Ma Đạo Tình Kiếp P2

Chương 84: Nổi Sóng Cửu


Bạn đang đọc Ma Đạo Tình Kiếp P2 – Chương 84: Nổi Sóng Cửu


Lam Hi Thần vừa nghe xong thì giống như ngũ lôi oanh đỉnh, lập tức thẳng người nhìn lên, nói “Vãn bối không dám làm phiền đến tiền bối, tiền bối ở phía sau giúp Doãn….!à, giúp đế quân nắm thế cục đã vát vả lắm rồi, sao có thể mệt nhọc chăm sóc thêm một đứa trẻ được chứ? Vãn bối xin tiền bối thu hồi mệnh lệnh”.
Dương Mi lão tổ điềm nhiên nói “Bản tổ suốt ngày ngồi trong bí động cũng chỉ có nhàn rỗi mà thôi, giúp hai ngươi nuôi dưỡng một đứa nhỏ, tiện tay phụ một chút cũng không được sao? Hay là ngươi cảm thấy bản tổ lo cho tiểu nha đầu Thụy Mẫn không tốt?”.
Lam Hi Thần bối rối “Vãn bối không dám, tiền bối nói như vậy sẽ làm tổn thọ của vãn bối mất”.
Dương Mi lão tổ tiếp tục nói “Bản tổ xem Ngôn Huyền giống dưỡng tử, vậy thì đối với Thụy Mẫn chính là người làm dưỡng tổ phụ, chăm sóc dưỡng tôn nữ của mình cũng không có gì phải mệt nhọc.

Bằng không suốt ngày ngoại trừ suy ngẫm Thiên Đạo, lâu lâu mới để mắt xem Ngôn Huyền làm cộng chủ thế nào thì cũng không có chuyện gì để làm.

Tiểu nha đầu Thụy Mẫn kia nghe nói là một đứa trẻ hiếu động lại hiểu chuyện, có nàng bên cạnh chạy tới chạy lui hồ nháo, bản tổ cũng đỡ cô quạnh một chút”.
Lam Hi Thần gắng sức lay chuyển “Nhưng mà Lương Ngọc trước giờ đều dựa dẫm vào vãn bối, nàng không thể rời xa vãn bối được…”.
Dương Mi lão tổ ngắt lời y “Bản tổ sẽ sai tâm phúc là Mộc tinh đem Thụy Mẫn công chúa đến Tuân Tư động một thời gian, tuỳ thời ngươi đều có thể đến thăm, nàng trên thực tế vẫn là chỗ dựa của ngươi.

Chuyện này nếu không muốn bé xé ra to, ngươi tốt hơn hết đừng nên tìm tới Ngôn Huyền thuyết phục bản tổ.

Cứ như vậy đi! Mộc tinh, lát nữa ngươi hãy đi cùng Huệ Nguyên Thánh hậu đến Nhân giới một chuyến”.
Lam Hi Thần biết chuyện không thể xoay chuyển được nữa, chỉ có thể nuốt nghẹn vào trong, nói “Vãn bối tuân mệnh”.
Rất nhanh Mộc tinh cùng Bạch Hạc lão nhân và Lam Hi Thần trở lại Vân Thâm Bất Tri Xứ.

Nghe tin mình phải rời đi mà chỉ có một mình, Hãn Lương Ngọc ban đầu trợn lớn hai mắt, sau đó giậm chân kêu “Nếu không có sư phụ, ta liền không đi đâu hết!”.

Nói xong liền chạy về phía kẹt tủ, khoanh tay ôm gối ngồi ạch xuống, bộ dáng hết sức kiên định mà cũng xen lẫn chút sợ hãi trốn tránh.
Lam Hi Thần không còn cách nào khác đành phải đi tới, vừa chậm rãi kéo nàng ra khỏi góc nhỏ vừa mềm giọng dỗ dành “Lương Ngọc ngoan, sư phụ hiện tại không tiện chăm sóc ngươi.

