Ma Đạo Tình Kiếp P1

Chương 191: Trăm Mối Tam


Bạn đang đọc Ma Đạo Tình Kiếp P1 FULL – Chương 191: Trăm Mối Tam


Tây Môn Úc Khanh lau lau khoe môi vương máu, cười lạnh “Làm gì? Ngươi không thấy hay sao mà còn hỏi? Không đúng, là phá hỏng chuyện tốt của bản quân!”.
Nam Cung Nguyên Khang trừng mắt “Ngươi thật là quá đáng! Đây là địa bàn như thế nào ngươi cũng biết, còn dám tùy tiện làm bậy.

Nếu ta không tới kịp, ngươi vừa rồi đối với Hi Thần không phải đã….!đã….”, giống như không muốn thốt ra một từ ngữ nào liên quan, liền chuyển nội dung, một tay chắn trước Lam Hi Thần, một tay chống hông mắng “Ngươi trêu chọc Trường Nguyệt tỷ, Lạc Vi còn ngại Đông Phương Ma quân và Bắc Đường Ma quân hỏi tội chưa đủ sao? Đùa bỡn Thường Nga cùng Long Kiết công chúa còn ngại Thần tộc để mắt ít quá phải không? Hi Thần là thủ hạ của Chính Chương Thánh đế, nếu hắn phát hiện, mặt mũi Ma tộc vì ngươi mà biết để ở chỗ nào nữa? Ngươi không có não à? Hay vương vấn bụi hoa tán lá nhiều quá nên loạn não rồi? Ta nói cho ngươi biết, ngươi còn làm vậy với Hi Thần một lần nữa, ta nhất quyết không để yên cho ngươi đâu”.
Lam Hi Thần có chút cảm động, định nói Nam Cung Nguyên Khang không nên làm ầm ĩ như vậy, sẽ làm nội bộ Ma tộc không hòa thuận nhau thì có tiếng người khác gọi “Thầy! Thầy làm sao thế?”.
Nhiếp Hoài Tang vội vã chạy đến, đỡ lấy Tây Môn Úc Khanh, lo lắng nhìn vết thương của hắn, lại nhìn qua hai người phía Lam Hi Thần, đại khái cũng hiểu sơ tình hình, trừng mắt “Tại sao các ngươi lại ra tay với thầy?”.
Nam Cung Nguyên Khang giận quá hóa cười “Tại sao? Ngươi đi mà hỏi thầy tốt của ngươi ấy! Cũng không biết là kẻ nào châm lửa trước, chỉ lo hỏi người thổi khói”.
Nhiếp Hoài Tang liếc qua Lam Hi Thần, nói “Nhưng nếu không có kẻ xếp củi, thì làm sao lại có người châm lửa.

Chung quy, tội cũng do kẻ xếp củi”.
Nam Cung Nguyên Khang trợn mắt “Ngươi….!ngươi…..Sao mà ngươi lại vô lý thế? Tây Môn Ma quân, ngươi dạy đồ đệ cái tốt đâu không thấy, dạy ra cái dạng sắp giống như ngươi rồi”.
Nhiếp Hoài Tang không thèm để ý, quay qua nhìn Tây Môn Úc Khanh “Thầy có sao không? Ta đưa ngươi về trị thương?”.
Tây Môn Úc Khanh mất hứng nửa chừng, tâm tình vô cùng không tốt, hắn vừa lạnh lùng đáp “Không sao!” vừa khẽ gạt tay Nhiếp Hoài Tang ra, quay lưng bỏ đi.
Nhiếp Hoài Tang lo lắng kéo tay hắn “Thầy! Đồ nhi thực sự rất lo cho ngươi.

Hay là chút nữa đồ nhi mang một ít dược đến lều cho thầy? Để bị thương, dù nhẹ nhưng đến cùng lại không đáng chút nào”.
Tây Môn Úc Khanh chỉ trầm trầm “Ân” một tiếng rồi đi thẳng một mạch.

Nhiếp Hoài Tang muốn đuổi theo, Lam Hi Thần lại vì chuyện vừa rồi liền chạy tới níu tay hắn, cản “Hoài Tang, ngươi không nên tiếp xúc với hắn.

Hắn là người xấu! Hắn thực sự rất xấu xa!”.
Nhiếp Hoài Tang liếc sang y, thở phì phò mấy cái, đột nhiên vung tay lên.

Lam Hi Thần không kịp giữ chặt, dĩa bánh vì thế mà rơi ụp xuống đất.

Đôi mắt y mở lớn, sững sờ thốt lên “Bánh của ta…..!bánh của ta làm cho Minh Quyết huynh…”, còn không kịp đợi y hoàn hồn đã bị hắn bắt chặt cổ tay, gằn giọng “Lam Hi Thần! Ngươi có thôi ngay cái trò diễn của mình không? Ngươi gần gũi Mạnh Dao nhiều quá, cho nên bắt đầu biết diễn rồi đấy à? Làm ca ca ta ban đầu khổ sở, kế đó tòi ra một Đông Phương Ma quân bị ngươi mê hoặc còn chưa đủ hay sao? Bây giờ ngươi còn cố tình nhắm tới thầy của ta? Ngươi ghê gớm thật đấy! Nhưng mà ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi còn lảng vảng tới gần thầy thì đừng có trách ta”.
Lam Hi Thần vừa uất dĩa bánh vừa uất lời buộc tội vô cớ này, nghẹn lời “Hoài Tang, ngươi nói gì ta không hiểu.


Ta không nhắm gì tới thầy ngươi cả.

Ta chỉ quan tâm ngươi.

Thầy ngươi….!kẻ đó không phải là người tốt đâu….Ngươi không nên…..!Áchhh….”.
Nhiếp Hoài Tang siết chặt lực tay, móng tay đâm sâu vào trong lớp thịt mềm yếu ở cổ tay khiến Lam Hi Thần đau đến ngấn lệ, còn hắn thì quả quyết “Thầy của ta mà không là người tốt? Hắn nếu không tốt, sẽ không lúc khó khăn nhất giúp đỡ ta, dạy ta thủ pháp phòng thân, dạy ta một ít pháp thuật.

Ngươi nghĩ mình tốt hay sao mà dám nói thầy như thế? Ta nói cho ngươi biết: so với ngươi, thầy mới chân chính tốt hơn vạn lần.

Quan tâm ta? Nói mà không biết xấu hổ sao? Lúc ta khổ sở nhất chỉ có hắn mới giúp ta, còn ngươi, khi đó ngươi chỉ biết quan tâm A Dao của ngươi xây Đài quan sát bị bách gia phản đối như thế nào thôi.

Nếu lúc đó ta không tình cờ gặp hắn thì đã không tồn tại nổi rồi.

Hai chữ “quan tâm” này, là đang muốn chọc cười ta sao?”.
Nam Cung Nguyên Khang vội tới can “Nè nè, có gì từ từ nói! Ngươi động tay động chân làm gì? Giống thầy ngươi thì không tốt chút nào đâu”.
Lam Hi Thần rơm rớm nước mắt “Hoài Tang, ta biết là trước đây ta không đúng.

Nhưng ta khẳng định với ngươi, ta đối với Mạnh Dao cũng giống như ngươi và Vong Cơ, hoàn toàn không giống với Minh Quyết huynh.

Lúc đó Minh Quyết huynh vừa mất, Mạnh Dao cũng vì Vong Cơ nhất quyết không cho xây đài quan sát ở Cô Tô và Di Lăng nên không làm, khiến bách gia chỉ trích hắn thiên vị.

Ta cũng vì Vong Cơ nên mới phải ra mặt quản cùng Mạnh Dao, nhưng không biết vì thế tức là bỏ bê ngươi.

Hoài Tang, chuyện này cũng đã qua lâu lắm rồi, chúng ta có thể đừng nhắc lại không? Còn nữa, lời ta nói đều là thật.

Tây Môn Ma quân đó, hắn……”.
Nhiếp Hoài Tang không bao giờ để Lam Hi Thần nói hết câu, hết nội dung y muốn nói với hắn, trực tiếp ném tay đi, lực tay không biết lúc nào mà cực kỳ mạnh khiến Lam Hi Thần té ngã xuống đất, nghiến răng trợn mắt “Ta cảnh cáo ngươi một lần cuối: ngươi đối với bất kỳ kẻ nào trên thế gian có qua lại ta đều chẳng buồn quan tâm, nhưng, ngoại trừ ca ca và thầy.

Nếu để ta biết ngươi còn muốn tiếp cận hai người họ, ta thề: cho dù sau đó có phải xuống Địa Ngục, ta cũng phải lấy cái mạng của ngươi trước tiên.


Tránh xa ca ca và thầy của ta ra, và xa tầm mắt nhất có thể”.
Lam Hi Thần ngỡ ngàng, tim quặn thắt lên.

Y biết người này ghét mình, hận mình, nhưng không ngờ sau từng ấy thời gian, từng ấy chuyện xảy ra mà cảm xúc đó chỉ có tăng chứ không giảm.

Rốt cuộc phải làm sao mới khiến đứa đệ đệ mình yêu thương không kém đệ đệ ruột có thể cảm thông cho mình đây?
Nam Cung Nguyên Khang giậm chân “Tránh xa? Ta thấy hai chữ này nên là ta nói với ngươi mới đúng! Đế quân thì khoan hãy nói.

Nhưng người cần “tránh xa” Tây Môn Úc Khanh kia mới là ngươi chứ không phải Hi Thần đâu”.
Nhiếp Hoài Tang liếc xéo hắn một cái “Ngươi thì biết cái gì?”.
Nam Cung Nguyên Khang đỡ Lam Hi Thần đứng dậy, tự chỉ vào mình, nói “Biết! Phải biết mới có lòng tốt thông báo cho ngươi.

Ta khuyên ngươi, nếu không muốn có một ngày không một tiếng động, không một ai hay biết mà bị lôi đến Oanh Sương điện hạch tội vô cớ, thậm chí là…..mất mạng, thì nên tránh xa Tây Môn Úc Khanh nhất có thể”.
Nhiếp Hoài Tang có điểm khó tin “Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?”.
Nam Cung Nguyên Khang làm vẻ ngạc nhiên “Sao? Ngươi biết hắn một thời gian, bái hắn làm thầy mà không biết gì hết à? Vậy thì làm sao ngươi lại dám khẳng định Hi Thần tiếp cận hắn?”.
Nhiếp Hoài Tang túm lấy cổ áo Nam Cung Nguyên Khang, lạnh giọng “Nói! Thầy ta rốt cuộc làm sao?”.
Lam Hi Thần có điểm hốt hoảng “Hoài Tang, ngươi làm gì vậy? Đừng làm hại đến Nguyên Khang huynh mà!”.
Nam Cung Nguyên Khang buồn bực, dùng một chút phép đẩy Nhiếp Hoài Tang ra, có chút cười mỉa “Nói cho ngươi biết: thầy của ngươi không tốt như những gì ngươi nghĩ đâu, và phía sau hắn là một con cọp cái đội lốt mèo con.

Nếu ngươi không muốn bị con cọp đó xé xác thì tốt nhất đừng để nó phát hiện ngươi cùng chồng nó có bất kỳ quan hệ gì….”, hắn nhấn mạnh từng chữ “Kể cả tình sư đồ”.
Nhiếp Hoài Tang vốn định tranh luận nhưng không ngờ Nam Cung Nguyên Khang đã đi trước nói ra, kết quả hắn chỉ lạnh lùng buông một câu “Ta không tin!” rồi hậm hực rời đi.
Nam Cung Nguyên Khang nhìn Nhiếp Hoài Tang đi khuất, bỉu môi một cái, lẩm nhẩm “Không tin thì thôi” rồi quay qua hỏi “Hi Thần, ngươi có sao không? Tên Tây Môn Úc Khanh đó có làm gì ngươi không? Thật tình! Cái tên chết giẫm đó! Tốt nhất đừng để ta bắt gặp lần thứ hai”.
Lam Hi Thần gắng gượng cười “Ta không sao đâu, phiền ngươi lo lắng.

À phải rồi, ngươi làm sao biết ta bị Tây Môn Ma quân dẫn tới đây? Còn Hoài Tang nữa, là ngươi dẫn hắn tới sao?”.
Nam Cung Nguyên Khang nói “Kỳ thật ta cũng không biết.


Chẳng qua khi đang nghị sự, hắn nửa chừng bỏ ra ngoài, bộ dáng còn thần thần bí bí, ta sinh nghi liền đi theo, một phần cũng vì ta chán cái cảnh xem Thần tộc cùng Ma tộc tranh cãi lắm rồi, không ngờ vừa bước ra liền thấy Tây Môn Úc Khanh đó dẫn ngươi đi một đoạn xa.

Ta thừa biết là không có chuyện gì tốt cho nên mới đi theo, còn Nhiếp Hoài Tang kia thì ta không biết, chắc cũng vì thấy thầy hắn rời đi nên muốn đi theo không chừng.

Ấy mà trời ơi, ban nãy ta đã nói bằng tất cả lòng tốt của ta, nếu Nhiếp Hoài Tang đó mà không chịu nghe, vậy coi như hết cách cứu hắn”.
Lam Hi Thần lo lắng “Nguyên Khang huynh, ban nãy ngươi nói phía sau Tây Môn Ma quân có…..!có..

một con cọp cái đội lốt mèo con….!là như thế nào vậy?”.
Nam Cung Nguyên Khang cười nhạt “Tích Hương Ma phi là nữ nhân đặc biệt cũng như nổi tiếng nhất Lục giới về thân thể có mùi hương thơm đến cách xa một dặm cũng có thể ngửi thấy và tính tình ghen tuông vô cớ của mình”.
Lam Hi Thần ngạc nhiên “Tây Môn Ma quân đã có thê tử?”.
Nam Cung Nguyên Khang lắc đầu “Cũng không hẳn.

Nàng ta hiện tại chỉ là trắc phi, ngôi hậu không có mà hậu cung cũng chỉ có một người là nàng ta”.
Lam Hi Thần cười cười “Không lập hậu, không có hậu cung, chẳng lẽ Tây Môn Ma quân cũng muốn giống Đông Phương Ma quân?”.
Nam Cung Nguyên Khang lè lưỡi “Được như vậy đã tốt.

Đằng này…..còn không phải vị Tích Hương Ma phi kia là nguyên nhân sao? Ta nói ngươi nghe nha Hi Thần, ta chưa từng thấy qua nữ nhân nào ghen tuông như nàng ta.

Nếu không phải Tây Môn Ma quân tiền nhiệm chủ động liên hôn, cũng không biết Tây Môn Úc Khanh có chịu lấy hay không nữa?”.
Lam Hi Thần lau nước mắt, khẽ cười khúc khích “Nàng ta đáng sợ đến mức đó sao?”.
Nam Cung Nguyên Khang nói “Không phải đáng sợ, mà là rất rất rất đáng sợ”.
Sau đó hắn kể nàng kia là con gái của tộc trưởng Hoa chi tiểu tộc thuộc Yêu tộc, tên gọi là Hoa Luân Nhi, tuổi tác tính ra thì nhỏ hơn Bắc Đường Lạc Vi một chút.

Trên người từ khi sinh ra đã có một mùi hương vô cùng thơm, rất được Yêu hậu coi trọng trong số các tiểu tộc chi nữ, thậm chí từng muốn nhận nàng ta làm nghĩa nữ.

Nàng ta lớn lên cũng tính là đẹp, bề ngoài cũng đằm thắm dịu dàng mà thời điểm đó Tây Môn chi tộc vừa mới đổi quân chủ trẻ tuổi, để tăng thêm liên kết giữa Ma tộc với Yêu tộc, Tây Môn Ma quân tiền nhiệm đã hỏi nàng ta cho con trai mình vừa đăng cơ là Tây Môn Úc Khanh.

Chỉ là Tây Môn Úc Khanh tính tình phóng khoáng, yêu thích sắc đẹp lại muốn gom hết danh hoa cạnh bên cạnh, nên nếu ngang nhiên buộc phải lập hậu thì khác nào bắt hắn đeo gông vào người, cho nên trước chỉ lập Hoa Luân Nhi làm phi, hiệu là Tích Hương, đợi nàng sinh con trai rồi mới lập ngôi hậu.

Nhưng bọn họ thành thân đến nay cũng hơn năm trăm năm, cái bụng của Tích Hương Ma phi vẫn không hề có động tĩnh, mà mức độ sa vào phong nguyệt cùa Tây Môn Úc Khanh ngày càng tăng, đó là ngọn nguồn của sự ghen tuông.
Cần phải nói Tây Môn Úc Khanh bình thường giao du trên trời dưới đất, gần gũi không ít mỹ nhân, mà cá biệt là nam nữ đều không kiêng kỵ, chỉ cần đẹp và vừa ý hắn là đủ.

Hắn cũng không phải phường bẻ hoa qua đường, cũng có mang về Vạn U đô nạp vào hậu cung, nhưng không hiểu vì sao những người đó trong một thời gian ngắn đều không chết không rõ nguyên nhân.


Từ tiểu tiên nga của Thiên Đình cho đến phó sứ bên cạnh Diêm La Vương, khi bước chân vào Vạn U cung đều không sống quá một tháng.

Ban đầu mọi người đều nghĩ nội cung Tây Môn chi tộc có kẻ của Quỷ tộc trà trộn, hoặc là khách quan hơn chính là mấy phi thiếp đó tranh sủng ái mà gϊếŧ hại nhau.

Cho đến khi Tây Môn Úc Khanh trêu đùa Thường Nga tiên tử, cợt giỡn Long Kiết công chúa, đeo bám Đông Phương Trường Nguyệt, động chạm Bắc Đường Lạc Vi thì chỉ sau lần đầu gặp qua Tích Hương Ma phi, cả bốn vị mỹ nhân của Lục giới đều xảy ra rắc rối.

Mọi người khi đó mới vỡ lẽ, thậm chí còn có phần kinh sợ nữ nhân đó.
Trái ngược với hai vị Ma phi chịu quy phục và an phận của Đông Phương Trường Nhật, vị Ma phi này của Tây Môn Úc Khanh tuyệt không chấp nhận bất cứ ai có quan hệ dù là danh nghĩa gì với hắn, càng đừng nói tới đó là nam hay nữ.
Chấn động nhất có lẽ là vụ việc liên quan đến thư sứ*của Chuyển Luân vương làm chủ tầng thứ mười của Địa Phủ và tứ thần mỹ nữ.
*Thư sứ: giống như thư đồng, người phụ giúp việc ghi chép bên cạnh các nhân vật truyền đạo như đạo sĩ, tiên sinh, phu tử….!Thư có hai dạng: tuổi nhỏ gọi là thư đồng, thanh niên gọi là thư sứ.
Nghe nói có một lần Chuyển Luân vương sai hầu cận mình là thư sứ đem một bức văn tự đến Vạn U cung.

Vị thư sứ này tuy ở Địa Phủ nhưng lại dung mạo không khác gì trích tiên, vô cùng thanh tao nho nhã, đặc biệt còn có một đôi bàn tay vô cùng đẹp.

Tây Môn Úc Khanh vừa thấy đã thích mắt, có ý muốn giữ lại.

Không ngờ cuối ngày hôm đó, Chuyển Luân vương thấy thư sứ của mình mãi chưa trở về, sai Ngưu đầu đến hỏi thì người hầu của Tây Môn chi tộc gửi lại cho Chuyển Luân vương một hộp gỗ.

Khi mở ra, đến người quanh năm cai quản ác linh, thấy qua vô số cảnh chết chóc ở chín cửa ngục còn lại như Chuyển Luân vương cũng phải hãi hùng.

Bên trong hộp gỗ đó là một đôi bàn tay vừa mới bị chặt xong, máu hãy còn vương vãi đầy hộp kèm theo một tờ giấy của Tích Hương Ma phi, nàng ta nhắc khéo Chuyển Luân vương nếu không muốn lại có một thư sứ khác một đi không về thì lần sau có gửi đồ, chỉ cần sai Ngưu đầu Mã diện là được.

Ma tộc phóng khoáng, Tây Môn chi tộc càng không gò bó nên cũng không cần những người ưa nhìn phụng mệnh tới.
Tích Hương Ma phi đã không ngần ngại dùng mùi hương của mình làm cho đám hoa trồng ở Quảng Hàn cung theo bản năng giữa các loài hoa mà tranh nhau tỏa hương, biến cung Quảng Hàn nồng nàn những hương hoa lộn xộn làm Thường Nga tiên tử hít không thông, phải ngã bệnh mấy ngày liền.
Khi Long Kiết công chúa dọn Hội Bàn Đào, lúc cắm mấy lọ hoa mẫu đơn đã sơ ý bị Tích Hương Ma phi chạm vào, còn vương chút mật ngọt, khiến cho bầy ong tinh ở vườn Thượng Uyển theo bản năng đồng loạt bay ào ào đến, làm Hội Bàn đào năm đó nháo loạn, Long Kiết công chúa cũng vì thế mà bị trách phạt phải đọa xuống núi Phượng Hoàng tu luyện, còn phải trải qua kiếp Phong Thần.
Đông Phương Trường Nguyệt không thích nhất chính là mùi hương nồng nàn của hoa nhài, vậy mà khi Tích Hương Ma phi ngỏ ý muốn mời trưởng công chúa tôn quý nhất Ma tộc tới “đàm đạo”, nàng ta đã cố tình bày những chậu hoa nhài xung quanh tiểu đình làm Đông Phương Trường Nguyệt suýt ngất đi, chẳng những không sợ phía Đông Phương chi tộc hỏi tội mà ngược lại còn ngang nhiên không phân trắng đen nhắc nhở Đông Phương Trường Nguyệt kỵ mùi hoa nhài thì đừng nên tới gần Tây Môn quân thượng nhà nàng.
Bắc Đường Lạc Vi thẳng tính như thế mà cũng không yên với nàng ta, nhất là khi biết Tây Môn Úc Khanh có ý muốn liên hôn với Bắc Đường Ma tộc, Tích Hương Ma phi nhân sinh thần của nàng ta, trong lúc Bắc Đường Lạc Vi sơ ý mà cầm nhầm chiếc khăn tay có phủ lớp bột phấn mà Tích Hương Ma phi thường dùng, hại nàng ta khắp mặt đều nổi mẩn đỏ nằm trên giường khóc tận mấy ngày liền.

Nếu lần đó Yêu Quân cùng tộc trưởng Hoa chi tiểu tộc không đích thân đứng ra tạ lỗi, cộng thêm Tích Hương Ma phi trước mặt mọi người khóc lóc, chỉ sợ một người cha yêu thương con gái nhất như Bắc Đường Ma quân đã nhất quyết bỏ qua chuyện Ma tộc xào xáo mà xử tử tử nàng ta.

Nhưng sau sự việc đó, mọi người đều ngầm hiểu: chỉ cần Tây Môn Úc Khanh để mắt đến hay thân cận với ai, người đó liền là cái gai trong mắt của Tích Hương Ma phi Hoa Luân Nhi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.