Mang Tang Tử

Chương 48


Tốc độ của phi thuyền vượt xa so với tưởng tượng của Lục Bất Phá. Khoảng cách giữa Mang Tà tinh và Âu Mễ Già tinh là 0.54 năm ánh sáng, tuy rằng biết với trình độ khoa học kỹ thuật của Mang Tà nhân thì đi du lịch tinh hệ đều không thành vấn đề, huống gì đây chỉ là một tinh cầu phụ thuộc, nhưng cũng không cần nhanh như thế chứ. Khi đang cùng các đội viên đội đặc nhiệm tán gẫu hăng say, Tang Sâm đi tới báo rằng đã đến nơi.

Các đội viên đội đặc nhiệm cũng đã được tán gẫu thoải mái, tuy còn rất nhiều vấn đề muốn hỏi Lục Bất Phá, tỷ như sao có thể dùng hai khúc xương cùng gắp đồ ăn, nhưng không ai dây dưa, rất nhanh tiến vào khoang, điều khiển cơ giáp chiến sĩ của bọn họ. Làm toàn bộ phi thuyền như bị thứ gì đó đánh mạnh vào, Lục Bất Phá biết đã tới. Chạy đến bên cửa sổ, khi cảnh tượng một mảnh lục sắc xuất hiện trước mắt, Lục Bất Phá liên tục kêu lên, tựa như một người nhà quê lần đầu ra tỉnh.

“Wase! Đây là Âu Mễ Già tinh? Quá đẹp a!” Tiếp tục nhìn về phía trước, toàn bộ đều là một biển rừng rậm, trên không có vô số các loài chim đang bay hắn chưa từng thấy qua. Rừng rậm còn được bao phủ bởi một màn sương mừ, tựa như tiên cảnh.

“Tiểu Phá, chúng ta đi xuống đi.” Đều là người lần đầu đến Âu Mễ Già tinh nhưng Biệt Lâm không hề hưng phấn như Lục Bất Phá, tuy rằng chưa tới lần nào, nhưng hắn đã xem qua rất nhiều tư liệu về Âu Mễ Già tinh, hơn nữa so với Âu Mễ Già tinh, Gamma tinh đẹp hơn nhiều.

“Hảo, ta đi xuống xem.” Tầm mắt luyến tiếc rời khỏi cửa sổ, Lục Bất Phá bị Biệt Lâm kéo xuống phi thuyền. Đi ra khỏi khoang thuyền, Lục Bất Phá lại thực sự mất mặt mà kêu to, tầm nhìn bên ngoài so với bên trong càng thêm mở rộng. Quá đẹp! Nơi này đẹp thật! Đến độ Lục Bất Phá suýt nữa quên hắn đến đây để tìm ngườichứ không phải đi du lịch a.

Khi hắn vô tình phiêu mắt nhìn về phía nhân viên tìm kiếm cùng cơ giáp chiến sĩ đã sắp hàng chỉnh tề, Lục Bất Phá mới nhớ mục đích hắn đến Âu Mễ Già tinh. Xấu hổ thu hồi nét hưng phấn trên mặt. Chung quanh tất cả đều là người khổng lồ, cổ Lục Bất Phá thực sự rất mỏi.

“Cát Liệt, ta có thể ngồi trên vai ngươi không?”

Răng Nanh ngồi chồm hổm xuống, xòe bàn tay ra, Lục Bất Phá liền chạy nhanh tới, leo lên. Bàn tay nâng lên, Lục Bất Phá lại một lần nữa mặt dày ngồi trên vai Răng Nanh. A, tầm nhìn trên này thật quá tuyệt vời!

“Tiểu Phá, dùng cái này buộc lại.” Tang Sâm hướng về phía trước tung một đoạn dây, Răng Nanh bắt lấy, rồi giơ lên trước mặt Lục Bất Phá. Lục Bất Phá lấy lại nghiên cứu, đem phần bao đeo vào hai chân, rồi vòng qua phần eo đem hai cái khóa cài vào hai bên vai của Răng Nanh.