Ngươi đến ở với Dương Mi lão tổ ít lâu, đợi khi nào ta thu xếp mọi việc ổn thỏa sẽ tới đón ngươi về.

Có được không?”.
Hãn Lương Ngọc nhìn vẻ mặt khó xử của y cùng sự thương hại của Bạch Hạc lão nhân, lại nhìn thấy Mộc tinh vô vàn khó chịu, tủi thân nói “Nhưng nếu đến đó mà không có sư phụ, ai sẽ dỗ ta ngủ? Ai sẽ bế ta đi chơi? Ai sẽ đúc cơm cho ta ăn? Ở đó liệu có thỏ trắng cùng lừa nhỏ vui đùa với ta không?”.
Mộc tinh hơi cao giọng nhắc nhở “Tiểu điện hạ vẫn là không nên kéo dài thời gian với lão tổ đại nhân.

Ngươi đến đó sẽ phải học rất nhiều thứ, đừng nghĩ tới chuyện vui đùa vô nghĩa”.
Hãn Lương Ngọc xụ mặt “Thế thì ta càng không muốn đi”.
Nàng không rõ vì sao đột nhiên phải ly khai Lam Hi Thần, càng không rõ vì sao bản thân phải tới chỗ một lão đầu già cỗi ở, trong khi chưa có nghe qua lời nói nào của Nhiếp Minh Quyết.

Thần sắc của Mộc tinh càng lúc càng đanh lại, làm cho nữ hài có cảm giác như đã xảy ra chuyện lớn gì đó mà nàng không lý giải được.
Mộc tinh không có kiên nhẫn nghe đứa trẻ này phân bua nữa, hướng Lam Hi Thần nói “Thánh hậu lệnh chủ, ngươi nghĩ mình có nên thuyết phục tiểu điện hạ mau chóng đi theo lão thần không?”.
Lam Hi Thần nhìn đôi mắt hồng hồng long lanh trước mặt, có chút không kìm lòng được vươn tay ôm nữ hài vào lòng, dịu dàng nói “Lương Ngọc có phải là đứa trẻ ngoan và hiểu chuyện không?”.
Hãn Lương Ngọc vội vàng đáp “Phải ạ!”.
Lam Hi Thần run giọng “Nếu vậy thì phải biết nghe lời.


Dương Mi lão tổ vai vế là dưỡng phụ của đế quân, muốn ngươi tới đó là để dạy ngươi nhiều điều tốt hơn.”.
Hãn Lương Ngọc vòng tay ôm cổ y, gục mặt lên vai y, hàm hồ nói “Nhưng sư phụ dạy ta, dưỡng phụ cũng dạy ta, không phải chì cần hai người là đủ rồi sao?”.
Lam Hi Thần bất đắc dĩ phải lừa gạt nàng “Hai chúng ta không thể so với Dương Mi lão tổ được”.
Hãn Lương Ngọc nhịn không được, thút thít hỏi “Vậy mất bao lâu sư phụ mới đến đón ta?”.
Lam Hi Thần nuốt nghẹn một cái, chính y cũng không biết khi nào bản thân trong mắt Dương Mi lão tổ mới được coi là “biết cách sắp xếp trong ngoài”.

Hít một hơi sâu, y hàm hồ nói “Ta sẽ cố gắng, trong thời gian ngắn nhất liền tới đón ngươi”.
Hãn Lương Ngọc ậm ờ mấy tiếng, thật lâu sau mới gật đầu nói “Ta hiểu rồi, sư phụ.

Nhưng mà, ngươi phải mau thật mau đến đón ta a!”.
Lam Hi gượng cười “Ừ”.
Hãn Lương Ngọc lại nói “Lúc đó ngươi nhớ đem theo một xiên hồ lô nữa nhé!”.
Lam Hi Thần nói “Ta đáp ứng”.
Hãn Lương Ngọc nói “Và còn….ta khi đó muốn được gọi ngươi là dưỡng mẫu”.
Lam Hi Thần suýt nấc lên “Đều được”.
Qua một hồi gấp rút, y trùm lên cho nàng một tấm áo choàng, dặn dò nàng ít câu rồi cắn môi nhìn Mộc tinh dẫn theo nàng ra cửa.

