Bạn đang đọc Ma Đạo Tình Kiếp P1 FULL – Chương 19: Tương Kiến Tam
Nhiếp Hoài Tang nói đến đây, ánh mắt đặt trên người Lam Hi Thần, y bỗng dưng thấy lạnh cả sống lưng với cái nhìn đó, hai tay y bấu vào tay áo, cố giữ thái độ bình tĩnh, trong lòng lo lắng không biết Nghiễm Ninh Chi hay Mộc Ngư bán lão ở bên tai hắn đã nói ra cái gì rồi? Không chỉ vậy, người ở trong sảnh từ khi nào cũng đã nhất tề nhìn về phía Lam Hi Thần.
Ai cũng biết Trạch Vu Quân trong hai huynh đệ kết nghĩa thì thiên vị nhất là tam đệ Liễm Phương Tôn, nếu mà nói hiện tại y không sốt ruột đi tìm hắn, e là trời có sập xuống cũng chẳng ai tin.
Không khí xung quanh bắt đầu như chảo dầu sôi, tiếng xì xầm từ từ dậy lên, Lam Hi Thần im lặng trước cặp mắt cứ nhìn chằm chằm như muốn xuyên thấu người khác của Nhiếp Hoài Tang, cố đè nén nỗi bi phẫn và chua xót bùng lên nơi đáy lòng mà nhìn vào chén nước trà trước mặt.
Nước trà trong chén trong suốt tận đáy, vài lá trà nổi trên mặt giống hệt như cái cợn cạo trong lòng y lúc này.
Y khó chịu lắm rồi! Nếu hắn còn tiếp tục nhìn nữa, đành phải đứng dậy đi ra thôi!
Nhiếp Hoài Tang mặc kệ Lam Vong Cơ đang trừng hắn, nhất quyết không buông mắt khỏi Lam Hi Thần, mà ở phía bên kia Diêu tông chủ lên tiếng hỏi “Trạch Vu Quân sao vậy? Sắc mặt ngươi thật là kém.
Có phải là có chuyện gì không?”.
Lam Hi Thần giật mình “Ta….”.
Nhiếp Hoài Tang cười vỗ vỗ chiếc quạt vào lòng bàn tay, cất giọng hờ hững: “Ồ! Diêu tông chủ sao có thể hỏi bừa như vậy? Sắc mặt của Trạch Vu Quân trước nay đều luôn ôn nhuận ấm áp, tươi cười hòa nhã.
Nếu mà nói kém, trừ phi là do lo lắng quá độ thôi, nhất là lo cho…..”.
Giang Trừng đột nhiên chen miệng vào, phá vỡ cái bầu không khí khó chịu kia “Thôi đủ rồi! Hung thi còn chưa tìm ra, các ngươi đã ở đây nói này nói nọ, chuyện này tạm thời dẹp qua một bên đi”.
Từ sau khi Kim Quang Dao bị lôi xuống quan tài cùng Nhiếp Minh Quyết thì Lam Hi Thần bế quan, Lam Vong Cơ đi cùng Ngụy Vô Tiện biệt tăm mấy năm, Lam Khải Nhân tuy quản công sự nhưng không phải tông chủ.
Kim Lăng tuổi trẻ thiếu kinh nghiệm lại không có hậu thuẫn trong thân tộc.
Nhiếp Hoài Tang cũng đóng cửa Bất Tịnh Thế không thu nhận thêm môn sinh dù Nhiếp thị bây giờ chỉ xếp sau Giang thị.
Giang Trừng luôn một lòng chấn hưng Vân Mộng nên cũng không để tâm đến mấy chuyện đứng đầu huyền môn gì đó.
Dù vậy, hiện giờ tiên môn trung uy trọng vọng tối cao chính là Vân Mộng Giang thị.
Tuy nói bốn nhà Kim – Nhiếp – Lam – Giang cũng như các bách gia lớn nhỏ khác trong Tu Chân Giới đều tự mình quản thúc vùng đất riêng của gia tộc nhưng không ai lại không ngầm thừa nhận Giang Trừng chính là Tiên Đốc, chuyện lớn nhỏ gì trong tiên môn cũng phải mời hắn ra mặt giải quyết.
Bây giờ lời của Giang tông chủ phát ra có thể nói là mang sức nặng rất lớn.
