Ghé vào trước khoang ngực, nhìn vết nứt địa tầng rất sâu chỗ kia, Lục Bất Phá hỏi: “Hiên Viên Chiến ở phía dưới này mất tích phải không?”
“Ô…”
“Ngươi có thấy rõ hắn cưỡi chim gì bay đi không?”
“Ô…”
“Chim khổng lồ ba đầu màu đỏ? Thật quá kỳ lạ, sao động vật nơi này đều nhiều đầu vậy chứ?” Lục Bất Phá buồn bực, một đường tới đây, đã thấy không ít các loại chim hai đầu, ba đầu, thậm chí còn có bốn đầu, nhưng không hề thấy con nào một đầu a.
“Ô ô…”
“‘Quang Vinh’, quấy nhiễu ở nơi này nghiêm trọng như thế, ngươi sẽ không bị mất năng lượng đi. Nếu như cảm thấy không thoải mái, ngươi ngàn vạn lần không được phép miễn cưỡng, ngươi mà bị bất động ta cũng không thể khiêng ngươi được đâu.”
“Ô!” Cao hứng phi thường.
Tùy tay sờ sờ vách khoang thuyền như khích lệ, Lục Bất Phá nói: “Ngươi đã nói tuyệt đối không thành vấn đề, vậy chúng ta đi xuống đi.”
“Ô ô…” Nóng lòng muốn thử.
Bảo Quang Vinh mở ra ngực khoang thuyền, Lục Bất Phá gọi người ngồi bên cạnh: “Biệt Lâm, chúng ta đi xuống, ngươi vịn chắc vào.”
“Đã biết, Tiểu Phá, ta rất an toàn, ngươi yên tâm!”
Ngực khoang thuyền đóng lại, “Quang Vinh” nghe theo mệnh lệnh đem Biệt Lâm cố định tốt, huy một quyền quét mở cây cối hai bên, với chiều cao 35m hắn chắc chắn không có khả năng nhẹ nhàng nhảy xuống khe nứt, vững vàng đáp trên mặt đất, nhất thời dưới chân xuất hiện hai cái hố thật lớn.
Sau khi đứng vững, “Quang Vinh” đi theo hướng Hiên Viên Chiến bay đi. Bên trong khoang ngực, đồng hồ đo xuất hiện hiện tượng quấy nhiễu rất lớn, Lục Bất Phá lại lo lắng hỏi: “Quang Vinh, ngươi không sao chứ, nơi này hình như bị quấy nhiễu nhiều hơn so với trên kia.”
“Ô ô…” Thực sự tự hào.
“OK. Ngươi nói không có việc gì thì tost rồi. Mệnh của chúng ta đều ở trong tay ngươi, ngươi xử lý đi.”
“Ô!”
Lục Bất Phá nở nụ cười, sờ sờ vách khoang thuyền, đưa tới tiếng ô hào hứng của “Quang Vinh”.
Càng tiến sau vào trong rừng càng ánh sáng càng ít, Lục Bất Phá giơ loa công suất lớn lên, bảo “Quang Vinh” đem khoang ngực hơi mở ra một chút, rồi y như Bao Tô Bà* trong《 Tuyệt đỉnh công Phu 》, hít sâu một hơi: “Hiên Viên Chiến!!!!” Vô số quái điểu nhiều đầu đập cánh phành phạc trên đầu bay lên, tiếng sư tử hống vang vọng trong rừng.
“Hiên Viên Chiến ──!!!”
“Quang Vinh” sải bước đi tới trước, Lục Bất Phá cất cao giọng gọi người, Biệt Lâm cầm máy liên tục chụp hình, ba người đều bề bộn nhiều việc. Bất quá mệt nhất chính là Lục Bất Phá. Lấy qua chai nước uống một ngụm nhuận nhuận cổ họng, Lục Bất Phá tiếp tục: “Hiên Viên Chiến ── “
“Ô ô…”
“Hiên Viên Chiến ── “
“Ô ô…”
Đột nhiên, một đạo bóng trắng từ phía trước xẹt qua, khiến Lục Bất Phá hơi sửng sốt, rồi vỗ vỗ vách khoang thuyền: “Mau! ‘Quang Vinh’, kia hình như là người!”
