Đọc truyện Lý Tổng, Vợ Ngài Lại Bỏ Trốn Rồi – Chương 81
Ngay sau khi biết bản thân có thai, Hà Hoa Tử và Hà phu nhân đều rất vui mừng. Cô nghĩ, Lý Đông Lượng biết được chuyện này chắc sẽ rất hạnh phúc. Chỉ cần nghĩ đến hình ảnh của Lý Đông Lượng lúc đó, Hà Hoa Tử không kiềm được mà cười rạng rỡ.
Kể từ lúc sảy thai, Hà Hoa Tử đã rất cố gắng nghỉ ngơi để cơ thể nhanh chóng khỏe lại, cô cũng có thể nhanh chóng mang thai lần nữa. Sau nhiều tháng chờ đợi, cuối cùng cũng chờ được ngày này.
Hà Hoa Tử quay sang nhìn Hà phu nhân đang vui mừng vì sắp có cháu để bế, cô dặn bà:
– Mẹ giúp con giữ bí mật chuyện này, con muốn làm anh ấy bất ngờ.
– Được!
Hà phu nhân lập tức đồng ý. Chỉ cần nghĩ đến việc Hà Hoa Tử mang thai, trong lòng bà mừng vui khó tả.
Chiều hôm ấy, Hà Hoa Tử gọi xe đến đón. Tài xế từ trên xe bước xuống, mở cửa cho cô. Nhưng cũng từ lúc Hà Hoa Tử lên xe cho đến khi chiếc xe chạy đi mất, Hà phu nhân cảm thấy trong lòng bất an. Tim bà đập như trống đánh liên hồi, cứ như sắp văng ra khỏi ngực.
Hà Hoa Tử từ khi lên xe lại thấy tài xế này có chút đáng nghi. Hắn ta suốt dọc đường cứ luôn quan sát cô qua kính. Đi được một đoạn, Hà Hoa Tử lấy điện thoại ra, định gửi định vị cho Lý Đông Lượng thì đột nhiên chiếc xe dừng lại khiến cô ngã người ra trước. Cửa xe hai bên bị hai người đàn ông cao to mở ra, bọn chúng bước vào, hung hãn giật lấy điện thoại của Hà Hoa Tử, vứt ra ngoài cửa sổ. Một tên trên tay còn cầm con dao, dí sát vào cổ cô nên Hoa Tử không thể kháng cự, hắn đe dọa:
– Ngoan ngoãn đi theo bọn này.
Bọn chúng đưa Hà Hoa Tử đến bến cảng A. Tại đây, Trần Dục Tú từ lâu đã có mặt. Nhìn thấy dáng vẻ lo sợ hiện tại của Hoa Tử, Trần Dục Tú vui sướng trong lòng.
– Hà Hoa Tử, tôi đợi cô lâu rồi.
– Trần Dục Tú, lần này cô lại muốn gì đây?
Hà Hoa Tử không chút hốt hoảng, ánh mắt vô cùng mạnh mẽ, hỏi cô ả.
– Cô nghĩ lần này đơn giản như những lần trước sao? Hà Hoa Tử, lần này là trận chiến cuối cùng của tôi, và trong trận chiến này tôi muốn cô chết.
Hà Hoa Tử bất chợt rùng mình, Trần Dục Tú lúc này thật đáng sợ biết bao.
– Tôi và cô không thù không oán, tại sao cô lại muốn ép chết tôi chứ?
– Không thù không oán? Cô giành lấy người đàn ông của tôi, đó gọi là không thù không oán.
Trần Dục Tú ngữ khí bên ngoài vẫn giữ được bình tĩnh, nhưng trong lòng nghe Hà Hoa Tử nói thế liền kích động đáp trả.
– Người đàn ông của cô? Ai là người đàn ông của cô?
Hà Hoa Tử trơ đôi mắt nhìn Trần Dục Tú. Hoa Tử đời này chỉ có duy nhất người đàn ông, làm gì có người thứ hai mà giành với Trần Dục Tú.