Cài xong, phát hiện mình căn bản không bị ngã xuống, Lục Bất Phá cười hướng phía dưới phất tay: “Cám ơn nhiều, Tang sư trưởng.”

Tang Sâm cười cười, tiếp theo liền biến sắc, tất cả nhân viên lập tức đứng nghiêm, yên lặng. Thấy hắn đột nhiên như vậy, đây là lần đầu tiên nhìn thấy Tang Sâm nghiêm túc, Lục Bất Phá bị dọa suýt nhảy dựng lên.

“Từ bây giờ trở đi, tất cả hành động của mọi người phải nghe theo lệnh của chỉ huy, không được phép tự tiện hành động, trái lệnh đều bị xử theo quân pháp.”

“Yes! Sir!”

“Sau khi tiến vào rừng, tất cả vũ khí phải đổi thành súng gây tê, tránh làm kinh động động vật trong đấy.” Tang Sâm cố ý liếc nhìn người của đội đặc nhiệm một cái. 

“Yes! Sir!”

“Sau đây Mang Tang Tử tiên sinh sẽ truyền đạt mệnh lệnh cho các ngươi.”

Ta?! Lục Bất Phá như vừa tỉnh mộng, không phải hắn chỉ cần đem ý kiến của mình nói Tang Sâm sao? Thấy tất cả mọi người đều nhìn mình, Lục Bất Phá âm thầm mắng Tang Sâm một câu, theo bản năng lớn tiếng nói: “Tang sư trưởng, không phải Hiên Viên Chiến chỉ dẫn theo mười người đi vào rừng thôi sao? Đầu tiên cần phải tìm được bốn mươi người lưu ở phía ngoài, như vậy có thể tăng thêm nhân thủ và thu nhỏ phạm vi tìm kiếm.”

Tang Sâm nói: “Khi vừa đến chúng ta đã phát tín hiệu với bọn họ thông qua quang não trên phi thuyền, hơn nữa cũng đã nhận được phản hồi, nên đã xác định được phương vị chính xác.”


“A, vậy thì tốt quá.” Nghĩ đến Hiên Viên Chiến, Lục Bất Phá lại khẩn trương, lo lắng, bất giác nắm chặt tay lại, “Chúng ta sắp tiến hành tìm kiếm ở địa phương mà tín hiệu bị quấy nhiễu nghiêm trọng. Tất cả những phương tiện tiên tiến đều có thể mất đi tác dụng. Cho nên bây giờ, chúng ta chỉ có thể dùng đến phương pháp cổ xưa nhất, tên là ‘Gọi’.”

Gọi? Khu rừng này rất rộng nha? Tất cả mọi người đều mang nghi vấn trong lòng, nhưng không ai mở miệng hỏi, chờ Mang Tang Tử tiên sinh giải thích. Quay sang gật đầu với Tang Sâm, Lục Bất Phá lớn tiếng nói: “Một lát mỗi người sẽ được phát một cái loa khuếch đại âm thanh, một mảnh vải trắng, hai cuộn dây thừng màu đỏ, một khẩu súng báo hiệu, đạn khói đủ màu cùng một bình sơn phun màu đỏ. Mỗi một tiểu đội đều có một lá cờ màu đỏ. Sau khi tiến vào rừng, mỗi tiểu đội đều phải đảm bảo có thể nhìn thấy cờ của tiểu đội khác.”

“Mỗi đội viên của một tiểu đội phải đi theo cờ đỏ đội mình, nhất định phải bảo đảm mình có thể nhìn thấy các đội viên khác. Mọi người đem vải trắng buộc lên cánh tay trái, để dễ dàng phát hiện ra nhau khi đang ở trong rừng. Khi có tình huống khẩn cấp phát sinh, thì bắn một viên đạn tín hiệu màu đỏ, những người khác liền tới gần nơi đó, trong quá trình đi vào bên trong nhất định phải chú ý không được vứt bỏ đội hữu của mình, cần phải cam đoan mỗi một đội hữu đều ở chung quanh.”