“Ô!!”
Trên người “Quang Vinh” nhanh chóng bao phủ một tầng khôi giáp màu bạc, tay năm tay mười, tìm kiếm xung quanh cây đại thụ chọc trời trước mặt, “Quang não” trong cơ thể đã hoàn toàn tê liệt, hắn dựa vào “Quang hạt” cùng cảm ứng của Lục Bất Phá để tìm kiếm, chuẩn xác tìm được một người da trắng đang kinh hoảng. Lục Bất Phá ngạc nhiên nhìn người kia đang ngã ngồi trên mặt đất, thấy “Quang Vinh” trước mặt sợ tới mức không thể nhúc nhích, tóc trắng, da trắng, cả người đều rất trắng nga…
“Ai nha!” Lục Bất Phá nhanh chóng quay mặt đi, đối phương là một cô gái!
“Ô ô…” Không hiểu.
“Không cho phép xem!”
“Ô…”
Trong khoang ngực tối sầm xuống, thật giống “Quang Vinh” nhắm hai mắt lại.
Lục Bất Phá hơi hé một mắt, nhìn cô gái kia bởi vì ngã sấp xuống mà lộ đến tận phần đùi, hắn mới hoàn toàn mở to mắt, hoàn hảo hoàn hảo, hoàn hảo không thấy được vị trí bí ẩn, bằng không người ta bắt hắn chịu trách nhiệm thì tính làm sao chứ. Nói “Quang Vinh” mở cửa khoang ngực lớn ra một chút, Lục Bất Phá ló đầu ra, hướng người bị dọa sợ run kia dịu dàng cười cười: “Tiểu thư, người khỏe. Xin hỏi người có thấy một nam nhân rất xấu chỉ còn nửa gương mặt không?”
“Ô…”
“Câm miệng!” Hắn hiện tại nào còn tâm trí đi giải thích cái người bị chỉ còn nữa gương mặt đó là ai chứ.
Quay mặt lại nở nụ cười phi thường thành khẩn, Lục Bất Phá đối với cô gái đầu bạc đã lui hai bước về phía sau nói: “Tiểu thư, xin không cần sợ hãi, ta không phải là người xấu. Bằng hữu của ta đi lạc trong rừng, ta đến tìm hắn.”
Thấy cô gái vẫn hoảng sợ nhìn mình, liên tục lui về phía sau, Lục Bất Phá vỗ vỗ vách khoang thuyền: “Lui về sau!”
“Ô…” Người bị ủy khuất nào đó lui về sau hai bước.
Tiếp theo Lục Bất Phá lại vỗ vỗ hắn: “Ta muốn đi xuống.”
“Ô!”
“Ngươi có nghe lời ta nói không?!”
“Ô ô…” Bên trong khoang ngực sáng lên, “Quang Vinh” mở mắt ra, phi thường ủy khuất lại không cam lòng đem Lục Bất Phá đưa đến trên mặt đất. Sờ sờ chân Quang Vinh so với chính mình cao hơn nhiều, Lục Bất Phá ngẩng cổ đến cực hạn: “Nghe lời, nói chuyện xong ta trở về liền.”
“Ô…”
“Quang Vinh” lại lui hai bước, hai chân quỳ xuống, tay phải to lớn đem Lục Bất Phá đặt trong phạm vi an toàn của mình. Tuy rằng gia khỏa này cùng mỗ cái hỗn đản nào đó giống nhau, vừa nhỏ mọn vừa bổn*, bất quá Lục Bất Phá vẫn sờ sờ hắn, khen ngợi. “Quang Vinh” vui vẻ hẳn ra, nhớ lời Lục Bất Phá vừa rồi nói không cho hắn nhìn, hắn liền nhắm mắt lại ── không phải đóng cửa ngực khoang thuyền, mà là thật sự đem ánh mắt máy móc của mình nhắm lại.