Trước khi hai người chuẩn bị đằng vân rời đi, mũ trùm của áo choàng bị gió thổi lệch xuống, hai cái tai sói của Hãn Lương Ngọc là chỗ yếu điểm và nhạy cảm nhất, bị gió cuối thu thổi qua lành lạnh liền ngọ nguậy co rút khiến tiểu nha đầu rất đau, nàng lại ít khi đằng vân, nếu như phải dùng cả hai tay giữ mũ trùm mà không nắm lấy tay hay góc áo của Mộc tinh, khả năng cao giữa đường sẽ bị rơi xuống đất.

Lam Hi Thần nhịn không được suy nghĩ này, lập tức chạy vội tới túm lấy mũ trùm kéo lên ngay ngắn, nóng ruột nói với Mộc tinh “Trời đang lạnh, phiền ngươi đằng vân chậm thôi, nếu không thì hãy giữ mũ trùm giúp Lương Ngọc, kẻo nàng bị đau tai”.
Mộc tinh thốt nhiên cảm thấy có chút phiền phức, miễn cưỡng nói “Lão thần tuổi cao sức yếu, đương nhiên sẽ không dùng tốc độ như Cân Đẩu Vân của Tề Thiên Đại Thánh mà đi.

Lệnh chủ cứ yên tâm”.
Lam Hi Thần không cho là đúng “Nhưng nàng vừa mới bước lên đã bị gió tốc khiến mũ rơi xuống”.
Mộc tinh nhíu mày “Chỉ một chút thôi, đường từ đây tới đảo Bồng Lai có bao xa chứ?”.
Lam Hi Thần luống cuống “Mộc tinh đại tiên à, Lương Ngọc vẫn còn nhỏ, nàng lại vừa mới khỏi bệnh, trong người hãy còn yếu…..”.
Mộc tinh không vui, sẵn giọng “Lão thần biết tiểu điện hạ tuổi nhỏ sức yếu.

Nay nàng phúc khí lớn mới được chủ tử của lão thần chiếu cố, lệnh chủ cũng chỉ là nhận lệnh nuôi dạy nàng, nhưng trước mặt chủ tử đến “nuôi” còn không xong nói chi đến “dạy”, thế nên giờ phút này phải cảm kích Dương Mi lão tổ giúp ngươi một tay mới đúng.

Sao lại lo được lo mất thế kia?”.
Bạch Hạc lão nhân thấy Lam Hi Thần vừa rối vừa không dám phản bác lại lời lẽ sắc bén kia, nhịn không được lãnh đạm nói “Mộc tinh, Thụy Mẫn công chúa được Dương Mi lão tổ chiếu cố, đương nhiên Thánh hậu sẽ đỡ một chút sức lực mà cảm tạ.

Nhưng dù sao trước đó cũng thân cận một thời gian dài, dặn dò ngươi vài câu đi đường phải bảo hộ nàng là chuyện bình thường”.
Địa vị của Bạch Hạc lão nhân so với Mộc tinh còn lớn hơn gấp bội, ông đã mở miệng nói như thế, lão Mộc tinh cũng không dám bất kính nữa, cảm thấy ở lâu không tiện nên đánh lảng “Dương Mi lão tổ còn đang đợi, lão thần không dám chậm trễ, xin cáo lui”.
Nói rồi “viu” một tiếng nhẹ như tên bắn, hai bóng người trong chớp mắt đã ẩn sau màn mây trắng.
Lam Hi Thần vô thức tiến lên vài bước, bị Bạch Hạc lão nhân cản lại “Lệnh chủ, ngươi không đủ sức đấu với Dương Mi lão tổ đâu”.
Y cẩn thận lau khóe mắt, thấp giọng đáp “Ta biết chứ! Ai bảo trong thế gian này còn có người lợi hại hơn cả đế quân.


