Ma Đạo Tình Kiếp P2

Chương 82: Nổi Sóng Thất


Bạn đang đọc Ma Đạo Tình Kiếp P2 – Chương 82: Nổi Sóng Thất


Lời này hơn phân nửa là áp bức, mà dám lấy khí thế như vậy, đương nhiên bởi vì Ma tộc thực sự sẽ không để yên chuyện này.

Nếu Đông Phương Trường Nguyệt có mệnh hệ nào, cho dù hiện tại Bắc Đường Lạc Vi không một kiếm gϊếŧ chết Tống Lam, ngày sau không ai dám chắc Ma tộc không muốn mạng của hắn bồi theo Đông Phương Trường Nguyệt.

Đây lại càng là điểm khó.

Tống Lam nắm một trong bảy thần khí phù trợ Nhiếp Minh Quyết, lại là một trong ba người được tín nhiệm nhất, nếu hắn thực sự bị bức chết, dưới trướng Nhiếp Minh Quyết thiếu đi một cánh tay đắc lực, đối với những đại sự về sau vô cùng bất lợi.

Nhưng nếu không đáp ứng, Ma tộc vì điều này mà bất mãn, nhất định sẽ nảy sinh chi tâm mưu phản.

Một Thần tộc còm chưa khống chế được đã phải để mắt tới Ma tộc, quả thực là muốn mệt chết người a!
Nhiếp Minh Quyết trầm mặc hồi lâu mới nhàn nhạt nói “Nếu Tuệ Trang trưởng công chúa đã vì Toàn Phong tinh quân mà phẫn huyết, vậy nên để hắn trích máu đầu tim chính mình để giúp nàng ta hồi phục nguyên khí”.
Máu đầu tim?
Mọi người đều vì ba chữ này mà sửng sốt.

Tống Lam hiện tại không còn là hung thi, lại đã thành tiên, máu của hắn đương nhiên có nguyên khí không nhỏ.

Nhưng vấn đề nằm ở chỗ bệnh trạng của Đông Phương Trường Nguyệt không rõ là nặng tới mức độ nào, nếu trích một chút bằng một chung trà nhỏ thì không sao, nhưng hiện tại Tống Lam vừa chịu qua đả thương dữ dội, thể lực lẫn nguyên khí vẫn chưa hoàn toàn phục hồi, trích lượng máu vượt quá một chung trà khác nào kêu hắn tìm đến cái chết? Dù Đông Phương Trường Nguyệt có được cứu chữa, giữa hai người há chẳng phải khúc mắc chưa kịp xóa đã vào thế một người sống lại còn một người ra đi vĩnh viễn?
Duyên La là người đầu tiên lấy lại phản ứng, cũng là người duy nhất lên tiếng phản bác “Đế quân! Thần nữ không đồng ý! Thế gian này đâu có thiếu thảo dược trân quý, kêu Tử Sâm đi hái về không phải là được rồi sao? Trích máu đầu tim? Đây là gián tiếp lấy mạng hắn còn gì?”.
Lam Hi Thần cũng phải nói nhỏ “Doãn lang, ngươi không thể nghĩ ra cách khác vẹn toàn hơn sao? Trích máu đầu tim, khả năng mất mạng là rất lớn đó!”.
Nhiếp Minh Quyết bất cần quan tâm, nói “Tháo chuông phải tìm người buộc chuông, mà nút chuông chắc hay dãn đều phụ thuộc vào tay người buộc.

Nếu máu của Tuệ Trang trưởng công chúa mất nhiều hay ít đều bởi Toàn Phong, đương nhiên hắn phải có trách nhiệm hoàn trả lại đúng lượng máu đã mất đó”.
Duyên La định nói thêm thì Tống Lam đã lên tiếng “Tiểu tiên tuân mệnh! Chỉ cần cứu được nàng ấy, mất bao nhiêu máu cũng đáng”.
Duyên La bấu chặt lấy vai hắn “Tử Sâm! Ngươi điên rồi phải không? Lỡ như cứu được nàng ta còn ngươi thì mất mạng, vậy ngươi nói ta phải làm thế nào đây?”.
Tống Lam vô thanh vô sắc đáp “Chuyện ta đã hứa với ngươi, ta nhất định sẽ thực hiện, ngươi không cần phải lo”.
Nhiếp Minh Quyết nhìn hắn lắc đầu một cái, sau đó quay sang phân phó Lam Vong Cơ “Ngươi đỡ hắn đứng lên đi, rồi cùng bản quân với Phách Xương công chúa tới Ma giới một chuyến! Cái tên Đông Phương Trường Nhật đó, sợ là lúc này đã muốn kéo quân tới trước cửa Linh Chiếu cung luôn rồi”.
Chuyện đã được quyết định như vậy, tính mệnh của Đông Phương Trường Nguyệt vô cùng cấp bách, dù là Bắc Đường Lạc Vi cũng không dám tiếp tục đưa ra ý kiến.