Coi như đã dẹp yên cái đề tài khó thở trước mắt, Giang Trừng ra lệnh”Tiếp tục yến tiệc đi”.
Kim Lăng như vừa thấy cứu tinh, vội gật đầu ra hiệu đám gia nhân tiếp tục phục vụ, mặc dù lúc này chẳng ai còn tâm trí để dùng tiệc cả.
Nhiếp Hoài Tang thấy vậy bên khóe miệng thấp thoáng một nụ cười lạnh lùng như có như không, đưa tay lên day nhẹ trán, lộ vẻ khó chịu, nói: “Kim tông chủ, chư vị, ta mạn phép về trước”.
Kim Lăng chỉ đành ợm ờ gật đầu.
Lúc đi ngang qua, Giang Trừng nhíu mày hỏi “Sao sớm vậy? Tiệc hãy còn chưa tàn”.
Nhiếp Hoài Tang nhìn Giang Trừng nhàn nhạt nói một câu “Ta có điều không thoải mái muốn ra ngoài hít thở, sẵn tiện sẽ về Thanh Hà.
Giang huynh và các vị về sau vậy” rồi phất tay áo, tiêu sái phong trần mà rời đi.
Kỳ thực lúc này bầu không khí trong sảnh đang vô cùng quỷ dị, ai mà thèm để ý xem hắn ta có chịu ở lại đây hay không, huống chi hiện tại Nhiếp Hoài Tang chính là nhìn không ra cái tâm tư nào, có ở lại cũng chưa chắc nói ra cái gì lọt tai ngoài chuyện liên tục công kích Lam Hi Thần, thế nên lại càng chẳng có ai chú ý tới.
Một lát sau, Giang Trừng nhìn Kim Lăng, trầm giọng nói: “A Lăng, ngươi có…”.
Kim Lăng hơi giật mình, ngẩn ra nói: “Cậu, ngươi hỏi “có” là ý gì?”.
Sau một thoáng trầm ngâm, Giang Trừng nhìn Kim Lăng lại lướt mắt qua phía Lam Vong Cơ với Ngụy Vô Tiện, rốt cuộc không thể hỏi ra được thành câu.
Thế nhưng, bất kể có hỏi ra thành lời hay không, trong lòng hắn cũng đã xuất hiện một mối nghi ngờ khó có cách nào xua tan được.
Ngụy Vô Tiện làm bộ không thấy, đánh trống lảng nói “Nhiếp Hoài Tang này….đúng là càng ngày càng khó đoán”.
Lam Vong Cơ rót rượu cho hắn, bình thản nhưng không nói gì.
Ngụy Vô Tiện cười trừ, tiếp tục huyên thuyên “Nhớ lại năm đó chúng ta cùng học ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, bộ dạng hắn ngốc ngốc ngơ ngơ, đúng là một trời một vực so với bây giờ.
Cái điệu bộ gây ngô, vui vẻ, nhút nhát kia….cũng không biết là mất đi từ bao giờ?”.
Lam Hi Thần yên lặng, nghe Ngụy Vô Tiện nói vậy, lòng y thoáng trỗi dậy chút hoài niệm.
Đúng rồi, lúc nhỏ hắn rất nhút nhát, không dám kết bạn và cũng không ai muốn kết bạn với hắn.
Khi theo Nhiếp Vũ Hạo đến thăm Nhiếp Minh Quyết về tình hình học tập, ngoài bám lấy ca ca hắn thì chỉ biết chạy theo nói chuyện với y mà thôi.
Lam Vong Cơ đại khái cũng chú ý đến sắc mặt của y, nhẹ giọng hỏi khẽ “Huynh trưởng, ngươi không ổn?”.
Lam Hi Thần lắc đầu, gượng cười “Ta không sao, đừng lo”.
Im lặng một chút, y khẽ nghiêng người nói với Lam Vong Cơ “Ta ra ngoài trước, các đệ chịu khó ở lại một chút rồi về sau, đừng để thất lễ”.
Lam Vong Cơ hơi nhíu mày nhìn y nhưng rất nhanh gật đầu, bởi hắn cũng biết hiện tại y muốn đi đâu.
Lam Hi Thần nhẹ nhàng đứng dậy, hướng Kim Lăng cáo từ rồi rời đi.
Ai ngờ, ra trước Đấu Nghiên sảnh, phía bên trái hành lang có một người đứng đó.
