Bạn đang đọc Ma Đạo Tình Kiếp P1 FULL – Chương 18: Tương Kiến Nhị
Lục y nam tử nói “Ta tên Nam Cung Nguyên Khang, là thiếu quân của Nam chi ma tộc, ngươi cứ gọi ta là Nguyên Khang đi”.
Lam Tư Truy kinh ngạc “Ma tộc? Vậy ngươi không phải cũng là yêu ma?”.
Nam Cung Nguyên Khang khinh xuy “Yêu ma? Cái đám tầm thường đó mà cũng được xem là ngang hàng với ta? Đúng là buồn cười! Đừng nói với ta trong đầu phàm nhân các ngươi đều mặc định: hễ có chữ “Ma” thì hoàn toàn đều là loại hại người đấy nhé!”.
Lam Hi Thần tuy hơi mờ mịt nhưng rất nhanh nắm được trọng điểm, tiến đến gần Nam Cung Nguyên Khang hỏi “Nói vậy thì Ma tộc không lẽ là thần tiên, Nguyên Khang thiếu quân có thể cho chúng ta rõ hơn?”.
Nam Cung Nguyên Khang nhìn người trước mặt mi mục như hoạ, tóc đen dài xoã tung, y phục lam sắc có hình vân mây bay phấp phới, khí chất toả ra từ y lại rất trong trẻo không lẫn một tia vẩn đục, ôn nhu thanh nhã như mộc xuân tháng ba.
Hắn thầm cảm khái người này thật là một mỹ nam tử hiếm có!
Lam Hi Thần thấy hắn cứ nhìn mình, cho là trên mặt có dính bụi bẩn liền quay qua Lam Tư Truy hỏi, cậu ta lắc đầu, Nam Cung Nguyên Khang vội ho khan hai tiếng, trong khi Lam Tư Truy dẫn đường, hắn đem mọi chuyện mà cả hai chưa từng nghe qua kể một mạch.
Thiên địa bắt đầu từ thời hỗn độn sơ khai, trải qua thời hồng hoang viễn cổ rồi đến vô hạn thế giới hôm nay đã phân thành tứ hải bát hoang, tứ đại bộ châu* và lục giới, trong lục giới quy ra sáu giới là Nhân – Quỷ – Minh* – Yêu – Ma và Thần.
Những cõi khác thì không nói, riêng hai cõi Ma – Thần thì song song tồn tại, cũng là có nguyên do.
*Bốn châu : Tây Ngưu Hoá, Đông Thắng Thần, Bắc Câu Lưu và Nam Thiệm Bộ.
*Minh giới: Âm phủ, do Thập điện Diêm La Vương cai quản.
Ma giới cũng là một cõi trong Lục giới, trước đó tổ tiên là La Hầu Ma tổ, sau trận chiến hỗn độn sơ khai thì một trong số ba ngàn Ma thần còn sống đã tự lập ra vùng đất gọi là Ma giới, xưng gọi là Vạn Cổ Ma Thần.
Sau thời kỳ hỗn độn, thiên địa lần đầu được Bàn Cổ tạo lập không bao lâu, đại loạn hồng hoang lại nổ ra.
Thời điểm năm ngàn bảy trăm năm trước khi Vu – Yêu hai tộc đại chiến, Ma giới cũng không còn hợp thể thành một mà phân chia thành bốn tộc, trụ giữ bốn phương.
Nơi Nam chi ma tộc sinh sống là vùng Nam Hoang trong cõi Ma giới.
Cũng từ sau trận đại loạn hồng hoang ấy, vạn vật chúng sinh chính thức phân chia Lục giới tồn tại cho đến ngày nay.
Lại nói tới mặc dù La Hầu bị đánh bại, song uy phong của hắn vẫn luôn tồn đọng không dứt, Thần – Ma hai tộc cũng như hai đạo bất phân cao thấp, dẫn đến hai cảnh giới này luôn ngấm ngầm tranh đấu, không ai chịu thua ai.
Lúc đó đã là không còn cảnh “Ma cao một thước, Đạo cao một trượng” mà thay bằng “Thần chủ một cõi, Ma bá một phương”.
Để tránh tình huống xấu nhất xảy ra, Thiên đạo do Hồng Quân Đạo tổ truyền chỉ, đem hai tộc song song tồn tại, lấy khiêm nhường đối đãi với nhau, bởi vì thiên địa tồn tại Âm – Dương, nếu như Thần tộc nắm giữ thuộc tính thuần “Dương” tối cao thì Ma tộc lại đứng đầu “Âm” hành chí tôn.
