Bạn đang đọc Ma Đạo Tình Kiếp P2 – Chương 81: Nổi Sóng Lục
Theo sau âm thanh chấm dứt là hai thân ảnh huyền y nữ tử cùng hung thi nam tử đáp xuống, thanh âm vừa rồi khá lớn cộng thêm tiên khí xâm phạm của Tống Lam trước đó, kể cả Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện cũng mau chân chạy tới xem xét.
Lam Hi Thần bấy giờ vội tới gần chỗ Nhiếp Minh Quyết đứng, đã thấy Bắc Đường Lạc Vi một tay co quyền một tay cầm kiếm thần tình đáng sợ toát ra đầy vẻ tức giận, mà con ngươi đầy oán hận lại trừng lớn trên người Tống Lam.
Bên cạnh nàng ta là Ôn Ninh lúc này trên mặt tràn ngập khiếp sợ.
Ngụy Vô Tiện hoảng hốt hỏi “Ôn Ninh, chuyện gì thế này? Tại sao các ngươi lại kéo nhau đến đây?”.
Ôn Ninh kinh hãi đến độ không chú ý gì khác ngoài việc vừa giữ tay Bắc Đường Lạc Vi, vừa run giọng gọi “Trân Ly! Hãy bình tình đã! Có gì từ từ nói….”.
Một Bắc Đường Lạc Vi đối với Ôn Ninh xưa nay đều tươi cười trêu chọc thế mà quay qua, nghiến răng gạt phắt đi “Bình tĩnh cái gì mà bĩnh tĩnh? Ta phải gϊếŧ đôi cẩu nam nữ này mới hả được cơn giận cho Nguyệt tỷ tỷ!”.
Rồi không để người ta có thời gian để hỏi chuyện gì đã xảy ra, Bắc Đường Lạc Vi thậm chí còn quên mất phải hành lễ với Nhiếp Minh Quyết đã một chưởng tung về phía Duyên La.
Lam Hi Thần cảm nhận một nguồn linh lực rất lớn trong một chưởng kia, trong đầu thực sự hoài nghi Bắc Đường Lạc Vi đây là muốn gϊếŧ Duyên La thật đấy sao?
Huyền y nữ tử cơ hồ xuất ra tất cả khí lực, nhưng xích y nữ tử không hề tỏ ra sợ hãi, ngược lại còn quỳ im một chỗ ưỡn ngược nâng mặt đầy thách thức.
Mắt thấy bàn tay của Bắc Đường Lạc Vi chỉ còn cách một đoạn, Tống Lam ngoài dự đoán dùng tốc độ mau tới đang sợ, nháy mắt đã bổ ra chắc trước người của Duyên La.
Bắc Đường Lạc Vi có hơi bất ngờ, nhưng lực trên tay tuyệt nhiên không có dấu hiệu giảm hoặc dừng, ngược lại trong nháy mắt đập mạnh vào ngực Tống Lam khiến hắn ngã bay ra khoảng năm tấc.
Không phòng bị, linh lực so với Bắc Đường Lạc Vi cách nhau một trời một vực, Tống Lam sau khi trúng chưởng kia nằm ngã ra đất, khóe miệng máu chảy như suối, suy sụp tới cực độ.
Còn không chờ ai trợn mắt nhìn rõ tình huống, Bắc Đường Lạc Vi không nói hai lời, hình tượng đương kim công chúa, nữ quân tương lai cùng một trong tứ đại mỹ nhân Lục giới hoàn toàn bị ném vào một cái xó, nàng ta lúc này như cơn cuồng phong bạo tàn trút xuống Tống Lam tất thảy giận dữ.
Kể cả lúc Duyên La đến ngăn, nàng ta cũng không ngại “tặng” luôn cho cô ta một chưởng, không ngờ chưởng đó rốt cuộc vẫn là do Tống Lam đỡ thay, càng khiến cơn thịnh nộ của Bắc Đường Lạc Vi một tấc lại một tấc cao hơn cả núi Côn Luân.
