Bạn đang đọc Ma Đạo Tình Kiếp P1 FULL – Chương 17: Tương Kiến Nhất
Lam Hi Thần thấy trước mặt có một cái hồ, nước hồ trong suốt, long lanh tận đáy.
Y thấy gương mặt chính mình soi trên mặt nước, là gương mặt thiếu niên lúc y mười tuổi.
Ngây ngô, luôn mỉm cười vì thấy cuộc đời này vốn dĩ rất đẹp, có một phụ thân mà y tôn thờ, có một mẫu thân xinh đẹp luôn đợi gặp y mỗi tháng, có một thúc phụ hơi khắt khe nhưng rất yêu thương mình, và hơn hết, còn có một đệ đệ đáng yêu luôn dựa dẫm vào mình.
Rồi bất chợt có thêm một hình bóng trong chiếc gương nước.
Lam Hi Thần nhìn thấy sau lưng mình là một thân nam tử, y xoay đầu lại.
Nam tử rất cao, hai lọn tóc trước ngực khẽ đung đưa, từ người này toát ra một loại khí thế tiêu sái lẫn uy nghiêm, nhưng gương mặt cùng ngực nam tử ấy như bị một lớp sương dày đặc che đi mất.
Mông lung.
Mờ nhạt.
Huyền ảo.
Lam Hi Thần khẽ hỏi “Ngươi là ai vậy ?”.
Nam tử kia không đáp, chỉ yên lặng chìa tay ra, như chờ đợi y nắm lấy.
Lam Hi Thần hơi chần chừ, rốt cuộc cũng đưa tay ra.
Nhưng kì lạ, lòng bàn tay y vừa chạm vào tay nam tử kia, người ấy liền lùi lại một bước, song bàn tay vẫn chìa ra, vẫn đợi chờ y nắm lấy.
Lam Hi Thần bước đến, chạm vào, người kia lại lùi về sau.
Cứ như thế qua không biết bao nhiêu lần, nhưng Lam Hi Thần không cảm thấy bực mình chút nào, trái lại giống như bị thôi miên, đi theo người kia không một phản ứng.
Bỗng chốc cả thân hình nam tử biến mất trong làn sương trắng.
Lam Hi Thần đưa tay quơ quào trong lớp sương tìm kiếm nhưng lại không đụng phải một vật gì.
Làn sương càng thêm dày đặc.
Sương lạnh, ẩm ướt và dày dặc.
Lam Hi Thần bỗng thấy mắt mình lợm cợm, liền đưa tay dụi mắt .
Sau đó y nhìn thấy trước mặt không còn làm sương trắng nữa, thay vào đó là hai bóng người quen thuộc.
Lam Hi Thần mừng rỡ kêu lên “Đại ca, A Dao”.
Nhiếp Minh Quyết ánh mắt nhu hòa nhìn y, khóe môi hắn cong lên tạo một nụ cười.
Kim Quang Dao vẫn như trước mỉm cười nhìn y, trìu mến gọi một tiếng “Nhị ca”.
Lam Hi Thần đi về phía họ.
Ba người đang đứng trên một đỉnh núi.
Lam Hi Thần thấy Nhiếp Minh Quyết và Kim Quang Dao nắm chặt hai cánh tay mình.
Đột nhiên hai người cùng nâng y lên, và họ bay lên.
Không ngự kiếm, như thể họ đều là thần tiên, bay đi mãi.
Mặt đất rất xa.
Nắng chói lòa và xung quanh là một bầy hạc cánh sáng rợn.
Không, không phải, là mây.
Mây bồng bềnh êm như gối, nhưng sao lạnh buốt.
Còn dưới kia….!Cái gì nghiêng nghiêng như dáng một dòng sông.
Lam Hi Thần thấy mình bấn loạn, tan ra, tuôn chảy, hòa vào không khí.
Y rất phấn khích nói “Đại ca, A Dao, nếu chúng ta cứ như thế này thì có phải tốt hơn không ?”.
Cả hai nhìn y, nhưng không trả lời.
Nhưng sau đó ba người họ đột ngột rơi xuống một vách đá.
Lam Hi Thần rơi trên miệng vách, trước khi Nhiếp Minh Quyết và Kim Quang Dao rơi xuống vực sâu dưới vách đá, y đã kịp nắm tay hai người kia.
