Ma Đạo Tình Kiếp P1

Chương 190: Trăm Mối Nhị


Bạn đang đọc Ma Đạo Tình Kiếp P1 FULL – Chương 190: Trăm Mối Nhị


Tuy rằng ban đầu nghe qua cảm thấy nó không khả quan cho lắm, nhưng bây giờ ngoài phải đi xin lỗi, Lam Hi Thần không nghĩ được phải làm cái gì để Nhiếp Minh Quyết nguôi cơn giận vô cớ kia.

Huống hồ, tâm trạng hắn không tốt thì tình hình xung quanh y cũng không tốt.

Từ sáng đến hiện tại đã có không ít người vì cơn giận của Nhiếp Minh Quyết mà chịu khổ, mà ngọn nguồn lại là vì Lam Hi Thần đến – cùng – cũng – chẳng – biết  – lý – do gây ra.

Nếu y còn không chóng dẹp yên, sẽ càng lúc gián tiếp đắc tội với không ít người.

Kết cục khẳng định thê thảm a!
Cuối cùng, Lam Hi Thần chỉ còn nước bất lực, gật đầu đáp ứng Ngụy Vô Tiện sẽ đi xin lỗi.

Nhưng Ngụy Vô Tiện còn nói thêm “Đi xin lỗi nhất định phải bày tỏ lòng thành chứ không chỉ có lời nói”.

Lam Hi Thần hỏi hắn bày tỏ lòng thành là như thế nào, hắn gãi đầu tặc lưỡi một lúc rồi mách “Như thế này, lòng thành có nhiều cách thể hiện: ví như ngươi có thể chọc cho hắn vài câu gây cười, hoặc là viết thêm một phong thư viết thật dài biểu ý xin lỗi, hoặc là kéo hắn đi chỗ nào đó mà ngươi nghĩ có thể làm đầu óc hắn được thư giãn, hoặc là đem một vật gì đó trước mặt tạ lỗi….!Nhưng hữu hiệu nhất vẫn là mang theo cái gì đó làm lễ vật.

Ngươi không biết đâu, ngày trước mỗi khi Lam Trạm giận dỗi, ta đều mang tới trước mặt hắn một vò Thiên Tử tiếu, hắn liền nguôi ngay, mà đến khi ta giận hắn cũng làm giống như vậy.

Cho nên ta nghĩ huynh trưởng nên mang theo một cái gì đó để làm vật phẩm đi”.
Lam Hi Thần cảm thấy rất có lý, gật gà gật gù “Ta hiểu rồi!”, thế mà Ngụy Vô Tiện vừa kéo Lam Vong Cơ đi khuất, y liền ngớ người ngộ ra Nhiếp Minh Quyết không có thích uống Thiên Tử tiếu! Trúc Diệp Thanh ở tận Nhân giới, đi lấy cũng phải mất một ngày, mà thời gian thì có hạn.

Y khổ sở ôm đầu, đi qua đi lại ngẫm nghĩ, rồi lại chạy ra bờ biển quan sát xem ngoài rượu ra thì còn gì có thể đem làm vật phẩm.

Nghĩ mãi từ lúc trời đầy sao cho đến khi trăng lên giữa đỉnh đầu, một vài con cua nhỏ từ dưới biển bò lên bờ, dùng hai chiếc càng xúc cát cho vào miệng, hai mắt Lam Hi Thần bừng sáng, trong đầu lập tức xuất hiện ra một ý tưởng mà y cho rằng cực kỳ hay, thế là tự vỗ tay khen mình một câu rồi chạy ùa vào nhà bếp.
Không biết lục lọi tìm nguyên liệu, xắn tay áo làm, nhóm lửa, quạt vù vù bên bếp qua bao lâu, rốt cuộc mới gắp ra dĩa năm cái bánh quế hoa.


Lam Hi Thần ngửi ngửi, bởi vì nhà bếp không có nhiều nguyên liệu, cho nên bánh làm ra cũng chỉ đơn giản là bột và vẫn mang mùi thơm như bánh bình thường, nhưng bù lại y đã làm cho mấy cái bánh này có hình mặt thỏ đang cười.

Nhìn tổng thể cũng không tính là quá đơn giản, nói không chừng giờ này Nhiếp Minh Quyết đói bụng, hắn vừa thấy có khi nuốt đến cái dĩa cũng không còn, mà đã ăn no rồi thì nói gì cũng nghe lọt tai.
Vì thế Lam Hi Thần vô cùng phấn khích mang dĩa bánh chạy tới lều của hắn, phát hiện bên trong còn sáng đèn đã tính đi vào nhưng nghe bên trong có tiếng nói của Dương Tiễn cùng Đông Phương Trường Nhật, hình như Nhiếp Minh Quyết vẫn đang bàn chính sự, nên là Lam Hi Thần đành đợi bên ngoài, hơn nữa y cũng không muốn giáp mặt với Đông Phương Trường Nhật nhiều, nhất là hiện tại Nhiếp Minh Quyết hãy còn đang nộ khí.
“Ồ! Một chú thỏ trắng! Sao ngươi lại đứng một mình ở đây?”.
Vốn là Lam Hi Thần dự định tìm một góc gần lều đứng chờ, nhưng vừa mới quay lưng đã có cánh tay kéo lại, còn tưởng là Đông Phương Trường Nhật, nhưng lại ngoài suy đoán.

Lam Hi Thần hơi giãy tay, cười gượng “Tây…..Tây Môn Ma quân, thật trùng hợp gặp ngươi ở đây”.
Tây Môn Úc Khanh bước ra từ lều nghị sự từ lúc nào, một tay cầm quạt phe phẩy, một tay giữ lấy cánh tay của Lam Hi Thần không buông, cười, nhẹ nhàng nói “Đúng rồi! Bản quân cũng nghĩ là trùng hợp.

Bằng không làm thế nào vừa xong việc nặng nề, còn tưởng sẽ mang mệt mỏi đi về lều ngủ, kết quả lại đụng trúng một tiểu bạch thỏ xinh đẹp như Băng Di tinh quân? Thật là may mắn! Không phải nói chứ, tình huống này hảo may mắn nha!”.
Lam Hi Thần hơi dụng lực muốn rút tay về, trong bụng mắng thầm đám người Ma tộc này làm như có truyền thống gặp người khác phải kéo chặt tay mới được hay sao ấy, một mặt cố bình tĩnh nói “Ma quân nói đùa rồi, tiểu tiên là người, không phải thỏ gì gì đấy.

Mà ở đây thì làm gì có thỏ? Từ lúc tiểu tiên đến đây tới giờ, vẫn chẳng thấy có con thỏ nào cả.

Còn nữa, phiền Ma quân tay tiểu tiên ra có được không?”.
Tây Môn Úc Khanh hơi ngẩn ra, sau đó miễn cưỡng buông tay, tầm mắt chuyển xuống dĩa bánh, vừa phẩy quạt vừa hỏi “Ngươi mang bánh đến đây, là đưa cho ai thế? Đông Phương Ma quân chăng?”.
Lam Hi Thần lắc đầu “Không phải”, rồi hơi rụt rè nói tiếp “Là cho đế quân”.
Tây Môn Úc Khanh hơi nhướn mày, nhưng không lấy làm ngạc nhiên “Đế quân?”.
Lam Hi Thần thành thật nói “Bởi vì tiểu tiên lỡ chọc giận đế quân, làm đế quân trừng phạt phải đổi thân thế xuống Ma giới theo Đông Phương Ma quân, nhưng tiểu tiên không muốn, đệ tức của tiểu tiên nói đi tạ lỗi phải đem theo lòng thành, cho nên mới làm bánh này mang tới.

Hy vọng đế quân nguôi giận, sẽ không bắt tiểu tiên về Ma giới nữa”.
Tây Môn Úc Khanh “Ồ” một tiếng, chậm rãi nói “Bánh này là do ngươi làm?”.
Lam Hi Thần gật đầu, hỏi “Theo Ma quân thấy, như vậy có đủ lòng thành chưa?”.
Tây Môn Úc Khanh đăm đăm nhìn dĩa bánh rồi nhìn y một lúc, sau đó tặc lưỡi “Lòng thành thì có đủ rồi, nhưng tiếc quá, đế quân không có ở trong lều”.

Lam Hi Thần ngạc nhiên, chỉ vào bên trong “Nhưng đây là lều nghị sự, cũng là chỗ an nghỉ của hắn, hơn nữa bên trong còn sáng đèn và có người, lý nào đế quân lại không ở trong đó? Ma quân nói dối như vậy là không tốt đâu!”.
Tây Môn Úc Khanh xếp lại chiếc quạt, chỉ về hướng ngược lại “Bản quân nói thật! Đế quân không có ở bên trong.

Vừa nãy hắn nói…..!à, nói muốn ra ngoài một chút.

Còn ở bên trong chỉ có mấy vị tinh quân, hai vị Ma quân và Nhị Lang chân quân bàn kế sách thôi”.
Lam Hi Thần nhíu mày “Không! Nếu vậy thì Tây Môn Ma quân ra ngoài giữa lúc nghị sự làm gì, đế quân nữa, đây là chuyện quan trọng mà?”.
Tây Môn Úc Khanh hơi lúng túng “À, bản quân không thích ồn ào, nhưng lần trước ngươi cũng thấy Đông Phương Ma quân cùng Thần tộc không hợp, bàn chuyện thể nào cũng có tranh cãi cho nên bản quân tưởng ra ngoài yên tĩnh một lát, việc sau đó sẽ hỏi lại Bắc Đường Ma quân.

Về phần đế quân, hắn nói bản thân đã có sở liệu, chẳng qua muốn mấy vị tinh quân ngồi đó tự nghiền ngẫm rồi sẽ hỏi lại.

Thật đấy! Đế quân không có ở bên trong đâu”.
Lam Hi Thần nửa tin nửa ngờ, toan vén mành cửa muốn bước vào thì hắn lên tiếng “Ngươi vào đó, lại còn mang theo dĩa bánh, khéo lại để Đông Phương Ma quân nghĩ ngươi mang tới cho hắn, rồi lỡ đế quân bước vào, như thế có phải là rất khó xử không?”.
Y ngẫm nghĩ thấy cũng đúng liền lùi lại, tần ngần hỏi hắn “Vậy Ma quân có biết đế quân đi đâu không?”.
Tây Môn Úc Khanh tỏ ra hào phóng “Biết chứ! Để bản quân dắt ngươi đi….”.
Lam Hi Thần vội lắc đầu “Không! Không cần phiền tới Ma quân như vậy đâu.

Ma quân chỉ cần nói, tiểu tiên có thể tự mình đi”.
Tây Môn Úc Khanh phỉ phui “Như vậy sao được? Bên ngoài thanh vắng lắm, ngươi đi một mình nhỡ chưa gặp được đế quân mà gặp phải thủy quái ngầm nào đó tấn công, nó vượt trội hơn ngươi thì ngươi xoay sở thế nào? Yên tâm đi, bản quân vốn tốt tính, thích giúp người thì giúp cho trót.

Đã chỉ đường cho ngươi thì cũng phải dẫn ngươi đi tới chỗ chứ?”.
Lam Hi Thần lóng ngóng “Nhưng….!nhưng mà…..”.
Tây Môn Úc Khanh hất cằm “Đi thôi! Còn đứng lâu nữa, đế quân mà vào thì mất cơ hội đấy”.

Nói xong liền tiêu sái đi trước.

Lam Hi Thần nhìn xung quanh, lại nhìn dĩa bánh trên tay bắt đầu nguội dần, bất đắc dĩ đành nối gót đi theo.

Cũng chẳng biết tên này có rõ Nhiếp Minh Quyết đang ở ngoài biển hay không mà cứ đi mãi, rõ ràng nói là ở ngoài biển nhưng hướng đi lại là phía bìa rừng rậm rạp cách xa quân doanh.

Cuối cùng, Lam Hi Thần thấy không ổn liền đứng lại hỏi “Tây Môn Ma quân, ngươi nói đế quân ở ngoài biển mà? Nơi này….!không thích hợp lắm thì phải?”.
Tây Môn Úc Khanh quay lại, cười cười “Sao lại không thích hợp? Bản quân ngược lại cảm thấy nơi này quá ư là thích hợp đi chứ!”.
Lam Hi Thần chẳng hiểu và cũng chẳng quan tâm hắn đang nói cái gì, vừa tức giận vừa nôn nóng, nói “Ma quân, tiểu tiên không đùa với ngươi đâu.

Hiện tại tiểu tiên rất cần gặp đế quân, vì dĩa bánh sắp nguội rồi”.
Tây Môn Úc Khanh vẫn bình thản, vừa bước tới vừa nâng tay vỗ vai y “Bánh nguội rồi sao? Tiếc quá nhỉ? Nếu mà bánh nguội, đế quân không ăn được, Đông Phương Ma quân cũng không được nhận, vậy sẵn đây bản quân….nuốt dùm bọn họ cũng chả sao.

Bản quân là người tốt mà!”.

Bàn tay hắn nhanh chóng lướt xuống bàn tay Lam Hi Thần, trước khi y kinh ngạc đã nắm lấy mấy ngón tay y nắn nót, tặc lưỡi “Chậc chậc, bàn tay đẹp thế này, cất công làm một dĩa bánh mà không ai thưởng thức thì đúng là đáng tiếc”.
Lam Hi Thần vội tát tay hắn ra, cũng vội cầm vững lại dĩa bánh sắp đổ trên tay, nhìn xung quanh, trừng mắt khẽ quát “Tây Môn Ma quân! Ngươi…..!ngươi….!ngươi cố tình lừa tiểu tiên ra đây phải không? Đế quân rốt cuộc ở đâu?”.
Tây Môn Úc Khanh giơ ngón trỏ lên, lắc qua lắc lại “Không hề! Bản quân có ý tốt muốn dẫn ngươi đi gặp đế quân, nhưng quên mất là mình nhớ nhầm, đế quân vẫn ở trong lều nghị sự.

Tất cả mọi người đều ở trong lều nghị sự”.

Khóe môi hắn giương cao lên “Chỉ có hai chúng ta mới ra ngoài thôi”.

Thấy y thở mạnh từng nhịp vì tức giận, hắn càng đắc ý mà xuýt xoa “Biết không, ban đêm trăng sáng như thế này, hổ và báo đều tọa tại một chỗ rồi thì tiểu bạch thỏ đáng yêu không nên ở trong hang mà phải ra ngoài, cùng bạn thú khác hòa mình với đất trời nha!”.
Lam Hi Thần cả giận “Hòa cái gì? Ngươi ở lại tự mà hòa một mình ngươi đi!”.
Y quay người muốn rời đi, thân ảnh Tây Môn Úc Khanh “vù” một cái đã hiện, đứng chắn ngay trước mặt, hắn cười tủm tỉm, bước tới “Sao tiểu bạch thỏ lại vội vàng đi? Cảnh đẹp hãy còn ở phía sau kia mà?”.
Lam Hi Thần thu hẹp con ngươi, lùi lại, gằn giọng “Ngươi muốn gì?”.
Tây Môn Úc Khanh ung dung nói “Tiểu bạch thỏ, nghĩ xem bản quân muốn gì ngay lúc này? Đêm trăng gió mát, sóng biển dạt dào, cảnh vật sinh tình, lại có tuyệt thế giai nhân trước mặt, ngươi nói xem bản năng của một nam nhân muốn cái gì?”.
Lam Hi Thần cao giọng “Không được hồ ngôn! Còn nói nữa, ta liền cấm ngôn ngươi! Còn nữa, ta là nam nhân, không phải nữ nhân để ngươi tùy tiện đùa giỡn”.
Tây Môn Úc Khanh bật cười một tràng dài, lắc đầu “Lời đe dọa đó không có tác dụng với bản quân đâu.


Nam nhân? Nam nhân thì đã sao? Đông Phương Trường Nhật kia không phải cũng vì mê luyến một nam nhân mà từng gây loạn? Đến cả bản quân, trước nay chưa từng nghĩ tới phân biệt nam nữ.

Tiểu bạch thỏ, ngươi làm thủ hạ của Chính Chương Thánh đế thật thiệt thòi, mà theo Đông Phương Ma quân cũng chẳng tốt đẹp với hai ả Ma phi của hắn.

Chi bằng theo bản quân, bản quân sẽ hảo hảo yêu thương ngươi, sẽ lập ngươi làm Ma hậu của bản quân…..”.
Lam Hi Thần chỉ vào mặt hắn “Tây Môn Ma quân! Ngươi còn dám tiến tới, đừng trách ta vô lễ!”.
Thế nhưng Tây Môn Úc Khanh ngửa đầu bật cười khiến Lam Hi Thần kinh hãi phát hiện thuật Cấm Ngôn không hề có tác dụng “Vô lễ? Được, cứ đến đây vô lễ đi.

Bản quân không trách ngươi đâu.

Nhưng vô lễ xong, phải chấp nhận làm Ma hậu của bản quân”.

Hắn càng bước càng gấp rút, tựa như chỉ một cái chớp mắt thôi là nhảy bổ đến, mắt lờ đờ như mê ly, miệng không ngừng huyên thuyên “Tiểu bạch thỏ! Băng Di tinh quân! Sao trên đời lại có một bảo vật mê người như thế này? Trước giờ bản quân cứ nghĩ Lục giới chỉ tồn tại bốn mỹ nhân thực sự là Thường Nga, Long Kiết, Tuệ Trang và Phách Xương, đến cả đóa hoa nhà mình đặc biệt nhất là hương thơm mà ta tưởng độc nhất vô nhị, nhưng lần đầu gặp ngươi mới thấy mắt mình thật thiển cận.

Bản quân còn hoang mang báu vật này sao lại ở trong Nhân giới mà mình không biết? Nhưng thật may vẫn chưa kẻ nào lấy đi, cho nên, hôm nay bản quân sẽ mang nó về Quải U đô của mình, để nó ở bên cạnh mới thỏa lòng.

Nào, lại đây, hiện tại chỉ có hai ta thôi, bản quân hứa sẽ đối tốt với ngươi…..”.
Lam Hi Thần toan hét lên thì hắn đã nói như biết trước “Bản quân sớm đã thiết kế kết giới ở đây, ngươi hét đến khản cổ cũng không ai nghe đâu.

Mà họa như có nghe, ngươi nghĩ nếu mọi người đổ xô đến đây, bản quân không vui mà nói ngược lại ngươi cố ý câu dẫn bản quân, ngươi nghĩ mọi người sẽ nghĩ sao?”.

Y không đem theo Băng Di nên chỉ có thể niết chặt dĩa bánh trên tay, giận đến mức không biết phải mắng kẻ này như thế nào, cuối cùng chỉ nghiến răng thốt một chữ “Cút!”.
Tây Môn Úc Khanh nghe quát, chẳng những không hề tức giận mà cười đến khoái hoạt, bất thình lình không nói hai lời xông ào đến.

Mà Lam Hi Thần lúc này đã rút Liệt Băng xuống tới ống tay áo, định quơ lên đánh một chưởng vào ngực hắn, kết quả còn chưa ra tay, kẻ nọ đã bị một thân ảnh khác chắn ngang trước người Lam Hi Thần đánh trả khiến hắn phải lùi lại một khoảng, ôm ngực trợn mắt.

Lam Hi Thần thì mừng như nhặt được vàng, gọi cứu tinh “Nguyên Khang huynh! Sao ngươi biết ta ở đây?”.
Nam Cung Nguyên Khang tặc lưỡi “Chuyện đó lát nữa giải thích”, lại quay qua chất vấn tên kia “Tây Môn Ma quân, ngươi đang làm cái quái gì vậy hả?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.