– Là người bấy lâu nay chung chăn gối với cô, Lý Đông Lượng.
Hà Hoa Tử nghe xong càng thất kinh. Cô không ngờ Trần Dục Tú lại điên đến mức độ này. Giết người chỉ vì muốn giành chồng của người khác.
– Tại sao người anh ấy chọn lại là cô? Tại sao người ở bên cạnh anh ấy không phải là tôi? Tại sao ngay cả Lý Đông Lượng và Dương Việt Bân lại một lòng muốn bảo vệ cô? Hà Hoa Tử cô có gì hơn tôi chứ?
Trần Dục Tú điên cuồng hỏi Hà Hoa Tử không ngừng.
– Vậy nên cô một lòng muốn tôi chết rồi thay thế vị trí của tôi?
Trần Dục Tú nhìn Hà Hoa Tử với ánh mắt điềm nhiên thay cho câu trả lời của cô ta.
– Chỉ cần cô chết, vị trí Thiếu nãi nãi của Lý gia sẽ thuộc về tôi.
– Cô sai rồi!
Hà Hoa Tử đáp trả khiến Trần Dục Tú sững người, sự tự tin của cô ta chợt chững lại. Cứ như cảm giác gần đến thiên đường nhưng rồi lại bị một bàn tay kéo xuống địa ngục một cách dứt khoát.
– Cho dù tôi có chết, Lý Đông Lượng cũng sẽ không lấy cô. Cô biết gì sao không?
Hà Hoa Tử cười mỉa mai, ngẩng đầu nói tiếp:
– Bởi vì Lý gia có quy tắc, nam nhân Lý gia cả đời cũng chỉ có một người vợ. Trần Dục Tú à Trần Dục Tú, cô không biết gì về Lý gia, càng không biết gì về Lý Đông Lượng cả.
Trần Dục Tú siết chặc tay thành quyền, tức giận gằng giọng, âm thanh tựa như từ địa ngục mà vang lên:
– Cho dù là vậy, tôi cũng không để kẻ khác có được anh ấy.
Trần Dục Tú chiễm chệ ngồi trên ghế, bóp chặt lấy mặt Hà Hoa Tử. Cô ta vừa buông tay, hai bên má của Hoa Tử liền hiện vết đỏ cùng với những dấu tay. Trước khi cô ả rời đi, còn tiết lộ cho Hà Hoa Tử biết một chuyện.
– Chắc cô cũng thắc mắc về vụ tai nạn của Dương Việt Bân lắm. Vậy trước khi đến gặp hắn, tôi muốn nói cho cô biết, vụ tai nạn đó là tôi làm đó.
Trần Dục Tú nhấn mạnh từ câu từng chữ. Nhìn thấy nét mặt từ hốt hoảng đến tức giận của Hà Hoa Tử, cô ta cười lớn.
– Con đàn bà điên này…
Trần Dục Tú rời đi, để mặc Hà Hoa Tử ở phía sau gào hét và mắng mình.
Kẻ thù lớn nhất cô ta cũng đã diệt. Sau hôm nay, sẽ chẳng ai có thể cản đường Trần Dục Tú được nữa.
Sau đó, Trần Dục Tú quay về công ty như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Tối đó, Lý Đông Lượng nhận được điện thoại của Hà phu nhân gọi đến cho mình. Trong giọng nói của bà dường như có chút hoảng loạn.
– Đông Lượng, có phải Hoa Tử cảm thấy không khỏe không con? Tại sao mẹ gọi nhưng con bé không nghe máy? Nó đang nghỉ ngơi sao?
– Hoa Tử? Cô ấy chưa về nhà mà mẹ.
– Sao chứ? Nó đã rời Hà gia hơn một tiếng rồi.
Hà phu nhân nghe vậy liền chết lặng. Từ Hà gia về Lý gia chưa đến mười lăm phút, sao có thể…?
