Đọc truyện Lý Tổng, Vợ Ngài Lại Bỏ Trốn Rồi – Chương 83: Đại kết cuộc
Dương Việt Bân nhớ đến lúc mình rơi xuống biển, may mắn thoát ra khỏi xe. Chỉ là bản thân bị nước cuốn đi đâu cũng chẳng biết. An Nhi là một bác sĩ, hôm đó là ngày nghỉ nên cô đã đi dạo. Không ngờ thấy Dương Việt Bân từ đâu trôi đến liền chạy đến cứu. Cô lập tức đưa anh đến bệnh viện.
Sau khi tỉnh lại, Dương Việt Bân nài nỉ An Nhi hãy đưa anh về nhà để chữa trị. Vì Dương Việt Bân biết, nếu như để Trần Dục Tú biết mình còn sống, nhất định sẽ liên lụy đến An Nhi. Vì chữa trị ở nhà nên phải mất rất nhiều thời gian Dương Việt Bân mới hồi phục được như trước.
Khỏe được không lâu, anh biết Trần Dục Tú sẽ không bỏ qua cho Hà Hoa Tử nên từ lâu anh đã âm thầm đi theo bảo vệ Hoa Tử.
Hôm Hà Hoa Tử bị bắt cóc, Dương Việt Bân đã cầu xin An Nhi giúp đỡ và cô đã đồng ý.
Lúc Dương Việt Bân ở bến cảng, lúc ấy tại đó có hơn bảy chiếc xe đông lạnh. Mỗi chiếc đều bị khóa từ bên ngoài. Dương Việt Bân và An Nhi chia nhau gõ vào từng xe, chỉ cần nghe thấy bên trong có tiếng gõ lại thì tức Hoa Tử ở trong đó.
An Nhi nghe được một chiếc xe có tiếng động liền báo ngay cho Dương Việt Bân. Lúc ấy cửa bị khóa bởi dây xích bằng sắt, An Nhi thấy gần đó có một chiếc rìu liền chạy đến mang đưa cho Dương Việt Bân.
Ngay sau khi Dương Việt Bân đưa Hà Hoa Tử ra ngoài, anh nghe thấy có rất nhiều tiếng xe cùng với còi cảnh sát đang đi đến. Dương Việt Bân biết là Lý Đông Lượng đến cứu Hà Hoa Tử, nhưng vì anh không tiện lộ diện nên đã đặt cô dưới đất rồi cùng An Nhi trốn cách đó không xa. Đến khi thấy Lý Đông Lượng đưa Hà Hoa Tử đến bệnh viện, anh mới yên lòng cùng An Nhi rời đi.
Hà Hoa Tử ở bệnh viện được vài tuần thì xuất viện. Trước khi cô được về nhà, Lý Đông Lượng luôn miệng hỏi bác sĩ xem có thể để cô ở đây thêm vài ngày hay không. Vì bây giờ anh không chỉ chăm sóc một mình cô, còn có đứa bé của hai người. Bác sĩ cũng khẳng định rất chắc chắn rằng đứa bé đã ổn, cả hai có thể trở về nhà. Hà Hoa Tử cũng chẳng muốn ở lại bệnh viện chút nào, vì cứ cách một tiếng lại bị các bác sĩ kiểm tra sức khỏe, mà tác giả của chuyện này không ai khác là Lý Đông Lượng.
Trần Dục Tú hiện tại đã bị bắt giữ, Lý Đông Lượng cũng an tâm hơn.
Tại nhà giam, Trần Dục Tú ngồi co ro một góc. Từ bên ngoài phòng giam, một viên cảnh sát mở cửa và tiến vào, nói với cô ta:
– Trần Dục Tú, có người đến thăm cô.
Cô ta vừa nghe liền thấy nực cười nhưng cũng tò mò. Trần gia từ lúc biết chuyện liền nhanh chóng cắt đứt quan hệ với Trần Dục Tú, rốt cuộc là ai đến thăm?
Trần Dục Tú vừa nhìn thấy Hà Hoa Tử, trong lòng quá đỗi kinh ngạc.
– Xin lỗi.
Trần Dục Tú vừa ngồi xuống ghế, Hà Hoa Tử đã mở lời trước.
Tại sao Hoa Tử lại xin lỗi? Hơn nữa hai từ xin lỗi này lại thể hiện sự áy náy của Hà Hoa Tử.
Lời này không phải để Trần Dục Tú nói mới đúng sao?
– Vì sao lại xin lỗi?
– Vì tôi chưa chết, làm cô thất vọng rồi.
Hóa ra là mỉa mai Trần Dục Tú. Cô ta cũng không đanh đá đáp trả, chỉ cười cho qua.
– Tại sao muốn gặp tôi?
Hà Hoa Tử lấy từ trong túi xách ra một tập báo kinh tế của sáng nay, đặt lên bàn. Trang bìa của bài báo chính là ” Trần thị tuyên bố phá sản sau nhiều năm thua lỗ “. Trần Dục Tú tuy vậy nhưng vẫn rất bình tĩnh, cứ như đã đoán được mọi việc. Cô ta nói bâng quơ:
– Không ngờ sớm hơn tôi tưởng.
– Cô đoán được Trần thị sẽ phá sản?