Vốn dĩ bình thường y có thể kéo cùng lúc cả hai người lên, nhưng bên dưới vực trồi lên vô số dây leo quấn chặt lấy hai cơ thể kia kéo xuống.
Lam Hi Thần dù có lực tay không tầm thường, nhưng lúc này chỉ có sức một người, mà đám dây leo kia rất lạ, hễ y dùng sức kéo một người nhích lên, chúng sẽ kéo ghì người còn lại xuống, cho đến khi cả thân mình Lam Hi Thần cũng bị kéo trườn nửa miệng vách.
Kim Quang Dao nhìn dưới vực sâu, nhìn Nhiếp Minh Quyết, lại nhìn Lam Hi Thần nói “Nhị ca, xem ra ngươi chỉ có thể kéo được một người lên mà thôi”.
Lam Hi Thần chới với, y hết nhìn Kim Quang Dao, lại nhìn Nhiếp Minh Quyết.
Y không muốn buông tay ai, cũng chẳng muốn ai chết.
Nhưng dù y có cố dùng sức cách mấy, tình huống vẫn không có chuyển biến tốt hơn.
Nhiếp Minh Quyết lúc này mới nói “Nhị đệ, không cần cố sức nữa”.
Lam Hi Thần giật mình, lập tức siết chặt bàn tay đang muốn buông ra của hắn.
Kim Quang Dao cười khổ, nói “Nhị ca, ngươi mau buông tay ta ra đi, là ta có lỗi với hai người, mạng này, để ta trả lại cho Đại ca vậy”.
Lam Hi Thần nhìn hắn, lại nhìn Nhiếp Minh Quyết, rồi lại nhìn hắn.
Đám dây leo kéo mạnh xuống, quá người y sắp bị kéo tuột theo.
Thở sâu một hơi, y siết chặt tay cả hai, nhẹ nhàng gọi “A Dao”.
Kim Quang Dao ngẩn đầu nhìn y, như thể đọc được suy nghĩ lúc này của y, hắn dùng ánh mắt không thể tin được mà nhìn y, cùng loại ánh mắt như năm đó bị y một kiếm xuyên tâm giống nhau như đúc.
Lam Hi Thần hướng sức lực về phía Kim Quang Dao, nói “Xin lỗi! Nhưng nhị ca….!cũng nợ đệ một mạng”.
Lời nói vừa kết thúc, cả người Kim Quang Dao tức khắc bị kéo văng lên, khi thân mình hắn chạm đất, miệng vách sạt lở, Lam Hi Thần đồng thời rơi xuống vực cùng với Nhiếp Minh Quyết, dây leo quấn chặt thân hắn từ từ bò lên quấn lấy người y, trong làn gió lạnh từ đáy vực vọng lên, Lam Hi Thần thì thầm nói “Đại ca, xin lỗi”.
Nhiếp Minh Quyết không nói, chỉ khẽ cong khóe môi, dùng lực kéo mạnh Lam Hi Thần lại, dây leo quấn chặt lấy hai người, đâm xuyên vào dai thịt, máu rỉ ra từng giọt, trước khi nhắm mắt, bên tai Lam Hi Thần vẫn còn nghe thấy một thứ âm thanh, tiếng Kim Quang Dao kêu gào, tiếng gió thét, hay là tiếng thì thầm nào đó, cả thảy, đều trở nên mờ mịt……
“Trạch Vu Quân….!Trạch Vu Quân….”.
Tiếng lay gọi, tiếng đàn văng vẳng bên tai.
Là ai đang gọi vậy ?
“Trạch Vu Quân……..”.
Lần này gần như hét lên.
Lam Hi Thần giật mình mở mắt liền nhìn thấy trần nhà một mảnh lụa trắng hoa văn vân mây phủ ngang, mùi huân hương quen thuộc phả vào cánh mũi, bên tai là giọng điệu lo lắng của Lam Tư Truy “Trạch Vu Quân, ngươi rốt cuộc cũng tỉnh rồi ?”.
Tỉnh rồi? Hóa ra vừa rồi là do y nằm mơ? Chỉ là một giấc mơ thôi ư?
Lam Hi Thần cảm thấy đầu đau như búa bổ, cả người nóng ran, y cố gượng đưa mắt nhìn sang bên cạnh hỏi “Tư Truy, sao ta lại ở đây ?”.