Bốn người bọn họ cứ như thế mà xuất phát.
Trước khi đi, Lam Hi Thần có kéo Nhiếp Minh Quyết lại, nói nhỏ “Khi ngươi tới Ma giới, vẫn là đừng nên tranh chấp với Đông Phương Ma quân, dù sao chuyện của Tuệ Trang điện hạ vẫn quan trong hơn”.
Nhiếp Minh Quyết phì cười “Yên tâm! Nếu hắn không còn tâm trí nhân lúc ta đến chữa trị cho vương muội của hắn mà âm thầm tới đây bắt cóc ngươi, đương nhiên ta sẽ cho hắn chút mặt mũi.

Còn ngươi, lo mà ở yên trong Hàn thất.

Dương Mi lão tổ vừa truyền tin cho ta, bảo chút nữa Bạch Hạc lão nhân đến sẽ dạy cho ngươi vài lễ nghi cần thiết”.
Lam Hi Thần “…?!.”.
Không phải chứ? Đại hôn thôi mà, chẳng phải chỉ cần đem người ra kiệu rồi đưa về Linh Chiếu cung là đủ rồi sao? Còn cần học thêm cái loại lễ nghi chi nữa?
Huyên náo tới đó chấm hết.

Ngụy Vô Tiện cùng Ôn Ninh miễn cưỡng thu dọn tàn cuộc, mang theo Duyên La rời khỏi Vân Thâm Bất Tri Xứ tìm một chỗ đợi Tống Lam về.


Lam Hi Thần ở lại Hàn thất, cùng Đàm Triết nói vài ba câu trong khi chờ Bạch Hạc lão nhân tới.

Cũng từ miệng cậu ta, Lam Hi Thần mới biết thêm về bản Thánh chỉ thứ ba mà Nhiếp Minh Quyết ra cùng lúc với Thánh chỉ lập hậu cùng Thánh chỉ đổi hiệu.

Bản Thánh chỉ thứ ba kia nói tới cũng là một đề tài được Lục giới bàn tán dữ dội, nội dung là vì Nhiếp Minh Quyết muốn nhân hỉ sự mà bày tỏ kính ngưỡng với tiền bối đi trước, sẽ cho truy tôn phong hiệu cho các vị cường giả từ thuở Hỗn Độn Sơ Khai.

Có điều, những vị cường giả đó ngoại trừ Hồng Quân Đạo tổ, La Hầu Ma tổ cùng Dương Mi lão tổ ra, còn lại đều nằm ở Thần tộc và Yêu tộc, mà cường giả của Yêu tộc nhiều hơn lại lừng lẫy hơn Thần tộc rất nhiều, nên nếu có truy tôn, thì phong hiệu của cường giả Yêu tộc nhất định lớn hơn Thần tộc.
Thánh chỉ này vừa ban ra, Thần tộc lập tức hồ nháo, nghe nói bọn họ trình không ít tấu sớ đến Linh Chiếu cung xin Nhiếp Minh Quyết nghĩ lại mức độ cao thấp của phong hiệu, nhưng là từ sau khi trở về viết Thánh chỉ đến nay hắn đều mọc rễ tại Vân Thâm Bất Tri Xứ, hoàn toàn không hay biết những tấu sớ kia sớm đã chất đống thành núi trước cửa cung.
Đàm Triết vì chuyện này mà nói vui, bảo rằng Chính Chương Thánh đế vì muốn phân tán bớt lực chú ý của Lục giới lên Thánh hậu của mình, đã tốn không ít công sức ra cùng lúc ba đạo Thánh chỉ làm người ta hoang mang tột cùng, nhất là người ở Thiên Đình chỉ tính riêng cái Thánh chỉ truy phong thôi là đã xoay sở không kịp, còn thời gian đâu mà nhìn ngó tới Huệ Nguyên Thánh hậu Lam Hi Thần nữa chứ?
Lam Hi Thần đương nhiên không rảnh bận tâm mấy chuyện đó, điều y lo lắng nhất bây giờ là càng gần đến ngày đại hôn, trong lòng đột nhiên cảm thấy kỳ quái cùng bất an.

