Ly Cafe Không Đường

Chương 20 : SỰ THẬT MỘT GIẤC MƠ


Bạn đang đọc Ly Cafe Không Đường: Chương 20 : SỰ THẬT MỘT GIẤC MƠ

Như lờ mờ mở mắt, nãy giờ cô đã thiếp đi bao lâu rồi, khi mở mắt ra, khung cảnh cứ mờ mờ sao sao á… mệt mỏi quá, Như nhắm tịt mắt lại.
-Sao thế? Có cần phải gọi bác sĩ không? – Giọng một người con gái
-Không cần, cứ để em con nó nghỉ ngơi một chút – Giọng một người phụ nữ.
Á á là sao đây? Sao nghe những giọng nói này quen quen, rất quen… chết! Là mẹ với chị Hai, ui da, đợt này tiu rồi, ai kêu giấu nhẹm chuyện này làm gì? Mà ngộ, ai đã thông báo với gia đình cô thế? Cô mà biết là ai chắc cô mần thịt người đó luôn quá ^.^ người đâu mà rãnh rỗi thế không biết…
– Cậu tên gì thế? Là bạn con Như nhà bác à?
– Dạ cháu tên Minh!
– Dù sao cũng cám ơn cậu đã thông báo về gia đình bác. Con bé này nó cứng đầu lắm, cái gì cũng khăng khăng giữ một mình, không bao giờ chịu chia sẻ với ai hết.
À há, thì ra là tên Minh này, cái con người này rãnh rỗi nhỉ? Cứ để cho cha mẹ cô lo lắng như vậy anh ta vui lắm hay sao á…. Đau lòng quá…..
Không, không thể cứ nằm mãi nơi này được, phải ngồi dậy, phải ngồi dậy thôi, không được để cho người khác lo lắng như thế……..
Như mở to đôi mắt dáo dác nhìn xung quanh, ủa? đâu phải cuộc họp gia đình đâu, làm gì mà đầy đủ và “long trọng” thế không biết?
-Con tỉnh rồi à? Con cảm thấy thế nào rồi? – Mẹ Như lo lắng hỏi.
-Dạ. con không sao, không sao ạ.
-Vậy là tốt rồi, làm mọi người lo lắng cho em nãy giờ – Chị Hai Như vui vẻ nói.
-Anh Tường, anh Tường đâu rồi hả mẹ? – Như lo lắng hỏi.
-À nó đang…. – Mẹ Như chợt lúng túng.
-Tường nó đang bận giải quyết chút việc! – Minh trả lời
Như chợt thất vọng. Công việc… công việc.. lại là công việc. Lúc vào phòng phẫu thuật Tường không đến được, là công việc. Lúc phẫu thuật xong cũng không thấy bóng dáng anh ấy đâu, lại là công việc. Công việc của anh ấy quan trọng hơn người vợ này chắc?
Nói cho cùng thì Như đã vượt qua được chuyện này rồi nhỉ? Ca phẫu thuật rất thành công, được bác sĩ cứu khỏi nụ hôn của thần chết. Dù sao cũng phải cám ơn ông trời và cũng cám ơn ông Diêm Vương đã không nỡ mang cô đi. (sao không cám ơn người đã hiến tủy cho cô nhỉ? )
-Cô tỉnh rồi à? – Một cô gái đang lỉnh khỉnh mang vào không biết bao nhiêu là hoa quả, trái cây.
Mọi người dáo dác nhìn nhau, rồi nhìn sang Như. Như chợt lắc đầu. Minh nói:
-Cô à, hình như cô vào nhầm phòng thì phải?
-Không – Cô ta phân bua – Em không nhầm đâu, đây chẳng phải là phòng bệnh của cô Lê Huỳnh Như sao?
Mọi người lại nhìn nhau một lần nữa, rồi cũng chẳng ai biết được chuyện gì đang xảy ra.
-Vậy cô là…? – Như tò mò hỏi.
-Tôi tên Kiều My, là bạn…của anh Tường. – Cô gái nở một nụ cười rất nhẹ.
-Kiều My? Là cô? – Minh quay quắt người qua cô gái ban nãy, thì ra là cô ta. Anh đã từng nghe Tường nhắc về người con gái này, một cô gái không đơn giản một chút nào.
-Anh biết em sao?