Rõ ràng ấn tượng cuối cùng là ở trong rừng, chiến đấu với quỷ thú, kế đó gặp Kim Quang Dao.
Sao cớ gì qua một giấc mơ liền biến thành ở Hàn Thất?
Lam Tư Truy rời cổ cầm, rón rén đi tới bên giường, nhún khăn lụa trắng vào một chậu nước nóng đặt cạnh giường, nói “Trạch Vu Quân, ngươi bất tỉnh đã ba ngày rồi.
Là Hàm Quang Quân đưa ngươi về, kêu ta chăm sóc ngươi “.
Lam Hi Thần mơ hồ hỏi “Ba ngày?” .
Lam Tư Truy vắt khăn, vừa chườm khăn lên trán y, vừa nói “Dạ phải.
Lúc Hàm Quang Quân đưa ngươi về, ngươi một thân bất tỉnh, tiên sinh rất lo lắng, bắt mạch thì thấy ngươi không bị gì mới có chút yên tâm, nhưng ngươi lại không tỉnh, tiên sinh vì thế mà đã hai ngày không có nghỉ ngơi rồi.
Vừa nãy Tư Truy lo lắng, đã kêu Cảnh Nghi đưa tiên sinh về nghỉ, thay hắn trông chừng Trạch Vu Quân.
Lúc nãy ngươi hình như là gặp ác mộng, ta lo lắng liền dùng Thanh Tâm Âm, nếu có chỗ mạo phạm, xin Trạch Vu Quân thứ tội”.
Lam Hi Thần nghe nói tới giấc mơ, đột nhiên nghĩ tới Kim Quang Dao liền hỏi “Tư Truy, vậy còn Vong Cơ đâu, cả Ngụy Anh nữa?”.
Lam Tư Truy có điểm lung túng như đang che giấu cái gì đó, ấp úng “Họ…!họ….”.
“Họ” cả buổi trời mà vẫn không nói được một câu nguyên vẹn, Lam Hi Thần sốt ruột, nắm lấy bả vai Lam Tư Truy gặng hỏi “Rốt cuộc họ ở đâu?”.
Lam Tư Truy lần đầu thấy Lam Hi Thần hấp tấp như vậy, bị dọa đến phải bật miệng nói ra “Hàm Quang Quân và Ngụy tiền bối hiện tại ở Kim Lân Đài, trông coi…..hung thi Liễm Phương Tôn”.
Ầm.
Rào, rào, rào.
Bên ngoài trời đột nhiên đổ cơn mưa lớn kèm theo sấm chớp.
Lam Tư Truy giật mình, mà Lam Hi Thần cũng giật mình.
Y chống tay ngồi dậy muốn đi xuống giường liền bị Lam Tư Truy cản lại “Trạch Vu Quân, ngươi hiện tại vừa mới tỉnh là muốn đi đâu ?”.
Lam Hi Thần vốn muốn đứng dậy nhưng đầu ập tới một cơn choáng váng khiến y ngã ngồi trên giường, nhưng không từ bỏ, vịn vào tay Lam Tư Truy nói “Đi, đưa ta đến Kim Lân Đài”.
Lam Tư Truy lúng túng “Không được đâu Trạch Vu Quân, hiện tại đã là đêm khuya lại còn mưa lớn, Hàm Quang Quân có dặn ta phải giữ ngươi lại, hắn nói mọi việc đã có hắn và Ngụy tiền bối lo liệu, kêu ngươi cứ yên tâm dưỡng sức.
Trạch Vu Quân đừng lo lắng, ta tin có Ngụy tiền bối, việc gì cũng êm xuôi mà thôi”.
Ngừng một chút, cậu liền nói thêm “Với lại Trạch Vu Quân vẫn chưa khỏe hẳn.
Tư Truy biết ngươi linh lực rất cao, nhưng không thể chủ quan được”.
Lam Hi Thần có điểm miễn cưỡng nghe theo.
Y chính là muốn hiện tại đến Kim Lân đài để xem tình hình Kim Quang Dao thế nào, nếu hắn vẫn ổn, y có thể giao lại cho hai người kia lo liệu, sau đó sẽ đi tìm Nhiếp Minh Quyết.
Hắn bây giờ còn không biết đang ở đâu, Nhiếp Hoài Tang liệu có tìm được hắn hay chưa ? Lỡ như mà chưa tìm được, để người khác phát hiện thì nhất định Tu Chân giới sẽ dậy sóng.