“Sau khi tiến vào khu vực tín hiệu bị quấy nhiễu, cứ cách hai mét thì dùng sơn phun màu đỏ lưu lại ký hiệu, cố gắng lưu ở nơi dễ phát hiện. Cách năm thước dùng một đoạn dây thừng màu đỏ buộc trên cây. Nếu gặp thú dữ dùng súng gây tê và đạn khói đủ màu, để tiện cho tiểu đội khác tiến đến trợ giúp. Nếu có một đội hoặc một đội viên nào bị tụt lại, nhất định không cần đi loạn chung quanh, tốt nhất nên cố gắng tìm một gốc cây tương đối an toàn leo lên, phát ra đạn tín hiệu màu vàng, dấu hiệu ngươi đã rời đội. Các tiểu đội liền ngừng lại, kiểm tra đội viên đội mình, nếu thiếu người lập tức đi tìm về, sau khi tất cả đều đã trở lại mới tiếp tục đi tới.”

“Mọi người hãy nhớ kỹ, chúng ta tới đây để tìm người, nếu trong chúng ta có ai mất tích, như vậy công tác càng thêm nhiều phiền toái, hơn nữa không thể liên lạc tình huống với người bị mất tích, nên sẽ vô cùng nguy hiểm. Đây là điều kiện tiên quyết cho mỗi nhân viên tìm kiếm ở đây, đó là mỗi người phải cam đoan an toàn của mình. Sau khi tiến vào rừng, nhất định phải cẩn thận, tập trung chú ý.”

Sau đó, Lục Bất Phá chỉ chỉ loa công suất lớn (do sở nghiên cứu thần tốc lắp ráp nên) đã gửi đến trong tay mỗi người, nói: “Chúng ta không biết người mất tích đang ở chỗ nào, mọi người hãy dùng loa công suất lớn hô to. Để cho bọn họ nghe được âm thanh chúng ta, nếu bọn họ vừa lúc ở gần đó, bọn họ có thể tìm được chúng ta hoặc làm một sự tình để khiến chúng ta chú ý. Nhưng loa công suất lớn cũng có thể đưa tới dã thú hoặc dân bản xứ thậm chí là địch nhân, cho nên trong lúc đó mỗi tiểu đội đều phải giữ liên lạc với nhau, như vậy cho dù gặp phải địch nhân chúng ta cũng ứng phó kịp.”

“Một cơ giáp chiến sĩ dẫn dắt một chi tiểu đội, cơ giáp chiến sĩ ở phía trước mở đường, các thành viên khác đi theo phía sau. Từng đội, đem chân cơ giáp chiến sĩ sơn trắng, như vậy tương đối thấy rõ. Đội viên cầm cờ phải một tấc không rời phía sau cơ giáp chiến sĩ, nhiệm vụ của ngươi chính là kháng kỳ, làm tọa độ.”

“Đã rõ!” Năm người tiên phong kháng kỳ hô lớn.

Martin lấy bình sơn trắng đem toàn bộ chân cơ giáp chiến sĩ phun thành màu trắng, tất cả mọi người đem những thứ được phân mặc vào, buộc tốt vải trắng, chờ đợi xuất phát.

Một lát sau, tất cả mọi người đều đã chuẩn bị sẵn sàng, Tang Sâm bổ sung nói: “Cơ giáp chiến sĩ tiến vào rừng cũng có thể sẽ bị quấy nhiễu. Nếu cơ giáp chiến sĩ bị quấy nhiễu, các ngươi càng phải cẩn thận.”

“Yes! Sir!”

Martin lúc này nói: “Đầu, yên tâm đi, có ta ở đây, cho dù bọn họ bị quấy nhiễu cũng có thể bình an đi ra.” Tang Sâm gật đầu với hắn, biểu hiện tín nhiệm hoàn toàn.