Từ bóng lưng nhỏ nhắn chỉ có thể thấy hắn đang phất nhẹ chiếc quạt, còn vẻ mặt ra sao thì không thấy được.
Lam Hi Thần cũng không muốn tiếp chuyện với hắn, đang định hướng phía ngược lại mà đi thì nghe người kia cất tiếng: “Trạch Vu Quân cần gì phải vội vã như vậy?”.
Lam Hi Thần miễn cưỡng mở miệng “Hoài Tang, ngươi không phải cố tình đứng đây đợi ta chứ?”.
Nhiếp Hoài Tang chậm rãi quay lại, nhướn mày “Phải thì sao?”.
Lam Hi Thần đè thấp giọng “Ngươi muốn nói gì?”.
Nhiếp Hoài Tang tiến tới gần Lam Hi Thần, hàn ý trong mắt hắn lạnh đến mức khiến người ta khiếp sợ, hắn liếc mắt vào trong sảnh rồi nhìn thẳng mặt Lam Hi Thần, trầm giọng “Ta có chuyện muốn hỏi ngươi đây”.
Dứt lời còn không để y mở miệng, Nhiếp Hoài Tang đã nắm chặt cổ tay Lam Hi Thần kéo đi một mạch rời khỏi Kim Lân Đài, đến khi tới một chỗ vắng vẻ chỉ toàn cây với cỏ, Lam Hi Thần mới giật mình phát giác người này từ lúc nào có lực kinh người đến như vậy? Y muốn giãy tay ra lại bị hắn siết chặt như muốn bóp nghẽn từng mạch máu giơ lên, gằn từng chữ “Ca ca ta ở đâu?”.
Lam Hi Thần mơ hồ nói “Ta không biết, ngươi không phải đi tìm hắn….ngô….”.
Nhiếp Hoài Tang siết chặt lực đạo, bàn tay trắng ngần chuyển sang đỏ tía vì ứ máu khiến Lam Hi Thần khẽ nhăn mặt, hắn trừng mắt nói “Trạch Vu Quân, gia quy Lam thị cấm nói dối đấy! Ngươi nói ngươi không biết, cho ta là kẻ ngốc như trước đây sao? Đừng tưởng Nghiễm Ninh Chi không nói thì ta đây không biết các ngươi đã tìm được Kim Quang Dao.
Chỉ là ta cóc cần quan tâm gã, ta chỉ muốn biết ca ca ta đang ở đâu.
Các ngươi giấu ca ca ta ở đâu? Hả?”.
Mỗi một chữ hắn phát ra, móng tay cơ hồ cắm sâu vào thớ thịt mềm ở cổ tay, loáng thoáng đã muốn rướm máu.
Lam Hi Thần nén đau, nghiêm nghị nói “Ta thực sự không biết”.
Nhiếp Hoài Tang tơ máu đều hắn cả lên, như một kẻ sắp nổi điên, nói “Sao lại không biết? Nếu Ngụy Vô Tiện đã triệu hồi được Kim Quang Dao, ca ca ta không lí nào không xuất hiện được?”.
Lam Hi Thần cắn răng nói “Ngươi tin hay không thì tùy ngươi.
Dù sao ngày hôm đó, Ngụy Anh triệu tập bầy thi, A Dao hắn cũng vô tình nghe tiếng sáo mà đến.
Còn vì sao đại ca không xuất hiện, bọn ta thực sự không biết.
Ngươi không phải đi tìm hắn sao? Tại sao lại còn hỏi ngược lại ta?”.
Nhiếp Hoài Tang hừ lạnh một tiếng, hất tay Lam Hi Thần ra như thể ném một món đồ.
Ôm lấy cổ tay bầm máu, Lam Hi Thần thực sự nghi ngờ năng lực hiện tại của hắn, bên cạnh đó y cũng rất nghi ngờ chuyện hắn biết được tung tích của Kim Quang Dao.
Nếu Nghiễm Ninh Chi không nói, vậy người nói là ai? Mộc Ngư bán lão sao? Cũng có thể lắm! Thái độ của Mộc Ngư bán lão đối với y chín phần giống chủ nhân của gã như đúc, nhớ lại hôm đó gã cũng có mặt chứng kiến tất cả.
Bọn người Lam Vong Cơ sao mà sơ xuất quá, dặn được Nghiễm Ninh Chi sao lại không dặn được người cần dặn nhất?