*Bổn là ngu ngốc á, từ bổn nghe iu hơn nên mình để.
Trấn an “Quang Vinh”, Lục Bất Phá không thèm quan tâm an nguy của Biệt Lâm, quay đầu nhìn về phía cô gái. Nàng chắc cũng là Mang Tà nhân đi, Lục Bất Phá thầm nghĩ. Mặc dù là nữ nhân, nhưng cao hơn Charlie King cả cái đầu. Còn trắng hơn so với rất nhiều phụ nữ Mang Tà hắn đã gặp qua, cũng tinh tế hơn, cô gái để trần chân, trên người mặc một cái áo choàng với tay áo rộng thùng thình, che khuất đùi, buộc một cái đai lưng ở eo, nhìn qua chất liệu có vẻ làm bằng loại cây mây nào đó.
Cô gái vẫn sợ hãi, hoảng hốt mà nhìn Lục Bất Phá, bên chân là dao găm nàng vừa làm rớt. Lục Bất Phá lúc này mới nhìn rõ, cô gái trước mặt không có tay phải, không phải cánh tay bằng máy, mà là không có. Thấy Lục Bất Phá nhìn cánh tay không trọn vẹn chính mình, cô gái đem cánh tay phải giấu đến phía sau, mở miệng: “Ngươi, là ai?”
“A! Ngươi nói tiếng Mang Tà? Thật tốt quá!” Nghĩ đến ban nãy cô gái không trả lời mình là do nghe không hiểu mình nói cái gì, Lục Bất Phá có chút buồn bực, hiện tại đối phương nói chuyện, hắn còn có thể nghe hiểu, điều này làm cho hắn kích động không thôi.
“Ta tên là Lục Bất Phá, ta có một bằng hữu bị mất tích trong rừng, ta đến tìm hắn. Ngươi có gặp qua một nam nhân có nửa bên mặt bằng máy không? Chiều cao đại khái so với ngươi cao hơn một cái đầu.”
Cô gái lắc đầu, lui vài bước, vẻ mặt đề phòng: “Ta chưa từng thấy qua. Mời ngươi lập tức rời khỏi nơi này!”
Địch ý của cô gái làm cho Lục Bất Phá hơi mơ hồ, hắn cũng lui hai bước, tiếp tục hỏi: “Vậy ngươi có từng thấy qua những người lạ mặt khác không? Bằng hữu của ta tới tìm những người đó mới bị mất tích trong này?”
“Không có! Mời ngươi lập tức rời đi!” Lời nói của cô gái rất gay gắt, giống như Lục Bất Phá là kẻ thù của nàng.
Lục Bất Phá vừa nghe đã hiểu, hắn không trông cậy đối phương sẽ hữu hảo nói chuyện, nhưng đưa tay không đánh người đang cười, hắn đã khách khí như thế, cũng nên lịch sự chút chứ. “Tiểu thư, khu rừng này là do ông ngươi trồng sao? Ngươi đựa vào cái gì yêu cầu ta rời đi?” Lục Bất Phá tôn trọng phụ nữ, nhưng hắn không phải cái loại chuyện gì cũng chiều theo (trừ bỏ mẹ thui), đến Hắc Giai làm hắn giận, hắn cũng sẽ không nhịn.
Nghe hắn nói không khách khí, địch ý trên mặt cô gái càng sâu. Lúc này, đột nhiên có một thanh âm vang lên: “Ngươi là ‘Phản loạn’.”
Sắc mặt cô gái nguyên bản đã trắng nay còn trắng hơn, rất giống cương thi. Lục Bất Phá quay đầu: “Biệt Lâm, ngươi nói cái gì?”
“‘Quang Vinh’, để ta xuống dưới.”