Tất cả đều sắp xếp xong, Tang Sâm cùng mười người lính ở lại trên phi thuyền chỉ huy, đại bộ phận hướng rừng rậm xuất phát. Tuy rằng hắn rất muốn bắt Lục Bất Phá đem trở về, nhưng hắn không thể dựa trên mệnh lệnh của quân đội cùng Ủy ban cứng rắn bắt đối phương ở lại phi thuyền. Đối với người đang quay đầu cười cười hướng hắn phất tay, Tang Sâm ở trong lòng nói: Mang Tang Tử tiên sinh, kính nhờ ngươi.

Thân thể di chuyển theo hành động của Răng Nanh, Lục Bất Phá xoay đầu lại, nét cười trên mặt đã không còn. Hắn biết Hiên Viên Tri Xuân cùng Bạch Thiện chủ tịch quốc hội ra lệnh Tang đại thúc bắt hắn ở lại trên phi thuyền không cho hắn đi vào rừng. Nếu Tang đại thúc thực sự làm như thế, hắn sẽ không ngoan ngoãn ở trên thuyền chờ. Hắn muốn đi tìm Hiên Viên Chiến, mặc kệ có bao nhiêu người nói “Không được”, hắn cũng phải đi tìm Hiên Viên Chiến. Bắt hắn ngồi một chỗ chờ tin tức hả? Không có chuyện đó đâu.

Không phải hắn tùy hứng, không phải hắn không biết sâu cạn. Thời điểm Hiên Viên Chiến gặp chuyện không may, trong lòng vẫn luôn vang lên âm thanh nói với hắn: Đi tìm Hiên Viên Chiến! Đi tìm hắn! Hắn tin tưởng Hiên Viên Chiến nhất định ở nơi nào đó trong khu rừng này chờ hắn, chờ sau khi hắn nhìn thấy tên kia, hắn nhất định phải đem cái mông đối phương đá cho thành máy luôn. [Mọi người nhớ kỹ câu này của em nó nha, hắc hắc.]

Đi theo hướng nhóm người Hiên Viên Chiến phát ra tín hiệu khoảng một giờ trước, Lục Bất Phá từ xa nhìn thấy một cỗ cơ giáp xa lạ. Nhìn thấy bọn họ đến, nhất là hắn, người kia sau khi lo lắng đợi gần hơn mười tiếng đồng hồ mở khoang ngực cơ giáp chiến sĩ đi ra, khóc lớn. Với hắn, Mang Tang Tử tiên sinh đã đến đây, những đội hữu cùng Hiên Viên thượng tá nhất định có thể tìm được.

Trong nhiệm vụ lần này, Cát Liệt giữ vai trò phó đội trưởng, cùng người đội viên đội đặc nhiệm này trao đổi tình huống hiện tại rồi mới báo cho Lục Bất Phá. Phương pháp Hiên Viên Chiến áp dụng cũng tương tự của Lục Bất Phá. Hắn mang cả năm mươi người cùng đi vào rừng, nhưng mỗi năm thước lưu lại một người, cuối cùng hắn chỉ dẫn theo mười người đi vào sâu trong rừng.


Đi qua vài “chốt người”, nhóm người Lục Bất Phá rất nhanh tiến vào khu vực Hiên Viên Chiến bị mất tích. Mới vừa bước vào, toàn bộ thiết bị liên lạc trên người bọn họn đều mất liên lạc với tổng bộ. Lục Bất Phá giơ loa công suất lớn lên hô: “Các tiểu đội chú ý, các tiểu đội chú ý, chúng ta đã tiến vào khu vực nguy hiểm, chúng ta đã tiến vào khu vực nguy hiểm.”

Hồng kỳ giơ lên cao, năm tiểu tổ xếp thành hình quạt cùng tiến vào trong, nhóm binh lính chốt gác cũng được tạm thời xếp vào hàng ngũ, mặc vào các phụ kiện được phát, nâng loa công suất lớn hô to: “Hiên Viên thượng tá… Hiên Viên thượng tá… Ngươi ở nơi nào? Hiên Viên thượng tá…”

Các điểu thú trong rừng bị âm thanh rung trời đánh thức, vô số chim chóc từ trên cao bay lên, không hiểu sao lại quấy nhiễu nhiều loài như thế. Nhưng ở trên phi thuyền, Tang Sâm rất vui vẻ khi nghe được tiếng “kêu gọi” từ rừng rậm truyền đến.