Nhưng ta chỉ sợ Lương Ngọc một mình đến đó, nàng sẽ chịu ủy khuất không ít”.
Bạch Hạc lão nhân thấy y thương tâm, cũng không sắt đá đến mức lúc này đi bắt lỗi xưng hô, chỉ khuyên rằng “Từ lúc lão thần theo hầu Hồng Quân Đạo tổ mà quan sát đến nay, có thể thấy Dương Mi lão tổ là người có dục niệm khống chế rất cao, cho nên dù đã giao lại bàn cờ Âm Dương Mệnh Cách cho đế quân cùng lui thân hưởng nhàn, nhưng vẫn luôn ở phía sau thao túng quyền lực.

Hiện tại ra chủ ý ly khai Thụy Mẫn công chúa với đế quân cùng lệnh chủ, mục đích chỉ có thể là ngăn cấm đế quân ỷ vào thế lực bên dưới mà hành sự vượt ngoài tầm kiểm soát của ông ấy.

Nhưng lệnh chủ yên tâm, đế quân có bản thể là hồn phách của hai vị cường giả mạnh nhất Hỗn Độn, lão thần tin dù Dương Mi lão tổ có ghê gớm đến đâu cũng khó mà vạn năm đắc thủ.

Lệnh chủ bây giờ tốt hơn hết là hãy nén đau lòng, tạm thời thuận theo chủ ý kia mà chờ thời cơ tốt đoạt lại tiểu điện hạ”.
Lam Hi Thần hít một hơi thật sâu, thanh âm vững vàng nói “Trước mắt chỉ có thể như vậy”.

Nói đến đây y lại có chút giật mình.

Không nghĩ tới Bạch Hạc lão nhân bình thường nghiêm lãnh khắc kỷ thế mà lại rất chân thành, y không khỏi có hơi xúc động, khách khí nói “Đa tạ đại tiên chỉ điểm”.
Bạch Hạc lão nhân thần sắc không đổi, nói “Lệnh chủ không cần cảm tạ, lão thần cũng nhận không nổi.

Chẳng qua, lão thần theo hầu chủ tử Hồng Quân, mà Chính Chương Thánh đế lại là hậu nhân của chủ tử, vậy nên hắn cũng là chủ tử của lão thần, đứng về phía đế quân là chuyện nên làm.

Có điều, hiện tại uy quyền của Dương Mi lão tổ rất lớn, đế quân còn chưa làm chủ đại cuộc được, lão thần vẫn phải tuân theo chỉ thị của Dương Mi lão tổ.

Nếu vì thế mà đắc tội, đơn cử như thông báo tình hình học tập của lệnh chủ và chuyện Thụy Mẫn công chúa vừa qua đã gây phật ý, cũng mong lệnh chủ hiểu cho”.
Lam Hi Thần cười khổ một tiếng “Nếu ngươi có thể tận tụy vì đế quân là may mắn của ta rồi, sao ta có thể trách tội ngươi? Nhưng…..!nói sao thì nói, ta vẫn không thể yên tâm Lương Ngọc.

Có thể…..!có thể phiền ngươi mỗi lần đến thông báo tình hình học tập của ta liền thay ta để mắt đến nàng một chút”.
Bạch Hạc lão nhân nhàn nhạt nói “Không thành vấn đề.

Chỉ là lệnh chủ, ngươi đừng đau lòng quá.

Dương Mi lão tổ nói chỉ ở một thời gian ngắn, không có nghĩa là ông ấy sẽ không trả lại tiểu điện hạ”.
Lam Hi Thần thở dài “Ta cũng chỉ mong thế thôi”.
Sau khi cáo biệt với lão thần tiên tốt bụng, Lam Hi Thần rảnh rỗi không có gì để làm, chợt nhớ ra chuyện của Lam Cảnh Nghi đêm qua, thế là vội vã tới Cung Công phòng lấy một ít dụng cụ cùng vải vóc nẹp giấy rồi mới trở lại Hàn thất.
Hôm nay có quá nhiều chuyện bất ngờ.

