Đọc truyện Ly Rượu Pha Vội – Chương 87
Tôi không thể ngừng nghĩ đến thân hình Paul đang nằm trên đất cạnh ôtô của chúng tôi.
Khoảng mươi phút sau tôi hết run rẩy và có thể nói được.
– Anh đưa tôi đi đâu? – Tôi nói và hướng về phía trước của chiếc xe.
Mark Ordonez đang hí hoáy nghịch một đồ dùng bằng bạc trên bảng đồng hồ trong lúc lái xe. Tiếng nhạc bỗng tràn ngập trong xe. Nhạc cổ điển, có nhiều kèn co. Trong tình huống như vậy, tiếng nhạc vang lên nghe thật lố bịch.
– Có thích XM không? – Hắn gọi với tôi. – Đây là bản Fly Me to the Moon. Chỗ của thằng khốn Frank[50] là cái áo mưa của ông bố.
Hắn quay tròn cổ. Tóc cắt kiểu đầu đinh, trông hắn giống một bản sao của Victor em trai hắn, song tự chủ hơn, có kỷ luật hơn. Thứ duy nhất hắn đeo lóe sáng là chiếc đồng hồ tay, một chiếc Rolex bằng thép. Sao hắn lại làm tôi sợ hơn em trai hắn? Bên cạnh khuỷu tay hắn có một cái cốc cắm trong giá. Hắn cầm cốc lên và nhấp một ngụm.
– Chúng ta đến đâu đây? – Tôi hỏi lại.
– Chẳng đến đâu hết, – hắn nói. – Lên một chiếc Piper trong sân bay, bay qua biên giới Connecticut ở Rhode Island. Tao sẽ đưa mày bay một chuyến nho nhỏ. Mày đã sẵn sàng chưa?
Câu đó làm tim tôi như rụng xuống. Tôi muốn kêu, nhưng kêu là quá lo lắng cho bản thân. Lúc này, điều cuối cùng tôi muốn làm sau mọi đau đớn và tàn phá tôi đã đem lại cho những người gần gũi là lo cho bản thân.
Tình trạng tê cóng, khô héo choán lấy tôi lúc tôi nghĩ đến Paul. Lạy Chúa lòng lành, tôi cầu nguyện. Hãy phù hộ cho Paul tai qua nạn khỏi. Tôi thực sự sửng sốt mong Chúa nhận lời thỉnh nguyện của tôi lúc này.
Tôi nằm đó, im lặng lúc chiếc xe chạy lúc lắc.
– Này, – Ordonez nói và vặn nhỏ radio. – Tao sẽ cho mày biết chúng ta đi đâu nếu mày nói cho tao biết việc này.
Tôi quan sát cặp mắt xám lạnh lẽo của hắn tìm gặp mắt tôi trong gương chiếu hậu.
– Hãy cho tao biết vì sao mày và cộng sự của mày lại giết em trai tao rồi đổ cho nó là kẻ giết người? Nó không giết thằng cớm đó. Mày biết thế, và tao cũng biết thế. Ý tao là có chuyện quái gì vậy? Tại sao, hả?
Tôi thấy chút hy vọng lúc chiếc xe vẫn lăn bánh. Ordonez tưởng tôi có thứ hắn muốn. Thông tin về em trai hắn. Tôi phải dùng điều đó để trì hoãn hắn, làm hắn mất thăng bằng để tạo dịp thoát thân.
– Chúng tôi nhận được tin từ một chỉ điểm, – cuối cùng, tôi nói.
– Một chỉ điểm? – hắn hỏi. – Tiện cho chúng mày quá nhỉ. Thằng hớt lẻo đó có tên chứ?
– Chắc là có, song tôi không biết, – tôi nói. – Nguồn tin từ đội đặc nhiệm của Scott. Có kẻ trong tổ chức của anh, tôi có thể nói điều đó là sự thực. Hãy cho tôi cơ hội, tôi sẽ giúp anh tìm ra hắn.
– Ái chà chà, – Ordonez nói. – Mày nói dối giỏi chẳng kém gì thằng Scott. Nó lúc nào cũng thích những đứa đầu óc sắc sảo như mày, kể từ hồi trong trường.
Tôi nghển cổ lên, nhìn chằm chằm vào gương chiếu hậu.
Hắn vừa nói gì vậy?
– Anh quen Scott? – Tôi buột nói to.