Nhưng là chuyện gì, y không biết mà cũng không dám nói cho Nhiếp Minh Quyết tính, bởi vì sợ có điều chẳng lành, chỉ tự trấn an rằng do bản thân nhạy cảm suy nghĩ nhiều, mọi chuyện rồi đâu cũng vào đấy.
Quá nửa buổi trưa thì Bạch Hạc lão nhân theo lời Nhiếp Minh Quyết xuất hiện.

Mặc dù trước đây đã gặp qua một lần trong trận Huyết Sát Vực, thế nhưng Lam Hi Thần cảm thấy người này quả thực không thể không kính trọng.

Thứ nhất là bởi vì tuổi tác, thứ hai là vì tư lịch ông ta xuất hiện, thứ ba là vì trên người ông ta toát ra một cỗ cốt cách nghiêm nghị thoát tục, gần giống như là Nhiếp Minh Quyết.

Bởi vì Lam Hi Thần là người phàm đầu tiên cũng là thần tiên duy nhất mà Lục giới phải cử hành toàn bộ nghi thức cung nghênh đăng vị trong ngày đại hôn, một đường bước thẳng lên mây xanh chứ không cần phải trải qua những giai đoạn tu luyện khác nên đương nhiên không cần hướng tiên nhân, ma nhân hay yêu nhân ngang hàng với mình cấp ra một cái lễ chúc mừng – hồi đáp, càng không cần hướng các bậc Thánh Nhân như Tam Thanh, Nữ Oa mà lễ chào ra mắt.

Ngược lại y chỉ cần đợi trong ngày đại hôn, một là hoàn thành nghi thức giao bái, hai là ngồi bên cạnh Nhiếp Minh Quyết nhận sự triều bái của vạn vật chúng sinh, cuối cùng hướng Tử Tiêu cung của Hồng Quân Đạo tổ tối cao hành chút lễ là đủ.

Chỉ là trong suốt quãng đường đó đều có không ít tiên nhân xếp thành hàng đón rước, sau này còn có biết bao con mắt nhìn vào, nếu y cư xử không đúng cách liền dễ bị đem ra đàm tiếu.

Vậy là Dương Mi lão tổ lệnh cho Bạch Hạc lão nhân – người hầu cận của đạo hữu mình là Hồng Quân Đạo tổ – đến với chức vụ Thượng nghi viên sư, trong thời gian ngắn nhất trước lễ đại hôn, Bạch Hạc lão nhân có nhiệm vụ dạy dỗ những quy tắc ứng xử với thân phận từng người trong Lục giới cho Lam Hi Thần.

Dương Mi lão tổ nói rằng đáng lẽ ra Lam Hi Thần phải nhập Tử Tiêu cung học tập từ trước, nhưng vì Nhiếp Minh Quyết định ngôi vị cho y quá đột ngột nên chuyện học hành này được thực hiện tại tiên phủ.

Bạch Hạc lão nhân này đã lớn tuổi, có tư lịch thâm niên, được chư vị Thánh Nhân kính nể vì là người theo hầu Hồng Quân Đạo Tổ từ khi ngài đắc đạo, bởi vậy mà có rất nhiều kinh nghiệm, đồng nghĩa rằng ông cũng rất nghiêm khắc.

Sự nghiêm khắc so với thúc phụ Lam Khải Nhân còn vượt xa vời vời, Lam Hi Thần kể từ lúc bắt đầu cho đến mấy ngày sau, mỗi lần thấy xe kéo đưa người tới trước cổng Hàn thất là lại xanh cả mặt, cả buổi không dám ho he tiếng nào, mà làm sai lập tức bị nặng lời chỉnh đốn.
Lúc Nhiếp Minh Quyết từ Ma giới trở về, bài học đầu tiên của Lam Hi Thần cũng vừa vặn kết thúc.

Y từ đầu hơi có chút đứng ngồi không yên, vừa thấy hắn trở về lập tức đứng dậy toan chạy ào ra.
Bạch Hạc lão nhân bên cạnh ho khan một tiếng, Lam Hi Thần lập tức ngừng chân, nhớ lại tư thế ông ta dạy dỗ, liền đi đường thật cẩn thận, mỗi bước đếm khoảng cách vừa đủ, từng bước ngắn cung tay ra đón.
Trong đầu Nhiếp Minh Quyết đột nhiên hiện lên tia nghi hoặc.

