Đọc truyện Lý Tổng, Vợ Ngài Lại Bỏ Trốn Rồi – Chương 82
Lý Đông Lượng cùng cảnh sát và thuộc hạ chia nhau đi tìm tất cả các bến cảng. Bởi vì chỉ có nơi đó mới chứa nhiều xe đông lạnh nhất.
Các thuộc hạ cùng với cảnh sát nhìn thấy Lý Đông Lượng điên cuồng tìm kiếm, trong lòng họ vừa thấy thương nhưng cũng cảm phục trước tình cảm của anh dành cho Hà Hoa Tử. Có không ít người cảm thấy nhiệm vụ lần này thật khó khăn. Thành phố F có hơn năm chi nhánh cảng biển, mỗi cảng có ít nhất cũng gần năm, sáu xe đông lạnh.
Nhưng Lý Đông Lượng mặc kệ những chuyện đó. Cho dù lật tung cả thành phố F này cũng phải tìm được Hoa Tử trở về.
Thuộc hạ của Lý Đông Lượng chia nhau đến những bến cảng. Họ vào tất cả các xe đông lạnh nhưng không thấy dấu vết của Hà Hoa Tử.
Lý Đông Lượng mang theo một số người đến bến cảng thứ năm ở thành phố F. Sau khi kiểm tra camera tại đây, anh phát hiện có dấu vết bọn bắt cóc đã từng đến. Nhưng ở đây hiện tại có hơn mười chiếc xe đông lạnh, tìm được Hà Hoa Tử cũng đã mất khá nhiều thời gian. Thời gian càng kéo dài, càng nguy hiểm đến mạng sống của Hoa Tử. Rất nhanh sau đó, mọi người chia nhau đi tìm mọi khắp nơi.
– Lý tổng, Lý nãi nãi ở đây!
Một vị cảnh sát sau khi tìm trong xe không thấy thì bước xuống. Tình cờ anh ta phát hiện có người nằm dưới đất liền chạy đến xem. Vừa chạy đến thì thấy đó là Hà Hoa Tử nằm dưới mặt đất trong tình trạng mất ý thức. Anh ta liền hô thật to để Lý Đông Lượng cùng mọi người đến.
Lý Đông Lượng chạy đến đỡ lấy Hà Hoa Tử. Làn da trắng nõn của cô vẫn còn lạnh, đoán chừng đã bị nhốt trong xe khá lâu. Anh không nghĩ nhiều, lập tức đưa cô đến bệnh viện.
Tại bệnh viện, Hà Hoa Tử được các bác sĩ đưa vào phòng cấp cứu ngay lập tức. Trên đường đi, tay chân cô cũng đã ấm lên được một chút, nhưng vẫn trong trạng thái mất ý thức.
Một lần nữa, Lý Đông Lượng rơi vào trạng thái sợ hãi.
Mỗi lần nghĩ đến việc Hà Hoa Tử phải vào phòng cấp cứu, trái tim Lý Đông Lượng chợt đau nhói.
Không biết qua bao lâu, bác sĩ cũng từ trong phòng cấp cứu bước ra. Lý Đông Lượng cũng với ông bà Hà gia đứng dậy. Anh chạy đến với vẻ mặt lo lắng, hỏi bác sĩ:
– Vợ tôi thế nào?
– Lý tổng, Lý nãi nãi bị hạ thân nhiệt nghiêm trọng, điều này không tốt cho thai nhi chút nào.
– Thai nhi? Cô ấy mang thai sao?
Lý Đông Lượng mở to đôi mắt kinh ngạc, hỏi bác sĩ đang đứng trước mặt.
– Đúng vậy.
– Vậy vợ tôi và đứa bé như thế nào?
– Nhiệt độ Lý nãi nãi giảm xuống rất thấp, có nguy cơ sảy thai. Chúng tôi đã tiến hành sơ cứu, tuy hiện tại đã giữ được đứa bé, nhưng xem ra vẫn còn yếu. Tôi nghĩ Lý nãi nãi cần ở viện để bác sĩ theo dõi.
– Được!
Lý Đông Lượng nghe xong, trong lòng vừa vui vừa hoảng, lập tức đồng ý cho Hoa Tử ở lại bệnh viện để các bác sĩ theo dõi.
Mang thai! Cuối cùng Hoa Tử cũng mang thai rồi! Cuối cùng anh có con rồi!
Sau đó, Lý Đông Lượng lấy điện thoại, không ngần ngại gọi điện báo tin mừng cho cậu bạn Trương Thần của mình. Lần này lại đến lượt Lý Đông Lượng phá chuyện tốt của người khác. Xem ra cả hai đã hòa nhau rồi!