-Anh biết cô ấy sao?
Cả Như và My đồng thanh hỏi.
-Đúng, tôi đã từng nghe Tường nhắc đến cái tên Kiều My, hôm nay mới được gặp.
-Thì ra là vậy? Hôm nay tôi đến đây thăm anh Tường, sẵn tiện ghé qua thăm cô luôn – My tươi cười.
-Cái gì? – Như ngạc nhiên, ánh mắt cô chợt nhìn sang Minh đang bối rối – Cô đến thăm anh Tường?
Minh lắc đầu ngao ngán, ây za, kế hoạch nói dối sắp bị lộ rồi.
-Ừ, cô không biết sao? Anh Tường là người hiến tủy cho cô đó, đừng nói với tôi cô không biết chuyện này nha. – Từng câu nói của My hình như có gắn móc câu thì phải?
-Như à, nghe tôi nói… – Minh cố gắng phân trần rằng mình có lý do.
-Xin lỗi…. – Như lạnh băng – Tôi muốn nói chuyện riêng với Kiều My.
-Như à, nghe tôi nói đi…
-Tôi muốn nói chuyện với Kiều My – Như nói gần như hét lên.
Cũng phải thôi, cảm giác bị người khác lừa là như thế nào ai cũng hiểu, mà người lừa cô không phải xa lạ gì, là người cô yêu nhất, là người âm thầm yêu cô, là người mẹ, người chị cùng sống chung với cô trong một mái nhà. Chứ có phải người xa lạ gì?
Mọi người lặng lẽ nhìn nhau rồi từ từ ra ngoài, trong phòng bây giờ chỉ còn 2 người.
Như nhìn My, bất chợt hỏi:
-Hình như cô muốn nói với tôi chuyện gì thì phải?
-Thì ra cô là người con gái mà anh Tường đã chết mê chết mệt – My nói mà không nhìn thẳng vào Như.

Câu nói này hình như hơi quá rồi nhỉ?
-Có gì ngạc nhiên à? – Như tròn mắt, linh cảm có điều gì không tốt lành sẽ đến.
-À, không có gì, chỉ có điều chuyện của 2 người là chuyện trước đây, tôi là người rộng lượng, không trách cứ – My mải mê gọt trái lê đang dang dở.
-Ý cô là sao? – Đầu óc Như rối bời, cũng chả hiểu cô ta đang muốn nói cái gì? Những lời nói của cô ta hình như đang nâng dần cấp độ thì phải?
-Cũng đơn giản thôi, nể tình cô đã từng là bạn gái của anh Tường, nên tôi cũng thông báo cho cô một tiếng. Tôi và anh Tường sắp làm đám cưới, mong rằng ngày đó cô sẽ có thể đến dự….
Như há hốc mồm, tròn xoe mắt, không hiểu cô ta đang nói cái quái gì đây nữa, có phải là uống rượu nhiều quá rồi say không?
-Cô không cần phải ngạc nhiên như thế, cũng không cần phải thắc mắc làm gì. – My cười nửa miệng.
-Tôi không tin – Như kiên quyết, không thể, không thể, nhất định không thể có chuyện này xảy ra.
-Nếu tôi nói – My dừng tay đang gọt trái lê, nhìn thẳng vào Như – Tôi có thai với anh Tường, thì sao?
-Không, không thể nào!!!!!!! – Như bịt chặt 2 tai lại, không muốn nghe thêm bất cứ điều gì nữa.
-Nếu anh Tường còn yêu cô, thì chuyện anh ấy hiến tủy cho cô phải nói cho cô biết chứ? Anh Tường chỉ đùa giỡn với cô thôi. Cô đừng nghĩ anh Tương hiến tủy cho cô là vì anh ấy yêu cô, cô lầm rồi, vì anh ấy thấy cô đáng thương nên muốn bù đắp lại cho cô thôi – My cười, một nụ cười không hề đơn giản – Nói chung là, ngày đó cô nhất định đến dự, phải đến để xem chú rể của mình đang đám cưới với người khác – My lấy túi xách, đứng dậy – Tôi phải về chuẩn bị cho lễ cưới, chào cô.
