Ma Đạo Tình Kiếp P1

Chương 192: Trăm Mối Tứ


Bạn đang đọc Ma Đạo Tình Kiếp P1 FULL – Chương 192: Trăm Mối Tứ


Lam Hi Thần nghe xong chỉ cảm thấy một đầu mồ hôi lạnh, cảm thán nữ nhân quả nhiên đáng sợ.

Người phàm trần đã đáng sợ, thần thánh ma yêu lại càng hơn gấp bội, dè dặt hỏi “Tích Hương Ma phi này quả là dọa người.

Chỉ là ta hơi bất ngờ, theo tính cách của Phách Xương công chúa, há có thể dễ dàng bỏ qua như vậy?”.
Nam Cung Nguyên Khang nói “Không phải dễ dàng bỏ qua, chẳng là đến Trường Nguyệt tỷ còn không thèm đôi co, Lạc Vi chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt vì quan hệ nội bộ.

Nhưng ngươi cũng biết tính nàng ta mà, không làm gì được thì nhất định sẽ trả đũa bằng cách khác.

Ví như mỗi lần chạm mặt, Tích Hương Ma phi đều sẽ bị nói bóng nói gió đủ kiểu.

Mức độ sao? Có thể nói là lần sau tăng gấp hai lần trước nha! Bởi vì được Trường Nguyệt tỷ quan tâm cũng tức là được Đông Phương chi tộc quan tâm, lại là quân chủ tương lai, bà chằn đó cũng không ngại gì mà không “từ tốn” với Tích Hương Ma phi.

Có lần phất mạnh chiếc U Xương phiến kia, suýt nữa để mặt của Tích Hương Ma phi bị sẹo, mục đích là trả đũa vụ làm hỏng mặt nàng ta hôm sinh thần.

Chẳng những thế còn lôi luôn cả Tây Môn Úc Khanh ra phát hỏa không thương tiếc, cho nên người kia giận lắm nhưng cũng phải nhịn lại.

Làm được như thế, e là chỉ có mỗi bà chằn Lạc Vi đó thôi”.
Lam Hi Thần vuốt ngực, thở phào “May mà lúc nãy Nguyên Khang huynh xuất hiện.

Nếu không….!ta thực sự không dám nghĩ nàng ta sẽ tử hình mình như thế nào nữa?”.

Ngẫm một chút lại nói “Hy vọng vị Ma phi đó sẽ không cho người theo dõi Tây Môn Ma quân, Hoài Tang tin tưởng đi theo hắn đến vậy, ta thực sự rất lo”.
Dù sao hiện tại Nhiếp Minh Quyết không còn ký ức, cho dù là thủ hạ dưới trướng thì cũng không chính đáng dùng danh nghĩa này bảo vệ Nhiếp Hoài Tang.
Nam Cung Nguyên Khang xua tay “Kệ hắn đi! Có lòng tốt nhắc nhở, hắn không nghe thì đành mà chịu.


Nhưng ngươi cũng không cần lo, về phần ngươi, nếu cô ta dám đả động tới ngươi thì cũng phải nói chuyện với ta trước”.
Lam Hi Thần xúc động “Nguyên Khang huynh thật tốt! Không uổng công ta xem ngươi cùng Phách Xương công chúa, còn có Đàm Triết thiếu quân thật là bằng hữu tốt của ta”.
Ý cười trên miệng Nam Cung Nguyên Khang đông cứng “Bằng hữu?”.
Lam Hi Thần gật đầu, lại cảm thấy giống như hắn đang nghi ngờ thành ý của mình, liền quả quyết khẳng định “Đúng vậy! Là bằng hữu tốt! Rất rất rất tốt! Trước đây ta cứ nghĩ Minh….!đế quân cùng Mạnh Dao kết làm huynh đệ chính là bằng hữu tốt của ta.

Nhưng ngươi cũng thấy biến cố đã qua đó, rốt cuộc mối quan hệ của chúng ta phức tạp, lại không phải là bằng hữu.

Nhưng mà lần này ta chắc chắn mình hiểu rõ: ta, ngươi, Phách Xương công chúa và Đàm Triết thiếu quân, chúng ta xác thực là hảo bằng hữu nha!”.
Nam Cung Nguyên Khang nói “Làm sao ngươi chắc chắn mình hiểu rõ?”.
Lam Hi Thần nói “Tại vì các ngươi đều giúp đỡ ta lúc cần thiết nhất, mà ta có việc gì cũng đều tìm các ngươi tâm sự.

Lúc trước giữa đế quân và Mạnh Dao, không phải cái gì ta cũng đều nói, đều nhờ bọn họ đâu”.
Nam Cung Nguyên Khang nói “Ngươi thật nghĩ ta đối với ngươi cũng giống hai người kia? Nhưng ta lại không hề cảm thấy giống”.
Lam Hi Thần nói “Vậy thì khác chỗ nào? A, hẳn là số lần ngươi giúp ta ít hơn số lần hai người kia làm”.
Thấy hắn không nói gì, Lam Hi Thần nghĩ hắn tự ái cho nên cười hì hì xoa dịu “Cơ mà….ngươi đừng lo, ta không để bụng đâu, chắc là do trùng hợp mà ta gặp bai người kia nhiều hơn.

Ta không có xem nhẹ ngươi”.
Nam Cung Nguyên Khang ho khan một tiếng, tầm mắt chuyển tới mấy cái bánh rơi trên đất, liền hỏi “Mấy cái bánh này ngươi định mang đi đâu vậy?”.
Lam Hi Thần ngồi xuống, nhìn mấy miếng bột trong suốt bết đầy cát, mếu máo đáp “Thật ra ta tính làm đem tạ lỗi với đế quân, nhưng ai biết còn chưa kịp tạ lỗi đã xảy ra chuyện thế này? Bây giờ thì hay rồi! Đây là chỗ bột cuối cùng ta tìm thấy trong bếp, rơi hết thì biết lấy đâu mà làm lại ?”.
Nam Cung Nguyên Khang trầm ngâm một chút rồi nói “Bây giờ đã trễ rồi, ở bên ngoài lâu cũng không tốt.

Ngươi ban đêm định hướng không tốt, để ta dẫn ngươi đi về trước, còn chuyện bột làm bánh để tính sau”.
Lam Hi Thần lau nước mắt, ủ rũ gật đầu đứng dậy, lại ngạc nhiên hỏi “Nhưng sao ngươi biết ta ban đêm định hướng không tốt?”.
Nam Cung Nguyên Khang bật cười “Quên rồi hả? Có lần ngươi từng nói với ta mà?”.

Lam Hi Thần dây dây huyệt thái dương “Có sao? Nhưng ta lại không nhớ, Nguyên Khang huynh trí nhớ thật tốt”.
Nam Cung Nguyên Khang tấm tắc “Dĩ nhiên! Vì ta là bằng hữu tốt của ngươi mà! Đi thôi, hiện giờ nghị sự có lẽ đã kết thúc, nếu hai kẻ kia trở về, đệ đệ ngươi tìm không thấy ngươi sẽ náo động cho xem!”.
Vậy là Lam Hi Thần dẫu tiếc đứt ruột số bánh rơi trên đất cũng đành bất lực quay về quân doanh.
Ngày kế, cũng không biết Nam Cung Nguyên Khang kiếm đâu ra một mớ bột ngô đem tới, y tò mò hỏi, hắn nói là đến Tử Chi Sơn gặp Thông Thiên giáo chủ, sau lại nói mình cần bột ngô nên hỏi mượn một ít.

Lam Hi Thần vui đến độ suýt nữa nhảy cẫng lên, rối rít cảm ơn hắn, lại khó khăn trốn trái trốn phải Đông Phương Trường Nhật mới chạy ào vào bếp, hì hục trộn bột thổi lửa.

Cứ tưởng thế là xong, ngờ đâu khi mấy cái bánh mặt thỏ cười gắp ra dĩa, vấn đề nan giải mới lại xuất hiện: làm thế nào để mang bánh tới tay Nhiếp Minh Quyết mà không bị Nhiếp Hoài Tang phát hiện?
Y có nên dấu dĩa bánh vào túi Càn Khôn rồi lặng lẽ mang tới không? Hay là kêu Lam Vong Cơ mang giúp? Hay là kêu Nhiếp Minh Quyết tới nhà bếp rồi chỉ cho hắn? Nhưng mà cũng không ổn, cách nào cũng không thể hiện tốt lòng thành, vậy thì sao Nhiếp Minh Quyết có thể nguôi giận được đây?
“Ngươi….!đang làm gì ở trong này?”.
Vốn đang đau đầu không tìm ra phương pháp, bất chợt một âm thanh trong trẻo mềm mại vang lên, thu hút sự chú ý của Lam Hi Thần.
Bích Điệp bước vào với một thân xiêm y tha thướt mà ngọc bích, vẫn là hai chiếc trâm hồ điệp tung cánh, vẫn là nốt ruồi son nơi đuôi mắt, vẫn là bộ dáng yểu điệu mong manh khiến người ta có cảm giác muốn che chở.

Nàng ta nhìn y với ánh mắt đầy sự nghi hoặc.
Đây là lần đầu tiên tiếp xúc nàng ta ở khoảng cách gần, nhưng Lam Hi Thần vẫn cứ ám ảnh đoạn thời gian ở Tử Chi Sơn, cho nên không khỏi lúng túng, hướng nàng ta cười trừ “Gặp qua Diên Ân Thiên Nữ, tiểu tiên…!tiểu tiên….chỉ là đang….à, đang tính làm một món ăn nhẹ dâng lên….coi như…..coi như tạ tội với đế quân”.
Bích Điệp bước tới gần hơn một chút, đăm đăm nhìn Lam Hi Thần một lượt từ trên đầu xuống mũi chân, khiến y hoang mang sao nữ nhân của Thần tộc cũng dạn dĩ đến mức này.

Hơn nữa màu áo của hai người gần như giống nhau, mấy tiên nga theo sau Bích Điệp nhìn bọn y với vẻ khó tin, cứ như chẳng thể phân biệt được màu sắc, lại còn lén rù rì to nhỏ cái gì đấy.
Lam Hi Thần ái ngại nhắc khéo một tiếng “Thiên Nữ! Trên người tiểu tiên có gì sao?”.
Bích Điệp phát hiện mình thất thố, che miệng ho khan một tiếng, hỏi “Ngươi chính là Băng Di tinh quân, Lam Hi Thần?”.
Không nghĩ tới bản thân mình gây tội đến mức ai cũng rõ danh tính, song vẫn nhanh chóng gật đầu.
Bích Điệp tầm mắt dừng trên dĩa bánh, rất nhanh đảo sang nơi khác, từ tốn đáp “Thật trùng hợp, đế quân nói đau đầu, sai ta xuống bếp pha trà thảo môi mà tinh quân mang tới mấy ngày trước”.
Tuy rằng vừa nghe qua thảo dược mình đem đến lại không phải do chính tay mình pha, nhưng nghe nhắc tới Nhiếp Minh Quyết, đột nhiên trong đầu Lam Hi Thần bừng lên một ý tưởng mà y cho rằng không còn gì hợp lý hơn, bèn cầm dĩa bánh quế hoa đem tới trước mặt Bích Điệp, cười cười “Nếu Thiên Nữ đã tiện đường mang trà đến, vậy xin làm phiền mang giúp tiểu tiên dĩa bánh này đến có được không? Tiểu tiên….!không dám gặp mặt đế quân lúc này.


Thiên Nữ cũng thấy đó, từ hôm qua đến giờ tính tình hắn cực kỳ không tốt”.
Bích Điệp nhíu mày nhìn dĩa bánh, nói “Ngươi làm dĩa bánh này để xin lỗi hắn?”.
Lam Hi Thần đáp “Đúng vậy! Đệ tức của tiểu tiên nói xin lỗi phải mang theo lòng thành.

Nhưng mà tiểu tiên sợ đế quân còn chưa nhận cái dĩa lòng thành này mà thấy mặt tiểu tiên đã đủ chán ghét, cho nên muốn hắn nhận trước, đợi hắn nguôi ngoay rồi mới tới trực tiếp tạ lỗi.

Hy vọng Thiên Nữ giúp cho!”.
Lam Hi Thần cho rằng nàng ta trước đây không thuận mắt Nhiếp Minh Quyết, ngày hôm qua còn vô cớ bị hắn trách phạt cho nên sẽ để bụng hờn giận, sẽ không chịu giúp mình, nhưng không ngờ nàng ta vươn tay ra, nhẹ giọng nói “Cũng được! Dù sao ta cũng đang định mang trà tới đó, mang thêm một dĩa bánh giúp ngươi cũng không vấn đề”.
Trong lòng y mừng đến phát khóc, cũng cảm động nàng ta nhìn vậy thế nhưng lại vô cùng rộng lượng, cho nên không ngần ngại đưa dĩa bánh cho nàng ta, lại sợ nàng ta nén miễn cưỡng mới giúp trong lòng liền nói với tất cả sự chân thành “Tiểu tiên cảm ơn Thiên Nữ! Vô cùng vô cùng cảm ơn Thiên Nữ!”.

Ngẫm một chút lại nói thêm “Nếu mà đế quân ăn xong cảm thấy không đủ, phiền ngươi nói với tiểu tiên một tiếng, tiểu tiên sẽ lập tức làm thêm một dĩa khác, mong sao hắn sớm nguôi cơn giận”.
Bích Điệp đón lấy dĩa bánh, mà một tiểu tiên nga cũng đã pha xong trà, nàng ta đáp ứng một tiếng rồi cùng nhóm tiên nga rời đi.
Tuy rằng thấy có gì đó không đúng, nhưng trước mắt chỉ có cách này, cho nên Lam Hi Thần vô cùng sốt ruột chờ đợi kết quả.

Lão thiên gia quả không phụ người có lòng! Khi Bích Điệp rời khỏi lều nghị sự, Lam Hi Thần liền đon đả chạy đến hỏi han.

Mặc dù nàng ta thuật lại lời Nhiếp Minh Quyết chỉ vỏn vẹn hai chữ “Tạm được” khiến y có chút thất vọng, thế nhưng ngay sau đó là một câu khiến Lam Hi Thần cực kỳ phấn chấn: “Về sau cứ mang bánh quế hoa tới”.
Từ đó bất kể sáng trưa chiều tối, hễ không phải luyện kiếm, có thời gian rảnh Lam Hi Thần đều đóng đinh trong nhà bếp, đặt toàn bộ tâm huyết vào việc làm bánh quế hoa.

Y đặc biệt làm hai phần: một phần dành cho Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện ăn chung, phần còn lại sẽ nhờ Bích Điệp mang tới cho Nhiếp Minh Quyết.

Việc này cũng chỉ có mỗi y và nàng ta biết, cho nên cảm thấy rất an tâm vì không sợ truyền ra ngoài, người khác lại nói y nịnh hót Chính Chương Thánh đế này nọ.

Mỗi lần Bích Điệp mang về mấy lời của Nhiếp Minh Quyết như “Bánh hôm nay ngon hơn lần trước”, “Lần sau không cần nhạt quá”, “Mùi hoa quế nên nồng hơn mộ chút”….!làm y vui như được mùa.

Dần dần, từ mục đích làm bánh để bày tỏ lòng thành tạ lỗi, Lam Hi Thần chuyển sang niềm vui duy nhất là chính tay làm món bánh ngon nhất cho người y tâm niệm.
Nhưng không có bí mật nào có thể giấu kín mãi.

Rốt cuộc có một ngày, trong lúc đang nặn bánh, tình cờ Ngụy Vô Tiện bước vào làm y hết sức ngạc nhiên “Ngụy công tử, sao ngươi lại vào đây?”.

Ngụy Vô Tiện cười, nói “Ta muốn ăn mì nấu đậu xanh, nhưng kêu Lam Trạm nấu thứ nhất thì cực cho hắn, thứ hai hắn nấu mức độ cay lại cay không tới khẩu vị của ta.

Huynh trưởng đang làm bánh sao? Mà…….” hắn ngạc nhiên khi nhìn chỗ bánh quế hoa được phân thành hai dĩa, liền hỏi “…..Ta cùng Lam Trạm đâu có ăn nhiều đến vậy? Ngươi làm một dĩa là đủ rồi”.
Lam Hi Thần bối rối kéo một dĩa bột vừa mới nặn xong về phía mình “À không, cái này…..!cái này….”.
Nên nói làm sao đây? Trước giờ y đều không nói dối, nhất là với người trong nhà, nhất thời không thể viện đại một lý do kiểu như dĩa này ta ăn một mình được, nếu không hắn và Lam Vong Cơ sẽ nghĩ mình tham ăn, làm người lớn lại đi giành với trẻ nhỏ mất!
Ngụy Vô Tiện cười giả lả “Thôi mà, không cần phải ngại.

Ta biết ngươi làm cho đế quân chứ gì?”.
Lam Hi Thần nghi hoặc nhìn hắn “Sao ngươi biết?”.
Ngụy Vô Tiện nhún vai “Lam Trạm nói! Hắn bảo ngươi cất công làm bánh như vậy, dĩ nhiên không đơn thuần là làm cho chúng ta ăn rồi! Mà người thích ăn bánh quế hoa do huynh trưởng làm, ngoài Lam Trạm với ta thì còn ai ngoài đế quân?”.
Lam Hi Thần đỏ bừng mặt, không nói năng gì, cúi đầu lo nặn tiếp số bột còn dang dở.
Ngụy Vô Tiện cười khanh khách mấy tiếng, đi tới hỏi nhỏ “Đế quân thích lắm phải không? Ta nói mà, dùng lòng thành kiểu này thì cỡ gì hắn cũng nguôi giận cho xem”.
Lam Hi Thần cũng vui vẻ đáp “Ngụy công tử, ngươi thật lợi hại.

Diên Ân Thiên Nữ mỗi lần giúp ta mang bánh tới, trở về đều khuyến khích ta như vậy.

Ta định chờ một lúc thích hợp sẽ làm một dĩa cảm ơn nàng ta”.
Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên tắt hẳn nụ cười “Khoan đã! Huynh trưởng, ngươi vừa nói gì? Ai giúp ngươi đem bánh đi?”.
Lam Hi Thần ngẩn lên, tròn mắt “Diên Ân Thiên Nữ, ngươi cũng biết nàng ta mà.

Sao thế? Có chuyện gì?”.
Ngụy Vô Tiện không đáp mà chỉ hỏi lại “Ngươi nhờ nàng ta đã bao nhiêu lần rồi?”.
Lam Hi Thần xòe bàn tay ra đếm, sau đó lắc đầu “Ta cũng không nhớ rõ.

Nhưng tính từ ngày đầu tiên đến nay cũng gần mười ngày rồi, một ngày sáng trưa chiều tối đều đủ cả”.
Ngụy Vô Tiện chợt giữ cánh tay đang nặn bột của y lại, nghiêm giọng “Huynh trưởng, ta nghĩ việc này ngươi không nên tiếp tục nhờ vị Thiên Nữ đó thì tốt hơn”.
Lam Hi Thần ngạc nhiên “Nhưng tại sao?”.
Ngụy Vô Tiện thở dài một hơi, nhìn y chằm chằm, thấp giọng “Huynh trưởng có còn nhớ năm đó, vì sao ta và Kim Tử Hiên đánh nhau ầm ĩ ở quân doanh Xạ Nhật không?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.