Nhưng cũng không đúng, nếu Mộc Ngư bán lão nói, hắn đương nhiên cũng phải nói rõ chuyện Nhiếp Minh Quyết không xuất hiện.
Hoặc là trừ phi đúng là Mộc Ngư bán lão nói, nhưng là hắn cố ý xuyên tạc.
“Ngươi thực sự một chút cũng không quan tâm tới?”.
Thanh âm lạnh lùng của Nhiếp Hoài Tang cắt đứt mạch suy nghĩ hỗn loạn của Lam Hi Thần, y ngẩn lên, đối diện người đang quay lưng về phía mình, không hiểu hỏi “Quan tâm tới cái gì?”.
Nhiếp Hoài Tang không quay lại, hai tay hắn siết chặt “Ca ca của ta, cũng là đại ca của ngươi”.
Lam Hi Thần lặng người, một lát sau mới nói “Hoài Tang, không phải như thế đâu.”.
Nhiếp Hoài Tang nghiêng nửa mặt nhìn sang y, bất vi sở động.
Lam Hi Thần nói “Đại ca và A Dao, kể cả ngươi, đối với ta mà nói đều quan trọng như nhau, nhưng ta đối tốt với A Dao hơn không phải vì ta thiên vị hắn, mà là vì….”.
Nhiếp Hoài Tang hờ hững cắt ngang “Thôi đủ rồi! Ta không quan tâm quan hệ giữa các ngươi.
Nhưng ta chỉ muốn nhắc ngươi nhớ: Kể từ đây về sau, ngươi tốt nhất nên giữ hắn vào lòng cho kỹ, nếu hắn mà động đến ca ca ta dù chỉ một ngón tay, ta tuyệt đối không để yên, kể cả ngươi”.
Lam Hi Thần nao nao, nói “Ngươi thì có để yên cho ta bao giờ?”.
Câu nói này, y không chỉ nhắc hắn là người hiện tại luôn công kích mình mà còn vô tình nghĩ đến chút hoài niệm ngày trước, khi hắn vẫn còn là một nam tử yếu đuối vẫn luôn đến tìm y giải bày tâm sự, hay xa hơn nữa ngày nhỏ hắn lúc nào cũng chạy đến tìm mình khóc lóc.
Hiện tại Lam Hi Thần sẽ không trách hắn, dù sao đối với hai huynh đệ bọn họ thì y đều có lỗi.
So với Kim Quang Dao, lỗi này lớn hơn rất nhiều, cho nên dù hắn sử xử với mình thế nào, Lam Hi Thần sẽ coi như đó là hậu quả mình đáng phải nhận.
Chỉ là y không muốn hắn, Nhiếp Minh Quyết và Kim Quang Dao tiếp tục day dưa hận thù không ngớt.
Nhiếp Hoài Tang trầm mặt một lúc, lạnh lùng nói “Dù sao, cho đến khi ta tìm được ca ca, ngươi và đặc biệt là Kim Quang Dao, đừng bao giờ xuất hiện trong tầm mắt của ta”.
Lam Hi Thần khổ sở “Hoài Tang, chẳng lẽ ngươi không thể bỏ qua chuyện cũ, cho hắn làm lại từ đầu? Dù sao hắn cũng đã trả một cái giá rất đắt rồi, ngươi còn muốn thế nào nữa?”.
Nhiếp Hoài Tang khinh miệt “Đắt? Ta thấy còn chưa đủ đâu.
Hắn gϊếŧ đi người ta quý trọng nhất, chỉ chết đi một lần thì có đáng gì? Ngươi thấy ta độc ác? Được, ta chính là độc ác như vậy.
Nhưng ta thật sự muốn biết nếu đổi ngược lại, ta phân thây Hàm Quang Quân ra từng mảnh rồi nói rằng vì hắn lúc nào cũng không thích tiếp chuyện với ta cho nên ta mới làm như vậy, ngươi liệu có nguyện ý bỏ qua rồi lấy chân tâm mà đối đãi được hay không?”.
Lam Hi Thần lạc giọng “Hoài Tang”.
Nhiếp Hoài Tang chẳng buồn nhìn y thêm một cái, gấp mạnh chiếc quạt giấy kêu “phạch” một tiếng, phất tay áo thẳng thừng rời đi.