Nhưng mà hiện tại Lam Tư Truy nói đúng, y có muốn đi cũng sợ là đi không nổi.
Lần thứ hai trong đời, Lam Hi Thần trải qua cái gọi là vị đắng của thuốc an thần.
Đây là Lam Khải Nhân lo xa, đặc biệt căn dặn Lam Tư Truy nấu sẵn, đợi y tỉnh lại liền cho y uống.
Lần đầu tiên uống thuốc an thần chính là vào lúc Lam Hi Thần mười hai tuổi, bởi vì có một vài chuyện ám ảnh xảy ra khiến y không cách nào ngủ được, Lam Vong Cơ lúc đó rất lo liền chạy đi tìm Lam Khải Nhân, thế là thúc phụ bắt y uống thuốc an thần suốt một tháng trời.
Sáng sớm ra có môn sinh không biết Lam Hi Thần vừa khỏi bệnh, tức tốc tới báo mười dặm cách Kính Nguyên huyện nằm ở phía Bắc gần đây xảy ra dị tượng, yêu vật hoàn hành.
Dù biết ở tận phương Bắc xa xôi, nhưng do có người gửi thư đến cầu, Lam Gia cũng chẳng thể ngó mặt làm ngơ được.
Nhưng lúc này Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện ở Kim Lân Đài chưa về, Lam Tư Truy và Lam Cảnh Nghi tuy hiện giờ là hai môn sinh nổi trội nhất nhưng năng lực cũng không quá cao thâm, thêm nữa Lam Cảnh Nghi từ sáng đã theo Lam Khải Nhân đi Vân Mộng.
Tình hình khẩn cấp, Lam Hi Thần đành nhận lời, cấp một lá thư để lại lời nhắn trong Hàn Thất, liền cùng Lam Tư Truy tới đó.
Kính Nguyên huyện tuy thuộc địa phận Cô Tô nhưng lại cách rất xa, mà địa điểm cần đến lại càng xa hơn, phải ngự kiếm mất nửa ngày mới đến được.
Lam Hi Thần và Lam Tư Truy tạm thời đáp xuống Kính Nguyên huyện hỏi rõ sự tình trước.
Quản sự Kính Nguyên huyện là Lâm Chử trông thấy là người của Lam thị đại tộc đến, mừng rỡ như được vàng, mời hai người vào nhà nói qua tình hình.
Vốn là đi về phía Tây mười dặm là một khu rừng nhỏ, tuy có chút âm u nhưng trong rừng có vô số lê quý gọi là ngọc căn lê, còn có một ngôi miếu nhỏ thờ sơn thần, dân chúng trong huyện cũng rất hay vào đó tế bái, cầu mong một chuyến đi rừng bình an.
Khoảng mười ngày trước có một nhóm các phụ nhân* vào rừng hái lê, ai ngờ ba ngày sau vẫn chưa trở về, người nhà lo lắng đi vào rừng tìm kiếm nhưng rồi chính bọn họ cũng không trở ra.
*Phụ nhân là phụ nữ đã có chồng.
Ban đầu mọi người đều cho rằng là sơn thần có gì đó không hài lòng nên tạm thời bắt người, cho đến khi một thợ săn vào rừng săn khỉ, phát hiện có rất nhiều bộ xương và xác chết bị ăn mất nửa người, lúc đó mới thực sự tin trong rừng có yêu vật, thế nên mời tới mấy vị đạo sĩ vào rừng trừ tà, nhưng cũng chỉ có một kết quả một đi không về.
Cuối cùng hết cách đành phải nhờ tới người trong huyền môn ra tay.
Ăn qua chút thức ăn lót dạ, sau đó Lam Hi Thần và Lam Tư Truy đi vào khu rừng kia, khi ấy trời đã tối mịt.
Bốn bề âm u như nghĩa địa, ai tu vi yếu thực sự sẽ muốn quay về ngay lập tức.
Nhưng là càng vào sâu trong rừng, một mùi tanh nồng nặc như xác chết thối rữa xộc tới, làm người ta có cảm giác buồn nôn.
Bất chợt Lam Hi Thần dừng lại, Lam Tư Truy ngạc nhiên hỏi “Trạch Vu Quân, có chuyện gì thế ạ ?”.