Đối với hắn, dáng người Lam Hi Thần trước nay dù bước đi vội vàng vẫn rất phong nhã, nhưng bây giờ lại biến thành bước chân vụng về di chuyển, mi tâm không tự giác nhăn lại rồi đưa mắt nhìn lão đạo nhân râu tóc bạc phơ kia, tự hỏi lão già này là phụng mệnh tới dạy quy tắc hay là tới phá hoại hình tượng của người ta đây?
Lại nói, những nữ thần địa vị cao trong Lục giới phong thái cũng là như vậy, mà Lam Hi Thần và các nàng vốn dĩ hoàn toàn không giống nhau.
Nhiếp Minh Quyết không khỏi có phần bị đè nén, bước chân vội hơn đi lại đỡ lấy Lam Hi Thần, nói “Đi đường cho tốt, nhìn ngươi như vậy coi chừng đạp gấu áo mà trượt chân”.

Lam Hi Thần không khỏi liếc nhìn Bạch Hạc lão nhân một cái, biểu tình sợ hãi, lí nhí nói “Nhưng mà….”.
Y nếu quên mất mấy cái đó, quay đầu vị lão nhân kia còn không kể tội mình trước mặt Dương Mi lão tổ?
Nhiếp Minh Quyết có chút bực mình, quay đầu nói với Bạch Hạc lão nhân một bên “Chỉ là mấy cái quy tắc nhỏ, không cần quá mức nghiêm túc với hắn.

Huống hồ, những lúc chỉ có bản quân, mấy loại hành lễ đi đứng vẫn nên dẹp đi thôi”.
Bạch Hạc lão nhân không cho là đúng, thẳng thắn đáp lại “Lão thần biết Đế quân đối với lệnh chủ sủng ái có thừa, đương nhiên không muốn lệnh chủ câu nệ tiểu tiết.

Nhưng dù là đế quân cũng không được quên đặc thù thân phận.

Trước là quân thần, sau mới đến đạo lữ.

Lệnh chủ ngồi ở bên cạnh đế quân chính là cùng đứng đầu Càn Khôn, nếu ngay cả quy tắc hành xử đơn giản giữa quân thần còn không làm tốt, truyền lệnh xuống Lục giới còn có kẻ nào phục tùng?”.
Bởi vì ông ta là người của Tử Tiêu cung, lại còn do Dương Mi lão tổ cử đến, Nhiếp Minh Quyết không có cách nào bật lại, chỉ đành thở dài, nói “Bạch Hạc, đến đây là đủ rồi!”.
Bạch Hạc lão nhân càng nghiêm giọng “Lão thần phụng mệnh hành sự, đều là vì lợi ích cùng thể diện của đế quân.

Thánh hậu lệnh chủ xuất thân từ tộc nhân thấp nhất trong bảng phân tầng Thiên Huyền Địa Hoàng, chịu qua một chút giáo huấn để biết cách cư xử cũng là để giữ thể diện thật tốt cho cả hai người.

Nếu không việc đem hắn xuất hiện cùng đế quân, sẽ chỉ biến ngươi thành trò cười cho thế gian”.
Lam Hi Thần tủi thẹn rúc vào ngực Nhiếp Minh Quyết, còn hắn vừa giải quyết chuyện của Tống Lam trở về vốn đã khó chịu cực điểm, bây giờ nghe qua một tràng nhắc nhở như vậy càng thêm muốn phát tiết.

Hắn bất chấp áp lực cực lớn để dẫn được Lam Hi Thần quang minh chính đại bước vào Linh Chiếu cung, đương nhiên không muốn bất luận kẻ nào xem thường đạo lữ mình.

Không nói cái khác, mới có mấy ngày sau khi ban Thánh chỉ lập hậu, Dương Mi lão tổ liền chuyên môn phái người lại đây dạy dỗ Lam Hi Thần quy cách ứng xử.

Hành động này của Dương Mi lão tổ không thể nghi ngờ là tát lên mặt Nhiếp Minh Quyết một bạt tai, gián tiếp cảnh cáo hắn phải nhớ việc hắn làm thành hay bại đều bởi ông ở phía sau làm chủ, hắn đã cãi lời ông hoàn thành việc tu đạo để dấn thân vào duyên đạo thì tốt nhất phải biết tuân theo mọi dàn xếp do ông định ra.