Tỷ như mới sáng sớm Lam Hi Thần bị gọi đến trước mặt Dương Mi lão tổ giáo huấn.

Tỷ như chỉ mới hôm qua, y còn bế Hãn Lương Ngọc ở trong lòng chăm bẵm, vậy mà hôm nay đã đột ngột ly khai.


Tỷ như hôm nay môn sinh đột nhiên đem đổi loại huân hương y thường dùng thành loại hương mới gọi là An Tức hương, nói là huân hương trong Cung Công phòng đã hết nhưng chưa kịp mua, đành phải dùng thức hương chuyên đốt trong yến tiệc này tạm trước.
Không mất bao lâu sau, Lam Vĩnh Thuận vui vẻ bước vào, trên tay còn ôm theo một chậu hoa, những đóa hoa trong chậu mọc tụm lại như quả hồng tú cầu, cánh hoa như hình ngôi sao, đan xen giữa hai màu trắng và lục, nhìn qua cực kỳ thanh nhã đẹp mắt.
Lam Hi Thần buông việc đang làm mà đứng dậy, bước về phía hắn, hơi bất ngờ gọi “Biểu ca?”.
Lam Vĩnh Thuận hơi hơi gật đầu, bước chân sau khi thu hẹp khoảng cách vừa phải giữa hai người liền vui vẻ nói “Hôm nay thời tiết tốt, ta đến thăm ngươi, thuận tiện tặng cái này cho ngươi trưng ở trong phòng”.
Lam Hi Thần nhìn chậu hoa, mỉm cười, khen “Hoa này nhìn tới rất vừa mắt a!”.
Lam Vĩnh Thuận cũng cười “Đây là Mộng Lệ hoa, trong dân gian quý hiếm lắm đấy!”.
Lam Hi Thần bối rối “Quý hiếm như thế, biểu ca tặng sao ta dám nhận?”.
Lam Vĩnh Thuận lắc đầu “Đừng khách sáo! Chúng ta là huynh đệ một nhà, những thứ quý hiếm ta đi ở bên ngoài nhìn đã quen mắt, lại nghĩ ngươi nhất định có những thứ chưa từng thấy qua, liền đặc biệt đem đến cho ngươi đây.

Nói ngươi nghe, hoa này không chỉ đẹp mà còn rất thơm, ban đêm còn phát sáng, nếu như dùng nó để nuôi đom đóm thì hữu dụng không gì bằng”.
Lam Hi Thần tròn mắt “Thật vậy sao?”.

Y kề mũi ngửi thử, không kìm được thốt lên “Đúng là rất thơm”.

Vậy là nhịn không đươhc ngửi liền mấy hơi nữa.
Lam Vĩnh Thuận tủm tỉm cười, ngó quanh phòng một lúc liêd đi tới bên chiếc bàn cạnh cửa sổ, nơi có ánh nắng chiếu thẳng vào, sau khi đặt chậu hoa xuống liền hỏi “Ta bày trí ở đây, ngươi xem thử có được không?”.
Lam Hi Thần không am hiểu nghệ thuật phối cảnh, cho nên tiện miệng nói “Đương nhiên là đẹp, biểu ca thực có mắt nhìn.

Dù sao cũng cảm tạ ngươi”.
Lam Vĩnh Thuận giả vờ hờn trách “Coi kìa, hở một tí là xin lỗi với đa tạ, ngươi cứ làm như ta với ngươi là người ngoài không bằng”.

Thấy y bối rối, hắn lại cười “Ta nói đùa đấy mà!”.

Tầm mắt hắn chuyển sang những thứ vương vãi trên chiếc bàn giữa phòng “Đại biểu đệ, ngươi đây là…..”.
Lam Hi Thần theo tầm mắt hắn nhìn lại, có chút xấu hổ “Biểu ca đừng nghĩ ta muốn học theo mấy tiểu thư khuê các làm nữ công gia chánh.