Lam Hi Thần có chút khó xử, quay qua hơi ngược lại “Tư Truy, ngươi….!ngươi có nhớ đường ra không ?”.
Lam Tư Truy ngẩn ra, còn tưởng Lam Hi Thần hỏi đùa, nhưng vẫn thành thật đáp “Dạ nhớ”.
Lam Hi Thần khẽ thở phào “Vậy thì tốt, lát nữa diệt xong yêu thú, ngươi phải dắt ta trở ra rồi”.
Lam Tư Truy tròn mắt, không biết thế nào lại buộc miệng hỏi “Trạch Vu Quân ngươi không nhớ đường ?”.
Đại ý là muốn hỏi Lam Hi Thần không lẽ….!mù đường ? Nhưng mà cũng không đúng, nếu là mù đường, vậy trước nay Lam Hi Thần săn đêm thì đi như thế nào ?
Chẳng ngờ Lam Hi Thần đáp “Thật ra ban đêm, ta định hướng không tốt lắm, nhất là ở trong rừng”.
Bởi vì là ảnh hưởng từ nhỏ, ngày trước săn đêm trong rừng hoặc là đi với Lam Khải Nhân, hoặc là đi với Lam Vong Cơ, hoặc là đi với mấy hậu bối ở địa điểm gần, thường xuyên nhất là đi cùng Kim Quang Dao.
May mà Kim Quang Dao biết được, mỗi lần hai người đi chung thường là đi song song, có khi hắn sẽ để y đi phía trước, hắn ở phía sau nhắc hướng.
Sóc Nguyệt an tĩnh nãy giờ đột nhiên kịch liệt rung lên, Lam Hi Thần mặt không đổi sắc rút kiếm ra, chậm rãi tiến tới sát bên, khi nhìn rõ dung mạo thi thể, tức thì lùi lại một khoảng, nín thở đè nén nỗi kinh hoàng.
Toàn bộ cơ thể chỉ còn là bộ xương vương lại chút thịt dính và những mảnh vải vụn dời dạc mắc trên đó.
Ngay cả khung xương này cũng không còn nguyên vẹn, có vô số bộ phận bị hư hại như bị một con vật đem ra gặm nhấm cắn xé.
Đầu tiên xương cổ bị gãy nhưng chưa đứt hẳn,thịt còn sót lại một lớp mỏng nhưng vẫn đang được đám giòi nhúc nhích trong đó xử lý.
Một con rết đen có mấy vằn đỏ trên thân, nó hiên ngang nằm vắt ngang đám trắng ởn đó, cái miệng như máy nuốt không ngừng nhồi nhét đám ấu trùng ruồi .
Cái đầu lâu ngoẹo sang phía hai người, lộ ra phần đỉnh xương sọ bị mất một mảng lớn, da đầu đương nhiên không còn nhưng tóc vẫn trụ lại.
Cũng chẳng nhìn rõ bên trong não bị phân hủy đến đâu rồi nhưng hôi tanh lan ra càng đậm,chắc là đám giòi vẫn uốn éo trong đó.
Nhìn một bên xương mặt bị nát bấy, phần còn lại cũng bị nứt toác, da mặt dính trên đó tiếp tục bị đám giòi oanh tạc, một bên tròng mắt không thấy, một bên thì bị xử gần xong, lại thấy một con rết khác vắt cái thân dài ngoằng trên hốc mắt nhởn nhơ ăn giòi.
Phần xương lồng ngực chỗ nào cũng hư hại, thấy cái bị nứt cái bị gãy, cái thì vừa nứt vừa gãy, cái thì mất đi đâu.Nội tạng đã được tiêu thụ gần hết, tuy nhiên vẫn chừa lại một chút bám vào xương, đám giòi vẫn cần mẫn gặm gặm.
Xương cánh tay bị vỡ, bị dập, các khớp ngón tay ở vị trí bàn tay không có, bên cánh tay kia cũng không có, chẳng biết văng đi đâu rồi.
Tổng thể mà nói,bộ xương này cảm giác chính là chết không quá lâu,xương chưa khô, còn ẩm ướt dịch thể, mang mùi hôi tanh tởm lợm.
Lam Tư Truy không kìm được, che miệng suýt nôn mửa vì cảnh tượng trước mắt.