Càng đi sâu vào, cơ giáp chiến sĩ càng bị quấy nhiễu, Martin lập tức phân phó nhóm người Cát Liệt đóng chương trình quang não tự động của cơ giáp chiến sĩ, mở ra chương trình khẩn cấp, sử dụng hộp năng lượng để thay thế. Loại hộp năng lượng này tham chiếu theo nguyên lý quang hạt trong cơ thể của “Quang Vinh”, bất quá không phải thay thế toàn bộ năng lượng của quang não, mà còn sử dụng một loại năng lượng mà chúng ta vô cùng quen thuộc, năng lượng mặt trời, nơi này cũng gọi tương tự như thế.

Ngay thời điểm nhóm người Lục Bất Phá đi sâu vào bên trong, tại khu vực khác, có người nghe tiếng kêu lớn của bọn họ. Chỉ chốc lát sau, một viên đạn tín hiệu màu lam nổ tung trên không trung, Tang Sâm đang ngồi trong phi thuyền kích động chạy ra ngoài. Không ngờ nhanh như vậy đã có tin tức!

Lục Bất Phá chưa từng thống hận pháp luật của Mang Tà tinh đến như thế. Cái gì gọi là không thể sát hại động vật. Tốt, nhân loại hẳn nên bảo hộ động vật, nhưng tốt xấu cũng nên nuôi vài con khuyển cảnh đi chứ, cái gì cũng dựa vào kỹ thuật khoa học tiên tiến, kết quả tại địa phương quấy nhiễu tín hiệu này, cái gì mà dụng cụ điện tử lần theo dấu vết căn bản chỉ là cái rắm! Nếu có hai con khuyển cảnh, bọn họ sao phải vất vả như thế chứ, cho chó ngửi hương vị quần lót của Hiên Viên Chiến, không phải bây giờ đã có thể tìm được hắn rồi sao.

Gian nan hướng nơi phát ra tín hiệu tiến đến (do trong rừng căn bản không có đường đi), Lục Bất Phá quyết định sau khi trở về đề nghị quân đội dưỡng vài con chó săn, đừng nói nơi này không có cả chó luôn à, nếu vậy thì dùng mấy loại sinh vật cũng có mũi nhạy cảm đi.

“Cát Liệt, ngươi nói có phải là Hiên Viên Chiến không?” Lục Bất Phá vẫn nâng loa công suất lớn hỏi.

“Không biết, nhưng ta hy vọng phải” mở khoang ngực, Cát Liệt lớn tiếng trả lời.

Hiên Viên Chiến, nhất định phải là ngươi, ta chính là vì tìm ngươi mới tiến vào địa phương đáng sợ như vậy a. Treo trên cánh tay Răng Nanh, Lục Bất Phá vẫn còn sợ hãi vì bất ngờ bị một loại động vật nhuyễn thể không biết tên bay đến trên người. Trong bất cứ khu rừng rậm rạp nào cũng đều có các loại động vật này, ngồi trên bả vai Răng Nanh rất thoải mái, nhưng không những bị nhánh cây vướng vào người, còn bị nhiều động vật ba đầu rất đáng sợ một chút cũng không đáng yêu dính vào. Sợ tới mức Lục Bất Phá tụt đến nằm úp sấp trên cánh tay Răng Nanh, nơi này an toàn nhất đi.

“Không cần xuống đây!”

Ngay tại thời điểm Lục Bất Phá đến Âu Mễ Già tinh, Hiên Viên Chiến bị chim khổng lồ ba đầu tập kích, hắn rống to một tiếng, chân trái bằng máy thúc mạnh lên, chỉa về phía bụng con vật. Hai tay gắt gao ghìm chặt cổ con chim lại tiếp tục thêm một cú, khi con chim hô đau, hắn nện một quyền vào một trong ba cái đầu, cái đầu kia lắc lắc. Thân hình cường tráng của Hiên Viên Chiến bộc phát ra lực lượng tuyệt đối, hai chân ra sức đá văng con chim, Hiên Viên Chiến bổ nhào vào trên người chim khổng lồ, nắm tay phải bằng máy nện một quyền ở một cái đầu khác.