Chẳng qua là giày của A Huy chật rồi, ta đang làm cho nó một đôi mới”.
Lam Vĩnh Thuận có hơi kinh ngạc “A Huy?”.

Như nhận thức cái gì đó, liền nói “Đại biểu đệ, xem ra ngươi với đứa cháu này quan hệ càng lúc càng thân thiết nha, đâu có bất hòa giống như lời xì xầm ta nghe được từ miệng đám hạ nhân sáng nay”.
Lam Hi Thần mời hắn ngồi xuống uống trà, tròn mắt hỏi “Biểu ca nói vậy là sao? Vân Thâm Bất Tri Xứ còn có người không tuân theo quy tắc dám bàn chuyện thị phi sao? Bọn họ không sợ Vong Cơ biết được sẽ phạt rất nặng đi?”.
Lam Vĩnh Thuận nói với vẻ hiển nhiên “Hạ nhân mà, dù là trong tiên phủ đâu đâu cũng là quy tắc như nhà chúng ta, cũng không trách được vài cái miệng nói nhiều một chút”.

Hắn xoay xoay chén trà, cẩn trọng hỏi “Nhưng mà đại biểu đệ, ngươi và Cảnh Nghi hôm qua không có chuyện gì đó chứ?”.
Lam Hi Thần cầm chiếc giày đang may dở lên tiếp tục đi mũi kim, ngập ngừng đáp “Thật ra là, cũng có chuyện thật”.
Lam Vĩnh Thuận chép miệng “Đứa nhỏ này cũng thật là, nói bao nhiêu lầm rồi mà vẫn cứ cứng đầu như thế.

Hôm qua ta xuống núi nên mới không kịp thời giúp ngươi, mà thời điểm ngươi đến trước của Hòa Khí Đường rồi lại chạy đi mất, ta thật ra nhìn thấy ngươi bế Thụy Mẫn công chúa với bộ dáng hớt hả liền đoán nhất định xảy ra chuyện, nhưng vì ngươi chạy đi nên ta cũng không tiện ra mặt.

May mà đám môn sinh ở Hòa Khí Đường y thuật cũng không đến nỗi làm ta thất vọng.

Hầy, nói tới lại khó nghĩ thông chuyện Cảnh Nghi hồ nháo với ngươi đêm qua, cũng khó trách sao nhị biểu đệ mới sáng sớm đã gọi Cảnh Nghi tới giáo huấn một trận”.
Lam Hi Thần sửng sốt “Vong Cơ trách cứ A Huy sao? Có nặng không?”.


Nghĩ nghĩ, y lại phát sinh phiền muộn “Mà sao Vong Cơ lại hấp tấp như thế được? A Huy hãy còn đang giận ta, lúc này thái độ của nó lại cực kỳ nhạy cảm.

Vong Cơ làm như thế chỉ sợ sẽ khiến A Huy càng rời xa ta”.
Lam Vĩnh Thuận lắc đầu “Ta lại không thấy Vong Cơ sai chút nào.

Cảnh Nghi lần này tuy nói vô tình mà như cố ý phạm lỗi, nhưng việc nó nhiều lần tỵ nạnh với Thụy Mẫn công chúa rồi quay qua bất kính với ngươi, quả thực không thể tha thứ.

Vậy mà ngươi còn nói tốt cho nó”.
Lam Hi Thần cười khổ “Biểu ca, A Huy là hài tử của biểu tỷ, mà biểu tỷ đối với ta ân trọng như núi, thế nên dù A Huy có phạm lỗi lầm nghiêm trọng đến đâu, ta cũng không thể xuống tay trừng phạt nó được”.
Lam Vĩnh Thuận nói “Ta hiểu được, ngươi chịu trách nhiệm nuôi dưỡng Cảnh Nghi trước giờ đều bởi vì áy náy trước cái chết của gia tỷ cùng gia tỷ phu.