Hắn đi khuất rồi nhưng vẫn để lại mùi hương chiên đàn trong không khí, Lam Hi Thần cảm thấy tim hẫng một nhịp, chỉ biết đưa tay ôm ngực thở dài.
“Hầy, Như Lai Phật tổ nói đúng là không sai: Ân oán chúng sinh muốn giải còn khó hơn người phàm tu thành chính quả”.
Lam Hi Thần giật mình nhìn người đứng phía sau, bất thanh bất động tới từ lúc nào mà vỗ vai y một cái, kinh hãi kêu “Nguyên Khang thiếu quân”.
Nam Cung Nguyên Khang hơi nhăn mày “Ta nói rồi, không cần kêu ta thiếu quân này nọ”.
Lam Hi Thần ngưng thần một chút, lại nói “Nguyên Khang huynh, không phải lần trước ngươi nói sẽ trở về Ma giới sao? Vì sao bây giờ lại ở đây? Còn nữa, ngươi ở đây từ khi nào vậy? Nãy giờ ta không có thấy ngươi?”.
Nam Cung Nguyên Khang vỗ nhẹ cổ họng của hắn, nói “Hỏi từ từ thôi, ngươi hỏi một mạch như vậy ta vừa không trả lời kịp, vừa bị mấy câu hỏi của ngươi làm cho nghẹt thở chết mất!”.
Dứt lời, hắn ra điệu bộ của người vừa hết bị bóp cổ, ho khục khặc, sau đó lè lưỡi nhướn mày, ra hiệu “Thấy chưa?”.
Lam Hi Thần không nhịn được, khóe môi cong lên cười nhẹ.
Nam Cung Nguyên Khang nói “Cười rồi thì tốt.
Thấy bộ dáng ngươi lúc nãy cứ như sắp đi đưa đám không bằng”.
Lam Hi Thần nói “Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta”.
Nam Cung Nguyên Khang bắt đầu huyên thuyên một hồi.
Nào là lần trước từ biệt, hắn nghĩ lại cảm thấy kể ra cũng là lần đầu đến Nhân giới, phải ở lại đây vài ngày, dù sao ở Ma giới cũng không thấy lệnh triệu tập mà có thì cũng là phụ quân của hắn đi cho nên cũng không có gì phải về gấp.
Thế là hắn lượn lờ một vòng đi hết chỗ kia tới chỗ nọ.
Sau đó còn kết luận: Nhân giới sao mà tẻ nhạt quá chừng! Người thì đông mà chẳng có lễ hội hay đại tiệc.
Còn có mấy cái gì gọi là đài quan sát cứ cách mười dặm là có một cái khiến cho hắn có điểm không quen, cảm giác như có kẻ đang theo dõi mình, vân vân mây mây đủ thứ chuyện, cuối cùng là hắn đi quanh quẩn tới Lan Lăng, vừa hay gặp phải Lam Hi Thần bị Nhiếp Hoài Tang lôi tới đây.
Ban đầu hắn nhìn thấy y, vốn muốn tới bắt chuyện nhưng phát hiện y không đi một mình, lại còn cùng người kia xích mích, thế là dùng Ẩn thuật lánh đi, đợi Nhiếp Hoài Tang đi rồi mới hiện ra.
Lam Hi Thần im lặng lắng nghe, chỉ cười trừ rồi hỏi “Vậy sao?”.
Chốc lát, thấy sắc trời đã tối, may mắn chỗ hiện tại không cách xa Kim Lân đài, còn có một con đường lát đá trải dài chỉ lối, Lam Hi Thần mới thoáng thở phào, quyết định quay về để xem Kim Quang Dao.
Vừa hay Nam Cung Nguyên Khang hỏi rằng y có ở quán trọ nào gần đây không thì cho hắn đến tá túc, thế là y đành bí mật mang theo hắn về Kim Lân đài, sẵn tiện nhờ hắn cứu Kim Quang Dao.
Lúc vào trong mật thất, chỉ có Lam Vong Cơ một mình ở đó.
Nguyên lai sau khi y bị Nhiếp Hoài Tang kéo đi, yến tiệc cũng kết thúc, mà đúng lúc ấy mấy trưởng bối trong Kim thị nhân tiện Giang Trừng có mặt, muốn bàn chuyện hôn sự của Kim Lăng.