Điều này làm Nhiếp Minh Quyết vừa khó xử vừa bất đắc dĩ, nhưng cuối cùng không thể không yên lặng nhẫn nhịn, nuốt giận thuận theo “Bản quân biết rồi! Ngươi trở về đi!”.
Bạch Hạc lão nhân khom người “Lão thần xin cáo lui”, sau đó rất nhanh đã biến mất.
Lam Hi Thần lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, mi mắt cong cong cười nói “Chuyện của Tống huynh có ổn không?”.
Nhiếp Minh Quyết buồn bực lắc đầu “Không ổn lắm! Máu của Tuệ Trang đã được điều hòa, nhưng vẫn chưa có chuyển biến tốt, còn Toàn Phong suýt là mất luôn nửa cái mạng, hiện giờ ta đã phân phó Vong Cơ đưa tới chỗ yên tĩnh trước rồi mới từ từ chữa trị sau”.

Dừng một chút mới nhìn y thật sâu, thở dài “Có điều, ngươi bây giờ mới khiến ta lo lắng”.
Lam Hi Thần thu về ý cười, thấp giọng nói “Nhưng nếu ta học không tốt, ra cửa sẽ bị người ta chê cười”.
Trong quá trình dạy, Bạch Hạc lão nhân có nói nếu y không học tốt quy cách, gặp người trong Lục giới mà nhất là Thiên Đình sẽ mất mặt, lại nói thêm nếu việc đó đến tai Dương Mi lão tổ, ông ta tuyệt đối sẽ cấm cửa không cho y xuất hiện trong bất kỳ yến hội nào mà Nhiếp Minh Quyết tham dự.

Lam Hi Thần đương nhiên cũng có lòng tự trọng.
Nhiếp Minh Quyết ngồi xuống giường, đưa tay xoa trán, cất giọng mệt mỏi “Vậy ngươi chịu khó một chút, Lam gia mấy ngàn quy tắc còn học được, mấy cái rườm rà như chào hỏi này ta tin không thành vấn đề, cũng miễn cho lão tiền bối kia đánh tiếng cằn nhằn”.
Không học cũng thế, học giỏi cũng được, ít nhất không cần rắc rối như hiện giờ.
Lam Hi Thần minh bạch.


Y hiểu từ khi bản thân được công khai làm đạo lữ của Nhiếp Minh Quyết, tuy hắn mang đến cho y ngọt ngào cùng phong quang cũng không thể triệt tiêu sự dò xét mang đến áp lực ở khắp nơi.

Y không phải là không thấy bất tiện, nhưng lại không thể làm khác ngoài việc ngoan ngoãn nghe lời hậu thuẫn phía sau bọn họ là Dương Mi lão tổ.
Trong lòng Nhiếp Minh Quyết cũng rõ ràng, Lam Hi Thần tuy rằng từ nhỏ lớn lên trong bình mật nhưng trên quy củ lễ nghi quả thật không có chỗ nào để chê.

Có điều tầm nhìn của y quá mức đơn giản, không thể so với những nữ thần đã được dạy dỗ theo cách thức bất phàm kia, bởi vậy một khi đã ngồi lên hậu vị khó tránh khỏi lòng người bất mãn thị phi.

Nếu vậy, thì cứ học thật tốt, chờ y lĩnh ngộ đôi chút bản lĩnh, ít nhất có vài người sẽ không thể bắt bẻ ở phương diện này.
Trong bất tri bất giác, Nhiếp Minh Quyết nhận ra mình đối với thái độ của người trong Lục giới đối đãi với Lam Hi Thần thậm chí còn mẫn cảm hơn cả bản thân y.
“Doãn lang, ngươi có ổn không vậy?”.
Thấy Nhiếp Minh Quyết sắc mặt dần kém, Lam Hi Thần từ sửng sốt đến bất an, ngồi xuống bên giường tỉ mỉ quan sát hắn.
Nhiếp Minh Quyết nằm xuống giường, nhìn y xả ra một nụ cười “Ta muốn ngủ một chút.