My kiêu ngạo bước ra khỏi phòng để lại cho Như cảm giác đầy hụt hẫng. Thật ra chuyện này là sao? Chuyện này là thế nào? Tại sao….Tại sao…..tại sao lại xuất hiện một người con gái nói này nói kia? Tại sao….tại sao..tại sao anh Tường..lại có thể như thế? Tại sao anh ấy lại thương hại mình? ??? Hàng tá câu hỏi xuất hiện trong đầu Như mà không có câu trả lời. Khóe mắt cô cay cay, hình như cô lại khóc thì phải…
Nãy giờ Minh đứng bên ngoài, thấy My “vô tư” bước ra, Minh hỏi lạnh lùng:
-Cô đã nói những gì với Như?
-Nói gì cơ?- Vẻ mặt My ngây thơ vô (số) tội.
-Tôi hỏi cô đã nói những gì với Như? – Minh kiên nhẫn nhắc lại câu hỏi một lần nữa – Tôi được biết rằng con người cô không hề đơn giản.
My cười, nụ cười xinh đẹp trên môi My phải nói là say đắm lòng người:
-Anh làm gì mà lo dữ vậy? Thật ra, chỉ là…. – Giọng My ngọt như mía lùi, cô ta nhìn Minh bằng ánh mắt tha thiết, tay cô nắm chặt cánh tay Minh – Chỉ là…..
Minh khinh bỉ nhìn cử chỉ của My, anh lạnh lùng hất tay cô ta ra, nhếch môi:
-Cô đúng là không biết xấu hổ!
-Gì chứ? Em không đẹp bằng cô ta sao? – My cười nửa miệng.
-Cô không có gì để so sánh với cô ấy – Minh nhìn Như đầy khinh bỉ – Mà hình như…tôi đã gặp cô ở đâu thì phải?
My tức giận trước câu nói của anh ta, cô nhìn Minh không chớp mắt:
-Đàn ông các anh không biết bị cô ta cho uống bùa mê thuốc lú gì mà mê muội hết, tội nghiệp…tội nghiệp…. haizzzzz!!!
Nói xong My kiều diễm bước đi. Một mình Minh đứng đó, anh cố lục lại kí ức xem đã từng gặp cô ta ở đâu, nhưng anh không tài nào nhớ nỗi.
**
Nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, thấy Như đang ngồi đó, cô không khóc không cười, đôi mắt ráo hoảnh nhìn xa xăm…
-Cô ta đã nói những gì với em? – Minh lặng lẽ đến gần bên Như, ôn tồn hỏi.
-Không có gì – Như trả lời không chút cảm xúc, đôi mắt vô hồn cứ lẳng lặng nhìn ra cửa số.
Minh đặt 2 tay lên vai Như, xoay Như đối diện với mình:
-Em nói thật cho anh biết, anh biết em đang nói dối.
Như lặng lẽ nhìn Minh, thực tế cô không thể che giấu được bất cứ chuyện gì qua ánh mắt tinh tường của anh ấy…. nỗi đau chợt ùa về… Như bật khóc…
-Anh ấy…anh ấy….sắp cưới vợ rồi…
-Gì cơ? – Minh vô cũng bất ngờ khi nghe được những lời đó – Em nói ai?
-Anh Tường… anh ấy…sẽ… cưới My…cô ấy…cô ấy… đã có…thai…. – Như không nói được trọn vẹn vì bị những tiếng nấc làm nghẹn lại.
-………
-Tại sao? Tại sao vậy? Em ghét anh ấy…em ghét anh Tường…em ghét cay ghét đắng cái sự thương hại của anh ấy….
Như tựa vào lòng Minh khóc nức nở, nước mắt Như cứ thế, cứ bướng bỉnh mà rơi xuống…. những giọt pha lê từ khóe mắt Như rơi ra mà lòng Minh đau như cắt… có lẽ cô ấy đã dồn nén hết chúng vào trong lòng, cho nên bây giờ mới đau khổ như vậy.
Như vô tình làm trái tim Minh đau lên từng cơn, anh xót xa cho người con gái anh yêu lại phải chịu hết đau khổ này đến đau khổ khác, ông trời có quá bất công hay không?
Minh lặng lẽ lau từng giọt nước mắt trên mặt Như, nhẹ nhàng nói:
-Em đừng như vậy nữa, anh đau lắm.
-Em không thể… không khóc…cứ nghĩ đến chuyện đó, trái tim em như bị ai đó bóp chặt…. em không thể thở nổi…em…em….