Thông gia mà Kim thị nhắm đến chính là Mạt Lăng Tôn thị, nhà này có ba trai hai gái, trong đó tam tiểu thư tuổi xấp xỉ với Kim Lăng.
Tôn thị là chỗ quen biết lâu nay của Kim thị, không phải đại thế gia nhưng cũng không phải hạng nhỏ nhoi dễ bắt nạt.
Ngay từ khi Kim Quang Thiện còn sống, Tôn thị đáng lý kết thông gia, ai ngờ khi ấy Kim Quang Dao lại cùng Tần Tố của Tần thị đính ước, Kim Quang Thiện đành yêu cầu Kim Quang Dao lấy Tần Tố làm thê, lấy Tôn tiểu thư làm thiếp, hoặc là cho cả hai cùng làm thê, phân ra tả hữu tiểu viện.
Nhưng Tôn thị lúc đó chỉ có một vị tiểu thư duy nhất, nhận được vô vàn sủng ái từ nhỏ thành ra không cam tâm ngồi ngang hàng chứ đừng nói làm cái gì mà tiểu thiếp, cuối cùng hôn sự giữa Kim thị với Tôn thị đành dời sang thế hệ tiếp theo.
Kể từ khi Kim Lăng làm gia chủ, tuổi trẻ bồng bột thiếu kinh nghiệm của cậu ta càng khiến Kim thị xuống dốc không phanh, Giang Trừng phải chật vật lắm mới giữ được cái ghế tông chủ của đứa cháu.
Kim Lăng suốt bao năm qua gian nan bước đi, từ từ đoạt lại được quyền ở Kim Lăng đài, nhưng thực quyền gia tộc vẫn còn nằm trong một tay bộ phận lão nhân trong tộc.
Đám lão nhân đó hiện tại đưa ra chủ ý muốn tân thịnh thế gia, cùng Mạt Lăng Tôn thị kết thông gia, công tử trong Kim thị không ít, thế mà người được nêu tên lại chính là Kim Lăng.
Nói là kết thông gia, chẳng thà nói là ràng buộc, là bày ra một cái trận địa, chỉ chờ Kim Lăng bước vào trong để dễ bề thao túng.
Nghe nói lúc đầu Giang Trừng lưỡng lự không tán thành, nhưng nghĩ đến Kim Lăng hiện tại tuổi không còn nhỏ nữa, Tôn thị lại có gia thế không phải dạng vừa, thêm cái nếu như vị tam tiểu thư kia cùng Kim Lăng tình cảm tốt đẹp thì khẳng định có thể làm chỗ đứng về sau của cậu ta thêm vững chắc.
Ai biết được vừa đưa ra chủ ý, Giang Trừng còn chưa kịp nói gì thì Kim Lăng đã ầm ầm phản đối hôn sự.
Đấu Nghiên sảnh trải qua một trận mồm năm miệng mười náo loạn không thôi.
Ngụy Vô Tiện lo lắng hai cậu cháu kia chịu thiệt, nhất là quan tâm tới Kim Lăng nên vừa nãy đã âm thầm tới đó, mà Lam Tư Truy vừa trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ báo cáo với Lam Khải Nhân, Lam Vong Cơ đành ở đây trông chừng Kim Quang Dao.
Thấy có người ngoài đến, Lam Vong Cơ nhíu mày nghi hoặc, Lam Hi Thần hướng hắn giới thiệu, mặc dù trước đó đã nghe Lam Tư Truy rành rọt nói đến, song khi nghe qua hai chữ “Ma tộc”, đầu mày Lam Vong Cơ càng thêm nhíu chặt rồi nhìn sang Lam Hi Thần, như thể muốn hỏi y thực sự đã đi kết giao với người thuộc cõi khác, lại còn là người của Ma giới? Lam Hi Thần chỉ còn biết cười trừ, kêu Lam Vong Cơ trở về nghỉ ngơi rồi hứa sẽ kể lại chuyện này với hắn sau, chuyện trước mắt là nhờ vả Nam Cung Nguyên Khang cứu Kim Quang Dao trước.
Lam Vong Cơ hơi chần chừ, nhưng rốt cuộc vẫn đi ra.
Nam Cung Nguyên Khang nhìn thi thể nằm trên bàn sắt, nhướn mày hỏi “Ngươi là muốn cứu người này? Hắn là gì của ngươi?”.
