc này xem trò hay đã đủ mới ra tiếng: “Tang sư trưởng, ‘Quang Vinh’ nói Hiên Viên Chiến cởi một con chim bay đi. Cũng không biết hắn bay đi đâu vậy, ta cùng ‘Quang Vinh’ đi tìm Hiên Viên Chiến là đủ rồi, ngươi mang những người khác tiếp tục tìm kiếm, nhìn xem còn người bị lạc ở gần khu này không.”

Tang Sâm lập tức đứng đắn hỏi: “Tình huống hiện tại của ‘Quang Vinh’ sao rồi? Quang não của hắn có bị quấy nhiễu không?”

“‘Quang não’ của hắn đã bị quấy nhiễu, bất quá hắn nói chỉ ảnh hưởng đến liên lạc của hắn cùng bên ngoài, không ảnh hưởng đến năng lượng. Hắn có đủ năng lượng tìm được Hiên Viên Chiến.” Lục Bất Phá cũng không nói hết lời của “Quang Vinh” ── chỉ cần hắn ở trong này, “Quang hạt” trong cơ thể cung cấp năng lượng không ngừng.

Lo lắng một chút, Tang Sâm gật gật đầu: “Nếu nói như vậy, Tiểu Phá ngươi cùng ‘Quang Vinh’ đi tìm Hiên Viên Chiến, ta mang những người khác cùng cơ giáp chiến sĩ tiếp tục ở trong rừng tìm kiếm. Bất quá buổi tối ngươi nhất định phải trở lại doanh địa.”

Lục Bất Phá nói: “Nếu tìm không thấy hắn ta sẽ không quay về, đi lại quá lãng phí thời gian. Ta sẽ phóng ra một quả đạn tín hiệu màu đỏ báo cho ngươi biết ta an toàn. Tang sư trưởng yên tâm, ‘Quang Vinh’ rất nghe lời, hắn có thể bảo hộ an toàn của ta.”

“Ô…” Thình lình vang lên tiếng ô kinh động vô số chim chóc.

“Quang Vinh” đã tìm được người bạn còn lại, Tang Sâm sờ sờ “Quang Vinh”, nói: “‘Quang Vinh’, ta đem Tiểu Phá giao cho ngươi, ngươi nhất định phải đem hắn cùng Hiên Viên Chiến bình an trở về!”

“Ô ô…”

Toàn bộ rừng rậm đều quanh quẩn tiếng hô của “Quang Vinh”.

Rung động qua, Cát Liệt ngửa đầu nói: “Tiểu Phá, nhất định phải chú ý an toàn, chúng ta chờ tin tức tốt của ngươi.”

“Được.” Đối với hai người cười cười, Lục Bất Phá chui trở về.

“Tiểu Phá.” Tang Sâm hô.

“Hả.” Lục Bất Phá ló ra.

“Đừng gọi ta sư trưởng, đều là người một nhà, không cần khách khí như vậy.” Trên mặt Tang Sâm là nụ cười đáng khinh, rất có phong cách của một sắc lang đại thúc đang muốn dụ dỗ tiểu hài tử.

“Hắc hắc, tốt, Tang thúc.” Nhìn nét mặt Tang Sâm đột nhiên vặn vẹo, Lục Bất Phá chui trở về bảo “Quang Vinh” đóng cửa khoang thuyền. Rồi hắn mới che miệng cười to, quá tốt chơi.

“A.” Cười khẽ, Tang Sâm sờ sờ mặt mình, “Sao có thể già như vậy chứ, nhiều lắm chỉ có thể gọi là ca ca.”

“Đầu, Tiểu Phá không gọi ngươi bá bá ngươi nên mừng rồi.” Cát Liệt nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng.

Tang Sâm thăm dò: “Hắc hắc, nghe nói tỷ tỷ ngươi công tác ở phòng cơ mật?”

“Đầu! Ngươi dám!”

Phất tay từ biệt các đội, mang theo súng báo hiệu cùng một đống đạn màu đỏ, còn có nước cùng lương khô, Lục Bất Phá chỉ dẫn theo Biệt Lâm (ôm lấy đùi “Quang Vinh” mãnh liệt yêu cầu đi theo), cùng “Quang Vinh” đi sâu vào rừng. Đến khi thân thể cao lớn của “Quang Vinh” bị rừng rậm hoàn toàn bao trùm, Tang Sâm hạ lệnh: “Các nhóm nhỏ phân công nhau tìm kiếm, dựa theo phương pháp ngày hôm qua mà hành động.”

“Dạ!”

Bị treo trên cánh tay “Quang Vinh”, Biệt Lâm khổ sở giật giật thân thể, ôm chặt bản “Mang Tang Tử trích lời” của hắn cùng máy ảnh. Tuy rằng hai chân không dễ chịu chút nào, nhưng có thể tiếp xúc với “Quang Vinh” gần như vậy, còn có thể xâm nhập sâu trong rừng rậm ở Âu Mễ Già tinh, kích động trong lòng Biệt Lâm không thể dùng lời để hình dung được.

“‘Quang Vinh’, để cho Biệt Lâm tiến vào đi, dù sao cũng còn chỗ trống nè.”

“…”

“Ngươi không nghe ta nói hả?”

“… Ô…”

“Quỷ hẹp hòi, cho dù Hiên Viên Chiến có trở lại, nơi này cũng đủ hắn ngồi.”

“… Ô!”

“Vậy tốt xấu gì ngươi cũng để cho Biệt Lâm ngồi trên vai ngươi hay chỗ khác đi, ngươi treo hắn trên cánh tay làm hắn rất khó chịu a.”

“Ô…”

Cánh tay “Quang Vinh” đột nhiên nhiều ra vài bộ kiện, đem Biệt Lâm đang lắc lư cố định ở bên trong, từ xa nhìn thấy giống như chữ “Cố”*, người ở bên trong chính là Biệt Lâm. Tư thế thư thái rất nhiều, Biệt Lâm cuối cùng cũng hưởng thụ đãi ngộ giống Tang sư trưởng, chuyên tâm dùng máy ảnh chụp lại toàn bộ. [ *Chữ “cố: 固”nè các nàng.]

Từ “Quang Vinh” nhìn thấy hình ảnh Biệt Lâm thư thái truyền đến, Lục Bất Phá sờ sờ vách tường bên trong khoang ngực: “Rất nghe lời, bé ngoan, trở về ca ca cho ngươi kẹo ăn.”

“Ô ô!”

“Không cho phép cò kè mặc cả. Phòng ngủ của ta cho dù ngươi bỏ một chân vào cũng không được.”

“Ô…”

Ai để ý ngươi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.