Bộ phận mền mại quấn quanh người Biệt Lâm mở ra, Biệt Lâm từ mu bàn tay “Quang Vinh” nhảy xuống, đi đến trước mặt cô gái, nói với Lục Bất Phá: “Nàng chính là phản loạn. Tư Không trưởng phòng nói phát hiện ‘Phản loạn’ ở Âu Mễ già tinh, không nghĩ đến thật sự có.”
Tựa hồ biết “Tư Không trưởng phòng” trong miệng Biệt Lâm là ai, cô gái đầu tiên phát run, tiếp theo đột nhiên xoay người nhặt dao găm bên chân lên, đâm về phía Lục Bất Phá.
“Ô!”
“A!”
Lục Bất Phá hoảng hồn lấy tay che trước ngực, nhìn Biệt Lâm thoải mái chế phục cô gái, tay trái sờ sờ “Quang Vinh” đang nổi giận: “Im lặng im lặng, một quyền của ngươi xuất ra là nàng thành thịt nát.”
“Ô…”
“Không phải đã có Biệt Lâm đại hiệp ở đây sao, không sợ.”
Biệt Lâm được khen lập tức quay đầu, ngại ngùng hỏi: “Tiểu Phá, đại hiệp là cái gì.”
“Trở về nói sau.”
Đi đến trước mặt cô gái, Lục Bất Phá nhặt dao găm trên mặt lên nhìn nhìn: “Ừm, không tinh xảo lắm, là do mài thủ công.” Rồi đột nhiên xoay người, phóng vật trên tay ra xa, hảo hảo cắm trên thân một cái cây ở xa. Huýt sáo cái, Lục Bất Phá cho mình tràng vỗ tay: “Perfect.”
Cô gái cả người phát run, lại gắt gao cắn môi, một bộ dáng thà chết không mở miệng. Lục Bất Phá xoay người nhìn về phía nàng, thở dài: “Biệt Lâm, buông nàng ra.”
“Tiểu Phá!”
“Dù sao nàng cũng là nữ, buông nàng ra đi. Bị mẹ ta biết ta khi dễ nữ nhân, khẳng định liền bị nàng đá mông.” Câu cuối cùng chính là lẩm bẩm tự nghe, nhưng cô gái vẫn nghe thấy. Xoa xoa cánh tay phải bị khóa đau, cô gái nhăn mặt, vẫn bộ dáng nhất quyết không mở miệng.
“Đúng vậy. Sao lại khi dễ nữ nhân chứ? Nhóm các ngươi đã có thể tìm tới nơi này, vậy mọi người nên thẳng thắn đối mặt, không cần dùng thủ đoạn trên người nữ nhân.”
Âm thanh bất thiện không biết từ nơi nào đột nhiên toát ra, “Quang Vinh” ô lên một tiếng, mở mắt, Biệt Lâm lấy súng laser ra. Những bụi cây cao hơn đầu người chung quanh phát ra tiếng sàn sạt, có người từ bên trong đi ra. Cùng cô gái giống nhau, da đều rất trắng, chẳng qua có tóc đen, hồng, vàng… Hơn nữa toàn bộ đều là nam nhân.
“‘Phản loạn quân’!” Biệt Lâm kinh gọi, tiếp theo rống to, “‘Quang Vinh’! Đem Tiểu Phá mang về!”
Cùng lúc đó, đối phương có người gọi: “Bắt tên lùn kia!”
“Ô!!!”
Ánh mắt “Quang Vinh” liền biến thành màu trắng, trên mu bàn tay trái đột nhiên mở ra hai cái lổ nhỏ, phóng súng laser.
“Stop!!!”
Tiếng rống của sư tử Hà Đông lại phát uy, “Quang Vinh” bắn ra laser trật mục tiêu, phía đối diện định xông lên bắt người cũng dừng lại.
“Ta X! Có chuyện không thể hảo hảo nói sao? Ta cũng không phải đến tìm người đánh nhau!” Sờ sờ “Quang Vinh”, Lục Bất Phá trước trấn an gia khỏa đang nộ khí xung thiên này, “Thu súng lại.”