Lam Hi Thần chậm rãi nói “Ân nhân, nghĩa đệ, còn giống như tri kỷ của ta”.
Nam Cung Nguyên Khang vuốt cằm “Ngươi là vì cứu hắn cho nên mới phát sinh xung đột với kẻ hung dữ lúc nãy?”.
Kẻ hung dữ lúc nãy mà hắn nói đến không ai khác ngoài Nhiếp Hoài Tang, chỉ là Lam Hi Thần không muốn nói nhiều đến ân oán giữa mấy người bọn họ, trực tiếp đi vào vấn đề chính, hỏi “Nguyên Khang huynh, ngươi xem có thể cứu hắn hay không?”.
Nam Cung Nguyên Khang quan sát nghiền ngẫm một hồi rất lâu, đột ngột lắc đầu.
Lam Hi Thần giật mình “Nguyên Khang huynh, đừng nói ngươi là thần tiên mà không cứu được?”.
Nam Cung Nguyên Khang do dự “Không phải ta không cứu được, chỉ là……”.
Lam Hi Thần sốt ruột “Chỉ là thế nào?”.
Nam Cung Nguyên Khang nói “Kẻ này chi thể không đủ, ma pháp của chúng ta lấy ngũ hành làm cốt yếu.
Ngũ hành tương tự như ngũ thể của con người, bao gồm đầu, hai tay và hai chân.
Nhưng bây giờ hắn thiếu mất một cánh tay, chỉ sợ cho dù cứu sống hắn, không khỏi tránh được có khiếm khuyết”.
Lam Hi Thần nói “Là khuyếm khuyết gì?”.
Nam Cung Nguyên Khang nói “Bởi vì ngũ thể không đủ dẫn đến trên người hắn không tiếp nhận được một lượng lớn linh lực từ ngũ hành pháp, sẽ xảy ra một chút xung đột ảnh hưởng đến kỳ kinh bát mạch.
Cũng không có gì ảnh hưởng đến thần trí, chỉ là nếu hắn muốn tu tiên, e là khó hơn lên trời, sau này cũng chỉ có thể làm một người bình thường.
Sống lại rồi tiếp diễn theo quy luật nhân gian: thay thế sinh bằng tái sinh, kế đó là lão, rồi bệnh, cuối cùng là tử”.
Nói cách khác, Kim Quang Dao đã không còn khả năng tu tiên, nhưng trở thành một người bình thường, lại còn bị thiếu mất một cánh tay, hắn liệu có chấp nhận không?
Lam Hi Thần trầm ngâm rất lâu, lát sau thấp giọng nói “Thật sự phải như vậy sao?”.
Nam Cung Nguyên Khang gật đầu, nói “Cho dù có mời Hoa Đà lão tiên y tới, ta e kết quả cũng sẽ như vậy.
Thế nào? Ngươi còn muốn cứu hắn chứ?”.
Lam Hi Thần suy đi nghĩ lại, thôi thì cứ để Nam Cung Nguyên Khang cứu Kim Quang Dao thành người bình thường là tốt nhất.
Tuy rằng Ngụy Vô Tiện cũng có thể nhưng nếu biến Kim Quang Dao thành hung thi như Ôn Ninh, cho dù người khác không làm hại được hắn, nhưng nếu như hắn mất kiểm soát mà xảy ra một vụ giống Cùng Kỳ đạo* thứ hai thì biết phải làm sao? Lúc đó chỉ sợ Kim Quang Dao thiệt thòi còn lớn gấp mười lần hiện tại.
Ngoài ra, không khéo còn ảnh hưởng tới danh dự khó khăn lắm mới có được trong sạch của Ngụy Vô Tiện.
Hơn nữa nếu như Lam Hi Thần đã muốn bù đắp, cho dù Kim Quang Dao có muốn hay không , y cũng chăm sóc hắn, bảo hộ hắn sống được một cuộc đời mới vô ưu vô lo, sau đó hắn có thể sống tiếp một kiếp khác hạnh
phúc hơn.
*Chính là vụ Kim Tử Huân đòi gϊếŧ Ngụy Vô Tiện, Ôn Ninh mất kiểm soát rồi gϊếŧ Kim Tử Hiên.
Vụ việc xảy ra trong chương 76 của Ma đạo tổ sư.
Cuối cùng, Lam Hi Thần đành gật đầu “Nguyên Khang huynh, chuyện này làm phiền ngươi”.