Đột nhiên âm thanh “rắc” đứt gãy vang lên, rồi một loạt tiếng gì đó rào rào chạy tán loạn.
Lam Hi Thần cùng Lam Tư Truy đứng im, mở to mắt trừng trừng nhìn hình thù tối om om cách đó không xa.
Lam Hi Thần đốt một lá phù triện bay về hình thù đó, phù triện vừa chạm vào hình thù liền vụt tắt.
Nhưng trong khoảng khắc ngắn ngủi đó, y và Lam Tư Truy đã kịp nhìn thấy rõ thứ được ánh quang nho nhỏ chiếu sáng.
Đầu tiên nó cực to lớn, gấp đôi con trâu trưởng thành, bộ lông vừa dày mà vừa dài ước đến hai thước, cái đuôi vì lẫn trong góc tối mà không biết dài đến đâu hình dạng là chân hùm mặt người, song gương mặt ấy cực kỳ giống quỷ.
Nhất là ánh mắt màu tím phát ra quang mang đỏ rực, cái nhìn đó sắc bén mà cao ngạo.Từ trên cao rọi xuống chỗ thân ảnh đứng trông thản nhiên mà dửng dưng, như thể đang thưởng thức nỗi sợ hãi của con mồi.
Khoảng khắc đó lần đầu tiên trong đời, Lam Hi Thần biết được thì ra có thứ quái vật chỉ cần dùng ánh mắt đã có thể gây áp lực chết người, khiến con mồi cảm thấy không cách gì phản kháng, bất lực nhìn nỗi kinh sợ to lớn như sóng triều cường đánh úp lên.
Nếu như là yêu thú bình thường, hẳn là sẽ ngay lập tức lao vào tấn công, nhưng còn cái con đang ngạo nghễ nhìn cả hai một cách xem thường kia, thờ ơ như nhìn côn trùng vô hại, nó nhất định là loài dị thú.
Nó hướng đầu lên trên mở rộng miệng gầm lớn, tiếng gầm vang vọng bốn bề, dội vào các vách đá rồi đập trở lại, ong ong trong đầu Lam Hi Thần như có cây búa gõ nhịp nhịp vào sợi dây thần kinh thái dương.
Phía trên một mảnh xôn xao, khiến vài đám dơi bay càng hỗn loạn, cứ thế lao vào nhau như không nhận ra chướng ngại vật.
Lam Tư Truy có điểm kinh hãi “Trạch Vu Quân đây…..là con gì thế ạ ?”.
Lam Hi Thần nhìn dáng hình của nó, cảm thấy rất quen mắt, hình như đã từng thấy ở đâu rồi, nhưng khổ một nỗi hiện tại y chẳng nhớ cái gì.
Con yêu thú kia thè cái lưỡi đỏ ngầu, nhơm nhớp thứ chất lỏng liếm bên mép, sau đó chậm rãi đi về phía hai người.
Lam Tư Truy lấy dây đàn ra, kéo một tiếng.
Con yêu thú giơ móng vuốt, như là tiện tay quơ nhẹ nhàng, thế mà đập âm thanh kia nát thành trăm mảnh.
Mà ngay lúc đó Lam Hi Thần niệm chú, Sóc Nguyệt lập tức bay về phía con yêu thú, nhằm hướng mắt nó đâm vào.
Con yêu thú đột nhiên bị đâm thủng một mắt, nóng máu chưa biết trút giận vào đâu liền gầm lên trần gào lớn.
Âm thanh như sóng xung kích đánh vào thân cây vách núi, sóng âm này có ma lực rất lớn, làm tê liệt những thứ xung quanh nó trong phạm vi hai dặm.
Lam Hi Thần và Lam Tư Truy nhất thời đều không cử động được, cảm giác như con quái thú này có luồng sức mạnh phiên giang đào hải thuần túy, từ một cường giả với khả năng gϊếŧ chết đối thủ trong tíc tắc tạo ra áp lực ngột ngạt khó thở, như thể có bàn tay lạnh lẽo bóp chặt yết hầu, cũng bởi trong chính bầu không khí có chứa nguồn nội lực khủng bố của nó cố tình tỏa ra làm cho kẻ yếu thế tâm lý hoàn toàn suy sụp.