“Ô…” Không cần!
“Ngươi không nghe lời có phải hay không! Ta đếm đến ba! 1! 2! …”
“Ô…” Không cam lòng mà thu hồi súng laser súng, “Quang Vinh” buông tay trái.
“Tiểu Phá! Bọn họ là phản loạn quân!” Biệt Lâm kinh hô.
“Ngươi cũng bỏ súng xuống! Đừng náo loạn! Chính là ngươi!” Vỗ Biệt Lâm một cái, bảo hắn thu hồi súng, Lục Bất Phá hướng người đối diện nói, “Các ngươi cũng bỏ súng xuống. Đừng nói ta không cảnh cáo các ngươi, nếu các ngươi dám nổ súng vào ta, giây tiếp theo các ngươi sẽ biến thành thịt vụn.” Dám xem người khổng lồ bên cạnh như không khí sao?
Thấy Lục Bất Phá buông súng, những phản loạn quân biết cơ giáp chiến sĩ cũng buông xuống súng. Nhất là những người tuổi tác tương đối lớn khi nghe Lục Bất Phá gọi “Quang Vinh”. Trong năm tinh cầu, không ai không biết Mang Tà liên bang có một cơ giáp vô cùng đáng sợ tên “Quang Vinh”.
Lạnh lùng nhìn phản loạn quân phía đối diện mặc các loại trang phục giống như dã nhân, Lục Bất Phá nói: “Ta không khi dễ nữ nhân, nhưng nếu nữ nhân khi dễ ta, ta sẽ không nương tay. Nếu không phải vừa rồi nàng muốn giết ta, Biệt Lâm cũng sẽ không ra tay. Cho nên các ngươi cũng đừng hy vọng ta xin lỗi.” Tuy rằng người kia rất đẹp, bộ ngực cũng đủ bự, bất quá thật có lỗi, so với Charlie King, nàng kém xa.
Một người xem có vẻ là thủ lĩnh trong nhóm phản loạn quân đi ra. Tóc đen hơi vàng, da cũng rất trắng, lộ ra tay trái cùng chân phải bằng máy, diện mạo bình thường, nhưng nhìn ánh mắt đó có thể thấy được đây là một người không đơn giản. Lục Bất Phá nhíu nhíu mày, hắn nhớ tới tên hỗn đản nào đó.
“Ta chưa từng thấy ngươi.” Đối phương đầu tiên nói chính là nột câu như thế.
“Ta cũng chưa từng thấy ngươi.” Lục Bất Phá mắt trợn trắng. Vô nghĩa, hắn lần đầu tiên tới địa phương quỷ quái này, bọn họ sao có thể gặp qua hắn?
Đối phương nhíu mày: “Ngươi không phải Mang Tà nhân.”
“Đúng vậy.”
Lục Bất Phá một lần nữa đánh giá đối phương, chiều cao cùng Hiên Viên Chiến không sai biệt lắm, tuổi nhìn qua có vẻ lớn hơn so với chủ tịch Quốc hội Bạch Thiện một chút. Thời điểm hắn đánh giá đối phương, đối phương cũng làm thế. Đánh giá xong, Lục Bất Phá nói thẳng: “Ta đến tìm người. Bằng hữu của ta mất tích ở trong này.”
Đối phương mở miệng, cũng trả lời: “Ngươi là ai?”
“Ta nói ngươi cũng không biết. Lục Bất Phá.” Không hướng đối phương đưa tay, Lục Bất Phá không cho rằng bọn họ muốn cùng hắn thành lập hữu nghị. Biệt Lâm đứng chắn một bên của Lục Bất Phá, cảnh giới nhìn người đối diện.
Thái độ người kia đối với Lục Bất Phá có chút không vui, hắn trầm thanh nói: “Chúng ta đã bị buộc đến nơi này, Ủy ban vẫn tính toán không buông tha cho chúng ta sao?”