Ngươi nếu có ra ngoài nhớ đóng cửa, đừng để người khác vào làm phiền”.
Nhìn bóng lưng hắn ở trên giường đối với mình quay lại, Lam Hi Thần ngơ ngẩn phun ra một chữ “A!”.
Mà một tiếng này, đối phương hiển nhiên có nghe được cũng không đáp lại, mà trả lời y chỉ có tiếng rèm châu đong đưa bên ô cửa sổ.
Ngày hôm sau, Nhiếp Minh Quyết tinh thần vẫn như cũ không tốt lắm, khóe miệng bỏng rộp thượng hỏa, bữa sáng dùng không nhiều đã đứng dậy tới chỗ của Tống Lam rồi quay về Bất Tịnh Thế xem xét tình hình một chút.

Lam Hi Thần lại đau lòng lại lo lắng, nghĩ nghĩ một hồi trực tiếp đi tìm Lam Vĩnh Thuận xin hắn một ít thuốc bổ, dù sao biểu ca này cũng là một y sư, bản lĩnh có thể không so được với Hoa Đà tiên y cùng Đông Phương Trường Nguyệt nhưng vẫn thừa sức giành lại mạng người từ tay Diêm Vương, xin ở hắn vài cân thuốc bổ về nấu cho Nhiếp Minh Quyết nhất định không có vấn đề.
Ngoài ý muốn, Lam Vĩnh Thuận hôm nay có việc xuống núi, Lam Hi Thần hết cách đành chờ hắn quay về.

Trong thời gian đó vẫn phải tiếp tục trải qua những bài học khắc kỷ từ Bạch Hạc lão nhân.
Cuối buổi học, Bạch Hạc lão nhân ngỏ ý nhắc nhở Lam Hi Thần ngoài việc ghi nhớ những gì ông ta dạy ra, còn phải hết mực quan tâm tới Thụy Mẫn công chúa Hãn Lương Ngọc.

Bởi vì nàng là dưỡng nữ của Nhiếp Minh Quyết, vốn không có quan hệ huyết thống với hắn nên y cũng không liên quan, có điều trong bản Thánh chỉ thứ hai đã nói là giao cho y nuôi dưỡng, phải làm sao cho người khác nhìn vào liền không thể mở miệng gây thị phi, đây cũng là một vấn đề quan trọng.

Thế nhưng Lam Hi Thần lại hiểu nhầm ý của ông ta là sợ y nuôi tiểu nha đầu không đủ béo tốt, đang muốn cho người gọi Hãn Lương Ngọc tới đệ trình thì một môn sinh hối hả chạy vào, nói “Tông chủ, không hay rồi! Thụy Mẫn công chúa đột nhiên bị nôn mửa, còn nôn ra một chút máu!”.
Lập tức, sự hiện diện của Bạch Hạc lão nhân liền bị Lam Hi Thần ném lên chín tầng mây xanh, y không kịp cáo từ ông ta đã vội chạy ngay ra sau núi.

Quả nhiên Hãn Lương Ngọc đang nằm trên đất, xung quanh là một bãi dịch thức ăn nhờn nhợn, loang lổ vài đốm máu nhỏ, mà sắc mặt của tiểu nha đầu bấy giờ đã xanh mét như chiếc lá non, miệng còn lầm bầm gì đó.
Lam Hi Thần lao tới đỡ lấy nữ hài trên tay mình, vỗ mặt gọi nàng mấy tiếng đều không thấy trả lời, lập tức nhìn mấy môn sinh đi tuần tra xung quanh, ngữ khí trở nên nghiêm khắc “Lương Ngọc đang yên đang lành, sao đột nhiên bị nôn mửa chứ? Các ngươi coi chừng nàng cái kiểu gì vậy?”.
Đám môn sinh vội quỳ xuống, rối rít nói “Tông chủ, chúng ta không biết! Chỉ là…..đúng lúc Kỳ Úc quân cùng Quy Chính quân đem thức ăn đến cho tiểu điện hạ thì….”.
Lam Hi Thần nghe xong liền giật mình “Tư Truy cùng Cảnh Nghi?”.

