Ly Rượu Pha Vội

Chương 88


Đọc truyện Ly Rượu Pha Vội – Chương 88

Khoảng mươi phút sau, sự kinh hoàng choán hết người tôi. Tôi nằm úp mặt xuống sàn xe, im lìm như một cái xác trong xe tang. Mark Ordonez lái rất êm, giữ ở tốc độ năm mươi nhăm cây số giờ nhằm không bị chú ý. 

Từ những tiếng ầm ầm của các xe tải lướt qua, tôi đoán chúng tôi trên đường I-84 nhằm phía đông đảo Rhode. Còn bao lâu nữa mới tới sân bay? Một giờ? 

Tôi dần tỉnh khỏi cơn mê. Đúng lúc nhận ra khắp người đau nhức. Tôi lật nghiêng, co đầu gối cho đến khi gần chạm vào bụng. 

Dù con là ai mẹ cũng xin lỗi, tôi nói với đứa con trong bụng lúc run lên vì thất vọng. Mẹ xin lỗi, rất xin lỗi con, con bé bỏng của mẹ.

Tôi bị lắc rất mạnh lúc chiếc xe đột ngột ngoặt sang phải. 

– Này! – Ordonez quát, hắn nhìn chằm chằm vào gương lúc chúng tôi lại lùi ra sau lần nữa.

– Thằng cha này say quá. Vào đúng đường đi, ông bạn. 

Cú va chạm mạnh thứ hai thúc vào bụng tôi. Ngay sau đó, một tiếng ầm răng rắc, thành bên tay lái chiếc xe tải cong hẳn vào trong. Lạy Chúa! Cái gì thế? 


Tiếng va chạm đều đặn cùng sự rung lắc dữ dội trùm lên chiếc xe tải. Tôi nhận ra chúng tôi đã vượt qua những đường khía nhằm giữ lái xe khỏi ngủ gật. Âm thanh như tiếng đồng hồ báo thức kỳ quái tắt hẳn trong đầu tôi lúc trán tôi đập như dùi trống lên sàn xe. 

– Đồ chó đẻ! – Ordonez hét lên lúc dận chân ga. Động cơ xe tải gầm vang, sự chấn động ầm ầm ngừng hẳn lúc chúng tôi lao sang trái, trở lại làn đường. 

Tôi lăn về phía đối diện và đập vào thành xe bên kia như một hộp bánh pizza bị bỏ quên.

– Này! Hắn không say, – Ordonez quát gọi tôi. – Thằng lái xe đầy máu. Tao không thể tin nổi! Sao mày có thể mê cái của cứt đái này? Đấy là thằng chồng mày! 

Hắn dận chân ga mạnh hơn. Động cơ rền rĩ, chiếc xe tải bắt đầu loạng choạng vì tăng tốc quá nhiều. 

– Thằng da trắng này tưởng nó mạnh lắm, hử? Muốn đâm xe chắc? – Tên buôn ma túy cười khẩy trong gương chiếu hậu lúc vượt qua. 

Bụng tôi quặn thắt lúc nhìn thấy hắn với tay cài dây an toàn qua vai. Tôi không có lấy một sợi dây kìm giữ. 


– Đúng thế, mày là đồ chó đẻ. Đồ bốn mắt! Thế đấy. Làm sao mày lại thích những… 

Có tiếng rít của kim loại và cao su lúc Ordonez nhấn phanh.

-… thằng như thế! – Hắn gào lên. 

Trong giây lát, âm thanh duy nhất là tiếng tôi trượt thẳng tới chỗ ghế ngồi của khách. 

Rồi phía sau chiếc xe tải bay vào trong với tiếng ầm ầm điếc tai. 

Tôi trồng cây chuối lúc chiếc xe tải lao về trước, rồi đập bụng xuống lúc nó nảy dữ dội và tụt lại đằng sau. Tôi bàng hoàng nhìn thấy khói đằng trước cái từng là chiếc Camry của Paul qua khe hở những cánh cửa kép đằng sau cong oằn. Trên nóc mui xe quăn queo, qua kính chắn gió vỡ nát, tôi nhìn thấy Paul. Anh đẫm máu, nhưng ít ra còn chớp chớp mắt lúc anh sờ cái túi khí trên lòng. 

Tôi quay sang Ordonez đúng lúc nghe thấy một tiếng cách to của kim loại. Hắn giơ cho tôi thấy khẩu Glock của tôi lúc mở cửa. 

– Đừng lo, Lauren, – hắn nói. – Chuyến đi của chúng ta vẫn theo đúng lịch trình. Tao sẽ trở lại ngay thôi, cô nàng ạ. 

Lúc hắn bước ra khỏi xe, một ý nghĩ xuyên suốt người tôi như một nhát búa tạ. 

Hắn đi giết Paul! Sau mọi chuyện này, Paul sẽ chết!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.