-Như, em tỉnh lại đi – Minh hốt hoảng khi thấy Như ngất đi trên vai anh – BÁC SĨ, LÀM ƠN GỌI BÁC SĨ – Minh hét lên.

**
-Mấy người có biết đang làm gì không hả? Cô ấy vừa mới phẫu thuật xong, sức khỏe còn đang rất yếu – Bác sĩ tức giận.
-Xin lỗi…. cô ấy có bị sao không bác sĩ? – Minh hốt hoảng.
-Cô ấy hiện giờ đã ổn, nhưng mà tôi xin mọi người, hãy để bệnh nhân được yên tĩnh, đừng quấy rầy cô ấy nữa – Bác sĩ thở dài.
Minh thở phào nhẹ nhõm, nãy giờ anh cứ bồn chồn lo lắng, nhưng bây giờ anh có thể yên tâm được rồi.
**
Reng…reng…reng…
Reng….reng….reng….
-Ồn ào quá đi mất, ai quấy rầy ta thế này… – Tường làu bàu. Anh quên mất mình vừa mới phẫu thuật xong nên vô tình xoay người vớ lấy cái điện thoại đang reo…-Ui za….. đau quá – Anh nhăn mặt la lên…
-Alo.. dạ con nghe mẹ..
-Tôi không biết anh đã làm cái trò hay ho gì ở bên ngoài, để bây giờ con gái người ta vác cái bụng bầu đến nhà tôi là sao? – Giọng quát mắng vang lên trong điện thoại, Tường phải đưa điện thoại ra xa để không bị thủng màng nhĩ.
-Mẹ, mẹ nói cái gì con không hiểu?
-Con à, chẳng lẽ con không biết những gì con đã làm sao? Mẹ muốn con về nhà ngay lập tức.
-Nhưng mẹ ơi, con đâu….
Tút…tút…tút….
Đầu óc Tường nặng trĩu, mặt vẫn còn nhăn vì cơn đau ban nãy. Anh mới chọt nhớ ra mình mới vừa phẫu thuật. Đầu anh cứ nhức bang bang, lại gặp thêm chuyện mà lão bà bà quát mắng ban nãy, chẳng biết lại có chuyện gì nữa đây.
-Hai, Hai tỉnh rồi hả? – Nhỏ Thư tươi cười khi thấy ông anh “trời đánh” của mình đã ngồi dậy được.
-Như….Như thế nào rồi – Anh vội vàng hỏi.
-Dạ, em không biết, nãy giờ em trông coi quán, mới vắng khách rãnh tí em mới ghé qua thăm anh, mà anh thế nào rồi? – Giọng con bé lo lắng.
-Anh mày không sao – Tường cười xòa cho con bé khỏi phải lo lắng – Để anh đi thăm chị Hai của mày.
Nhỏ Thư tròn xoe mắt…. Hai nói cái gì cơ? Vậy là anh và chị Như….(ôi giời lại suy nghĩ cái gì nữa đây!^.^) rồi cười khúc khích.
Tường cú vào đầu nhỏ em iu quý của mình:
-Con nít đừng nên suy nghĩ chuyện người lớn, thôi anh đi đây.
-Khoan đã – Nhỏ Thư gọi với theo – Cho em đi theo với!
Tường mắt tròn mắt dẹt nhìn nhỏ em của mình, không hiểu con bé này muốn gì nữa đây? Nhưng nhìn nét ngây thơ vô (số) tội của con bé, anh không đành lòng mà từ chối. Tường đưa tay ra:
-Đi thôi!
**
Tường chợt thấy phòng bệnh của Như, anh đẩy cửa bước vào, Minh đang đứng trong phòng, lưng dựa tường, gương mặt lạnh lùng với đôi mắt hút hồn này không biết đã làm nhỏ Thư “chết hụt” bao nhiêu lần rồi! ^.^ haizzzzzzzz.
-Quốc Minh – Tường gọi – Cậu cũng ở đây à?
Đôi mắt Minh khẽ lay động khi nghe ai đó nhắc đến tên mình, anh nhìn hai anh em Tường đang bước vào rồi quay mặt đi, không nói gì.
-Như vẫn chưa tỉnh à? – Thấy Minh không trả lời câu hỏi của mình, Tường kiên nhẫn hỏi thêm.