Nhưng Tống Lam dù bắt đầu ý thức được mà điên cuồng né tránh chiêu thức ẩu đả từ Bắc Đường Lạc Vi, lại bị nàng ta một cước đá hung ác vào ngực, hắn liền vô lực phản kháng nằm trên mặt đất, chỉ có thể cúi đầu gắt gao nhìn cánh tay phải vừa rồi thay Duyên La chắn một chưởng đau đến trật khớp, cần băng bó để chống đỡ những đãi ngộ tàn khốc từ vị công chúa kia.
Một chút điên cuồng càn quét, lúc sau, Bắc Đường Lạc Vi bỗng thoáng cái thay đổi, trở nên lạnh lùng, ngay cả Tống Lam nói cũng không nên lời, cuối cùng là công kích dừng trên người hắn như phong ba.
Nếu như phải so sánh, Tống Lam ban đầu đạo mạo cốt cách bao nhiêu, giờ phút này dưới cơn tức giận của Bắc Đường Lạc Vi mà hình hài còn thua cả một con búp bê rách vải.
Người xung quanh vì Bắc Đường Lạc Vi đột nhiên như biến thành một con người khác, trừ Nhiếp Minh Quyết ra đều bị dọa cho tái mặt bất động.
Hãn Lương Ngọc nhỏ tuổi nhất, tuy trước đó cùng tộc trải qua một cuộc chinh phạt tàn khốc, thậm chí tận mắt nhìn mẫu hậu của nàng bị kết liễu rất thê thảm, nhưng so với tình huống trước mắt lại không hề ám ảnh bằng, khiến cho nàng mếu máo chạy ùa tới nép vào sau chân của Lam Hi Thần
Trận tra tấn kia hình như không có hồi kết thúc.
Nàng ta một phen túm lấy cổ áo của Tống Lam kéo lên, bắt buộc hắn ngẩng đầu nhìn mình, nghiến răng nghiến lợi hỏi”Vì cái gì?……Nói! Ngươi ngươi dựa vào cái gì mà dám làm tổn thương Nguyệt tỷ tỷ của ta?”.
Gương mặt xinh đẹp sớm trở nên dữ tợn, mọi người đều đứng xa mười bước, sợ sẽ bị cơn khủng bố của nàng ta ngập trời giáng trúng.
Tống Lam cố gắng mở to mắt, lại bị máu tươi trên trán chảy xuống che đi.
Lam Hi Thần một mặt trấn an Hãn Lương Ngọc, một mặt nhìn người sắp bị đánh thành xác chết kia thì có chút nóng ruột, bèn kéo kéo tay áo Nhiếp Minh Quyết.
Hắn thở ra một hơi bực dọc, đưa mắt về phía đám người trong sân “Các ngươi còn không mau ngăn nàng ta lại? Định để Toàn Phong chết luôn à?”.
Lời của hắn lúc này như tiếng sét đánh ầm xuống, thành công kéo lại ý thức của bọn họ.
Ngụy Vô Tiện với Ôn Ninh hai người hai bên, tích cực dùng sức ghìm Bắc Đường Lạc Vi kéo ra xa mặc cho nàng ta vùng vẫy.
Lam Vong Cơ bên này vận chút linh lực truyền cho Tống Lam, có thể giúp hắn phục hồi lại một phần sau thương thế vừa qua, khẳng định cũng là kịp lúc kéo lại chút hơi tàn trên người hắn.
Nhiếp Minh Quyết xem một màn này, lắc đầu một cái đầy ngán ngầm, sau đó vung tay tạo ra một luồn kết giới vây quanh không gian Hàn thất, tránh việc ồn ào ở đây đánh động thêm bất kỳ người nào khác.
Cơ mà……
“Khoan khoan! Đế quân….cho tiểu tiên vào đó với….tiểu tiên cũng muốn thay Tuệ Trang điện hạ đòi công đạo”!.
Lam Hi Thần mặt mày méo mó nhìn Đàm Triết hiện nguyên hình hổ trắng loay hoay bên ngoài kết giới, cậu ta đang cố sức tìm cái lỗ hỏng để chui vào trong.
