Đọc truyện Ly Rượu Pha Vội – Chương 86
Năm phút sau đó trôi qua chậm chạp. Làn gió lạnh buốt bỗng thổi qua cửa sổ vào nhà. Tôi đăm đăm nhìn ra những cái cây đu đưa, lúc này nom chúng như trong phim Dự định của phù thủy Blair. Ma quỷ không đến các ngôi nhà mới chứ?
Tôi lại xem đồng hồ. Paul có trở lại bây giờ không? Sao lấy di động trong xe mà lâu thế?
Tôi ra cầu thang và nhẹ hẳn người khi nghe thấy tiếng bước chân của Paul. Anh đang đứng ở ngưỡng cửa trước để mở, tay cầm đèn pin sáng lóa. Anh đã lấy đèn trong thùng xe?
– Anh lấy được chưa? – Tôi gọi xuống.
Ánh đèn chiếu thẳng vào mặt tôi, làm tôi lóa mắt. Rồi những bước chân nặng nề gõ thình thịch lên cầu thang.
– Tắt đi, Paul, – tôi nói. – Đừng đùa nữa.
– Nhầm rồi, mụ phù thủy, – một giọng xa lạ nói. – Rồi một bàn tay thô bạo thộp ngực tôi và tôi bị đẩy ngã ngửa trên sàn.
Không phải chuyện đùa. Không phải Paul.
Trong nửa phút sau đó, tôi không thể làm được gì. Nhìn, thở, suy nghĩ đều làm tim tôi đau nhói. Khi lại có thể tập trung ý nghĩ, tôi giơ tay lên che và liếc nhìn bộ mặt của bóng người đứng im lìm khó chịu sau ánh đèn sáng chói mắt.
– Anh là ai? – Tôi nói.
– Mày không biết à? – Giọng nói hằn học. – Mày có phải vắt óc nghĩ ra một cái tên không hả? Mày đúng là một con sói cái khốn nạn.
Ánh đèn đột ngột chiếu thẳng lên mặt gã đàn ông.
Ôi, lạy Chúa.
Tôi nén tiếng kêu, thay vào đó buột ra một tiếng rên rỉ.
Môi tôi run rẩy lúc nhớ lại tấm ảnh căn cước. Da ngăm ngăm, cặp mắt vô hồn trên gò má cao và rỗ.
Tôi trân trân nhìn Mark Ordonez. Anh trai tên Victor đã chết!
Ý nghĩ tiếp theo của tôi là: Súng của mình đâu?
Một tiếng cách khẽ của kim loại vang lên cạnh ngọn đèn.
– Mày để quên súng trong xe, đồ ngu ạ, – đọc được ý nghĩ của tôi, tên buôn bán ma túy nói.
– Nghe này, đây không phải là cách giải quyết chuyện này, – tôi nói nhanh. – Hãy tin tôi đi, không giải quyết được gì.
Ordonez trả lời tôi bằng cách vặn ngoéo cánh tay tôi ra sau lưng.
– Đứng dậy! – Hắn hằm hè.
Tôi đứng lên, cảm thấy lạ lùng và bất lực. Tôi cảm thấy mình như không trọng lượng lúc tên buôn bán ma túy túm chặt đằng sau cổ áo tôi, ấn tôi xuống cầu thang.
– Ra ngoài này mà xem, – Ordonez nói lúc chúng tôi bước ra nền đất xốp của sân trước.
Hắn chiếu đèn lên một thân hình nằm cạnh ôtô của chúng tôi. Tôi thấy hình ảnh nhòe nhoẹt như qua một màn hình tivi bị nhiễu. Đó là Paul, mặt ngửa lên trời, cả người gần như nằm dưới chiếc ôtô. Máu dưới đầu anh đọng thành vũng trên đất. Anh không cựa quậy.
– Lạy Chúa tôi! – Tôi nói và quỵ xuống. – Ôi, không, không! Không! Paul!
Miệng tôi khô khốc ngay lập tức lúc Ordonez giật phắt tôi dậy và lôi tôi xềnh xệch quanh một đống đất, và tôi nhìn thấy chiếc xe tải. Cánh cửa bên sườn xe mở rộng, ô cửa dẫn vào một màu đen ngòm.
Âm thanh duy nhất là tiếng chân chúng tôi nghiến trên sỏi.
Tôi mất đâu một chiếc giày. Sau khi tôi nhảy lò cò một lúc, Ordonez dừng lại, cúi xuống và giật phắt nốt chiếc giày kia. Hắn ném chiếc giày vào bóng tối.
– Mày không cần nó nữa đâu, – hắn nói. – Cứ tin tao đi.
Đi xuống quả đồi phía sau xe, tôi ngắm từng cửa sổ sáng đèn của các ngôi nhà xa xa. Tôi hình dung một gia đình đang ngồi quanh bàn ăn, bọn trẻ đang bày đĩa và các đồ ăn bằng bạc, ông bố tháo cà vạt. Vô số vì sao nhấp nháy bên trên các ngôi nhà.
Không dành cho ngươi đâu, tôi nghĩ lúc bị ném vào ô cửa xe mở toang hoác.
Sàn kim loại lạnh lẽo đập vào má tôi, rồi sau đó chỉ còn bóng tối và tiếng sầm sầm của cánh cửa đóng lại. Âm thanh của kim loại vang vọng trong tai tôi.
Đấy là âm thanh của cõi nhân gian sập cửa vào mặt tôi vĩnh viễn.