Chim khổng lồ ngửa mặt lên trời kêu thảm thiết, điểu trảo sắc nhọn chém ra, Hiên Viên Chiến nhảy dựng về phía sau, quần áo phía trước bị cào rách, máu chảy ra. Rất nhanh tiếp theo một trảo gió quét tới, Hiên Viên Chiến lăn hai vòng thoái lui rồi đứng lên, nhanh chóng quét một đường dưới chân, một cước trúng ngay trên cánh con vật. Chim khổng lồ hướng Hiên Viên Chiến thét chói tai, mùi tanh hôi từ miệng nó phát ra, Hiên Viên Chiến ngừng thở, lại một cước đá vào trên người chim khổng lồ.

Tiếng thét chói tai này bừng tỉnh những người phía trên. Bọn họ đứng ở phía trên khe nứt địa tầng nổ súng về phía chim khổng lồ, nhưng làm cho bọn họ ngạc nhiên nhất chính là, có một người so với bọn họ còn nhanh hơn, bổ nhào về phía chim khổng lồ, làm cho nó thoát kiếp bị súng laser quét thành thịt băm.

“Hiên Viên thượng tá?!”

“Không cần nổ súng! Ta muốn bắt sống nó!” Đầu cũng không nâng lên mà rống lên một tiếng, Hiên Viên Chiến nhân cơ hội cưỡi lên trên người chim khổng lồ nện xuống mấy quyền. Tiếng kêu của con vật mang theo một ít cầu xin tha thứ cùng ý tứ không hiểu, Hiên Viên Chiến bóp cổ nó, thanh âm kiên quyết hỏi: “Còn dám hay không?”


“Quác quác ──” chim khổng lồ ba đầu bị đánh muốn ngất xỉu xuất ra tiếng kêu thảm thiết.

Hiên Viên Chiến lại cho nó thêm một quyền vào bụng, chim khổng lồ không dám vùng vẫy, tựa hồ đã bỏ cuộc. Những người ở trên nhìn xuống hầu kết cao thấp di chuyển, không hổ danh là Hiên Viên đội trưởng.

“Mang ta đi tìm những người khác.” Cũng không quản chim khổng lồ có nghe hiểu không, Hiên Viên Chiến tuột từ trên người nó xuống. Lệ giăng đầy trong mắt con vật, đau lắm a. Chậm rãi lật người lại, quạt quạt hai cái cánh, chim khổng lồ ngửa mặt lên trời kêu dài một tiếng, rồi mới dùng mõm chim sờ sờ chỗ bị đánh đau, ngồi chồm hổm xuống. Hiên Viên Chiến không chút khách khí leo lên khóa ngồi trên lưng nó, giữ chặt hai khối xương cứng nhô ra phía trước của nó. Sau khi hắn ngồi xong, chim khổng lồ lại kêu lớn một tiếng, rồi mới phát cánh. Chỉ thấy một con chim khổng lồ màu đỏ chở một nam tử bị thương rất nhanh biến mất tại không trung.

“Hiên Viên thượng tá…” Khiếp sợ mà nhìn người kia “bay đi”, những người bị bỏ lại thật lâu sau đó vẫn chưa thể hoàn hồn.

“Hiên Viên Chiến… Hiên Viên Chiến…”

Không để ý cổ họng đã bốc lửa, Lục Bất Phá tiếp tục gọi. Bọn họ đã tìm được mười mấy người đội viên bị mất tích. Nhưng mà vẫn không thấy bóng dáng Hiên Viên Chiến, đến cả một thành viên trong nhóm nghiên cứu của Tư Không Vũ cũng không thấy. Trong số những người được tìm thấy, có mấy người bị dã thú tập kích trọng thương. Trong rừng lúc này đã tối đen, vì an toàn, Lục Bất Phá cùng Cát Liệt sau khi thương lượng, quyết định quay trở lại, đem những người tìm được đưa trở về, và để cho cơ giáp chiến sĩ bổ sung năng lượng.

