Ma Đạo Tình Kiếp P1

Chương 193: Trăm Mối Ngũ


Bạn đang đọc Ma Đạo Tình Kiếp P1 FULL – Chương 193: Trăm Mối Ngũ


Chuyện năm đó, miễn là có mặt chứng kiến thì bất kỳ ai cũng không thể quên.
Lần đó Vân Mộng Giang thị cùng Lan Lăng Kim thị tác chiến ở Lang Tà, chẳng may bị Ôn thị đánh úp, Kim Quang Thiện đành nhờ tới Nhiếp Minh Quyết đang đóng quân ở Hà Gian, vừa hay Lam thị cũng ở đó nên Lam Hi Thần cũng đi theo, bởi vậy mới nhìn đến một màn ẩu đả dữ dội của Ngụy Vô Tiện với Kim Tử Hiên.
Vốn là Giang Yếm Ly, sư tỷ của Ngụy Vô Tiện cùng Giang Trừng có tình cảm với Kim Tử Hiên, thời gian giữa trận Xạ Nhật đó tuy rằng tu vi không cao nhưng nàng vẫn đi theo tương trợ những việc vừa sức.

Nghe nói trong lúc lo cơm nước, nàng luôn làm riêng hai phần canh định mức cho hai sư đệ nhưng thực chất còn có một phần thứ ba dành cho Kim Tử Hiên.
Giang Yếm Ly là người nội liễm, việc đó luôn làm trong âm thầm, một phần cũng không tiện đối mặt với Kim Tử Hiên nên chỉ lén đưa canh, thành ra cũng chẳng ai hay biết.

Nào ngờ một nữ tu khác nhìn thấy, lợi dụng sự rụt rè của Giang Yếm Ly mà thuận thế gây được sự chú ý của Kim Tử Hiên, làm hắn từ đó cứ đinh ninh người mang chén canh cho mình chính là nữ tu kia.

Kết quả một lần vô tình Kim Tử Hiên lại bắt được Giang Yếm Ly lén tới đưa canh, nàng ấy bối rối giải thích, thế nhưng lý do giải thích đã bị nữ tu kia nói trước, cộng thêm cái nhìn vốn đã không tốt từ trước đến giờ đối của hắn với nàng, vì thế mà ở trước mặt biết bao nhiêu người, Kim Tử Hiên đã không ngần ngại nặng lời với Giang Yếm Ly, khiến nàng ta đứng khóc lớn tại chỗ và bị Ngụy Vô Tiện nhìn thấy.
Đối với Ngụy Vô Tiện thì vị sư tỷ này là người vô cùng thân thiết và đáng kính ngưỡng, cho nên sẽ không chấp nhận bất kỳ ai xúc phạm nàng đặc biệt là Kim Tử Hiên, vừa trông thấy một màn đó liền nổi cáu xông tới đánh cho Kim Tử Hiên một trận.

Kim Tử Hiên chẳng rõ trắng đen nhưng cũng không phải dạng dễ chọc, dĩ nhiên không chịu thua mà đánh trả lại.

Theo tầm nhìn lúc đó của Lam Hi Thần, hai người chẳng khác gì hai con mãnh thủ chỉ chực gϊếŧ, xé xác, nghiền nát luôn đối phương mới hả dạ.
Cuối cùng mấy chục tu sĩ chạy tới lôi ra, mấy chục người đứng bên ngoài kinh hô ngăn cản, Ngụy Vô Tiện mới chịu dừng đánh nhưng lại thét lớn tra hỏi đủ đường, còn bắt phải gọi nữ tu kia tới chất vấn, mọi chuyện khi đó mới rõ ràng.

Hậu quả của việc này ngoại trừ chuyện Giang Yếm Ly bỏ lơ Kim Tử Hiên một thời gian dài, Kim – Giang hai nhà bằng mặt không bằng lòng còn là hai người đánh nhau bị trọng thương không nhẹ.

Ngụy Vô Tiện bị đánh đến bả vai suýt nát mà Kim Tử Hiên cũng không khá hơn, trên mặt có những mấy chỗ bầm đen trông rất dọa người, cánh tay trái của hắn cũng suýt bị Ngụy Vô Tiện bẻ gãy.
Lam Hi Thần sau khi nhớ lại, chợt cảm thấy có chút bất an, tay nắn bột cũng chậm lại dần, dường như có ý muốn ngưng, vậy mà lại không ngưng được.
Ngụy Vô Tiện khuyên nhủ “Cho nên huynh trưởng, theo ý của ta: ngươi đừng nên nhờ cái vị Thiên Nữ đó đưa bánh nữa, thật sự không ổn chút nào”.
Lam Hi Thần ủ rũ “Nhưng không nhờ nàng ta thì phải nhờ ai bây giờ? Nhờ ngươi và Vong Cơ thì không được, đế quân nhìn thấy có thể sẽ giận lây sang các ngươi.

Nhờ Nguyên Khang huynh cũng không được, sẽ bị người ta nói ra nói vào hắn cố tình bợ đỡ đế quân.

Còn Hoài Tang thì lại càng không được và cũng không có khả năng hắn chịu giúp.


Rốt cuộc cũng chỉ còn mỗi nàng ta thôi”.
Ngụy Vô Tiện im lặng, vẻ mặt rơi vào trầm tư.

Thật ra hắn cũng biết đây là phương án tốt nhất, nhưng bởi vì kết quả về sau rất khó lường, mà lại không có đường lui, nhất thời không biết phân giải với y ra làm sao.
Lam Hi Thần thấy hắn lo lắng, trong lòng vô cùng cảm động, cố cười hì hì hai tiếng, cất lời trấn an hắn, cũng là trấn an chính mình “Ngụy công tử, đa tạ đã quan tâm, nhưng mà ta thấy cũng bình thường thôi.

Dù sao đi nữa thì ta làm chuyện này cũng có điểm khác với Giang cô nương, ta là vì bày tỏ lòng thành xin lỗi đế quân nha! Còn nữa, ta quan sát Diên Ân Thiên Nữ đối với đế quân từ trước vốn không vừa ý, nàng ta sẽ không giống nữ tu kia đâu”.
Ngụy Vô Tiện nghi hoặc “Làm sao ngươi nghĩ nàng ta không có ý gì với đế quân?”.
Lam Hi Thần tuy rằng bị đánh động nhưng nhớ tới thời điểm còn ở Tử Chi Sơn, liền lấy đó làm chỗ dựa tinh thần, ngắn gọn khẳng định “Ta chắc chắn mà.

Với cả, ta có nhờ nàng ta chuyển lời là ta làm bánh đem tới, đợi đế quân nguôi giận sẽ trực tiếp ra mặt xin lỗi”.
Ngụy Vô Tiện lại hỏi “Vậy….!nếu như nàng ta không nói bánh đó là do ngươi làm, mà đế quân sẽ vì vậy vô tình coi trọng nàng ta thì sao?”.
Lam Hi Thần sững sờ một lúc, sau đó lắc đầu “Sẽ không đâu! Nàng ta không có ý gì với đế quân như nữ tu kia đối với Kim Tử Hiên, nên sẽ không giấu chuyện ta làm bánh để trục lợi đâu.

Nàng ta là thần tiên mà, thần tiên sao có thể xấu xa đến vậy được? Ngụy công tử, ngươi nghĩ nhiều rồi!”.
Ngụy Vô Tiện buông thỏng vai, bất lực nói “Thôi vậy, cứ xem như ta nghĩ nhiều đi.

Ta cũng vì lo ngại ngươi chịu thiệt, càng không muốn tình huống năm xưa lại tái hiện một lần nữa khi mà ta với Kim chim công đó lại trở thành Lam Trạm với đế quân.

Ngươi cũng biết đó, thực lực hai người chênh lệch quá lớn, nếu Lam Trạm bị thương thì ta và ngươi cũng khó chịu, mà ngươi đối với đế quân cũng lâm vào thế khó xử”.

Dừng một chút lại nói thêm “Nhưng ta có ý kiến thế này: cẩn trọng vẫn là tốt nhất.

Bây giờ trở đi, ngươi mỗi lần làm bánh xong liền viết một tờ giấy nhét kèm dưới đế bánh, để chắc chắn đế quân mỗi lần ăn xong đều biết là do ngươi làm, cũng tránh trường hợp không mong muốn nhất xảy ra”.
Lam Hi Thần ngẫm ngẫm nghĩ nghĩ, thấy thật là có lý liền vui vẻ đáp ứng ý kiến của hắn.


Cho nên kể từ lúc đó mỗi lần làm xong, dưới đế mỗi cái bánh Lam Hi Thần sẽ tỉ mỉ viết hai dòng: một dòng kính cẩn xin lỗi, một dòng chúc Nhiếp Minh Quyết ăn ngon miệng.

Mấy ngày gần đây không có xuất binh, dĩ nhiên thời gian rỗi rất nhiều, Lam Hi Thần cũng có thời gian nghĩ ra nhiều hình bánh khác nhau, lại tính sẵn một ngày sẽ đi xin lỗi hắn.

Tuy rằng hai phía án binh bất động, nhưng nếu một khi toàn lực ra quân, trận chiến sẽ kết thúc nhanh chóng, chừng đó Nhiếp Minh Quyết còn không nguôi giận thì chẳng phải y bị lôi về Ma tộc sao?
Có một ngày Lam Hi Thần lấy hết can đảm chạy tới đứng trước lều nghị sự, trong đầu đã chuẩn bị sẵn một bài văn sớ xin lỗi các kiểu, lại cố gắng điều chỉnh âm thanh sao cho thống thiết nhất để người kia vừa nghe có thể mủi lòng, nhưng mà vừa lẩm nhẩm trong đầu được mấy chữ đã bị một cánh tay kéo ngã vào lồng ngực rắn chắn của một người.

Vừa mạnh mẽ vừa thô bạo như thế, đến cùng ám ảnh cũng chỉ có một người là Đông Phương Trường Nhật.
“Hi Thần, ngươi đang làm gì thế? Sao gần đây luôn tránh mặt bản quân?”.
Âm thanh tuy khẽ nhưng vô cùng lãnh tĩnh vang bên tai, hít một hơi giữ bình tĩnh, đẩy hắn ra, hành lễ “Gặp qua Đông Phương Ma quân, chẳng là tiểu tiên có việc muốn cầu kiến đế quân, lại không tưởng gặp được Ma quân trước”.
Đông Phương Trường Nhật chắp tay sau lưng, nhướn mày “Ồ, nhưng dạo này án binh, cũng không có việc gì quan trọng báo cáo mà ngươi cũng phải đi gặp hắn hay sao? Bản quân còn tưởng ngươi phải dành thời gian luyện kiếm như những người kia chứ?”.

Lam Hi Thần còn đang lúng túng không biết trả lời sao, hắn lại ung dung nói tiếp “Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của bản quân, vì sao gần đây luôn tránh mặt bản quân?”.
Chất giọng càng về sau càng lạnh như băng, bộc lộ xúc cảm cực kỳ không vui.

Lam Hi Thần né tránh ánh mắt của hắn, có điểm nói năng lộn xộn “Không….!thật ra….!tiểu tiên cảm thấy con báo đen của Ma quân…..ừm….!nó…!nó thật đáng sợ….với lại cũng không có gì để nói…..cho nên tại sao phải đi theo làm phiền Ma quân?”.
Đông Phương Trường Nhật cười lạnh hai tiếng, nói “Ngươi muốn tìm cớ, phải tìm một cớ hợp lý chút.

Kể từ hôm ngươi nhờ bản quân dạy kiếm phổ, bản quân đã cho dắt Hắc Dạ ra ngoải cổng quân doanh, không còn cho nó đi theo bên mình thì lấy đâu ra dọa ngươi? Nhưng thôi…..”.

Giọng bất giác dịu lại, hắn buông tha “bức cung” sớm hơn tưởng tượng “Nếu ngươi nói không có việc đi gặp bản quân, thì lúc này có việc rồi đó”.

Thấy y tròn mắt, hắn nói tiếp “Chẳng phải ngươi đang rảnh rỗi sao? Bản quân thì lại có việc cần ngươi đi cùng”.
Lam Hi Thần nói “Cần tiểu tiên đi cùng?”.
Đông Phương Trường Nhật nói “Xuống Thủy cung của lão Long vương một chuyến, bản quân có thứ muốn cho ngươi xem”.
Lam Hi Thần nói “Có quan trọng lắm không thưa Ma quân? Nếu không, xem ở đây cũng được, hơn nữa tiểu tiên còn là người phàm, xuống Thủy cung chẳng phải sẽ chết đuối sao?”.

Đông Phương Trường Nhật nói “Ngươi không phải lo, bản quân sẽ không để ngươi chết đuối.

Còn về vật kia…..rất quan trọng mà nơi này lại không tiện xem.

Bản quân tạm thời mượn chỗ kín đáo, ít người xuất hiện như Thủy cung mới có thể cho ngươi xem, cũng chẳng sợ có kẻ phá rối”.
Tuy rằng hắn là người lạnh lùng tàn nhẫn, không phải phường sỗ sàng quá đáng như Tây Môn Úc Khanh, song Lam Hi Thần bị ám ảnh nặng nề rồi, nên nhìn thế nào cũng cảm giác người trước mặt đang có ý đồ xấu.

Cho nên khi hắn mới kéo đi được hai bước, y đã dùng toàn lực giãy ra, cứng cỏi nói “Ma quân thứ lỗi, nhưng tiểu tiên còn có chuyển phải gặp đế quân, e là không thể đi cùng Ma quân được.

Nếu mà gấp rút như vậy, thì ngươi kêu đại một người khác đi cùng cũng được mà”.
Đông Phương Trường Nhật rõ ràng không hài lòng với câu nói này, nhưng hắn không hề phát hỏa mà chỉ lạnh giọng “Đi gặp Chính Chương Thánh đế cũng không quan trọng bằng việc ngươi theo bản quân nhớ lại chuyện cũ”.
Lam Hi Thần nhăn mặt “Chuyện cũ gì chứ? Chuyện cũ gì mà phải xuống tận Thủy cung xa xôi để nhớ lại?”.
Đôi đồng tử màu trà tối sầm lại, khớp ngón tay cũng khẽ kêu răng rắc, thế nhưng Đông Phương Trường Nhật vẫn kìm lại hỏa khí, trầm giọng “Bản quân nói quan trọng thì tức là quan trọng! Ngươi phải biết mình là người đầu tiên bản quân nhân nhượng, nhưng đừng nghĩ vậy mà thách thức sự kiên nhẫn của bản quân”.
Bực mình trước sự phô trương bề trên của hắn, Lam Hi Thần hơi ngưỡng mặt lên, chẳng biết lấy từ đâu ra khẩu khí lớn trả lời “Ma quân thứ lỗi cho tiểu tiên….”.

Một tia ương ngạnh lóe lên trong mắt y, đôi mày ngài chau lại gần mi tâm “Tiểu tiên cảm thấy không cần thiết phải nhớ lại chuyện cũ gì đó, mà cũng chắc gì chuyện cũ của Ma quân liên quan đến tiểu tiên? Cho nên tiểu tiên mạn phép từ chối đi cùng.

Tiểu tiên cảm thấy như hiện tại rất tốt.

Ma quân rảnh rỗi thì tự đi một mình đi”.
Đông Phương Trường Nhật không nói gì mà chỉ trừng mắt và phát ra luồng khí chết người trong đôi mắt đó, khóe môi bặm lại tạo thành một đường thẳng là dấu hiệu của một sự nghiến răng, rất kín đáo.
Lam Hi Thần bỗng nhiên phát giác lúc này mình có điểm vô lễ, hắn lại là người kiêu ngạo, làm sao chấp nhận sự mạo phạm này? Đến khi hắn nắm chặt tay thành quyền, vững vàng bước về phía mình, rất chậm, từng bước một thì Lam Hi Thần mới rùng mình nhận ra mình đã khiến hắn thực sự nổi giận.

Y hốt hoảng lùi về phía sau, rối rít nói “Đông Phương Ma quân, tiểu tiên xin lỗi, tiểu tiên không dám mạo phạm Ma quân, chỉ là….!chỉ là tiểu tiên không thể đi cùng ngươi….Ma…..Ma quân bình tĩnh lại….!Áchhhh….”.
Chẳng lẽ số mình xui đến vậy? Lùi có mấy bước lưng đã đụng phải vách tường, chẳng lẽ mới đó đã bị dồn vào ngõ cụt? Ơ! Ánh mắt Đông Phương Trường Nhật hình như không phải đang trừng mình? Là nhìn đi đâu? Phía sau lưng?
“Ngươi còn tính dựa vào bản quân bao lâu nữa?”.
Nhiếp Minh Quyết!
Lam Hi Thần mừng suýt khóc, thanh âm vừa dứt đã nghiêng đầu qua, phát hiện lưng mình đang vô thức áp vào khuôn ngực cường tráng của Nhiếp Minh Quyết.

Có lẽ hắn vừa mới từ trong lều bước ra, mà y vô tình lùi trúng ngực hắn.


Thôi kệ! Có cọng rơm cứu mạng là được rồi! Y vội nâng đôi mắt đầy tội nghiệp nhìn người kia, khẽ khàng gọi một tiếng “Đế quân….”.
Thế nhưng Nhiếp Minh Quyết không có nhìn đến y mà chỉ vô thanh vô sắc nhìn Đông Phương Trường Nhật, cất giọng trầm trầm “Đông Phương Ma quân là có chuyện đến gặp bản quân?”.
Đông Phương Trường Nhật vẫn không đổi sắc mặt “Dĩ nhiên không phải, bản quân đang tìm Hi Thần, còn định dẫn hân xuống Thủy cung một chuyến.

Đế quân chắc không phiền để bản quân đem thủ hạ của mình đi một chút chứ?”.
Nhiếp Minh Quyết cười như có như không “Tất nhiên không vấn đề”, rồi bỗng nhiên nghiêm mặt “Có điều hiện tại bản quân cũng đang có việc, cần phải mang y theo cùng, e là Ma quân mượn người không đúng lúc rồi”.
Đông Phương Trường Nhật mím môi, thu hẹp con ngươi “Dưới trướng đế quân nhiều người như vậy, ai cũng có thể theo hầu, sao nhất thiết phải là y? Lẽ nào đế quân keo kiệt như vậy, để thủ hạ của mình đi mở mang tầm mắt một chút mà cũng không cho?”.
Nhiếp Minh Quyết không lạnh không nhạt đáp “Nói vậy cũng không đúng lắm.

Dưới trướng Đông Phương Ma quân ngươi nhiều dũng tướng như vậy, sao cứ phải nhắm tới thủ hạ của bản quân, chẳng lẽ dũng tướng của ngươi không được việc như vậy?”.
Đông Phương Trường Nhật trừng mắt “Ngươi…..”.
Nhiếp Minh Quyết không nói mà chỉ nhướn mắt, nửa sẵn sàng chờ câu tiếp theo nửa đang thách thức hắn.
Lam Hi Thần đứng ở giữa, cảm thấy không khí càng lúc càng mang áp lực quá là khủng khiếp.

Nếu y không tạm chuồn khỏi, sợ là sẽ giống như miếng thịt mỏng bị cái chày với tấm thớt thi nhau nghiền nát.

Chuyện xin lỗi thôi thì để hôm sau vậy! Nghĩ xong liền cười cười, mở miệng giải vây không khí “À, như thế này, tiểu tiên nghĩ là……”.
Không để y nói xong, Nhiếp Minh Quyết đã cúi xuống, đôi đồng tử huỳnh kim lóe lên rất dọa người, chậm rãi hỏi “Ngươi định nói muốn đi cùng Đông Phương Ma quân? Không sao! Bản quân cho phép đấy!”.
Lam Hi Thần sống lưng lạnh một trận, biết thừa nếu mình gật đầu thì coi như hôm nay không còn đường sống, cho nên kịch liệt giải thích “Không phải như vậy! Đế quân hiểu lầm rồi! Chẳng là tiểu tiên định nói: nếu đế quân có việc tiểu tiên nhất định sẽ đi theo phò trợ.

Vì đế quân là quân chủ của tiểu tiên”.

Nhìn thấy sắc mặt Đông Phương Trường Nhật giây lát chuyển sang khủng bố, y cũng không dám để hắn ôm cục tức, liền nói “Đông Phương Ma quân, về chuyện Ma quân ra lệnh, nếu không thể nhờ người khác thì…..!thì….!đợi tiểu tiên trở về sẽ đi cùng Ma quân, có….!có được không?”.
Hừm! Tất nhiên, đợi ta về thì cũng không còn dịp nào để đi, mà ta cũng có lắm cách từ chối, ngươi không dụ dỗ được ta đâu! Một lần bị lừa ta đã cảnh giác lắm rồi! Ngươi không có cửa lừa ta lần thứ hai đâu!
Tuy rằng chỉ dám nghĩ chứ không dám nói, nhưng Lam Hi Thần cảm thấy mình thật thông minh, thiếu chút nữa là tự vỗ tay tán thưởng chính mình.
Nhiếp Minh Quyết nét mặt vô cùng bình thản, “từ tốn” nói “Đông Phương Ma quân cũng nghe rồi đó! Thôi, bản quân còn có việc gấp phải đi”.

Vừa nói vừa túm cổ áo Lam Hi Thần kéo đi một mạch.

Nếu giả như y biến thành một con vật, người khác nhìn sao cũng nghĩ tư thế này là bị xách cổ rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.