Theo lý thuyết thì hai cõi này như hai cực, không thể tiếp tục giao tranh phân cao thấp gây mất cân bằng thuộc tính trong Thiên Địa.
Âm – Dương phải có hòa hợp, Thiên Địa Lục giới mới bình lặng.
Vả lại Hồng Quân Đạo tổ cho rằng: năm xưa tuy Bàn Cổ khai thiên tích địa là tạo phúc cho vạn vật, song đã đụng đến La Hầu và hàng ngàn Ma Thần khác vốn không làm gì sai, ngay cả bản thân Hồng Quân giúp sức cho Bàn Cổ cũng cảm thấy bản thân cũng có lỗi trong đó, là nguyên nhân thúc bách La Hầu lấy ma đạo đem ra đại chiến thiên đạo, cho nên Thần tộc vẫn là không nên lấn át Ma tộc.
Ma tộc từ lâu không muốn phí sức, Thần tộc càng không muốn tiếp tục đổ máu vô nghĩa, vì thế đồng tuân lệnh thiên đạo.
Mọi chuyện vẫn cứ tưởng như thế là êm xuôi, sẽ không có bất kỳ trận chiến nào nữa, thật không ngờ trong ba vạn năm trở lại đây, Quỷ tộc từ một tầng lớp được xem như thấp hèn nhất dường như có ý đồ đảo lộn Lục giới, muốn đứng ở vị trí cao hơn.
Đầu tiên là bất tuân thiên đạo, kế đó gieo rắc ác tâm vào tiềm thức chúng sinh Nhân giới đi theo ác nghiệp, sau đó dần dần bành trướng ra khắp tứ đại bộ châu.
May mắn lúc ấy Như Lai Phật Tổ dựa vào Phật nhãn nhìn ra thảm họa, ban ý chỉ sai bốn thầy trò Đường Tăng đi thỉnh chân kinh, giúp toàn cõi Nam Thiệm Bộ châu thóat khỏi tà niệm.
Nam Thiệm Bộ châu là đại châu đứng đầu và chủ chốt nhất, Nhân tộc, Yêu tộc và cả một phần nhỏ Quỷ tộc đều cư ngụ ở đây.
Chỉ cần Nam Thiệm Bộ châu không bị tác động, ba châu còn lại và toàn cõi Thiên Địa có thể tránh được một kiếp nạn.
Sau khi bốn thầy trò Đường Tăng thỉnh được chân kinh, trong cõi Lục giới lại xuất hiện thêm một vị chiến thần của nhà Phật, xưng gọi Đấu Chiến Thắng Phật(Tôn Ngộ Không).
Có thêm một chiến thần, dù là ở cõi giới nào, đối với Quỷ tộc đều là đại bất lợi, huống hồ Đấu Chiến Thắng Phật không phải người dễ đối phó.
Bên cạnh đó, một trong Lục đại Bồ Tát là Địa Tạng Vương, ở chốn Minh giới hóa độ chúng sinh, dẫn đến số lượng oán quỷ và Atula giảm đi rất nhiều, mất đi càng nhiều hai thành phần đó, số lượng binh tướng quỷ tộc cũng sẽ giảm không nhỏ.
Bọn chúng đành phải đổi kế hoạch, thôi dùng cách tác động Nhân tâm nữa.
Ba ngàn năm trước, tiền Quỷ Quân là Tất Ngọa dẫn binh tạo phản, thậm chí đã quấy động sang tận Phạm Thiên Phật cảnh khiến cho Như Lai Phật tổ phải ra mặt, dùng Pháp Luân Xa chặn lại.
Đó là lần đầu tiên Ma – Thần cùng hợp lực dẫn binh chinh phạt, chủ lực Quỷ tộc là Tất Ngọa bị đánh đến hồn tiêu phách tán.
Quỷ tộc sau này tồn tại chỉ mang tính hình thức, mọi việc đều do Ma – Thần thay nhau kiểm soát.
Người kế thừa vị trí Quỷ Quân theo lệ cũng bị phế bỏ một nửa tu vi, Hãn Thanh Thương chính là vị Quỷ Quân đời thứ năm.
Song song với chuyện Quỷ tộc là tứ đại hung thú trỗi dậy.