Kết quả đợt tìm kiếm này chứng minh phương pháp của hắn không sai, nhưng khu rừng này quá lớn, bọn họ không thể mù quáng tìm kiếm thế này, nhất định phải có phương hướng xác định. Nghĩ đến đây Lục Bất Phá cũng rất lo lắng, không biết Hiên Viên Chiến đi theo hướng nào.

Rạng sáng hai giờ ngày hôm sau, đoàn người Lục Bất Phá mới từ trong rừng đi ra. Trở lại phi thuyền, một hơi uống cạn năm chén ca-cao, sau đó Lục Bất Phá hạ lệnh: “Ngày mai mỗi người đều mang một cái ấm nước. Nếu trên thuyền không có, nói nhóm người chủ tịch quốc hội lập tức phái người đưa đến đây.”

Hai tiếng sau đó, một con thuyền tiếp viện đáp xuống địa phương cách Lục Bất Phá không xa lắm. Hơn một trăm cái ấm nước, mười thùng bột ca-cao cùng với các loại vật phẩm được khiên xuống. Nhưng làm cho Lục Bất Phá kinh ngạc chính là, còn có Tư Không Vô Nghiệp cùng Âu Dương Long cũng tới.

“Căn cứ tin tình báo, nơi này có ‘phản loạn’.” Âu Dương Long giải thích như thế.

Tư Không Vô Nghiệp thì nói: “Ta rất lo lắng cho ông nội, thuận tiện sưu tập tình báo.”

Cổ họng bị dùng quá độ, Lục Bất Phá mệt mỏi gật đầu, tùy tiện bọn họ, chỉ cần không kéo chân hắn là được. Ngày đầu tiên tìm kiếm rất thuận lợi, Lục Bất Phá dùng bút cùng Tang Sâm, Cát Liệt, Âu Dương Long cùng Tư Không Vô Nghiệp thảo luận kế hoạch cho ngày hôm sau, rồi vào khoang thuyền đi ngủ. Quả nhiên vẫn là công nghệ cao tốt mà, cổ họng hắn nóng rát sắp bỏ luôn rồi.

“Long, có gặp Tiểu Phá không?”

“Có.”

“Hắn thế nào?”

“Rất tốt, bất quá giọng bị khàn.”

Yên lặng một lúc, người bên kia thông tấn khí hỏi: “Ngươi cùng Vô Nghiệp ngày mai cũng tham gia tìm kiếm sao?”

“Ngươi không cần lo lắng cho Tiểu Phá, đã có hai người chúng ta đi theo. Chính là cấp dưới của gia khỏa Tư Không kia phát hiện nơi này có tung tích của bọn ‘phản loạn’, ta có kinh nghiệm đối mặt với bọn chúng.”

“Ngươi cùng Vô Nghiệp phải chiếu cố Tiểu Phá. Ngày mai còn có một chiếc thuyền tiếp viện đến, ta đem ‘Thanh yết lộ’ gửi người ta mang đến, ngươi giúp đưa cho Tiểu Phá.”


“Được.”

“Cám ơn ngươi, Long.”

“Ngươi đừng thức khuya quá, đi ngủ sớm một chút đi. Tiểu Phá giao cho ta, gia khỏa Tư Không kia căn bản không tất yếu nói đến.”

“A, Tư Không lo lắng Tư Không gia gia, để cho hắn đi cũng tốt. Có hai người các ngươi ở đó với Tiểu Phá, ta rất yên tâm. Ta đi ngủ đây, hy vọng có thể sớm nghe tin tốt từ các ngươi.”

“Ừ, tái kiến.”

“Tái kiến. Không cần cùng Tư Không cãi nhau.”

“Hừ, đều là kia gia khỏa trêu chọc ta. Treo.”

“Được.”