Lục Bất Phá không kiên nhẫn nói: “Chuyện giữa các ngươi cùng nhóm người Bạch Thiện không kiên quan gì tới ta. Ta chỉ tới tìm người.” Cũng khó trách gia khỏa Hiên Viên Chiến kia nói những người này không thể gây uy hiếp, trốn đến tận trong rừng sâu, sao có thể làm ra chuyện động trời gì chứ. Thấy hỏi không được, Lục Bất Phá vỗ vỗ “Quang Vinh”: “Chúng ta đi thôi. Bọn họ khẳng định chưa từng gặp qua nhóm người Tư Không Vũ.”
“Ô…” “Quang Vinh” rất vui, lập tức đứng dậy. Thân thể cao lớn sau khi đứng lên, khiến sắc mặt nhóm phản loạn đều thay đổi.
Quay đầu ra sau, Lục Bất Phá nói: “Nếu không muốn cùng liên bang đến mức không thể sửa chữa, thì phái người cùng bọn họ nói chuyện đi. Đều là Mang Tà nhân, cũng không phải người mang thù nước hận nhà gì, người một nhà không tất yếu phải đánh nhau. Nếu các ngươi phát hiện người bị lạc, thì đem bọn họ đưa ra, cũng là hành động tích cực cho liên bang thấy các ngươi nguyện ý hòa đàm.” Nói lời chính mình cảm thấy nên nói, Lục Bất Phá chuẩn bị bảo “Quang Vinh” đem hắn trở về.
“Chờ một chút!” Vị thủ lĩnh kia ra tiếng, Lục Bất Phá quay đầu nhìn lại.
“Tạp Nặc!” Tựa hồ biết hắn muốn làm gì, những người khác ra tiếng ngăn lại.
Trung niên đại thúc tên Tạp Nặc bị gọi đưa tay ý bảo bọn họ không nên kích động, hắn hướng Lục Bất Phá bình tĩnh nói: “Không phải chúng ta muốn đối kháng với liên bang, là liên bang không buông tha chúng ta. Chúng ta không phải ‘Phản loạn’, chúng ta nhiệt tình yêu thương Mang Tà, nhưng Mang Tà lại đuổi chúng ta đi.”
Lục Bất Phá vỗ vỗ bàn tay mềm mại của “Quang Vinh”, bảo hắn buông mình ra, tò mò xoay người. Rồi hắn mới nghe được đối phương nói: “Quả thật chúng ta có phát hiện vài tên nhân viên liên bang mất tích.”
Lục Bất Phá trừng lớn hai mắt: “Ở đâu?”
“Mời” Tạp Nặc đưa tay, Lục Bất Phá nhíu nhíu mắt, gia khỏa này có mục đích. Đối phương cười nhẹ, trên căn bản chuyện này đều do đối phương tự ý quyết định. [không có hội ý với người cùng nhóm á]
“Tiểu Phá! Quá nguy hiểm!” Biệt Lâm ngăn cản hắn.
“Quang Vinh” phát ra tiếng ô khủng bố.
“Nha ô ──” đột nhiên một tiếng chói tai trên không vang lên, Lục Bất Phá che lỗ tai ngẩng đầu, chỉ thấy một con chim khổng lồ ba đầu đỏ như lửa từ trên lao xuống, người cưỡi trên con vật là xấu nam còn nữa khuôn mặt mà hắn vạn phần quen thuộc.
“Hiên Viên Chiến!”
Lục Bất Phá sợ hãi kêu ra tiếng, cũng không quản chim khổng lồ có thể thương tổn mình hay không, chạy nhanh lại chỗ đối phương.
“Hiên Viên thượng tá?!” Biệt Lâm cực kỳ kinh ngạc, “Quang Vinh” phát ra tiếng ô vui vẻ, nhưng do hình thể quá lớn nên hắn chỉ có thể đứng tại chỗ.