Nam Cung Nguyên Khang lắc đầu, sau đó đưa tay gỡ lá phù triện trên trán Kim Quang Dao ra.
Phù triện vừa gỡ, Kim Quang Dao lập tức trợn mắt gầm gừ ngồi bật dậy, Lam Hi Thần hốt hoảng, nhưng nhìn đến hắn vẫn còn bị Khốn tiên các trói cho nên không manh động, mà Nam Cung Nguyên Khang vẫn tỏ ra bình thản, trước khi Kim Quang Dao nhảy bổ xuống giường, hắn đã kịp ấn cơ thể kia nằm lại.
Sau một hồi, Kim Quang Dao thôi vùng vẫy, nhắm mắt nằm im.
Nam Cung Nguyên Khang giơ ngón tay lên giữa hư không, vẽ ra năm kí hiệu rồi nối lại tạo hình một ngôi sao, đồng thời miệng lẩm bẩm thần chú gì đó.
Năm kí hiệu kia bừng sáng, xoay vòng, dần dần biến lớn.
Lam Hi Thần thấy lạ, toan mở miệng muốn hỏi nhưng sợ ảnh hưởng hắn đang thi triển phép thuật, nhất thời nuốt lời xuống cổ họng.
Nam Cung Nguyên Khang chém đứt Khốn tiên các, rồi hai tay hai phía thu hình ngôi sao kia lại thành một khối cầu nhỏ, sau đó ấn vào lồng ngực ngay tim của Kim Quang Dao.
Một luồng quang sắc bao phủ lấy toàn thân Kim Quang Dao, mới đầu rực sáng, sau đó thì nhạt dần, đến khi chỉ còn là một màn mỏng như mặt trước, chậm rãi từ chỗ tim lan đều ra khắp cơ thể, ở chỗ cánh tay bị đứt da thịt từ nhăn nhúm chuyển thành một lớp bằng phẳng, nom giống như một mảng da trên cánh tay.
Nam Cung Nguyên Khang thở hắt một hơi, nói “Xong rồi, chậm nhất là tối sớm nhất là sáng mai hắn sẽ tỉnh”.
Lam Hi Thần ngạc nhiên “Thật sao?”.
Nam Cung Nguyên Khang gật đầu, còn đưa tay lau mồ hôi trên trán.
Lam Hi Thần vui mừng “Vậy….ta thay A Dao cảm tạ ngươi trước”.
Nói rồi chắp tay thi lễ.
Nam Cung Nguyên Khang đỡ tay y, nói “Không cần không cần, dù sao ta với ngươi cũng xem là bằng hữu, với lại chuyện này cũng chẳng phí sức gì nhiều.
Phải rồi, ngươi gọi người này là A Dao, đấy là tên của hắn hả?”.
Lam Hi Thần thoáng tần ngần, nói “Không phải, tên của hắn là Kim Quang Dao, ta gọi hắn là A Dao chỉ vì quen miệng thôi, dù sao hắn trước đây nhỏ tuổi hơn ta, mà ta lại xem hắn như đệ đệ thâm tình nên….mới gọi như vậy”.
Nam Cung Nguyên Khang “à” một tiếng, lại nói “Chính là, các ngươi là huynh đệ kết nghĩa cơ mà”.
Lam Hi Thần cười trừ, nói “Nguyên Khang huynh ta có một thắc mắc, không biết có thể hỏi ngươi?”.
Con người của y trước nay đều không nén được tò mò, trong đầu đã có thắc mắc, sống chết gì cũng phải hỏi cho rõ mới cam tâm.
Nam Cung Nguyên Khang nói “Là chuyện gì?”.
Lam Hi Thần nói “Lúc nãy ta nhìn thấy ngươi vẽ năm kí hiệu…..đó là gì vậy?”.
Nam Cung Nguyên Khang nói “A! Đó là kí hiệu trong ma pháp.
Ngươi biết không, đây là do Ma tổ La Hầu sáng lập và truyền thừa.
Phàm nhân xưa nay chỉ biết đến Đạo giáo lấy vòng tròn làm chủ, Phật giáo lấy chữ “Vạn” tượng trưng, riêng Ma giáo bọn ta thì dùng ngũ hành kết nối thành một ngôi sao biểu thị cho sự chuyển hóa của Thiên Địa”.