Đã hơn một ngày, Hà Hoa Tử vẫn chưa tỉnh lai, Lý Đông Lượng cũng không đến công ty. Anh muốn người đầu tiên cô nhìn thấy khi tỉnh lại chính là anh. Anh nắm lấy tay Hoa Tử, lúc này tay cô cũng không còn lạnh nữa. Lý Đông Lượng nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên tay cô, sau đó vuốt ve rất lâu.
Có lẽ một người khi yêu cũng mang trong lòng rất nhiều nỗi sợ. Lý Đông Lượng lại sợ sẽ không được nhìn thấy Hà Hoa Tử nữa.
Ngón tay Hoa Tử bất ngờ di chuyển, hai mắt cô cũng dần dần hé mở. Ánh sáng từ ngoài cửa chiếu vào làm Hoa Tử phải nheo mắt lại. Và hình ảnh đầu tiên mà Hoa Tử thấy chính là gương mặt từ lo lắng chuyển sang vui mừng của Lý Đông Lượng.
Vừa thấy Hà Hoa Tử tỉnh lại, Lý Đông Lượng mừng rỡ, lập tức gọi bác sĩ đến.
Bác sĩ sau khi kiểm tra một lúc thì rời đi.
Trong phòng giờ chỉ còn hai người. Lý Đông Lượng ôm Hà Hoa Tử trong lòng, ôm chặt đến không muốn buông cô ra. Anh nức nở nói:
– Hoa Tử, lần này em dọa anh sợ chết khiếp!
Hoa Tử cười lên một tiếng, yếu ớt nói với anh:
– Vậy có phải em rất có bản lĩnh không?
Cô nói tiếp, giọng nói cũng trầm hơn vừa rồi, có lẽ còn chút hoảng sợ, cũng có lẽ vì vui mừng khi được gặp lại Lý Đông Lượng.
– Đông Lượng, em cứ nghĩ sẽ không được gặp anh nữa. Nghĩ đến chuyện đó, em thật sự rất sợ.
– Anh cũng vậy.
Lý Đông Lượng nói rồi, anh ôm Hoa Tử chặt hơn trước.
– Bây giờ em đang mang thai, cần nghỉ ngơi nhiều hơn, có biết không?
Lý Đông Lượng cứ nghĩ Hà Hoa Tử biết bản thân có thai sẽ rất vui. Nào ngờ thấy thái độ cô vẫn như thường, anh thấy kì lạ nên hỏi:
– Sao vậy? Em không vui khi biết mình mang thai à?
– Em biết chuyện đó lâu rồi.
– Em biết? Từ lúc nào?
– Lúc ở Hà gia, em đã kiểm tra que thử thai. Em định sẽ tạo bất ngờ cho anh, nào ngờ ngay sau đó lại bị bắt cóc.
Nói đến chuyện bị bắt cóc, Lý Đông Lượng mới kể cho Hà Hoa Tử nghe lúc mọi người phát hiện cô nằm dưới đất, cách xe đông lạnh không xa. Anh hỏi:
– Em có nhớ là ai đã cứu em không?
– Em chỉ nhớ bọn chúng nhốt em trong xe đông lạnh. Ở trong đó chưa đến nửa tiếng nhưng em đã rét run cả người. Em cố đập cửa rồi không lâu sau liền ngất đi. Sau đó em nghe thấy tiếng mở cửa, cứ tưởng bọn chúng vào kiểm tra xem em đã chết chưa nhưng không phải. Cả cơ thể em bị nhất bổng lên và được một người cứu ra bên ngoài. Lúc đó em chẳng còn chút sức lực nào để mở mắt hay hỏi chuyện gì cả. Nhưng, em cảm giác được người này rất quen.
Hà Hoa Tử vừa kể xong, trong đầu cô cũng hiện lên hình bóng của người đó. Cô cũng hy vọng, người cứu cô thật sự là người cô đang nghĩ. Ít ra từ giây phút này, cô đã tha thứ cho hắn.
– ——–
Dương Việt Bân lúc này đang ở trong một ngôi nhà nhỏ. Từ sau khi cứu Hà Hoa Tử, anh cũng đã cố gắng nghe ngóng tin tức bên ngoài và biết cô bình an, Việt Bân cũng cảm thấy yên tâm. Anh đang ngồi trên ghế sofa thì bên ngoài có tiếng gõ cửa. Dương Việt Bân đi đến mở thì thấy trước cửa là một cô gái trẻ, gương mặt xinh xắn, tràn đầy sức sống, luôn nở nụ cười tươi tắn nhìn anh. Mỗi lần thấy cô cười, Dương Việt Bân lại thấy trong lòng có chút an ủi nào đó. Cô bước vào, đặt thức ăn trên bàn và dịu dàng nói với anh.
– Tôi đã mua thức ăn cho tuần này, lát nữa phiền anh xuống bếp.
– Không vấn đề.
Cô gái ngồi xuống ghế nghỉ mệt, lại nghe giọng nói êm ái của Dương Việt Bân nói với mình:
– Cảm ơn cô, An Nhi.