Nói là muốn thay người ta đòi công đạo, mà trên mặt cùng thái độ quá nửa là muốn hóng chuyện.
Xem ra điểm này Kim Lăng nói không hề sai: chỗ nào có biến, chỗ đó Đàm Triết hiện diện!
Cảm giác như cậu ta biết cái gì đó, Lam Hi Thần nhìn nhìn Nhiếp Minh Quyết một cái, sau đó lén duỗi ngón tay điểm vào kết giới, tạo ra một cái lỗ nhỏ đủ để Đàm Triết chui lọt qua.
Y không có bản lĩnh mở ra rồi đóng lại, nhưng tạo vài thay đổi trên kết giới của Nhiếp Minh Quyết cũng không phải là không thể.
May thay hiện tại, hắn cũng lười để ý hành động này của Lam Hi Thần, cũng không thèm ném cho Đàm Triết vừa mới chạy tới bậc thềm mà nghiêm giọng gọi “Phách Xương công chúa, nơi này không phải nơi để ngươi hồ nháo!”.
Bắc Đường Lạc Vi căn bản không nghe lọt tai, tầm mắt chăm chăm trừng về phía hai người Tống Lam cùng Duyên La, khuôn mặt xinh đẹp luôn khiến người ta động lòng kia bây giờ dọa chết người ta là còn nhẹ, thanh âm gằn từng chữ “A Ninh! Hỏa Vũ! Hai ngươi mau buông ta ra! Ta phải gϊếŧ cái tên họ Tống kia! Phải băm vằm hắn làm trăm khúc mới trút được uất ức cho Nguyệt tỷ tỷ của ta! Buông ra! Còn không buông, ta lập tức lấy của cải nhà ta đè chết các ngươi! Hay các ngươi muốn thành nhím? Buông ra…..”.
Ngụy Vô Tiện dùng sức ghìm nàng ta đến độ nhăn mặt, nghiến răng “Phách Xương công chúa, có gì thì chúng ta đều ngồi xuống, uống chén trà, từ từ nói cũng không muộn! Ngươi làm thế này quả thực khó xử tất cả mọi người lắm!”.
Ôn Ninh cũng luống cuống khuyên “Phải phải phải! Trân Ly, nghe ta! Nàng mau dừng lại đi! Còn tiếp tục đánh nữa, Tống huynh sẽ chết thật đó!”.
Bắc Đường Lạc Vi vừa vùng vẫy vừa quát lớn “Chết được thì tốt! Còn con ả tiện nhân kia nữa, liền để bọn chúng chết hết luôn đi!”.
Nhiếp Minh Quyết rốt cuộc cả giận “Phách Xương! Nếu còn không dừng lại thì đừng trách bản quân nặng tay, không giữ thể diện cho ngươi mà trực tiếp ném ngươi về Ma giới”.
Bắc Đường Lạc Vi nghe như thế, tuy rằng trong lòng có chút hoảng khiến động tác từ từ ngưng lại, nhưng ngoài mặt vẫn là bị lửa giận chiếm đóng, thành ra mạnh miệng nói “Đế quân, thần nữ không phải gây hồ nháo! Thần nữ là đang thay Ma tộc trừng trị tội đồ.
Nếu đế quân ngăn cản, tức là quản giáo thủ hạ không nghiêm”.
Nhiếp Minh Quyết nhíu mày, Ôn Ninh tái mặt cúi đầu lia lịa, nói “Đế quân thứ lỗi, Trân Ly không cố tình thất lễ.
Nàng là bởi vì giận quá nên mới bất kính, nếu đế quân trách phạt, tiểu sinh tình nguyện thay nàng chịu…..”.
Nhiếp Minh Quyết không đủ kiên nhẫn nghe hết câu, phất tay một cái, trực tiếp đem Bắc Đường Lạc Vi phép lực tạm thời phong bế, khiến nàng ta cứng đờ như tượng rồi từ từ ngã ngồi xuống đất, nhờ vậy mà Ôn Ninh lẫn Ngụy Vô Tiện mới thở phào nhẹ nhõm.
Ở bên này, Tống Lam được Lam Vong Cơ cứu chữa, sức lực dường như khôi phục được một nửa, máu trên miệng cũng đã ngừng chảy, trên mặt cũng đã lấy lại vài phần khí sắc.
Duyên La lúc nãy bị đẩy ra xa, phải chờ Lam Vong Cơ truyền lực xong thì mới có thể lao tới ôm chầm lấy Tống Lam, tỉ mỉ quan sát khắp người hắn, ôm mặt hắn, lần đầu trong mắt mọi người cô ta rơm rớm nước mắt, rối rít hỏi “Tử Sâm, ngươi có sao không? Còn thấy đau ở chỗ nào không? Vì sao lúc nãy còn chắn cho ta để nội thương càng nghiêm trọng chứ?”.
Tống Lam có lẽ vì mệt, có lẽ không nghĩ trả lời cô ta thế nào, rốt cuộc nhắm mắt ngưng thần.
Lam Hi Thần trố mắt nhìn một màn hai nam nhân trưởng thành vừa có sức vừa có phép như Ôn Ninh và Ngụy Vô Tiện, vậy mà kìm không nổi một nữ nhân đang trong cơn giận dữ – có thể vì e ngại nàng ta là công chúa Ma tộc, hoặc là thực lực của hai người cộng lại đều thua nàng ta – làm y không khỏi âm thầm đổ mồ hôi lạnh, bèn kéo Hãn Lương Ngọc ngồi chồm hỏm xuống, hỏi Đàm Triết đang ngồi há hốc trên bậc thềm “Thiếu quân, ngươi biết vì sao Phách Xương công chúa tức giận thế không? Ta là lần đầu thấy nàng ta dọa người đến mức đó a!”.
Đàm Triết chép miệng “Đương nhiên biết! Ta vốn dĩ từ chỗ bọn họ mà đến đây trước còn gì?”.
Lam Hi Thần “….”.
Nếu có thể, y quả thực muốn nói: Đàm Triết ngươi nên đổi thân phận, đi làm Táo quân ngồi ở bếp nhà người ta nghe chuyện mới thích hợp!
Có điều, không thể phủ nhận độ nắm bắt thông tin nhanh gọn, lại chính xác của Đàm Triết.
Từ miệng cậu ta, Lam Hi Thần mới biết nguyên nhân khiến Bắc Đường Lạc Vi phẫn nộ tới mức này, âu cũng là do nghiệt duyên giữa ba người Đông Phương Trường Nguyệt – Tống Lam – Duyên La.
Chuyện phải kể từ lúc Nhiếp Minh Quyết dẫn Lam Hi Thần tới Hợp Hoan cốc, Linh Chiếu cung ngoài Tự San vốn làm quản sự thường trực ở lại thì còn có Tống Lam không rời đi, hắn muốn mượn linh khí trên đảo Bồng Lai tu luyện một chút, để làm sạch những xáo động không sạch sẽ trong tâm can.
Trong khoảng thời gian này, Đông Phương Trường Nguyệt thi thoảng vẫn gửi tới cho Tống Lam một ít Thạch Liên Đăng giúp hắn thuận lợi tu luyện.
Thạch Liên Đăng là một ngọn đèn làm từ hoa sen đá chỉ có ở Ma giới, tuy rằng là đá nhưng cánh sen ngược lại giống mặt gương hơn, khi đốt lên, cánh sen có thể phản chiếu những gì đối lập với bản thân người nhìn, hoặc biến hóa những hình ảnh không muốn thấy thành hình ảnh mình muốn thấy, hoặc nhìn rõ hơn những gì mà trong lòng người đó mờ mịt.
Nhưng Thạch Liên Đăng có khuyết điểm là sau khi dùng được một lần nó sẽ tự động vỡ ra, do vậy Đông Phương Trường Nguyệt mới cách vài ngày sẽ gửi tới một cái đèn.
Nàng có lòng như thế, đương nhiên ngoài chuyện giúp Tống Lam tu luyện ra còn ôm một tia hy vọng nhỏ nhoi.
Kỳ thật Thạch Liên Đăng có hình hài giống như sen tịnh đế, hai đóa cùng nở trên một cành, ngoài tác dụng hỗ trợ tu luyện ra còn có thể dùng cho việc quan sát tâm tư người khác, thông qua việc nhìn vào chiếc gương sen còn lại.
Nếu một lúc nào đó, trên những cánh sen trong tay Đông Phương Trường Nguyệt phản chiếu hình ảnh của chính nàng, tức là chiếc gương sen kia trong tay Tống Lam do chính tâm hắn phản chiếu ra, đồng nghĩa rằng trong lòng hắn cũng đã xuất hiện tình cảm với nàng, tình cảm giữa nàng cùng hắn nhất định sẽ có chuyển biến tốt.
Hoặc chí ít, nàng cũng muốn biết những thứ cợn cạo khiến hắn tự trói chặt tâm mình bao lâu nay, nàng muốn biết, nàng thực sự rất muốn biết để giúp hắn lau đi những cợn cạo đó nếu như nàng có thể.
Đằng đẵng suốt một tháng, những gì Đông Phương Trường Nguyệt thấy chỉ là hình ảnh một tòa viện các đẫm máu la liệt xác chết, một tòa thành hoang vắng âm u như nghĩa trang, rồi hình ảnh một bạch y đạo nhân đeo dải lụa trắng che đôi mắt – người mà nàng phải trải qua đôi lần do dự mới dám chắc là Hiểu Tinh Trần – kẻ ấy dùng kiếm trên tay mình không ngần ngại đâm thẳng về phía gương đại diện cho nội tâm của Tống Lam lúc bấy giờ.
Tuy rằng không biết rõ nguồn cơ, cũng không muốn tự dưng tìm hiểu lại khiến người kia thêm phiền muộn, thế nhưng Đông Phương Trường Nguyệt tin chắc những sự kiện trong chiếc gương kia đối với Tống Lam quả thực là ám ảnh vĩnh viễn, có thể là vì những nguyên nhân đó nên hắn mới khép kín bản thân, muốn giúp hắn khả năng thành công quả thực rất thấp.
Mà giữa những ngày nàng lo lắng tìm cách khắc phục, trên chiếc gương kia mông lung hiện lên hình ảnh một chiếc đỉnh bạc.
Đối với người của Ma tộc, đặc biệt là nữ nhân mà nói thì đỉnh bạc vô cùng quan trọng, tựa như sinh mạng thứ hai.
Chỉ cần người nào đó tự đúc một cái đỉnh rồi khắc tên của một Ma nhân lên, tự khắc hai người sẽ là định mệnh của nhau.
Về vấn đề này, lúc trước Ôn Ninh đã từng làm một cái nhưng vì không đẹp nên hắn đã không tặng cho Bắc Đường Lạc Vi, hắn là muốn làm một cái thật tinh xảo thật đẹp và có một không hai tặng cho người con gái quan trọng của đời mình, nhưng Ôn Ninh vốn là người nhát gan nên trước khi sự việc đâu ra đó hắn mới không dám nói thẳng chuyện này, suýt nữa làm Bắc Đường Lạc Vi giận hắn một thời gian dài.
Tất nhiên, nếu có thể là chuyện mãn nguyện thì chỉ có thể rơi vào đầu của Ôn Ninh.
Còn khi đó, chiếc gương phản chiếu hình ảnh đỉnh bạc từ trong suy nghĩ của Tống Lam lại là chuyện bi kịch.
Đông Phương Trường Nguyệt vốn cho rằng Tống Lam đã nghe chuyện cái đỉnh bạc từ chỗ Ôn Ninh, mà đỉnh bạc lại liên quan mật thiết tới người của Ma tộc giống như nàng, nhất định là hắn đã hồi tâm chuyển ý, nàng ở trong lòng hắn rốt cuộc cũng có khả năng thay thế hình bóng của Hiểu Tinh Trần kia.
Nàng những tưởng chỉ cần chờ thêm chút nữa, chỉ cần chờ thêm một chút nữa thôi thì tấm chân tình của nàng dành cho hắn sẽ được đáp lại.
Nhưng nàng lại không chờ được tới khi đó.
Thần tộc liên tục gửi thư liên hôn, những giao ước đề cập đến quyền lực sớm đã khiến Đông Phương Trường Nhật xuôi tai, nếu như Tống Lam còn không có động tĩnh, nàng một mình thực không có khả năng khiến hai người vượt qua đoạn sóng gió này.
Những ngày sốt ruột và bất an đó mau chóng khiến Đông Phương Trường Nguyệt dù là ma nhân cũng khó tránh khỏi ngã bệnh trên giường, mà dù có như thế, nàng vẫn không ngừng cầm chiếc gương sen kia gọi tên Tống Lam.
Hắn hồi đáp, nhưng khi đề cập đến quan hệ tình cảm của hai người, lại tuyệt nhiên lặng ngắt như tờ, hại bệnh tình của Đông Phương Trường Nguyệt nặng càng thêm nặng.
Dù chính bản thân là đệ nhất y sư trong Lục giới, Đông Phương Trường Nguyệt cũng không có cách nào tự chữa trị vết thương lòng của mình.
Chuyện cũng sẽ không đến mức nghiêm trọng nếu như không Bắc Đường Lạc Vi không biết.
Bởi vì không nỡ nhìn hảo tỷ muội cùng lớn lên lại luôn một mực chiếu cố mình chịu khổ, thêm nữa đã rất không thích Duyên La từ khi xuất hiện liền phá hoại tình cảm giữa Đông Phương Trường Nguyệt cùng Tống Lam, Bắc Đường Lạc Vi quả thực rất muốn nhanh chóng kết thúc chuyện này trước khi Đông Phương Trường Nhật đồng ý cuộc liên hôn với Thần tộc.
Nàng ta không quản công sức tự mình lục lọi trong Tàng Thư điện của Ma tộc để nghiên cứu ra một loại thuốc, gọi là “Nhất kiến chung tình thủy”, chỉ cần thấm vài giọt lên mí mắt một người rồi sắp xếp cho người đó gặp đối tượng đầu tiên sau khi thoa thuốc, tự khắc sẽ sinh ra cảm giác yêu không thể dứt.
Cần phải nói thêm Tạo hóa không phụ người có lòng, sau ba ngày ba đêm trở về Ma giới nghiên cứu, rốt cuộc “Nhất kiến chung tình thủy” cũng được tạo ra.
Có điều khả năng của nàng thấp kém, sau nhiều lần lôi đám mèo nuôi trong nhà ra thử nghiệm, nàng phát hiện nước kia chỉ có tác dụng trong vòng một ngày, cho nên nội trong vòng một ngày bằng mọi giá phải để Tống Lam mạnh dạn thổ lộ tình cảm với Đông Phương Trường Nguyệt, đợi lúc hắn khôi phục lại thần trí, dù có muốn chối cũng không thể không ái ngại trong lòng mà thừa nhận.
Kế hoạch của Bắc Đường Lạc Vi tiếp theo chính là để Ôn Ninh tìm cách nhỏ nước thuốc đó vào mắt Tống Lam, sau đó dẫn Đông Phương Trường Nguyệt tới, để cho Tống Lam nhìn thấy nàng đầu tiên, mọi chuyện sau đó liền êm đềm kết thúc.
Thậm chí, để đề phòng bất trắc, Bắc Đường Lạc Vi còn ra lệnh cho Tự San cùng Đàm Triết sống chết phải giữ chân Duyên La tách riêng khỏi Tống Lam co đến khi nào xong chuyện.
Nhưng sinh linh tính không bằng thiên cơ tính, huống hồ việc này còn không phải do Nhiếp Minh Quyết tính, vậy là điều không mong muốn nhất lại xảy ra.
Thời điểm Ôn Ninh chuốc say Tống Lam sau đó bôi nước thuốc lên mắt hắn, Bắc Đường Lạc Vi còn chưa kịp dẫn Đông Phương Trường Nguyệt tới thì Duyên La – ngoài dự đoán, đã thoát khỏi “tai mắt” là Tự San, Đàm Triết bằng cách leo tường – thình lình xuất hiện.
Ôn Ninh lúng túng không biết phải làm thế nào, một mặt lôi kéo cô ta cách thật xa, một mặt không ngừng truyền tín hiệu gọi Bắc Đường Lạc Vi tới thật nhanh.
Nhưng Duyên La là một người ranh mãnh, cho dù không biết rõ kế hoạch của Bắc Đường Lạc Vi, cơ bản vẫn có thể đoán ra vài phần bất thường, Ôn Ninh tuyệt nhiên không phải đối thủ đấu trí của cô ta cho nên kết quả dễ dàng bị cô ta lừa, nói rằng ái nhân của hắn đang cùng Đông Phương Trường Nguyệt mới đến cửa Linh Chiếu cung đã bị người của Ma tộc đuổi theo bắt về.
Ôn Ninh lúc đó tuy rằng bán tín bán nghi, nhưng vì mối quan hệ giữa hắn cùng Bắc Đường Lạc Vi vẫn chưa được Ma tộc mà nhất là phụ quân cùng mẫu hậu của nàng chấp thuận, mỗi lần nàng quay về Ma giới đều khiến hắn nơm nớp lo sợ, rốt cuộc khi đó liền tin vào lời của Duyên La tức tốc chạy về Linh Chiếu cung để giữ người.
Đợi cho đến khi Ôn Ninh biết mình bị lừa, đợi cho đến khi Bắc Đường Lạc Vi dẫn Đông Phương Trường Nguyệt đến, những gì trước mắt chính là cảnh…..phù dung trướng độ noãn xuân tiêu* vừa kết thúc, trong không khí lúc đó hãy còn phảng phất dư vị của cuộc phong hoa tuyết nguyệt, vừa làm người ta phát thẹn vừa khiến cho đau lòng cùng phẫn nộ đan xen dâng trào.
*trích trong “Trường Hận Ca” của Bạch Cư Dị, nghĩa là: màn phù dung ấm áp, đêm xuân dồn dập tới (cảnh 18+ trong ngôn tình ấy mà ^^!)
Nam nhân say rượu, nữ nhân quyến rũ, hai người ở chung, lấy thái độ của Duyên La cộng thêm thứ nước thần thánh kia, chuyện phong hoa tuyết nguyệt không xảy ra mới là lạ.
Mặc dù trên đường hối hả chạy tới, điều này ai ai cũng đoán được, nhưng khi chứng kiến mới cảm thấy khó chấp nhận tới mức nào.
Đông Phương Trường Nguyệt lúc đó càng là chịu chấn động không nhỏ, bao nhiêu hy vọng bỗng nhiên tan thành mây khói, Tống Lam đối với nàng giải thích không rõ ràng đã đành, lại còn nói những lời lãnh đạm vô tâm, bảo nàng từ nay không cần dính líu tới hắn.
Rốt cuộc, nàng vì không chịu nổi mà bị phẫn huyết bất tỉnh tại chỗ.
Lam Hi Thần nghe xong, một bên xoa trán một bên thở dài “Đúng là ngoài sức tưởng tượng! Vậy Tuệ Trang điện hạ bây giờ thế nào rồi?”.
Đàm Triết nhún vai “Ta đâu có đưa nàng ta về Ma giới đâu mà biết! Vừa thấy bà chằn kia hùng hùng hổ hổ đưa người đi, Toàn Phong tinh quân lại dẫn người đến tìm đến quân thì ta biết chắc thể nào chỗ của ngươi cũng ầm ĩ một trận, vậy nên mới tức tốc chạy tới đây chờ sẵn.
Quả nhiên đúng như dự đoán!”.
Lam Hi Thần ném cho cậu ta một cái nhìn kỳ thị, trong bụng lại nghĩ Tống Lam phen này thê thảm rồi, Đông Phương Trường Nguyệt là trưởng công chúa vô cùng tôn quý của Ma tộc, sắp tới rất có thể còn phải đứng ra liên hôn với Thần tộc, bây giờ lại vì hắn mà phẫn uất đến loạn huyết, Đông Phương Trường Nhật thể nào cũng sẽ tìm tới hắn tính sổ, đó là chưa kể còn ảnh hưởng không nhỏ tới Nhiếp Minh Quyết.
Chuyện này….sao mà nan giải quá đi!
Lại nói Nhiếp Minh Quyết sau khi tra rõ ngọn ngành, nhịn không được cũng phải khó chịu với Tống Lam một câu “Toàn Phong, ngươi làm bản quân quá mức thất vọng!”.
Tống Lam cấp cho hắn một biểu hiện thống khổ nhưng không có đáp lời, chỉ quay đầu nhìn về phía Bắc Đường Lạc Vi, rất lâu sau mới khàn giọng hỏi “Phách Xương công chúa, nàng ấy….!nàng ấy…..thế nào rồi?”.
“Nàng ấy” ở đây hiển nhiên là Đông Phương Trường Nguyệt, mà Bắc Đường Lạc Vi nghe xong, cơn tức vừa mới ngơi đi một chút đã bùng phát trở lại, nạt lớn “Ngươi còn có mặt mũi hỏi sao? Ta tưởng ngươi lúc này vẫn còn đang lâng lâng hạnh phúc với ả tiện nhân bên cạnh chứ? Hừ! Nguyệt tỷ tỷ vì cứu ngươi mà ngấm ngầm chống đối với Đông Phương Ma quân, vì thích ngươi nên vứt bỏ cả kiêu ngạo tiếp cận ngươi, vì giúp ngươi từ có thể nói chuyện đến bổ trợ tu luyện, nàng làm nhiều chuyện vì ngươi như vậy, đổi lại ngươi thì sao? Trực tiếp phản bội nàng, còn khiến cho nàng bây giờ lâm vào thế chỉ mảnh treo chuông”.
Tống Lam nhắm mắt ngưng lặng, duy chỉ có Duyên La bất bình lên tiếng “Phách Xương công chúa, lời này của ngươi thật là vô lý quá! Tử Sâm cùng Tuệ Trang trưởng công chúa chưa từng xác định quan hệ tình cảm, bọn họ không phải tình nhân cũng không phải đạo lữ, sao ngươi có thể nói chàng ấy phản bội Tuệ Trang trưởng công chúa được?”.
Bắc Đường Lạc Vi trừng mắt “Câm miệng! Bản công chúa không có hỏi ả tiện nhân ngươi! Ở đây khi nào đến lượt ngươi lên tiếng?”.
Duyên La bị câu này làm cho nín bặt, hậm hực mím môi quay qua xem xét Tống Lam.
Ôn Ninh vuốt lưng ái nhân, miệng không ngừng lí nhí khuyên nhủ “Trân Ly đừng tức giận nữa! Nàng đánh cũng đã đánh rồi, trước mặt đế quân, vẫn là bớt nói vài câu….”.
Bắc Đường Lạc Vi quay qua nói “Chàng cũng im đi! Ta còn chưa có hỏi tội chàng vì đã canh giữ không cẩn thận đâu”.
Đến lượt Ôn Ninh bị nàng ta làm cho im bặt, xụ mặt ra đầy ủy khuất.
Hắn có phải canh giữ không cẩn thẩn thật đâu? Hắn ngược lại rất nghiêm túc là đằng khác! Mà không cẩn thận còn không phải vì sợ có người cầm gậy đánh uyên ương lên hai người bọn họ sao?
Ngụy Vô Tiện như có sở giác, âm thầm ném cho hắn một cái nhìn cảm thông, như thể muốn nói “Hảo huynh đệ, số ngươi gặp phải nàng ta cũng khổ không ít nhỉ? Ngươi có thể chịu được tính khí của nàng, ta đây muốn bái phục sát đất a!”.
Nhiếp Minh Quyết lúc này trầm giọng “Vậy ra các ngươi kéo nhau tới mục đích là để huyên náo ầm ĩ?”.
Bắc Đường Lạc Vi vịn vào Ôn Ninh đứng dậy, cắn môi thở sâu, nói “Thần nữ chỉ muốn đế quân cho Ma tộc một lời thỏa đáng”.