Toàn thân yêu thú đầu hổ mặt người kia lan tràn từng dòng khí nhỏ chảy ra bên ngoài, chúng giống như những làn khói trên mặt băng bốc lên màu xanh lam lách tách tác động tới đám khí hỗn tạp xung quanh tạo thành những luồng dư chấn.
Con yêu thú đùng đùng giậm chân xuống đất rồi hùng hổ lao tới, Lam Hi Thần gắng gượng móc một lá phù triện ra, định quăng cho yêu thú một cú vào mặt, nhưng chưa kịp vung, một đường kiếm quang rực lửa vọt tới.
Kiếm linh kỳ lạ từ phía sau lưng quái thú như một thnah sắt phừng phực lửa đánh trúng vào đầu nó, lửa bén lên lớp lông dày, dần dần cháy thành một mảng.
Con yêu yhus giống như bị hoảng sợ, thu lại luồng âm thanh ma lực, lảo đảo vài bước cọ mình vào thân cây để dập lửa, nhưng nó càng làm vậy, lửa càng lan rộng hơn, lửa lan đến mấy cành cây, va khắp nơi lên người con yêu thú.
Lam Hi Thần lập tức thu Sóc Nguyệt còn cắm trong mắt yêu thú trở về, kiếm linh nóng hổi, suýt nữa y bị phỏng cả tay.
Lam Tư Truy mở to mắt “Nó sợ lửa?”.
“Đương nhiên!”.
Kết thúc âm thanh, có một thân ảnh từ sau đầu yêu thú bay tới, rút thanh kiếm hãy còn phát ra lửa đang ghim trên đầu yêu thú mà đáp xuống đất.
Người mới tới là một nam tử lục y, gương mặt thanh tú, thấp thoáng sự tinh nghịch của thiếu niên.
Lam Tư Truy hỏi “Công tử, ngươi là ai?”.
Người đó không nói, trên tay hiện ra một chiếc lồng nhỏ, mở nắp lồng niệm chú như muốn thu con yêu thú vào trong lòng, đột nhiên có một thứ vừa dìa vừa to quất tới, đánh bay cái lồng trong tay nam tử nọ, hắn cả giận “Kẻ nào đó?”.
Trên một cành cây, có dáng một nam tử khác, nhưng kẻ này có điểm khác người, sau lưng gã là một đôi cánh lớn, mũi và miệng đồng nhất với nhau như mỏ ưng, gã cười khanh khách, lúc nói chuyện cái mỏ mở ra khép lại như một chim đang kêu, nói “Hung thú thượng cổ, đâu có thể dễ dàng giao cho các ngươi được? Việc này đã có người của Quỷ tộc lo rồi”.
Gã vừa nói đến chữ “Quỷ” thì đã moi ra một chiếc túi, không biết nó có phải túi càn khôn hay không, chỉ thấy một con gió thổi tới, hút con yêu thú đang định chạy trốn kia vào trong đó.
Lục y nam tử quát “Lữ Điểu, ngươi dám….”.
Lời còn chưa nói xong, thân ảnh kia biến mất, xung quanh quay về tĩnh mịch, chỉ có tiếng lửa cháy, tiếng thân cây đổ ngã.
Lục y nam tử giậm chân nghiến răng “Chết tiệt! Đám quỷ tộc này đúng là nhanh tay lẹ chân”.
Lam Hi Thần và Lam Tư Truy nhìn nhau, Lam Tư Truy hướng lục y nam tử chắp tay nói “Công tử, lúc nãy là ngươi cứu chúng ta?”.
Lục y nam tử hãy còn tức giận, giọng điệu hãy còn bực bội, nói
“Phải”.
Lam Hi Thần đi tới, hướng hắn thi lễ nói “Đa tạ đã tương cứu! Tại hạ là gia chủ Cô Tô Lam thị Lam Hi Thần, còn đây là môn sinh của ta, Lam Tư Truy”.
Nam tử hơi liếc sang nhìn vào y, có hơi ngẩn ra nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, ánh mắt hướng về nơi khác, bình thản nói “Không có gì đâu, chỉ là tiện tay thôi”.
Lam Hi Thần thấy hắn dịu giọng, mới thấy an tâm hỏi “Xin hỏi công tử xưng hô thế nào?”.
Lục y nam tử nói “Ta tên Nam Cung Nguyên Khang, là thiếu quân của Nam chi ma tộc, ngươi cứ gọi ta là Nguyên Khang đi”.