-Huỳnh Thư, em trông chị Như giúp anh tí – Minh khẽ nói với Thư làm con bé ngây người ra, đây là câu nói lịch sự nhất mà nó được nghe từ miệng anh.
-Tôi muốn nói chuyện với cậu – Minh liếc nhìn Tường, rồi bước ra khỏi phòng bệnh.
Tường hiểu ý liền đi theo Minh ra ngoài khuôn viên bệnh viện.
-Có chuyện gì à? – Tường chợt hỏi khi thấy Minh nãy giờ cứ im lặng.
-Nếu bây giờ cậu không phải là bệnh nhân mới phẫu thuật xong thì tôi sẽ cho cậu một đấm! – Minh lạnh tanh.
-Có chuyện gì sao? – Tường lo lắng hỏi Minh – Tôi làm gì có lỗi với cậu à?
-Không phải có lỗi với tôi, mà có lỗi với Như. Hôm nay Kiều My đã đến bệnh viện tìm Như…
Tường càng lúc càng mơ hồ, anh thật sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
-Cậu còn giả vờ? Nói cho tôi biết, có phải cậu và My đã….. – Minh ngưng giọng, nhìn phản ứng của Tường, anh đang “đơ như cây cơ” không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Minh thở dài, nói tiếp – My đã có thai với cậu, phải không?
Tường hoàn toàn bàng hoàng, cái quái gì đang xảy ra vậy? Anh không hiểu Minh đang nói gì nhưng anh cảm nhận được Minh đang cố gắng nén giận để không phải xé xác anh ra thành trăm mảnh.

-Như đã biết chuyện đó, cô ấy đã bị sốc nặng và phải gọi bác sĩ một lần nữa, nói cho tôi biết… đó không phải là sự thật… – Minh nhìn qua Tường, trong đôi mắt còn hiện lên niềm hi vọng dù biết hi vọng đó rất mong manh.
Tường lặng người, trong đầu anh đang mường tượng về lễ cưới ngày hôm đó. Sau khi ghen tuông vô cớ với thằng bạn chí cốt, anh đã đùng đùng bỏ ra đi, hình như sau đó anh có vào quán bar, rồi sau đó anh đã gặp Kiều My – bạn gái cũ của anh, rồi sau đó…sau đó… anh không thể nhớ được chuyện gì nữa. Anh chỉ nhớ rằng sáng hôm sau thức dậy anh đã thấy mình nằm bên cạnh My, chẳng lẽ…. tối hôm đó….
-Chết rồi, cô ta đã đến nhà tôi, không biết cô ta đã nói những gì với mẹ tôi nữa – Anh chợt nhớ đến cuộc gọi của mẹ ban nãy.
-Khoan đã, cậu ổn chứ? – Minh đặt tay lên vai bạn mình – Tôi tin cậu không phải là người như vậy, nhưng cậu phải giải quyết cho ổn thỏa chuyện này.
-Cám ơn cậu đã tin tôi, tôi ổn mà, tôi có thể tự lái xe về, phiền cậu chăm sóc Như – Tường mỉm cười vì đã tìm được người tin tưởng mình, anh quên mất mình mới vừa phẫu thuật xong, anh quên hết nỗi đau của bản thân mình, trong lòng anh bây giờ đang lo sợ cho sức khỏe của Như, nỗi đau của Như cũng chính là nỗi đau của anh…
Anh lái xe với tốc độ nhanh nhất… linh cảm báo cho anh biết, có chuyện chẳng lành sắp sửa xảy ra…
– Chị Như, chị tỉnh rồi à?
Nhỏ Thư đang ngủ ngon lành chợt bị lay động, nó mở to đôi mắt đen láy xem ai cả gan dám phá giấc ngủ của mình, chợt nó bắt gặp Như đang nhìn nó chăm chú.
-Chị nhìn gì vậy? – Nó ngượng ngùng.
-Không có gì, chị thấy em và anh Tường có nhiều điểm rất giống nhau – Như cười hiền, trông cô lúc này thật xanh xao và yếu ớt nhưng nụ cười trên mặt cô có thể tạo cho người đối diện một cảm giác gần gũi, thân thiện.