Rất nhanh, Lý Đông Lượng đã có mặt tại Hà gia. Hà lão gia dỗ dành Hà phu nhân đang vô cùng hoảng loạn.
– Mẹ, cho con hỏi trước khi Hoa Tử rời khỏi Hà gia có điều gì bất thường hay không?
Hà phu nhân nhớ lại lúc đó, mọi chuyện đều bình thường. Chỉ là từ khi tài xế đến, bà có chút bất.
– Vậy mẹ có nhớ diện mạo của tên tài xế không?
– Lúc đó hắn đội nón che xuống mặt, mẹ không nhìn rõ.
– Đúng rồi, trước cửa nhà có camera giám sát.
Hà phu nhân đột ngột nhớ ra.
Cả ba người đến nơi xem lại đoạn phim trước lúc Hà Hoa Tử lên xe. Lý Đông Lượng cho người phóng to mặt của tên lái xe và in thành rất nhiều xấp hình. Anh đưa chúng cho Văn Thi, giọng uy nghiêm ra lệnh:
– Báo với phía cảnh sát về việc Hoa Tử bị bắt cóc, giao tấm hình này cho bọn họ và cho thêm người đi tìm, nội trong mười phút phải tìm cho bằng được kẻ này.
Vậy mà đầy năm phút, vệ sĩ của Lý Đông Lượng đã bắt được tài xế, đúng ngay lúc hắn định gôm đồ bỏ trốn.
– Nói, là ai sai khiến mày bắt cóc vợ tao?
– Là… là Trần tiểu thư.
Hắn run sợ bởi cặp mắt lạnh như sắt thép nhìn chằm chằm mình.
– Cô ấy đang ở đâu?
– Ở bến cảng A
Lý Đông Lượng cho người đến bến cảng A, nhưng tìm khắp nơi vẫn không thấy dấu vết của Hà Hoa Tử. Đúng như anh dự đoán, Trần Dục Tú không dễ gì bắt giữ cô ở đó. Anh giao tên tài xế cho cảnh sát.
Trần thị lúc này bị cảnh sát vây quanh, Lý Đông Lượng và Trần Dục Tú mặt đối mặt, nói chuyện gay gắt:
– Cô ấy đâu?
– Lý tổng mới đó đã đoán ra được là tôi rồi sao?
Trần Dục Tú cười châm chọc. Nhưng Lý Đông Lượng không có thời gian nói nhảm với cô ta. Anh như nổi điên lên, hét lớn khiến tất cả mọi người có mặt đều phải run sợ:
– CÔ ẤY ĐÂU?
Không khí dần trở nên yên lặng đến đáng sợ. Trần Dục Tú cũng không đáp lại lời.
– Anh có biết vì sao tôi muốn Hà Hoa Tử chết không? Vì trong lòng anh có cô ta. Nếu không phải anh yêu Hà Hoa Tử, cô ta cũng không đến nỗi phải chết.
Trần Dục Tú tâm thần bất ổn.
– Cô muốn gì, Trần Dục Tú?
– Em muốn cô ta chết! Chỉ cần cô ta chết, Lý Đông Lượng anh sẽ thuộc về em.
Lý Đông Lượng siết chặt tay thành quyền, cố gắng nén cơn tức giận của mình xuống.
– Cho dù cô ấy có chết, tôi cũng không cưới loại người như cô.
– Vậy sao?
Trần Dục Tú lúc này nghe được lời này của Lý Đông Lượng, tim cô ta chợt tan vợ, điên cuồng cười không ngừng. Trước khi bị cảnh sát bắt đi, Trần Dục Tú thông thả khoanh tay trước ngực, đắc ý nói:
– Hà Hoa Tử đúng là tốt số mới cưới được anh, nhưng mà không hưởng phúc được bao lâu. Một người bình thường sao có thể chịu được cái lạnh -25 độ chứ? Để em tính xem,ừm… có lẽ thời gian của cô ta không còn nhiều đâu.