Mơ hồ nhìn bản đồ khu rừng, Lục Bất Phá nguyên bản phải ngủ lại thì thào tự nói: “Hiên Viên Chiến, ngươi sẽ đi hướng nào? Đông? Tây? Nam? Bắc?” Không phải hắn nhẫn tâm, với hắn mà nói chỉ cần tìm được Hiên Viên Chiến là đã thành công rồi, những người khác chỉ có thể nhìn tạo hóa của bọn họ. Đương nhiên, tốt nhất cũng có thể tìm thấy Tư Không giáo sư, bằng không Hiên Viên Chiến cho dù có tìm được cũng phải quay lại. 

Bỏ bút, Lục Bất Phá che đầu: “Hiên Viên Chiến, cho ta một tia sóng não, nói cho ta biết ngươi sẽ đi hướng nào đi?” Người nào đó bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ che đầu rầm rì. Mà hắn không hề phát hiện trên cổ tay phải có một đạo bạch quang lòe lòe sáng.

“Ô…”

“Quang Vinh” đang cực độ suy yếu đột nhiên phát ra âm thanh, dọa mười người ngồi trước người hắn nhảy dựng. Bọn họ ngửa đầu nhìn, chỉ thấy “Quang Vinh” mở mắt, hai mắt không phải là màu đen bình thường, mà mang theo bạch quang.

“A!” Hoảng sợ nhìn trừng trừng phía trước, Lục Bất Phá bị chính mình dọa hoảng sợ, hắn mới vừa nghe được cái gì?

Ánh mắt “Quang Vinh” lại khôi phục thành màu đen, một lát sau chậm rãi đóng lại, không phản ứng. Mười người kia thất vọng ngồi trở về, bọn họ biết năng lượng của “Quang Vinh” đã sắp tiêu hao hết.

“Hiên Viên Chiến, là ngươi sao? Ngươi nghe được lời của ta?” Trái tim đã sớm đập bịch bịch loạn nhịp, Lục Bất Phá lại nhanh chóng che đầu, làm cho mình bình tĩnh.”Hiên Viên Chiến, nói cho ta biết, ngươi ở nơi nào?” Trong đầu hiện lên gương mặt Hiên Viên Chiến, Lục Bất Phá ở trong lòng càng không ngừng gọi: Hiên Viên Chiến, Hiên Viên Chiến… Không biết qua bao lâu, hắn giống như thấy được khung cảnh tối đen trong rừng, thấy được một cổ máy to lớn ngồi dưới đất tựa vào một gốc đại thụ, mà cổ máy kia hai mắt mở lớn phiếm bạch sắc quang mang, rồi chậm rãi đứng lên. Di? Gia khỏa này sao nhìn quen mắt thế nhỉ?

“‘Quang Vinh’! ‘Quang Vinh’! Ngươi muốn đi đâu! Mau trở lại!”

Đi theo phía sau “Quang Vinh”, mười người kia đều lo lắng vạn phần, ngay thời điểm bọn họn tưởng năng lượng của “Quang Vinh” đã hao hết, “Quang Vinh” đột nhiên đứng lên, hướng phía bên trái đi đến. Bất luận bọn họ ngăn cản như thế nào, “Quang Vinh” căn bản cũng không nghe được, giống như bị thứ gì đó dắt đi về phía trước.

Hiên Viên Chiến… Hiên Viên Chiến… Tựa hồ thấy được cổ máy to lớn kia cố gắng hướng phía ngoài rừng rậm đi tới, Lục Bất Phá không dám nghe, vẫn cố gọi tên Hiên Viên Chiến, dùng phương thức chính hắn cũng không rõ dẫn đường cho cỗ máy kia đi tới.

“Ô…”

Trong rừng vang lên tiếng ô của cơ giáp chiến sĩ, toàn bộ liên bang chỉ có một cơ giáp phát ra loại âm thanh này. Cao 35 m, “Quang Vinh” dùng cánh tay của hắn quét mở đường tất cả những trở ngại trước mặt hắn, theo phương hướng âm thanh dẫn đường cho hắn mà đi nhanh. Mười người kia sợ có gì ngoài ý muốn, chật vật theo sát ở phía sau “Quang Vinh”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.