-Vậy à? – Con bé cười tinh nghịch, nụ cười đẹp như tia nắng sớm mai, đôi mắt to tròn đen láy lung lay khiến Như cứ muốn nhìn mãi không thôi – Ai cũng nói vậy hết á!
Như thất thần nhìn con bé. Nó sở hữu một đôi mắt đẹp, trong veo to tròn như 2 hòn bi ve, một gương mặt thiên thần và lúc cười thì đôi môi đỏ mọng của nó càng đáng yêu. Như nhìn thấy được nét ngây thơ hồn nhiên của một đứa con gái 18 tuổi, cái tuổi biết yêu, biết ghét, cái tuổi chứa biết bao mơ mộng, hoài bão và những rung động của tình cảm mới chớm. Một đứa con gái không bao giờ biết bận tâm lo lắng, đơn giản vì nó không cần phải lo lắng gì hết, tất cả đều do Tường – anh 2 của nó lo tất tần tật. Cuộc sống và tình yêu đối với nó thật tươi đẹp, thật đơn giản. Chả bù cho Như, 16 tuổi khi mới học năm đầu của cấp III đã bắt đầu tập tành đi làm thêm, thích tự do “lăn lộn” với đời, 17 tuổi bắt đầu “ra đời” sống tự lập, bắt đầu biết kiếm tiền từ việc kinh doanh. Cho đến khi Như tìm được hạnh phúc của mình với mối tình đầu, Như bắt đầu biết thế nào là dựa dẫm vào người khác. Và cũng cho đến khi chia tay mối tình đầu, cô đã tự rút ra một bài học đắt giá của cuộc đời. Từ lúc đó, Như càng lúc càng cứng cỏi gai góc, tưởng chừng không bao giờ phải yếu đuối và dựa dẫm vào người khác… cho đến khi… cô gặp được Tường, anh ấy đã thay đổi cuộc đời cô, cho cô một cái nhìn khác hơn về cuộc sống… và bây giờ, một lần nữa cô cảm thấy bản thân mình bị bỏ rơi :((
-Chị Như, chị làm gì nhìn em dữ vậy? Làm em ngượng chết đây này !- Con bé lại cười tinh nghịch, nụ cười trông thật đáng yêu.
Như chợt giật mình, phát hiện ra mình hơi…vô duyên, cứ nhìn chằm chằm vào con bé như thế không làm nó ngượng mới là chuyện lạ.
-Chị Như hiền và dễ thương thật đấy, chả trách anh Tường cứ nhắc đến chị suốt!
Câu nói vô tư của con bé khiến tim Như đau thắt lại, cô cố gắng tự nhủ với lòng mình là không bao giờ được khóc, không bao giờ được yếu đuối nữa…
-Anh Tường đâu rồi? – Như hỏi trong vô thức.
– Anh ấy với anh đẹp trai gì đó đang nói chuyện. Em nghe nói là chuyện riêng gì đó!
-Anh đẹp trai? – Như mở to mắt tỏ vẻ không hiểu. Cô thật sự không biết cái anh đẹp trai gì gì đó mà con bé vừa nói đến là ai, không giấu được vẻ tò mò.
Nhỏ Thư thấy Như không hiểu, nó cười ngây thơ:
-À, em quên, cái anh mà cao cao, trắng trắng, đẹp đẹp mà hôm bữa đi ăn kem với chị mà gặp em với anh Tường đó! – Nói đến đây mặt con bé đỏ ửng lên như người uống rượu say – Anh ấy thật đẹp, thật hiền, chỉ có điều…. – Giọng con bé trầm xuống, lộ vẻ thất vọng thấy rõ – Anh ấy khó gần quá chị à!
Như cười cười xoa đầu con bé:
-Anh Minh không khó gần đâu pé à, anh ấy dễ thương lắm, tại em không nói chuyện với anh ấy nhiều nên em không biết đấy thôi!
-Vậy hả chị? Mà chị mới nói anh ấy dễ thương, vậy chị có thương anh ấy không? – Câu hỏi quá ngây thơ của con bé khiến Như bật cười thành tiếng.
-Ấy chết, em quên, em nói câu này anh Hai mà nghe được chắc em chết – Con bé lo lắng.