Bốn con hung thú này đều là tứ đại linh chủng thuở hồng hoang, nắm giữ sức mạnh cực kỳ to lớn; đối với bọn chúng, chuyện di sơn hải đảo kỳ thực cũng chỉ như tiều phu đốn củi, rất chi dễ dàng!
Trong trận chiến thuở hồng hoang, cả bốn con đều bị tứ đại thần thú* đả bại, sau đó bị nhốt trong Trấn Yêu tháp mấy vạn năm.
Vậy mà không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, chỉ trong một đêm, Trấn Yêu tháp đã bị phá nát, tứ đại hung thú vì thế mà thoát ra ngoài.
Lần theo dấu vết cho thấy bọn chúng, một trong bốn con là Đào Ngột đã đến Nhân giới, Nam Cung Nguyên Khang đến đây truy tìm đã hơn mười ngày, nào ngờ bị một kẻ Quỷ tộc hớt tay trên.
Kẻ ấy là Lữ Điểu, một trong tứ tướng của Quỷ quân Hãn Thanh Thương.
Người của Quỷ tộc nhúng tay, không thể không có huyền cơ trong đó.
*Chính là tứ trượng, bao gồm: Thanh Long, Chu Tước, Bạch Hổ và Huyền Vũ.
Lam Tư Truy hoang mang “Nói vậy, không lẽ con yêu thú chúng ta đối đầu lúc nãy, chính là Đào Ngột trong truyền thuyết?”.
Nam Cung Nguyên Khang nói “Dĩ nhiên”.
Lam Tư Truy nói “Có Đào Ngột chẳng phải cũng sẽ có Hỗn Độn, Cùng Kỳ, Thao Thiết gì đó sao?”.
Lam Hi Thần nói “Nguyên Khang thiếu quân, vậy còn ba con hung thú kia đâu?”.
Nam Cung Nguyên Khang nói “Ta không biết, nhưng mà này, ngươi không cần gọi ta là thiếu quân, kêu ta Nguyên Khang huynh được rồi”.
Lam Hi Thần thấy người trước mắt dáng người nhỏ nhắn tương tự như Kim Quang Dao, song cách nói chuyện hoạt bát cởi mở hơn Kim Quang Dao rất nhiều, hắn giống như một thiếu niên vừa qua trưởng thành, bản tính chính là thân thiên sôi nổi nhưng không kém phần ngông nghênh, y cũng tự nhiên sinh ra một tia hảo cảm.
Ba người đi ra tới bìa rừng, Lam Hi Thần cung cẩn cáo từ, Nam Cung Nguyên Khang do dự một lúc, cuối cùng cũng rời đi, hy vọng bọn họ lại có duyên gặp nhau.
Lúc hai người tới, Kim Lăng đang ở Đấu Nghiên sảnh nói chuyện với môn sinh.
Lam Hi Thần có chút lo lắng, đối với Kim Lăng hỏi qua mới biết hôm đó Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện đem thi thể Kim Quang Dao tới, để tránh bên ngoài dòm ngó, bọn họ đem hắn giấu ở trong mật thất của Phương Phi điện, Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện vẫn luôn ở trong đó, thi triển làm phép cái gì đó, tuy rằng có khó xử nhưng Kim Lăng vẫn đành nghe lời hai người họ giấu kín, chuyện này vẫn chưa có nói qua với ai kể cả Giang Trừng.
Lam Hi Thần thoáng thở phào nhưng rồi lại lo lắng.
Giang Trừng không biết, đâu có nghĩa Nhiếp Hoài Tang cũng không biết? Chưa kể ngày hôm đó cả hai khách khanh đắc lực của hắn đều mắt thấy tai nghe, không nói qua với hắn mới là chuyện lạ!
Phương Phi điện ngày trước là tẩm điện của Kim Quang Dao, mặc dù người của Kim thị đối với hắn từ sau chuyện năm đó có căm ghét đến mấy nhưng cũng không có ý kiến đập bỏ nơi này, huống hồ Kim Lăng càng không bỏ qua nó, vẫn cho người quét dọn thường xuyên.
Dù sao, Kim Quang Dao đối với cậu ta cũng là tiểu thúc thúc đã nuôi lớn, dạy dỗ lại còn thương yêu chiều chuộng hết mực, không thể nói cứ muốn hận là hận được.
Khi Lam Hi Thần tiến vào, Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện rất ngạc nhiên.