Trần Dục Tú cười lên một tiếng chế giễu, hai tay khoanh trước ngực đầy kiêu hãnh.
– Trước khi tôi tiếp quản, Trần thị đã là một mớ hỗn độn. Chuyện này không sớm thì muộn cũng xảy ra, chỉ không ngờ lại ngay lúc này.
– Trên đời này có nhiều chuyện cô không nhờ lắm. Chẳng hạn như chuyện em họ Trần Như của cô vì lén báo cho cô biết tôi từng sảy thai, hiện đã bị bệnh viện đuổi. Hoặc chẳng hạn như, Dương Việt Bân vẫn còn sống.
Một câu cuối, Hà Hoa Tử nhấn mạnh từ chữ, lời nói từ tốn nhưng lại vô cùng danh thép. Ánh mắt đối với Trần Dục Tú cũng lạnh lẽo như dao.
Hà Hoa Tử vừa nói xong liền thong dong rời đi. Mà Trần Dục Tú líc này sau khi nghe những chuyện này, cô ta ngã đầu tựa vào ghế, mặt ngước lên trần nhà, đôi mắt mở to và nở nụ cười điên dại.
Thì ra, bày ra bao nhiêu mưu kế, hết lần này đến lần khác hãm hại người khác, cuối cùng người gánh chịu hậu quả lại là người thân của mình.
Lý Đông Lượng dừng xe bên ngoài đợi Hà Hoa Tử. Vừa nhìn thấy cô, anh vội chạy đến nắm lấy tay, mở cửa xe và dìu cô vào trong. Từ lúc biết Hà Hoa Tử mang thai, Lý Đông Lượng làm gì cũng cẩn trọng từng ly từng tí. So với việc sợ Hoa Tử động thai, anh sợ cô bất cẩn bị thương hơn.
Trên xe, Lý Đông Lượng tập trung lái, nhưng lâu lâu vẫn nhìn Hoa Tử ngồi bên cạnh. Thấy cô có điều khó nói, anh cũng lên tiếng mở lời trước:
– Em có gì muốn nói với anh sao?
– Lượng, tội của Trần Dục Tú phải ở tù bao lâu?
– Chỉ dựa vào tội bắt cóc và cố ý giết người, án phạt cũng không nhẹ.
Lý Đông Lượng nghe vậy liền chuyển giọng.
– Anh có thấy cô ta đáng thương không?
– Không. Bắt cóc và muốn giết vợ anh thì đáng thương ở chỗ nào chứ?
Lý Đông Lượng hờ hững đáp rồi chăm chú lái xe tiếp.
Đáng thương có rất nhiều dạng. Nhưng biết rõ không có kết quả vẫn lao vào thì không gọi là đáng thương, mà là ngu ngốc.
Chiếc xe cũng dần tăng tốc và rời thành phố F. Lát sau, cả hai dừng trước biệt thự ở ngoại ô. Hà Hoa Tử vừa đứng trước cửa đã nổi hết gai óc. Chỉ cần đứng ở đây, những ký ức lúc trước lại đột ngột ùa về cùng một lượt. Thấy Hà Hoa Tử e ngại, Lý Đông Lượng nắm lấy tay cô rồi cùng đi vào trong. Hoa Tử khá ngạc nhiên khi cách trong nhà đã có sự thay đổi, đặc biệt là căn phòng ngủ của cả hai. Nếu không phải cô không biết rõ cách trang trí nơi này, Hoa Tử còn nghĩ đây là căn nhà mới. Từ cách bố trí mọi thứ cho đến màu sơn của căn phòng cũng hoàn toàn khác với lúc trước.
– Bất ngờ không?
Lý Đông Lượng đứng sau lưng cô, cố làm ra giọng thú vị.
– Anh biết những lần trước căn phòng này đều mang những ký ức không vui của chúng ta. Mấy tháng vừa qua, anh đã cho người đến đây thiết kế lại, chỉ mong có thể cùng em bắt đầu lại lần nữa.
Hà Hoa Tử đối mặt với Lý Đông Lượng. Nghe được những lời này, cô vô cùng xúc động. Hoa Tử ôm lấy Lý Đông Lượng, xúc động nói:
– Lượng, cảm ơn anh. Cảm ơn anh vì chuyện gì cũng nghĩ đến em; cảm ơn anh vì đã xuất hiện trong cuộc đời của em.
– Em có biết vì sao không?
Lý Đông Lượng ôm chặt cô vào lòng, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng vẫn rất ấp áp, hỏi cô.
Hà Hoa Tử nhìn anh, lắc đầu. Anh lấy tay lau đi những giọt nước mắt hạnh phúc đang rơi ra từ khóe mắt Hoa Tử, trả lời:
– Hoa Tử, em là người quan trọng nhất của cuộc đời anh.
Lý Đông Lượng vừa nói rồi, anh lấy tay nâng gương mặt xinh đẹp của Hà Hoa Tử phủ lên đôi môi cô nụ hôn đắm đuối.
Có lẽ đúng như Lý Đông Lượng đã nói, cả hai sẽ có một bắt đầu mới. Căn biệt thự này, từ hôm nay cũng sẽ chứa những ký ức ngọt ngào và hạnh phúc nhất của gia đình nhỏ của họ.