Như không quan tâm đến những gì con bé đang nói, vì nó cứ nhắc đến Tường làm Như chợt nhớ đến những niềm đau mà không không muốn khơi gợi lại. Bất chợt Như nhìn con bé, nhỏ giọng hỏi:
-Em có thích chị không?
-Dạ thích, em càng thích hơn khi chị làm chị Hai của em – Con bé ngây thơ trả lời.
-Nếu….nếu người làm chị Hai của em là người khác, không phải là chị… vậy… – Như bỗng ngưng giọng, cô không biết tiếp theo phải nói những gì.
-Em chỉ thích chị Như thôi, anh Tường cũng chỉ thích chị Như thôi! – Mắt con bé đượm buồn – Chị Như, chị phải khỏi bệnh, chị không khỏi bệnh thì anh Hai em sẽ không bao giờ cười nữa đâu.
Như lặng im không nói gì, cô có thể nói gì nữa đây? Nói rằng “Anh Hai của em sẽ lấy người con gái khác, không phải là chị?” hay nói rằng “Anh Hai của em sẽ không bao giờ buồn vì chị đâu?” sẽ khiến con bé càng buồn thêm nữa. Như không đành lòng nhìn một đứa con gái ngây thơ hồn nhiên kia phải buồn bã, con bé phải xứng đáng được vui vẻ, được hạnh phúc.
**
Minh lặng lẽ bước vào phòng bệnh của Như, thấy 2 chị em đang nói chuyện, anh mỉm cười, một nụ cười thật hiền. Lúc ấy con bé Thư nhìn thấy được răng khểnh cực duyên của anh, tim nó cứ nhảy loạn xạ, bất giác mặt đỏ bừng…
Như cũng thấy Minh bước vào, cô mỉm cười yếu ớt:
-Anh không lo việc kinh doanh ở cửa hàng sao? Em thấy anh cứ chạy tới chạy lui trong bệnh viện hoài, bỏ cửa hàng ai lo?
-Anh đóng cửa cửa hàng mấy ngày nay rồi, cửa hàng đang thiếu nhân viên, cộng thêm anh đang muốn mở rộng cửa hàng theo như phương hướng phát triển trong bài báo cáo của em nên anh đóng cửa trong một tuần.
-Vậy à? – Như mừng rỡ – Vậy là bài báo cáo của em có tác dụng nhỉ?
Minh cười xòa, sao càng lúc càng thấy anh ta cười nhiều nhỉ?
-Bài báo cáo của em nếu so với trình độ của sinh viên năm nhất thì đã vượt qua tiêu chuẩn, nhưng nếu so với anh thì thua xa đấy nhé!
-Hứ! Có ngốc mới so sánh với anh – Như nguýt dài – Được, được, bổn cô nương đây cũng quá tài giỏi rồi, không cần các người phải khen ngợi đâu nhé!
Cả Minh và nhỏ Thư đều phá lên cười, nụ cười giòn tan của con bé khiến cho người ta dù có mệt mỏi đến đau đi chăng nữa thì cũng dần dần tan biến. Như cảm nhận được điều đó, trong lòng Như bây giờ đã nhẹ nhõm hơn nhiều.
Như liếc nhìn qua Thư, con bé đang nhìn Minh không chớp mắt trong khi anh ta cứ liên tục lướt mắt trên tờ báo. Như tằng hắng nhẹ:
-Thư, hồn của em đâu mất rồi?
Minh đang chăm chú cũng phải ngước mắt lên xem chuyện gì đang xảy ra, anh bắt gặp ánh mắt ngây ngất của con bé nhìn mình, anh ngượng ngùng cúi xuống đọc cho xong tờ báo, nên anh không phát hiện ràng mặt con bé đang đỏ ửng khi bắt gặp cái nhìn của anh.
-Á, em quên, em định nấu cháo cho chị Như mà em quên mất, anh chị đợi em nhé, em về nhà nấu rồi đem qua liền.
Nói xong con bé chạy vụt đi, một niềm vui khôn tả hiện lên trên nét mặt rạng ngời của con bé.
Khi trong phòng chỉ còn lại 2 người, lúc này Như mới mở miệng hỏi:
-Anh Tường đã nói gì với anh?
Đôi mắt Minh chợt lay động, tuy nhiên đôi mắt ấy cũng không rời khỏi tờ báo:

-Em muốn biết?
-Vâng! – Như gật đầu chắc nịch.