Lam Tư Truy một bên thuật lại sự việc vừa xảy ra, một bên Lam Hi Thần nhìn người nằm trên chiếc giường sắt, Khốn tiên các trói chặt hắn lại một đòn bánh, hai mắt trợn trừng, tròng trắng lộn ra ngoài, không hề nhúc nhích, một bên tay bị chặt, chỗ vết thương lâu năm khô cứng lại như gỗ bị mục.
Lam Hi Thần xem xét, muốn đưa tay nhấc lá phù triện che mất cái mũi hắn ra để nhìn kỹ khuôn mặt, lại bị Ngụy Vô Tiện bắt lấy ngăn cản: “Huynh trưởng đừng động vào!”.
Lam Hi Thần nói “Hắn bị làm sao vậy? Có gì nguy hiểm sao?”.
Ngụy Vô Tiện vỗ vỗ Trần Tình vào lòng bàn tay, đăm chiêu “Cũng không có gì, hắn so với Ôn Ninh năm đó dễ khống chế hơn nhiều, nhưng là ta sợ ngươi đánh thức hắn thì sẽ rất phiền phức.
Ngươi xem, hiện tại hắn chỉ bị Khốn tiên các trói, mà Ôn Ninh lúc trước đừng nói là một, thêm bốn năm sợi xích cộng với sáu bảy phù triện màu máu mới tạm thời khống chế được.
Có điều sát niệm của Kim Quang Dao quá mạnh, khống chế chưa được bao lâu liền tỉnh lại, mà khi tỉnh lại thì giãy dụa rất kịch liệt muốn đánh nhau, từ hôm đó tới nay đã đứt hơn hai sợi Khốn tiên các rồi”.
Khốn tiên các không dễ đứt, Kim Quang Dao lại chỉ còn có một tay mà có thể làm cho Khốn tiên các đứt, lực đạo xác thực không nhỏ.
Lam Hi Thần nói “Hắn không giống Ôn Ninh?”.
Ngụy Vô Tiện vuốt cằm “Phải a! Ôn Ninh là do lúc sống tâm tình đều dồn ép xuống lòng, khi chết cũng không có bộc phát cho nên năm đó ta phải dùng tới cả phù chú màu máu khống chế.
Cứ tưởng oán khí càng nặng, căm hận càng lớn, lực sát thương càng mạnh, không ngờ Kim Quang Dao này lại không có như vậy.
Nhất thời ta chưa thể cứu được hắn”.
Lam Hi Thần nghe trong lời nói của Ngụy Vô Tiện có điểm kỳ lạ, liền hỏi “Chưa thể cứu? Ngươi rốt cuộc gặp khó khăn gì?”.
Ngụy Vô Tiện cười hì hì “Huynh trưởng thật tinh tường, phát hiện ra ta có cách mà không làm được nhanh thế cơ à?”.
Lam Tư Truy ngạc nhiên “Ngụy tiền bối có chuyện không làm được?”.
Ngụy Vô Tiện vỗ vai cậu ta “Tư Truy à ta đâu phải thần thánh.
Con cho rằng ta đùng một cái liền cái gì cũng có thể làm được?”.
Lam Hi Thần nói “Ngụy Anh, rốt cuộc là gặp vấn đề gì?”.
Lam Vong Cơ nói “Luyện thi”.
Lam Hi Thần nghe qua hai chữ đó, bất giác sững người.
Kim Lăng nói “Luyện thi? Tức là đem tiểu thúc làm thành giống như Quỷ tướng quân đấy hả?”.
Ngụy Vô Tiện nói “Đúng”.
Lam Tư Truy nói “Nếu là luyện thi, không phải Ngụy tiền bối dư sức làm sao?”.
Ngụy Vô Tiện nói “Tư Truy con đừng tưởng luyện thi là dễ.
Thực ra năm đó ta biến Ôn Ninh ra bộ dáng như bây giờ, chỉ nắm chắc có ba phần thôi, mà ba phần đó ta phải vắt óc hết mấy tháng trời, hơn nữa khi đó Ôn Ninh vẫn chưa hoàn toàn chết.
Còn Kim Quang Dao này ta thực sự không chắc chắn lắm, với lại bây giờ Âm Hổ Phù cũng hết tác dụng rồi, cho nên nhất thời ta vẫn chưa làm gì được”.
Kim Lăng nói “Vậy không lẽ ngươi không biến hắn thành hung thi cấp thấp được?”.
Ngụy Vô Tiện nói “Hung thi cấp thấp.
Ngươi có biết cái gọi là hung thi cấp thấp không? Một chút tỉnh táo cũng không có, lúc nào cũng gầm gừ cắn xé chung quanh như kẻ điên, ngươi muốn hắn khôi phục thần trí hay muốn hắn ở trong bộ dạng đó, bị người đời khinh ghét nay lại thêm muốn gϊếŧ đi?”.
Một lời này Ngụy Vô Tiện nói ra cũng giống như suy nghĩ năm đó hắn quyết tân phải cứu Ôn Ninh, bởi thà là xác chết, hoặc là biến thành hung thi cấp cao có thể đi đứng nói cười còn hơn là một hung thi vô tri vô giác, chỉ tổ khiến những người xung quanh nhìn vào càng thêm thống khổ mà thôi.
Lam Hi Thần khẽ thở dài, biết vậy lúc nãy nên kéo theo vị Nguyên Khang thiếu quân kia, hắn dù gì cũng là thần tiên, biết đâu có thể làm được chuyện này?
Mà lúc này, Lam Vong Cơ lại hỏi “Huynh trưởng, ngươi xác thực muốn cứu hắn?”.
Kim Lăng lập tức đưa mắt nhìn Lam Hi Thần, như cầu khẩn, như lo lắng.
Lam Hi Thần hiểu Lam Vong Cơ muốn nói gì.
Kim Quang Dao đã từng là kẻ thù của cả Tu Chân giới, người người muốn đuổi cùng gϊếŧ tận, thậm chí hiện tại mối đe dọa lớn nhất chính là Nhiếp Hoài Tang.
Hiện tại nếu có thể cứu hắn sống lại, hắn liệu có yên ổn với huyền môn bách gia?
Kỳ thực làm sao Lam Hi Thần lại không nghĩ qua chuyện đó? Y thực sự rất do dự.
Nhớ lại ngày trước, khi hai người vẫn còn là huynh đệ, khi ấy Kim Quang Dao đối với y không chỉ là một người nghĩa đệ mà còn giống như một tri kỷ khó tìm.
Từ nhỏ đến lớn y đã gánh quá nhiều trọng trách và kỳ vọng, không như Lam Vong Cơ còn có thể tự do làm điều hắn muốn, nói điều hắn nghĩ với y.
Y không có ai để tâm sự, lúc nhỏ còn có Nhiếp Minh Quyết, y biết hắn luôn sẵn lòng nghe y nói bất cứ điều gì, chỉ là hắn không biết cách để chia sẻ, điều đó khiến y rất khó nói ra những tâm sự trong lòng.
Khi gặp Kim Quang Dao, y đã cảm thấy rất vui, vì hắn thực sự là người có thể chia sẻ cùng y những khúc mắc trong cuộc sống, vì hắn tựa như một nơi chốn để y tâm sự nỗi lòng.
Khi nói chuyện với hắn, y có thể thả lỏng chính mình, hắn thực sự rất hiểu tâm y.
Những lúc như thế, nâng một chén trà, cắn một ngụm trái cây vừa chín, hai người họ có thể đàm luận từ những việc quan trọng to lớn đến cả chuyện lông gà vỏ tỏi trong thiên hạ.
Chính vì vậy, y đối với hắn là sự tin tưởng vô đối, chuyện gì cũng nói với hắn.
Nhưng mà……
Khi những việc làm của Kim Quang Dao sáng tỏ, y thực sự rối bời tâm trí.
Y vốn không muốn tin Kim Quang Dao đã làm ra những chuyện đó, nhưng sự việc lại liên quan đến đại ca, đến những người mất mạng oan uổng, thậm chí còn liên quan đến người đệ đệ mình yêu thương nhất, làm sao y có thể đứng yên mà làm như không có gì?
Y đối với Kim Quang Dao, chính là kính trọng, biết ơn hắn lúc ta gặp hoạn nạn đã cứu mình, cùng đem hắn và Vong Cơ đều xem như nhau, tận lực chiếu cố hắn.
Hắn bị người đời chê khinh, dù hắn có làm ra bao nhiêu việc xấu nhưng Lam Hi Thần nghĩ hắn làm vậy cũng chỉ vì bị dồn ép mà thôi.
Cho tới lúc sự việc năm đó vỡ lẽ, Lam Hi Thần kỳ thực rất tức giận, bởi vì trước đây y luôn tin rằng những việc xấu hắn làm đều có lý do, chỉ là không ngờ hắn lại nhẫn tâm đến mức cả phụ thân và huynh muội ruột cũng có thể ra tay.
Lam Hi Thần từng nói với hắn: nếu như hắn hối hận sớm hơn, từ bỏ sớm hơn thì có lẽ sẽ không đến nỗi.
Không ngờ lúc ấy Kim Quang Dao lạnh lùng đáp lại với y, rằng “Sự việc vốn từ lâu đã đi quá xa”.
Hôm đó, Lam Hi Thần một thân tới Kim Lân Đài, hắn mời y đến Phương Phi Điện, vừa đánh đàn vừa trò chuyện.
Nhưng y không ngờ lúc y bất cẩn nhất, giai điệu của tiếng đàn đã phong tỏa linh lực của y, lúc đó, y đã dần tin vào sự thật khủng khiếp kia.
Lam Hi Thần thực sự phải kìm nén cảm giác khó chịu khi nhìn vào ánh mắt hắn, khi y hỏi về chuyện của Nhiếp Minh Quyết, hắn ra một biểu hiện không hề ngạc nhiên, như thể đó là một điều bình thường, một điều không thể tránh khỏi.
Kim Quang Dao sắp khởi hành đến miếu Quan Âm.
Hắn không biết nghĩ gì lại muốn đưa y theo, thậm chí còn lạnh lùng nói với y lẽ ra hôm đó y không nên đến gặp hắn.
Nhưng nếu đã đến, hãy vui lòng để hắn “mượn” uy danh của y một lát.
Sự hoài nghi, tức giận bủa vây lấy Hi Thần, y đã hết kiên nhẫn với mọi cuộc nói chuyện lảng tránh nào nữa.
Lam Hi Thần làm sao ngờ được niềm tin của mình lại đặt sai chỗ, càng đau lòng hơn khi niềm tin ấy đã không trụ vững đến phút cuối.
Vào thời khắc hắn thê thảm nhất, y lại không tin hắn dẫn đến năm đó xoay người liền một kiếm xuyên tâm, để lại trong tim y một nỗi ân hận không dứt.
Y đã sai, sai ngay từ đầu.
Mọi thứ vốn không như y đã nghĩ.
Sau chuyện đó, bế quan xa lánh thế sự chính là cách tốt nhất đối với y, nhưng mà có lẽ do số trời, Nhiếp Minh Quyết và hắn đều hồi sinh, y sẽ dùng phần đời còn lại bù đắp cho hai người họ, theo cách thốt nhất mà y có thể làm….
Lam Hi Thần đè thấp giọng “Ngụy Anh, khi nào ngươi nghĩ ra cách, đành phiền tới ngươi ra tay vậy”.
Kim Lăng thoáng thở nhẹ một hơi.
Lam Vong Cơ đầu mày giần giật “Ngươi nghĩ kỹ rồi chứ?”.
Lam Hi Thần trầm mặt “Có gì mà nghĩ với không nghĩ? Vong Cơ, ta biết ngươi lo lắng chuyện gì, yên tâm đi, ta đã có cân nhắc về sau.
Nhưng khi hắn tỉnh lại, hy vọng các ngươi hãy bỏ qua chuyện cũ, để cho hắn có cơ hội làm lại cuộc đời.
Sai lầm ngày ấy của hắn, ta cũng đã giúp hắn trả giá rồi.
Cũng đừng tiết lộ cho ai biết, được không?”.
Lam Vong Cơ chỉ nghiêm mặt nói “Chỉ mong hắn biết chừng mực, nếu không rất rắc rối với bách gia”.
Ngụy Vô Tiện xua tay nói “Không sao đâu, kỳ thực nếu lúc đó đám người kia lại muốn động tới hắn, chỉ cần nói hắn là hung thi khác do Ngụy Anh ta mới luyện ra, bọn họ sẽ cho rằng hắn giống như Ôn Ninh, không dám động tới hắn nữa”.
Lam Hi Thần cười gượng “Vậy ta thay A Dao đa tạ Ngụy Anh ngươi trước một tiếng”.
Lam Tư Truy nói “Bây giờ chúng ta chỉ mới tìm được Liễm Phương Tôn, vẫn còn Xích Phong Tôn, cũng không biết là đang ở đâu.
Tình hình này mà cả Tu Chân giới biết được, không biết sẽ loạn thành cái dạng gì?”.
Lam Hi Thần nói “Đúng rồi Vong Cơ, bên phía Nhiếp Hoài Tang….!hắn có biết hay không?”.
Lam Vong Cơ lắc đầu.
Lam Hi Thần thở một hơi, khẽ nói “Vậy thì tốt quá!”.
Ngụy Vô Tiện nói “Huynh trưởng cũng không cần lo lắng như vậy, bọn ta cũng sớm biết mối lo này, hôm đó đã nhờ Nghiễm Ninh Chi kia giữ kín rồi.
Mà ta thấy cũng không có gì đâu, Nhiếp Hoài Tang nói không chừng đang lo sốt vó tìm Xích Phong Tôn, cho dù có biết cũng không dư sức tới đây quấy rối đâu”.
Lam Hi Thần nói “Ừ, hy vọng là vậy”.
Kim Lăng nói “Vậy hai ngày nữa hắn tới đây, ta phải cho canh phòng Phương Phi điện mới được”.
Ngụy Vô Tiện nói “Hai ngày nữa? Hắn làm gì lại tới?”.
Kim Lăng nói “Ngươi quên hôm qua ta nói gì sao? Hai ngày nữa là Thanh Đàm hội, lúc đó các nhà tụ tập, nếu mà không cẩn thận chỉ sợ không chỉ có Nhiếp tông chủ biết tiểu thúc đang ở đây”.
Ngụy Vô Tiện nói “Chết thật! Ta lại quên mất Thanh Đàm hội.
Xem ra ngày hôm đó thể nào cuộc thảo luận cũng xoay quanh hai đại nhân vật này”.
Lam Hi Thần nói “Sao ở Vân Thâm Bất Tri Xứ ta không nghe qua cái gì Thanh Đàm hội?”.
Lam Tư Truy nói “Hồi Trạch Vu Quân, là Lam tiên sinh sợ ngươi sức khỏe không tốt, dự định lần này lại là tiên sinh tới cho nên không có cho người nói qua với ngươi”.
Lam Vong Cơ nói “Viết thư cho thúc phụ, nói ông ấy không cần tới”.
Lam Tư Truy vâng mệnh liền lập tức lui ra.
Lam Hi Thần thở dài nặng nề, Ngụy Vô Tiện liền nói “Không có gì to tát cả, đến lúc ấy chỉ cần chắc chắn Kim Quang Dao này không chạy loạn ra ngoài, chúng ta ở bên kia cứ phối hợp diễn một bộ chưa tìm thấy hắn là được.
Chủ yếu….!che mắt của Nhiếp Hoài Tang thôi”.
Quả nhiên hai ngày sau, trong bữa tiệc ở Đấu Nghiên sảnh, người có mặt mở miệng khép miệng đều nhắc tới việc Kim Quang Dao và Nhiếp Minh Quyết.
Sắc mặt ai nấy đều như lâm đại nạn tới cửa, mãi không thấy mấy đại gia chủ nói tới vấn đề bọn họ muốn nghe, liền thấp giọng xì xầm với nhau vài lời không lọt tai.
“Ta biết mà.
Kiểu gì cũng sẽ như vậy”.
“Ngươi xem
hai kẻ kia còn chưa tìm được, vậy mà bọn họ vẫn còn ngồi im như không có gì”.
“Ngươi nói cái gì? Hai hung thi kia còn chưa tìm được?”.
“Có ai cho điều tra đâu mà tìm được với không?”.
“Không phải đó chứ? Chuyện này đáng lẽ Nhiếp gia và Kim gia không nên đứng im mà nhìn!”.
“Ai biết, không chừng chính là cảm thấy bất lực chăng?”.
“Lí nào lại vậy? Ngay cả Cô Tô Lam thị và Vân Mộng Giang thị cũng không điều tra ?”.
“Ngươi không thấy Trạch Vu Quân mới vừa bế quan đi ra sao? Giang tông chủ kia….hầy, không cần phải nói”.
“Ngươi có biết không, dạo gần đây xảy ra rất nhiều vụ án, ta nghi ngờ là…”.
Rầm.
Âm thanh đập mạnh tay xuống bàn khiến mọi tiếng xì xào im bặt.
Kim Lăng cũng không để ý suýt tý nữa liền đem mọi thứ trên bàn làm cho đổ vỡ hết, cậu ta thần tình giận dữ, ngữ khí vô cùng khó chịu nói “Các vị, hôm nay đến Kim thị ta là dự tiệc, không phải để bàn mấy việc này.
Nếu các ngươi muốn nói thì kéo nhau về nhà mà nói”.
Cũng không biết có phải do đi theo Giang Trừng thời gian lâu hay không, Kim Lăng sau khi trở thành gia chủ, trừ bỏ hành sự tác phong càng thêm thành thục ổn trọng ở ngoài, ngôn ngữ khắc nghiệt cũng là há mồm liền tới, thật là càng lúc càng giống cậu mình.
Thấy thái độ Kim Lăng khó chịu như thế, mấy vị kia trong lòng khó chịu không kém, nhưng nhìn đến ánh mắt của Giang Trừng, bọn họ một câu cũng không dám nói nữa.
Duy chỉ có Diêu tông chủ dũng cảm tặc lưỡi nói tiếp:”Kim tông chủ à, kỳ thực vấn đề này không thể không lưu tâm.
Đã lâu như vậy rồi mà chưa tìm được Xích Phong Tôn và Kim Quang Dao, làm sao chúng ta không lo?”.
“Diêu tông chủ nói có lý” Âu Dương tông chủ phụ họa, lại bị thiếu niên ngồi bên cạnh kêu một tiếng “Kìa cha” thì bực bội quay lại nhìn cậu ta, mắng “Ngươi thì biết cái gì ?”, rồi nhìn Kim Lăng tiếp tục nói “Bây giờ Tu Chân Giới đang loạn, nếu hai nhà Kim Nhiếp không tìm ra được hai hung thi kia thì quả thực không đúng lắm, vả lại chưa nói đến Xích Phong Tôn hung tính dữ tợn, riêng Kim Quang Dao kia cũng đã rất khó lường rồi.
Ai biết được nhỡ đêm nay hắn tới đồ sát Âu Dương thị ta trả thù thì sao? Tới chừng đó…”.
“Các ngươi làm sao chắc hắn sẽ tới? Đừng có gieo tiếng ác tùy tiện!”.
Kim Lăng nổi trận lôi đình quát lên một câu, khắp đại sảnh sững lại nhìn cậu ta.
Nhiếp Hoài Tang thêu mi nhìn Kim Lăng, cười nhẹ nói “Kim Tông chủ sao lại nói có vẻ chắc chắn như vậy? Hay là ngươi đã có manh mối, hoặc là….ngươi đã tìm ra Kim Quang Dao nhưng lại không cho chúng ta biết?”.
Kim Lăng cứng cả người, biết mình lỡ lời cũng không biết nên nói tiếp cái gì, ấp úng “Ta…Ta…!Làm sao mà biết được?”.
Giang Trừng vốn đang định mở miệng bênh vực, nhưng lại đột nhiên không nói, nhíu chặt mày nhìn Kim Lăng, sáu bảy phần cũng đoán ra điểm lại trong lời nói của đứa cháu.
Kim Lăng không thể cầu cứu Giang Trừng vào lúc này, đành khẽ đảo mắt nhìn về phía đám người Lam Hi Thần.
Lam Hi Thần nãy giờ vẫn ngồi im lúc này chợt chấn động, trong lòng thầm trách Kim Lăng một tiếng, y muốn đứng lên thay hắn biện giải thì Lam Vong Cơ kéo tay áo, ra hiệu không nên xen vào.
Ngụy Vô Tiện bất đắc dĩ phải ra mặt giải vây, tặc lưỡi nói “Nhiếp tông chủ hỏi vậy e là làm khó người ta.
Chẳng qua Kim tông chủ đây bất bình thay tiểu thúc hắn thôi mà.
Kim thị trăm sự bộn bề làm sao hắn phân thân ra mà tìm được chứ đúng không? Lại nói đến đây, sao Nhiếp tông chủ cũng không nói gì về Xích Phong Tôn cả vậy, ngươi vẫn chưa tìm được à?”.
Nhiếp Hoài Tang nhìn Ngụy Vô Tiện, ánh mắt sắc lạnh chùn xuống đôi chút nhưng vẫn không mất đi hàn ý, nói “Ngụy huynh, ta đương nhiên vẫn chưa tìm ra, cũng tại vì ta không nghĩ đến khả năng Kim Quang Dao kia cũng chưa được tìm thấy.
Dù sao ngay từ lúc cái quan tài kia bị bật nắp, cả hai đều dính lấy nhau, nếu như tìm được ca ca ta, cũng phải tìm được Kim Quang Dao cùng lúc ấy chứ! Mà, cho dù ta có nóng ruột đi tìm ca ca, chỉ sợ cũng không nhanh bằng ai đó muốn tìm Kim Quang Dao so với ta còn vội vã hơn”.