Con chim bị người ngồi trên lưng nóng vội không đợi kịp, đã đạp lên người nó nhảy một cái, ở trên không trung xoay vòng hai cái đáp xuống, đưa tay ôm chặc người bổ nhào vào ngực mình. Lúc đạo quá lớn làm hắn lui về sau hai bước mới đứng vững được, nước mắt người trong lòng bắt đầu chảy, đồng thời quyền cước tới tấp trên người hắn.
“Hỗn đản! Đại hỗn đản! Ngươi chết đi đâu vậy! Ngươi tưởng ngươi là kỵ sĩ không trung sao? Còn cưỡi chim. Đại hỗn đản!”
Ôm chặt người đang nghẹn ngào, Hiên Viên Chiến mặc hắn vừa đánh vừa mắng, chỉ lặng yên ôm chặt hắn, hô hấp ồ ồ. Thẳng đến khi người trong lòng đánh mệt, chôn trong ngực hắn thấp giọng khóc, hắn mới khẽ gọi: “Tiểu Phá.”
“Hỗn đản, đại hỗn đản…” Hắn lo lắng gần chết, lo lắng gần chết.
Thân thể bởi vì người trong lòng mà nóng lên, Hiên Viên Chiến hoàn toàn không khống chế được lý trí, ách thanh nói bên tai Lục Bất Phá: “Tiểu Phá, ta muốn.” Hắn cũng không nói hắn muốn cái gì, nhưng Lục Bất Phá kề sát hắn đã cảm giác sự biến hóa ở cái vị trí nào đó.
Thân thể bất giác run rẩy, Lục Bất Phá hung hăng cắn một ngụm vào tên làm hắn lo lắng muốn chết, hô hấp bắt đầu không xong: “Tìm một chỗ không người.”
“Ô…” Gia khỏa kia vừa tìm về được một vị bằng hữu khác nhịn không được ra tiếng.
Hiên Viên Chiến ngẩng đầu nhìn hắn một cái, vô tâm hỏi “Quang Vinh” sao tới đây, tay phải ôm Lục Bất Phá, hắn vừa chạy nhanh chạy đến bên chân “Quang Vinh”, dùng tay trái bám trên chân hắn, thân hình cực nhanh chui vào khoang ngực “Quang Vinh”.
“Hiên Viên thượng tá! Tiểu Phá!”
Biệt Lâm ở bên dưới gọi với theo. Hiên Viên Chiến hạ lệnh “Quang Vinh” đóng cửa ngực khoang thuyền, ngó xuống phía dưới quát: “Ở chỗ này chờ!” Ngực khoang thuyền đóng lại, không để ý đến một đám người đang sững sờ, “Quang Vinh” phải trái cử động, tựa hồ không biết chạy đi đâu, rồi quay trở lại đường cũ bước đi. Ngay tại lúc Biệt Lâm cho là mình vô tình bị bỏ rơi, hắn nghe được có người dùng loa công suất lớn gọi: “Biệt Lâm, ngươi ở đó chờ ta, chúng ta đi một hồi sẽ trở lại. Tạp Nặc, Biệt Lâm cùng con chim kia tạm thời giao cho ngươi, một tiếng, a, hai tiếng sau chúng ta sẽ trở lại.”
Bọn họ muốn đi đâu? Trong lòng mọi người đều có nghi vấn, Biệt Lâm thất thần nhìn hai người càng chạy càng xa, cuối cùng biến mất, không tiếng động hỏi: “Làm cái gì mà gấp thế không biết?”
“Nha ô ──” chim khổng lồ ba đầu vỗ vỗ cánh, tự rỉa rỉa lông của mình, khinh thường nhìn những sinh vật thấp bé chỉ có một đầu bên mình, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Một đám chim chóc màu đen bay ngang trên đỉnh đầu mọi người.
**********
*Bao Tô Bà 包租婆: là một bà chủ đanh đá cho thuê nhà trong phim “Tuyệt đỉnh công phu” của Châu Tinh Trì.
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –