Ma Đạo Tình Kiếp P2

Chương 83: Nổi Sóng Bát


Bạn đang đọc Ma Đạo Tình Kiếp P2 – Chương 83: Nổi Sóng Bát


Lam Tư Truy muốn nói gì đó nhưng lại thôi, nhìn sắc mặt Lam Hi Thần cũng không dám biện bạch.

Lam Cảnh Nghi lại chẳng thèm để ý bản thân phạm quy tắc bất kính trưởng bối, xem y nói xong cậu ta không hề ư hử trả lời, sắc mặt so với y càng triệt để khó coi, ngay cả mắt cũng chưa từng quay qua nhìn y.

Lam Hi Thần cũng không muốn tốn thêm thời gian, trực tiếp bế Hãn Lương Ngọc trên tay đạp gió phi một mạch xuống Thải Y trấn, hướng y quán của Lam gia tên là Hòa Khí Đường mà đến.
Y quán này lúc trước là Lam Mặc Đình có tài y thuật mở ra, nhưng cách đây không lâu lão ta lại cùng đích phòng bọn họ có xích mích cùng bị Lam Diệp cấm túc, Lam Hi Thần hiện tại đến đương nhiên phải tự cho mình là mặt dày ôm theo bảy phần hy vọng, Lam Vĩnh Thuận xuống núi thì chính là đến đây thay cha mình tiếp quản y quán, hắn lại là “diệu thủ thần y”, nhất định có cách cứu chữa cho Hãn Lương Ngọc.
Nhưng khi gần tới Hòa Khí Đường, nhìn một tiểu thư khuê các ôm theo một con mèo mũm mĩm gấp gáp vào trong Bách Phẩm Đường đối diện – nơi rao bán cùng chữa bệnh cho những vật nuôi mà các tiểu thư thế gia hay lui tới – lại nhìn đôi tai sói của Hãn Lương Ngọc hơi lộ ra sau tấm khăn trùm, Lam Hi Thần phân vân giữa hai ngả không biết phải tới Hòa Khí Đường hay là Bách Phẩm Đường, không biết nên vào nơi khám bệnh cho con người hay là nơi kiểm tra sức khỏe cho động vật nuôi cảnh.
Một lúc lâu vẫn không biết phải tới chỗ nào, người qua đường bắt đầu nhận mặt liền tiến đến bắt chuyện, Lam Hi Thần sợ hình dạng của Hãn Lương Ngọc bị lộ tẩy, cũng cảm thấy cứ đứng phân vân mãi không phải cách.

Thế là chạy tới ẩn trong một con hẻm vắng, truyền tín hiệu gọi một môn sinh Lam gia có mặt gần nhất trong phạm vi Thải Y trấn tới, sau đó nhờ cậu ta chạy qua Bách Phẩm Đường hỏi thử xem chó nuôi trong nhà – bởi vì y nghĩ Hãn Lương Ngọc chân thân là một con sói, mà sói với chó cùng họ nên chắc là thể trạng tương đồng – nếu ăn quá nhiều mà bị nôn mửa thì phải làm sao.
Đợi môn sinh đó mang thông tin cùng một ít thuốc trở về, Lam Hi Thần lại nhờ người đó tới Hòa Khí Đường hỏi Lam Vĩnh Thuận trẻ con do ăn nhiều bị nôn mửa thì nên làm gì cứu chữa.

Khổ một nỗi, khi môn sinh kia tới thì Lam Vĩnh Thuận đã trở lên Vân Thâm Bất Tri Xứ.

Nhưng trong cái rủi vẫn có cái may, những môn sinh phụ việc ở đó đều biết qua y thuật với năng lực vừa đủ, nghe thông tin như thế liền bảo rằng tình huống ăn nhiều nôn mửa ở trẻ con là bình thường, kê cho môn sinh Lam Hi Thần nhờ đến một thang thuốc.
Ở trong con hẻm vắng nhỏ hẹp kia, mất gần bốn canh giờ, pha từ thuốc dành cho thú nuôi đến thuốc dành cho người, rốt cuộc Hãn Lương Ngọc cũng đã có dấu hiệu tỉnh lại.

Mặc dù vẫn còn chưa hoàn toàn lấy lại ý thức, nhưng có thể ở trong mơ hồ mở miệng kêu đói, Lam Hi Thần đã đủ nhẹ lòng.

Suýt nữa còn tưởng nữ hài thật sự xảy ra chuyện nghiêm trọng, không đợi được Nhiếp Minh Quyết về rồi chứ!
Một phen này quả thật đủ dọa chết y rồi!
Nghĩ tới lại thấy tiếc, giá như khi đó Quỷ hậu không bị gϊếŧ mà bị đày xuống Địa Ngục giống Quỷ quân, y đã có thể tới hỏi bà ta xem trước đó bà ta lớn lên như thế nào, lúc này nhất định đã thuận tiện chăm sóc tiểu nha đầu.
Ở bên ngoài lâu không tốt, sau khi mua một cây kẹo hồ lô làm quà vặt để không bị đắng miệng, Lam Hi Thần liền bế Hãn Lương Ngọc trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ, lúc này trời đã phủ vàng trong sắc hoàng hôn, sai nhà bếp nấu chút cháo cùng thuốc, y liền bồi tiểu nha đầu ăn vừa đủ no đến dỗ dành uống thứ thuốc đắng chát.

Hãn Lương Ngọc vẫn còn nhỏ, so với lúc bất tỉnh thì khi tỉnh lại uống là một chuyện cực kỳ khó khăn, chính là uống qua một ngụm thuốc đắng sẽ không chịu mở miệng, còn không ngừng rưng rưng từ chối uống.

Lam Hi Thần chỉ có thể ôm nàng đặt trên đùi, một tay vuốt lưng một tay từ từ dỗ uống, đợi cho nàng an tĩnh trở lại cũng là mất sức của chín trâu hai hổ mới đút hết chén thuốc, đến khi trời tối hẳn mới yên bình.
Đương lúc định đỡ nàng nằm xuống ngủ, Ngụy Vô Tiện lại dẫn theo Lam Tư Truy đến tìm.

Vừa bước vào, Ngụy Vô Tiện áy náy nói “Huynh trưởng, xin lỗi, là ta cùng Lam Trạm gần đây quản Tư Truy không cẩn thận, để nó gây phiền toái cho ngươi”.
Lam Hi Thần biết hắn muốn nói đến cái gì, lắc đầu “Không sao, Lương Ngọc cũng đã ổn hơn rồi! Với lại, chuyện này lại do chủ ý của A Huy…..”.
Lam Tư Truy như chỉ chờ y thốt ra câu nói đó, tức khắc quỳ xuống, cái phong thái đĩnh đạc hơn một nửa giống Lam Vong Cơ đột nhiên biến mất, để lại một bộ dáng thút tha thút thít như hài tử phạm lỗi lo sợ bị trách phạt.
Lam Hi Thần có chút ngạc nhiên “Tư Truy, ngươi làm thế này là sao?”.
Lam Tư Truy run run hai bả vai, cúi đầu ngập ngừng không dám nói, Ngụy Vô Tiện đành phải lên tiếng giải thích “Thật ra người có chủ ý đem bánh tới cho Thụy Mẫn công chúa ăn vốn không phải là Cảnh Nghi, mà là Tư Truy nhà ta”.
Lam Hi Thần sửng sốt “Sao chứ?”.
Ngụy Vô Tiện thở dài “Tư Truy là thấy Cảnh Nghi cùng Thụy Mẫn công chúa luôn không hòa hợp, sáng nay phòng bếp làm bánh bột lê hấp táo đỏ, đứa nhỏ này cũng là muốn giúp hai người họ thân thiết, vậy nên mới rủ Cảnh Nghi đem bánh ra sau núi cho tiểu điện hạ.


Không ngờ nàng vừa miệng thành ra ăn quá nhiều, lúc đó Cảnh Nghi đúng là có đánh tiếng ngăn cản, nhưng…..”.

Hắn nói đến đây, tầm mắt hơi ái ngại nhìn sang nữ hài nằm trên giường.
Lam Hi Thần giục “Nhưng thế nào, ngươi mau nói đi”.
Ngụy Vô Tiện vẻ mặt phức tạp không biết nên nói hay không.

Lam Hi Thần như có sở giác ngoái đầu nhìn lại.

Hãn Lương Ngọc hình như cũng ý thức chuyện nghiêm trọng, ở trong ổ chăn nhỏ giọng tiếp lời “Sư phụ, tại vì lúc đó ta ăn rất ngon, cũng nghĩ nếu thay thế bữa trưa luôn cũng tốt.

Cho nên không muốn dừng lại.

Bởi thế mà khi tên khó ưa kia ngăn cản, ta đã dọa sẽ khóc lóc hồ nháo khiến sư phụ nghĩ hắn bắt nạt ta, buộc hắn phải đem thêm bánh ra cho ta ăn”.
Lam Tư Truy lúc này cũng tiến lên, khóc lóc thừa nhận “Dưỡng bá, tiểu điện hạ nói không sai! Chủ ý đem bánh tới là ta, ăn không muốn ngừng chính là nàng ấy.

Cảnh Nghi…..!Cảnh Nghi không hề có lỗi…..!ngươi đừng trách hắn….”.
Ngụy Vô Tiện cẩn trọng nói “Tư Truy bảo với ta lúc ngươi hỏi tội nó đã định nói sự thật, nhưng Cảnh Nghi không hiểu sao lại trực tiếp nhận tội thay nó.

Lúc sau thấy Cảnh Nghi về phòng ấm ức liền cảm thấy day dứt không thôi, cũng vì sợ ngươi không vừa mắt nên mới thú tội với ta trước, cuối cùng là nhờ ta dẫn đến mở lời với ngươi.

Huynh trưởng, Tư Truy do ta với Lam Trạm dạy dỗ không cẩn thận, ngươi cũng đừng trách nó, thân làm trưởng bối quản giáo nó, ta thay nó thỉnh tội với ngươi vậy”.
Lam Hi Thần rảo bước đi tới đỡ lấy tay hắn, thẫn thờ nói “Được rồi! Là ta trách lầm A Huy! Rốt cuộc, chính là lỗi ở ta!”.

Y đưa tay ôm ngực, tự trách “Buổi trưa cũng là do ta nóng nảy nói lời nặng, do ta không đợi được hỏi rõ ràng, là ta không tốt.

A Huy bây giờ nhất định rất oán giận ta chăng?”.
Lam Tư Truy nắm lấy góc tay áo của y, lúng túng nói “Dưỡng bá, thứ lỗi cho ta lần này đi, sau này ta nhất định làm rồi sẽ thẳng thắn nhận, không dám vì sợ mà để người khác nhận thay mình nữa.

Ta….!lát nữa ta trở về nhất định sẽ trồng chuối chép phạt, bế quan tu luyện, hay ngay bây giờ chịu bị đánh bằng roi giới tiên để nghiêm răn cũng được hết!”.
Hãn Lương Ngọc nằm ở trên giường cũng gắng sức bò dậy, rụt rè nói “Sư phụ, vậy ra lần này nguyên nhân đều tại ta, ngươi cũng đừng giận ta có được không?”.
Lam Hi Thần hít một hơi sâu trấn tĩnh cảm xúc, quay người đi tới bên giường đè tiểu nha đầu nằm lại xuống giường, vuốt ve khuôn mặt phấn nộn nhỏ nhắn kia, cười khổ “Lương Ngọc thật hiểu chuyện, yên tâm, ta sẽ không trách ngươi.

Huống hồ lúc đó ngươi còn là bất tỉnh, không phải biết rõ mà không chịu giải thích”.

Y lại nói với Lam Tư Truy “Ngươi cũng đứng lên đi, đừng khóc nữa.


Ta đã nói rồi, chuyện này là lỗi của ta, còn ngươi dám nói ra sự thật đã là tốt rồi.

Nếu như còn giấu nhẹm mới khiến ta thất vọng a!”.
Lam Tư Truy như trút được gánh nặng, lau nước mắt nước mũi xong mới cẩn thận đứng dậy nép sau lưng Ngụy Vô Tiện.
Ngụy Vô Tiện đắn đo một lát rồi nói “Huynh trưởng, nếu sự thật đã là thế, vậy ngươi đến xem Cảnh Nghi một chuyến đi.

Từ trưa đến giờ nó cứ ở lì trong Nhược thất, ai gọi cũng không thèm ngó đến, ngay cả cơm chiều cũng không ăn”.
Lam Hi Thần khổ não gật đầu “Ân, ta cũng đang có ý muốn tới xem đây.

Nhưng trước hết phải làm chút chuyện an ủi cho ấm ức của nó đã”.
Chuyện y nói đến chính là hì hục vào bếp làm một dĩa bánh quế hoa.

Lam Cảnh Nghi từ nhỏ đã thích ăn cái này nhất, mỗi lần cậu ta giận dỗi, Lam Hi Thần sẽ dùng thứ bánh này dỗ dành.

Hy vọng lần này cũng sẽ giống như những lần trước.
Nhược thất của Lam Cảnh Nghi bình thường cứ vào buổi đêm là nơi sống động nhất trong Vân Thâm Bất Tri Xứ, bởi vì tính tình hiếu động nghịch ngợm, buổi sáng bị gò bó bởi vô số quy tắc khiến bản thân vô cùng bất tiện, Lam Hi Thần lại hết mực nuông chiều cho phép phạm gia quy, vậy nên từ lúc hiểu chuyện đến giờ hễ ra ngoài có thứ gì mới mẻ Lam Cảnh Nghi đều mang hết về đặt trong khuôn viên phòng của mình.

Bụi cẩm tú cầu đầy gai, những đám rêu cảnh ở nổi tiếng của đất Vân Thục xa xôi, đám bồ câu cả người béo đến bay không nổi, lũ nhím rừng bắt được trong lần đầu tiên được đi săn, thậm chí cả bầy đom đóm hễ trời tối là rủ nhau bay loạn xạ…..!những thứ ấy nhiều đến mức lất diện tích sang Đạm thất của Lam Tư Truy ở ngay bên cạnh.
Tuy nhiên, tối nay khuôn viên Nhược thất bỗng trở nên ảm đạm đến bất thường, nói đúng hơn là hỗn độn không thể tả.

Bên ngoài cây cối như bị người nhổ trụi gốc nằm ngổn ngang, đám vật nuôi thì không thấy đâu.

Đến lúc tới cửa chuẩn bị vào trong phòng, Lam Hi Thần kinh ngạc phát hiện trong phòng đến cả chỗ đặt chân cũng không có.

Chăn, gối, mành cửa bị xé không thương tiếc làm tơ vũ nhét bên trong bay tứ tung, chưa kể trên mặt đất còn kín mít những mảnh gốm bị vỡ ra từ những món đồ chơi mà Lam Cảnh Nghi có được từ lúc hai tuổi đến bây giờ.
Mọi thứ hiển hiện, giống như minh chứng cho tàn dư của một cơn phát hỏa khủng khiếp.
“A Huy!”.
Lam Hi Thần vén gấu áo lên, len lỏi đi giữa mặt đất trống rỗng với mặt đất bị những mảnh gốm phủ kín, chậm rãi tiến về phía thiếu niên gục mặt khóc rấm rứt bên ô cửa sổ.
Giọng của y rõ ràng không hề nhỏ, nhưng Lam Cảnh Nghi không có trả lời.

Dù tiếng bước chân gần bên tai, cậu ta cũng chẳng buồn ngẩn lên nhìn xem.
Lam Hi Thần thở dài, đem dĩa bánh kia đi tới đặt trên bệ cửa sổ, do dự hồi lâu mới nói “A Huy, ta đã nghe Tư Truy nói hết rồi, chuyện lúc trưa là do ta trách lầm ngươi.


Nhưng ngươi vì sao không nói rõ cho ta biết?”.
Lam Cảnh Nghi hờn lẫy “Đến bây giờ ngươi mới biết là trách lầm ta đó sao? Ta còn tưởng ngươi bây giờ hãy còn đi lo cho Lương Ngọc đại bảo bối kia cơ đấy!”.
Lam Hi Thần điệu thấp giải thích “A Huy, ngươi đừng có như vậy.

Lương Ngọc là dưỡng nữ dưới chân của đế quân, thân phận cực kỳ trọng yếu cao quý, nếu để người khác biết nàng ở chỗ này xảy ra chuyện thì chúng ta sẽ không được yên”.
Lam Cảnh Nghi nổi tính tình, cứng cổ nói “Ta không quan tâm mấy thứ râu ria đó! Ta chỉ biết ngươi rõ ràng trong lòng chỉ có mỗi con nha đầu đó! Nếu không phải ta đánh liều gánh thay Tư Truy, làm sao phát hiện ra sự thật ngươi vốn không còn thương ta nữa?”.

Nấc liền mấy tiếng, lại nói tiếp “Ta đã nghe cữu cữu nói rồi, lúc ngươi mang con nha đầu đó đi tìm y quán đã lo đến phát khóc.

Thuở bé ta bị sốt ngươi còn chưa lo đến thế đâu.

Vì cái gì con nha đầu đó từ trên trời rơi xuống liền được ngươi hết mực nâng niu, còn ta mới động một tí là bị quở trách không thương tiếc?”.

Như thể nhẫn nhịn lâu ngày đã quá giới hạn, cậu ta rốt cuộc bùng nổ “Đi chơi dưới Thải Y trấn ngươi không thèm chú ý dắt tay ta để không bị người chen chúc, không thèm hỏi xem ta có muốn mua đồ chơi hay không, kẹo hồ lô cũng không nhớ ta thích ăn bao nhiêu xiên, chè đậu xanh lại không phải múc cho ta trước, áo của ta đứt chỉ hết mấy chỗ ngươi không hề nhìn kỹ, ngay cả……!ngay cả…..giày của ta chật rồi ngươi cũng không chú ý xem kể từ khi may nó cho ta đã mất bao lâu để thay đôi mới.

Toàn bộ sự quan tâm đó đều sớm đã thay thế bởi một Hãn Lương Ngọc đối với ngươi không thân không thích.

Đại biểu cữu, ta rõ ràng là chất nhi tương cận huyết thống với ngươi! Là ta lớn lên quấn quít bên chân ngươi chứ không phải là nàng ta! Vì sao ngươi chỉ biết thương nàng mà bỏ rơi ta?”.
Lam Cảnh Nghi ngày thường hoạt bát nói nhiều không phải là bất thường, nhưng vừa nói nhiều vừa khóc rống lên thì lại là quá mức bất thường.
Đương nhiên bất thường cũng phải có lý do, mà lý do này đến cùng bởi vì cậu ta thực ủy khuất.

Từ khi bắt đầu xích mích với Hãn Lương Ngọc, lần nào cũng đều là Lam Cảnh Nghi chịu thiệt.
Càng quá phận chính là Lam Hi Thần lần nào cũng đánh tiếng bênh vực nữ hài, còn luôn nhắc nhở cậu ta không được bắt nạt nàng, trong khi người chịu thiệt mới là bản thân cậu ta.

Nhị biểu cữu Lam Vong Cơ tuy rằng đối xử với cậu ta không bằng dưỡng tử Lam Tư Truy nhưng cũng chưa từng bỏ mặc làm lơ, không nghĩ đến lúc nghe nói chuyện ầm ĩ buổi sáng liền chẳng nhiều lời, coi bộ là không có ý định ra mặt cho cậu ta.
Lam Cảnh Nghi từ lúc hai tuổi được đón về Vân Thâm Bất Tri Xứ cho đến mười mấy tuổi đầu lập được cái danh xưng, chưa khi nào chịu qua cùng chấp nhận nổi loại uất nghẹn này, trong lòng một ngọn tà hỏa rất muốn cho Hãn Lương Ngọc một trận đẹp mặt, nhưng chân chính nàng lại không phải một nữ hài bình thường nên chỉ có thể kìm nén bất mãn.

Vốn cứ nghĩ làm người tốt một lần thử xem sao, bởi thế mới nghe theo Lam Tư Truy đem bánh tới làm hòa kết thân, không ngờ tiểu nha đầu xảy ra chuyện, cho dù Lam Cảnh Nghi không có thay Lam Tư Truy nhận lỗi thì ngay giây phút kia, Lam Hi Thần mười phần sẽ nghĩ do cậu ta làm.

Điều này khiến cho thiếu niên xưa nay nghịch ngợm số hai không ai số một, bây giờ muốn khóc cũng không đủ chỗ mà khóc.
Lam Hi Thần chính là lần đầu nhìn thấy biểu tình kia, trong lòng càng thê, đau đáu day dứt, không còn bụng dạ nào để ý trọng tâm, rảo bước tới gần thiếu niên hơn, bối rối xoa dịu “A Huy, ta làm sao lại không còn thương ngươi nữa chứ? Làm sao lại bỏ rơi ngươi chứ? Ta chỉ vì nghĩ ngươi đã trưởng thành nên sẽ cảm thông cho Lương Ngọc.

Huống hồ, lúc bé ta cũng đối với ngươi và Tư Truy giống như bây giờ đối với ngươi và Lương Ngọc, ta đã nghĩ rằng hai tình huống này giống nhau cho nên mới…..”.
Lam Cảnh Nghi bịt tai, lắc đầu gạt ngang “Không giống! Hoàn toàn không giống! Tư Truy lớn hơn ta, Tư Truy không giành sự quan tâm của ngươi với ta.

Ta cũng không muốn cảm thông gì hết.

Dựa vào cái gì mà cùng là hài nhi mồ côi phụ mẫu từ nhỏ, nàng ta xuất hiện sau lại nhỏ người hơn thì buộc ta phải san sẻ tình thương của người giống như mẫu thân ta cho nàng?”.
Lam Hi Thần cảm thấy đau ở cổ họng, nhưng vẫn ráng gượng cười, nửa thật nửa đùa khuyên nhủ “Được rồi, không nên nói mấy lời đó nữa.

Nếu ai cũng có tư tưởng giống như ngươi, thế thì lúc ta nuôi dưỡng ngươi cùng Tư Truy có phải là nhị biểu cữu ngươi cũng ghét các ngươi không?”.


Y cúi xuống, vươn tay muốn xoa đầu cậu ta, nhẹ nhàng nói “A Huy, đợi ít lâu nữa, khi ngươi lớn hơn một chút thì ngươi sẽ hiểu mà thôi”.
Lam Cảnh Nghi giãy nãy “Ta mặc kệ! Ta không hiểu và cũng không bao giờ muốn hiểu! Ta ghét đại biểu cữu! Ta ghét con nha đầu Lương Ngọc kia! Ta ghét……”.

Theo sau thanh âm ngắt quãng lưng chừng là một tiếng “xoảng” chói tai, dĩa bánh quế hoa Lam Hi Thần đặt cạnh đó vô tình bị Lam Cảnh Nghi vung tay quá trớn làm rơi xuống đất vỡ nát, những miếng bánh mềm dẻo ngọt ngào và vẫn còn nóng hổi nằm vương vãi trên thảm lót sàn.
Lam Hi Thần lặng người, cúi mặt nhìn những miếng bánh kia.

Không khí đột nhiên tĩnh lặng đến nghẹt thở.
Âm thanh không quá lớn, nhưng đủ truyền đến Đạm thất gần ngay bên cạnh.

Lam Tư Truy từ lúc thú tội xong vẫn cứ luôn thấp thỏm không yên, trở về phòng liền dóng tai nghe hết động tĩnh bên Nhược thất, bởi thế mà vừa nghe tiếng rơi võ liền tức tốc chạy sang, tá hỏa hỏi “Dưỡng bá, Cảnh Nghi, có chuyện gì xảy ra thế?”.
Lam Cảnh Nghi nghe thấy âm thanh của bạn thân kiêm biểu ca, hồn phách hoàn lại phân nửa, run rẩy đứng lên nhìn Lam Hi Thần, môi mấp máy không biết nên mở lời nói thế nào.

Tuy rằng nỗi ấm ức của ta bộc phát là chuyện có thể hiểu được, nhưng đánh đổ dĩa bánh mà y làm cho cậu ta ăn thay bữa cơm chiều thì quả thực nghiêm trọng.
Lam Hi Thần rốt cuộc đè nén tâm tình, hít một hơi thật sâu kìm lại vành mắt nóng hổi, quay qua phân phó Lam Tư Truy “Chỗ này hỗn độn quá, ngươi hãy kêu hạ nhân tới dọn dẹp cho A Huy giúp ta”.
Lam Tư Truy cuống quít đáp “Dạ vâng”.
Lam Hi Thần quay người rời đi, trước khi ra đến cửa nhạt giọng nhắc Lam Cảnh Nghi “Sắp trễ rồi, nhớ đi ngủ sớm”.
Lúc trở về phòng, Nhiếp Minh Quyết vẫn còn thức, đang ngồi ở trên giường quan sát Tạo Hóa Ngọc Điệp.

Thấy sắc mặt y thẫn thờ không tốt liền lo lắng hỏi “Chuyện gì khiến ngươi phiền muộn đó?”.
Lam Hi Thần ngồi xuống giường, đối với mức độ tình cảm của hai người cảm thấy không có gì phải giấu diếm, bèn thở dài kể lại sự việc.
Nhiếp Minh Quyết vỗ lưng an ủi “Đứa nhỏ nào nuôi lớn lại không có tâm sự khúc mắc? Đừng nghĩ nhiều, qua vài ngày nữa sẽ có chuyển biến tốt mà thôi”.
Lam Hi Thần cười khổ “Cũng mong là như vậy! Về sau ta không có ở nhà thường, thời gian này có lẽ nên tận dụng tốt mà nói chuyện với A Huy nhiều hơn”.
Nhiếp Minh Quyết không nói gì thêm, bởi trong lòng của hắn lúc này cũng có phiền muộn, chỉ có thể ôm chặt lấy y, hai người qua đó truyền cho nhau sự ấm áp hạnh phúc, lấy động lực để ném muộn phiền qua một bên.
Buổi sáng ngày thứ năm sau khi Nhiếp Minh Quyết tới cầu thân, hắn theo lịch trình mấy ngày nay đi chữa trị cho Tống Lam, nghe nói thể trạng Tống Lam đã có thể khá lên một chút.

Hôm nay ngoài dự đoán Bạch Hạc lão nhân không có tới dạy học, nhưng lại đến để gọi y tới gặp Dương Mi lão tổ.
Dương Mi lão tổ là bề trên của Nhiếp Minh Quyết, Hãn Lương Ngọc lại là dưỡng nữ dưới chân hắn nên lão nhân gia đối với nàng cũng là cực kỳ để tâm, sau khi từ chỗ Bạch Hạc lão nhân biết nàng không khỏe cho gọi Lam Hi Thần đến hỏi chuyện.

Lam Hi Thần đối với ông ta một chút cũng không có gan giấu, nhưng cũng sợ khiến Lam Cảnh Nghi chịu tội nên cố ý lảng qua nguyên nhân khác, bởi vì y cho người làm nhiều bánh ngọt mới dẫn đến tình huống kia.
Nhìn Lam Hi Thần một lúc lâu, trong giọng nói Dương Mi lão tổ có vài phần trách cứ “Chuyện như thế mà cũng để xảy ra cho được! Ngươi là đạo lữ của Ngôn Huyền cũng chính là dưỡng mẫu của Thụy Mẫn công chúa, chăm sóc dưỡng nữ của mình mà cũng không biết chú tâm sao? Vậy thì mang cái danh dưỡng phụ dưỡng mẫu cũng quá qua loa rồi”.
Lam Hi Thần vội cúi đầu thỉnh tội “Do vãn bối sơ sẩy, xin tiền bối bớt giận”.
Cơn khó chịu của Dương Mi lão tổ chưa tan, nói: “Đều là những đứa nhỏ nuôi lớn bên người mình, ngươi cũng không cần phải xem nặng bên này mà xem nhẹ bên kia, chỉ lo người lớn không để ý kẻ nhỏ”.
Lam Hi Thần nghe xong, dù cảm thấy không vừa lòng nhưng không thể tranh cãi cùng tiền bối tối cao, cho nên chỉ có thể giả câm giả điếc, tiếp tục thỉnh tội, nói “Là lỗi của vãn bối, về sau vãn bối sẽ cẩn thận hơn nữa”.
Dương Mi lão tổ vuốt râu, nhàn nhạt hỏi “Hiện tại Thụy Mẫn thế nào rồi?”.
Lam Hi Thần kính cẩn đáp “Hồi bẩm, Lương Ngọc sáng nay đã khỏe, lúc vãn bối theo Bạch Hạc lão nhân rời đi, nàng vẫn còn ngủ ở trong phòng”.
Dương Mi lão tổ không để ý đến thái độ của Lam Hi Thần, nói thẳng “Ngươi trong tương lai làm Thánh hậu phải chủ trì đại cuộc cùng với Ngôn Huyền, lại vừa quan tâm cả dưỡng nữ lẫm chất tử cũng quá vất vả rồi.

Nếu bây giờ Thụy Mẫn không có gì đáng ngại thì đem đến chỗ của bản tổ ở đỡ mấy ngày đi, để bản tổ trông chừng nàng thay ngươi.

Lúc nào ngươi biết cách dàn xếp trong ngoài êm ấm bình lặng, bản tổ cảm thấy bớt phiền não thì đón đứa nhỏ về cũng không muộn”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.