Nhưng chuyện đã qua nhiều năm như vậy, thời gian lẫn công sức ngươi bõ ra để nuôi dạy Cảnh Nghi coi như bù đắp đã đủ rồi, không nên gắng gượng quá sức.

Huống hồ, ngươi từ đây về sau còn phải lo cho Thụy Mẫn công chúa, bây giờ chỉ có ta và ngươi nên ta mới dám nói thẳng: ta thật sự thấy ngươi đối với nàng, quả thực có phần yêu thương nhiều hơn là Cảnh Nghi nữa đó”.
Lam Hi Thần nói “Tuy rằng ta luôn phủ nhận, nhưng đôi lúc nghĩ kỹ thì cảm thấy không sai.

Nhưng không phải bởi vì ta thiên vị Lương Ngọc là trẻ con, mà còn ở chỗ cha mẹ nàng đều là tội đồ làm chuyện bất chính mới liên lụy đến bản thân nàng bị nhiều người khinh rẻ, sống mãi ở nơi tăm tối lạnh lẽo, khó khăn lắm mới được nằm trên tấm nệm bông ấm áp.

So với A Huy, Lương Ngọc đáng thương hơn nhiều, bởi vì ít nhất A Huy từ khi sinh ra còn được cha mẹ yêu thương bế bổng một thời gian, còn Lương Ngọc thì không may mắn được như nó.

Đáng tiếc, A Huy lại không chịu hiểu điều này, làm đôi lúc ta cũng thấy khó xử.

Nhắc tới Lương Ngọc, ta lại thấy đau lòng vô cùng.

Phải chi….”.
Nói đến đây, bên ngoài đột nhiên truyền đến âm thanh bất định.

Lam Hi Thần giật mình, ngóng ra ngoài hỏi “Ai đó?”.
Im lặng.
Lam Vĩnh Thuận đứng dậy đi tới bên cửa sổ quan sát, mi mắt hơi nhướn lên nhìn về một khoảng không bên ngoài, sau đó quay lại cười, nói “Không có gì đâu, chỉ là một con thỏ lạc bầy sau núi nên chạy loạn thôi”.
Lam Hi Thần nghe thế cũng yên tâm, tiếp tục chuyên chú may cho xong một trong hai chiếc giày, miệng thì nói vui “Đám thỏ sau núi sinh sôi cũng nhiều quá rồi, nếu cứ tiếp tục, nói không chừng một ngày nào đó chúng sẽ ùa cả vào phòng của người ta mất thôi.

Chắc là ta phải nói với Vong Cơ một tiếng, bảo hắn nếu không cần thiết thì đem thả nơi khác bớt đi vài con, nhiều quá khó tránh hơi phiền phức”.
Lam Vĩnh Thuận thấp giọng “Đúng vậy, nếu đã phiền phức, liền không cần lưu lại.

Tốt nhất chỉ cần một con là đủ”.
Lam Hi Thần cảm giác có gì đó không đúng, ngẩn đầu lên hỏi hắn “Biểu ca, ngươi vừa nói sao? Gì mà lưu lại một con?”.
Lam Vĩnh Thuận phì cười “Ý của ta là nếu đám thỏ số lượng quá nhiều, vậy thì lưu lại một con làm thú cảnh có phải tốt hơn không?”.
Lam Hi Thần đầu gật gật, rồi lại lắc lắc “Nhưng chỉ lưu lại có một con thôi, Vong Cơ nhất định sẽ không chịu đâu.

Dù sao đám thỏ đó ban đầu là hai con, do Vô Tiện tặng cho hắn, nếu buộc phải đem thả hết đi nơi khác, vậy thì phải giữ hai con thỏ ban đầu…..”.
Bên ngoài một lần nữa lại có âm thanh cắt ngang, nhưng lần này rõ ràng là giọng nói, còn có thân ảnh kèm theo sau một tiếng “Huynh trưởng!”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.