Mắt thấy Hãn Lương Ngọc nôn thêm vài hơi nữa, y rối đến cực điểm, y không phải y sư nhưng nhớ tới Bạch Hạc lão nhân còn chưa có rời đi, một mặt bế Hãn Lương Ngọc quay về Hàn thất, một mặt phân phó môn sinh “Đi gọi Quy Chính quân với Kỳ Úc quân tới Hàn thất gặp ta”.
Lúc trở về Hàn thất, Bạch Hạc lão nhân sau khi bắt mạch xong thì thoáng qua một tia lo lắng “Lệnh chủ, tiểu trường* của tiểu điện hạ đang bị rối loạn”.
*ruột non, nơi tiêu hóa thức ăn.
Lam Hi Thần nóng ruột “Tiểu trường rối loạn? Sao có thể rối loạn? Ngày thường ta đều cho Lương Ngọc ăn uống đều đặn không nhiều cũng không ít, sao có thể bị rối loạn được chứ?”.
Bạch Hạc lão nhân dửng dưng nói “Lệnh chủ quên mất bài học lão thần vừa dạy, dù là tình huống cấp bách cũng không được sai lệch trong xưng hô.

Ngươi phải thay “ta” thành “bản cung” mới hợp lẽ”.
Lam Hi Thần nào còn tâm trí nghe ông ta nhắc này nhắc nọ, vừa lấy khăn lụa lau mồ hôi trên trán nữ hài vừa cuống quít giục “Bạch Hạc, ngươi làm ơn xem xem có cách nào chữa trị không?”.
Bạch Hạc lão nhân vẫn dửng dưng “Xin thứ lỗi cho lão thần không phải y sư, chỉ có thể dùng phép nhìn ra vấn đề, không có khả năng chữa trị.

Cần phải tìm y sư đến, nhưng tiểu điện hạ không phải người phàm, mấy y sư tầm thường e rằng không thể dùng thảo dược thông thường để chữa trị.

Họa may phải đưa đến chỗ của Hoa Đà tiên sư, hoặc là nhờ Tuệ Trang trưởng công chúa của Ma tộc mới được.


Nhưng nếu đưa tới chỗ của Hoa Đà tiên sư, chỉ sợ đánh chuông cho Thiên Đình biết lệnh chủ chăm sóc Thụy Mẫn công chúa không chu đáo.

Vậy chỉ có thể nhờ tới Tuệ Trang trưởng công chúa”.
Lam Hi Thần quả thực muốn khóc “Ngươi có điều không biết, cách đây không lâu nàng ta gặp phải chuyện không tốt, bây giờ đến bản thân còn không tự cứu được, làm sao chữa cho Lương Ngọc đây? Nhưng ta thực sự không thể hiểu được, còn chưa đến bữa ăn, Lương Ngọc cũng không phải là ăn trúng món ăn không thích hợp, làm sao lại bị rối loạn tiểu trường cơ chứ?”.
Bạch Hạc lão nhân vuốt râu “Có khả năng tiểu điện hạ ăn phải thứ gì đó vừa miệng liền phát sinh ý thích, nhất thời ăn mỗi lúc một nhiều cũng không muốn dừng lại, mới có thể khiến bụng dạ đột nhiên rối loạn”.
Lam Hi Thần nhìn nữ hài mê man trên giường, đau lòng không thôi, cắn cắn móng tay “Cũng phải! Lương Ngọc dù sao cũng là trẻ con, tham ăn một chút cũng không tránh được.

Nhưng mà nàng đã ăn cái gì chứ? Thức ăn trong tiên phủ của ta đều là món thanh đạm, làm gì có món ngọt cho trẻ con ăn vào là vừa miệng ngay?”.
Bạch Hạc lão nhân vuốt râu “Trong nhà nếu không sẵn có, thì là do có người mua từ bên ngoài đem đến”.
Lúc này Lam Cảnh Nghi cùng Lam Tư Truy đã đến, Lam Hi Thần nhìn hai người một lượt, nghiêm trọng hỏi “Hai người các ngươi từ sáng đến giờ có gặp qua Lương Ngọc hay không?”.
Lam Cảnh Nghi cùng Lam Tư Truy len lén nhìn nhau, đồng thanh đáp “Dạ có”.
Lam Hi Thần càng thêm nóng ruột “Vậy các ngươi có đem món gì tới cho con bé, để nó ăn một mạch không ngừng nghỉ?”.
Lam Tư Truy nhìn qua người bên cạnh, Lam Hi Thần liền gọi “Tư Truy!”.
Cậu ta có chút hốt hoảng, thanh âm cũng nhỏ đi “Dạ có, là bánh bột lê hấp táo đỏ.