– Scott là đồng hương của tao, – tên buôn bán ma túy nói và đảo tròn mắt. – Hồi tao và Vic còn vận chuyển các bao niken, chúng tao đã quen với những vụ bắt giữ giả mạo cùng Scott. Chúng tao chia nhau tiền của ông chủ. Tao thường báo cho hắn về các cuộc cạnh tranh, những khách có tiền. Hắn báo cho tao những cuộc vây bắt.
Ordonez cười phá khi thấy vẻ sửng sốt của tôi.
– Cái đêm Scott chết, tao đã hẹn gặp hắn. Nhưng hắn hoãn. Hắn bảo hắn có một cú điện của một thám tử xinh đẹp trong Đội Điều tra các vụ giết người. Ở Yonkers. Mày biết con mèo đó là ai không?
Tôi nhắm nghiền mắt, nghiến chặt hàm răng. Tôi không thể tin mình lại ngu đến thế.
– Ờ, Scott là một thằng dẻo mỏ, – Ordonez nói. – Có điều, tao đoán đêm hôm ấy nó chuồn đi với mày. Nó đã từng hỏi ý kiến mày để lợi dụng mày chưa hả? Lẽ tất nhiên ngoài cái việc đút vào trong quần lót của mày. Vì nó chưa bao giờ làm việc gì mà không có lý do ngoắt ngoéo nào đấy, cứ tin tao đi. Scotty là một Freddy Krueger đeo phù hiệu, trơn hơn lươn.
Chúng tôi im lặng sau câu chuyện khá ngạc nhiên đó.
– Mày còn muốn tao cho biết sắp đến đâu không? – Giây lát sau, Ordonez nói.
Tôi gật đầu:
– Có chứ.
Ordonez nháy tôi trong gương.
– Đại Tây Dương, – hắn nói. – Cách đất liền khoảng một trăm rưởi dặm. Giờ thì nghe cho kỹ, việc này mới hay: tao sẽ rạch toang bàn tay, bàn chân mày.
Hơi thở của tôi bắt đầu chìm trong những tiếng nức nở.
– Đừng lo, thưa quý cô. Không chết người đâu, – Ordonez nói. – Nhưng sau đó tao sẽ giảm tốc độ, hạ độ cao và đẩy mày qua cửa xuống biển cả xanh thẳm. Bây giờ mày đã hình dung ra chưa? Mày hiểu ý tao chưa?
Tôi bỗng thấy ngạt thở. Nếu tay không bị còng, ắt là tôi đã bịt chặt hai tai.
– Từ lúc đó, mày chỉ có hai lựa chọn, – hắn nói tiếp lúc tôi bị cơn suyễn đầu tiên trong đời. – Chết đuối, hoặc cố mà sống sót. Hình như mày thích loại can đảm. Tao đoán mày nghĩ là sẽ gặp may – một con tàu hoặc máy bay đi qua phát hiện ra mày, vớt mày lên. Có điều chuyện đó sẽ không xảy ra.
Ordonez uống một ngụm và điều chỉnh gương chiếu hậu. Hắn lạnh lùng nhìn tôi. Rồi lại nháy mắt, khủng khiếp.
– Lúc mày vùng vẫy trong nước, máu sẽ rỉ ra. Rồi cá mập sẽ lao tới, Lauren, – hắn nói. – Không phải một, hai con. Tao nói cho mà biết, hàng trăm con. Đủ loại: cá mập đầu búa, xanh, hổ cát, có khi cả một hoặc hai con cá mập trắng loại lớn, chúng sẽ làm cho mày thành một mớ thịt nhừ. Lúc đó, Lauren, tao không đùa đâu, tao muốn thông báo cho mày đầy đủ, mày sẽ trải qua một cái chết đau đớn nhất có thể tưởng tượng. Lẻ loi, giữa đại dương, bị ăn sống nuốt tươi.
Nếu mày còn băn khoăn, thì nghe đây: tao yêu em trai tao như một người anh.
Ordonez đột ngột vặn to radio, tôi đoán hắn muốn thể hiện sự khinh bỉ tôi.
Dù thứ tôi nghe thấy là không thể. Nhưng đúng là thế.
Frank Sinatra.
Thật trớ trêu, Ordonez lại xem đồng hồ Rolex và uống ngụm nữa. Giống như cách em nhìn…- hắn hát theo Sinatra, vui vẻ bật ngón tay tanh tách, đêm nay.