Thụy Mẫn công chúa đã ăn…..ăn….mười mấy dĩa bánh….”.
Lam Hi Thần thở ra một hơi khó chịu, nghiêm giọng “Là chủ ý của ai?”.
Tuy rằng hỏi, nhưng tầm mắt của y vô thức lại dừng trên một người.
Lam Tư Truy cắn môi, một lúc lâu sau, Lam Cảnh Nghi mở miệng thừa nhận “Đại biểu cữu, là chủ ý của ta”.
Lam Hi Thần cố hết sức đè nén tức giận, hạ giọng quở trách “A Huy, ngươi có biết Lương Ngọc chỉ là một đứa bé, ngay cả ăn uống ta cũng không dám cho nàng ăn quá nhiều, thế mà ngươi lại tùy tiện xem như không để con bé ăn liền mười mấy dĩa bánh, làm tiểu trường của con bé bị rối loạn bây giờ không biết làm sao chữa trị.

Nàng xảy ra chuyện, ngươi lại có liên can, hai ngươi bảo ta phải làm thế nào đây?”.
Lam Cảnh Nghi cúi gằm mặt, hai bờ môi mím chặt với nhau tỏ ý không phục.
Lam Hi Thần nhìn thấy mà sắc mặt lập tức khó coi tới cực điểm, một hơi suýt nữa không lên được, thở dốc liên tục, nói “A Huy, ngươi lần này quá đáng lắm rồi!”.
Trước đó thông qua cuộc nói chuyện giữa hai thiếu niên, y cho rằng trong lòng chất tử luôn lo lắng có thêm Hãn Lương Ngọc thì địa vị của mình sẽ bị lung lay, giờ phút này không khỏi bị lửa giận làm ảnh hưởng ý nghĩ, nói “Trước kia ta đã bảo với ngươi, Lương Ngọc cùng ngươi đều là đứa nhỏ lớn lên bên người ta, ta nhất định sẽ không thiên vị ai.

A Huy, hôm nay ngươi làm vậy là cố ý phải không?”.
Lam Tư Truy thấy người bên cạnh cúi đầu không nói, nhịn không được buộc miệng lên tiếng “Dưỡng bá, thật ra…..”.
Lam Hi Thần nhìm cậu ta một cái “Ta đang hỏi chuyện A Huy, ngươi đừng xen vào làm gì!”.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi xuất hiện trong Vân Thâm Bất Tri Xứ, Lam Hi Thần dùng thái độ không dịu dàng ấm áp nói chuyện, Lam Tư Truy hơi tái mặt, rụt cổ không dám nhiều lời nữa.
Lam Cảnh Nghi đến cuối cùng mới chịu lên tiếng, ngữ khí run run đầy bất mãn “Không phải chỉ là nôn vài bãi thôi sao? Đường ruột không tốt liền có thể đi tìm y sư, nàng cũng không phải người phàm, vì sao đại biểu cửu quở trách ta như thể ta vừa khiến nàng chết đến nơi vậy?”.
Lam Hi Thần sững sờ đến hai mắt trợn lớn.

Lam Tư Truy mồ hôi lạnh đầy đầu, kéo tay áo khẽ gọi “Cảnh Nghi, đừng nói nữa, mau xin lỗi dưỡng bá đi!”.
Lam Cảnh Nghi gạt phắt “Ta không sai thì có gì phải xin lỗi? Tất cả đều tại con nha đầu này ham ăn hốt uống.

Chẳng lẽ mai sau hễ nàng có chuyện đều là lỗi ở ta hết?”.
Hãn Lương Ngọc khẽ cựa mình kêu than, Bạch Hạc lão nhân thấy vậy liền nói “Lệnh chủ, trước mắt ở nơi này có y sư nào tài giỏi thì hãy gọi đến chữa cho tiểu điện hạ, đợi đế quân trở về rồi hãy tính tiếp.

Lão phu còn có việc, xin cáo lui!”.
Lam Hi Thần không quan tâm ông ta vừa nói xong đã biến mất, với tay lấy tấm áo choàng thường ngày của Hãn Lương Ngọc bọc lên người nữ hài, mục đích là để che đi hai cái tai sói, sau đó bế nàng trên tay, nhìn Lam Cảnh Nghi, nói “Tốt lắm, Lương Ngọc hiện giờ xảy ra chuyện rồi, có truy cứu nữa cũng vô ích.

A Huy, trước khi mọi chuyện càng xấu hơn, ngươi từ ngày mai liền ở trong phòng bế quan nghiền ngẫm.

Chừng nào hiểu rõ bản thân sai ở đâu thì đến gặp ta”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.