Minh gấp tờ báo, ngước mặt lên nhìn Như, cô đang nhìn anh với ánh mắt tràn đầy hi vọng, cô hi vọng rằng, chuyện đó chỉ là hiểu lầm.
-Em phải bình tĩnh nghe anh nói – Minh nhìn thẳng vào Như, nhẹ nhàng.
-Vâng!
-Đó là sự thật, Kiều My đã đến nhà Tường nói chuyện với cha mẹ cậu ấy, và kết hôn là chuyện sớm muộn – Giọng Minh càng lúc càng nhỏ, dường như anh không muốn cho Như nghe hết câu nói của mình.
“Biết ngay mà, mày phải biết rằng, mày và anh ấy là người của hai thế giới, Huỳnh Như à, mày tỉnh lại, tỉnh lại, ngay từ đầu mày không nên chấp nhận tình cảm của anh ấy làm gì… bây giờ, một lần nữa mày nên buông tay anh ấy ra đi, Như ơi!”
-Em biết mà…
Như thoáng buồn, cô lặng lẽ tháo chiếc nhẫn đang đeo trên ngón tay áp út của mình, một ký ức chợt ùa về, nhớ lại cảnh Tường cầu hôn mình, Như chợt cười, một giọt nước mắt lăn nhẹ trên má.
-Cái này, anh trả cho anh Tường giùm em. Em phải đi một thời gian.
-Đi …? – Minh tỏ vẻ không hiểu.
-Không có gì đâu, chỉ là ban nãy có người bạn điện thoại cho em, nói rằng vài ngày nữa trường sẽ tổ chức lễ sơ kết học kỳ, trao học bổng cho sinh viên đạt thành tích cao. Và em may mắn được nhận học bổng cao nhất của trường, còn nữa – Mắt Như sáng rực lên – Đơn vị tài trợ học bổng lần này sẽ tài trợ một suất học bổng du học ở Mỹ, vì thế….
-Vì thế, em quyết định đi? – Minh ngắt lời Như.
-Vâng! – Như lại gật đầu chắc nịch.
-Em chắc chắn? – Minh nghi ngờ hỏi lại.
-Vâng! Em quyết định rồi, sau khi xuất viện em sẽ thu xếp thời gian.
Một chút thoáng buồn hiện lên trên đôi mắt Minh, anh im lặng không nói gì….
Như đang trốn tránh sự thật.
Anh biết rõ điều đó…
Nhưng anh có thể làm điều gì đây?
Quyết định của Như, không ai có thể thay đổi…
Đây cũng là cơ hội cho Như đi học hỏi thêm nhiều điều…
Vì vậy….anh đành phải nhìn Như….từ từ rời xa mình….
-Em sẽ đi bao lâu? – Minh chợt hỏi.
-3 năm, 4 năm, hoặc nếu điều kiện bên đó thuận lợi, em sẽ không về – Như vô tình trả lời mà quên mất sự thay đổi trên gương mặt Minh.
-Tùy em thôi – Minh đứng dậy – Quyết định của em không ai có thể thay đổi, anh chỉ có thể chúc em sớm thành công.
Minh bước ra, lòng nặng trĩu. Một cảm giác đau nhói dâng lên trong tim. Anh đang đau, rất đau. Anh chỉ muốn giữ Như ở mãi bên mình, nhưng không được nữa rồi.
**
Tiễn con gái ra sân bay, mẹ Như rơm rớm nước mắt, cứ nắm chặt tay cô bé không buông. Thấy mẹ mình như vậy, Như không đành lòng mà bước ra đi. Cô nhận thấy mình quá bất hiếu, chưa kịp tả ơn cho cha mẹ ngày nào mà bây giờ cứ muốn đi hết nơi này đến nới khác. Nhưng… nhưng mà… Như không thể không đi, đây có thể nói là một cơ hội rất tốt để cô có thêm kiến thức chuyên ngành, có thêm nhiều kinh nghiệm trong cuộc sống sau này; hơn nữa, đây là cái cớ duy nhất để để cô không phải đối mặt với cái sự thật phũ phàng kia, để cô không phải đau lòng khi nhìn thấy người mình yêu tay trong tay bước lên lễ đường với người con gái khác…
-Con gái, sao con cứ đi hoài vậy? Con gái lớn rồi, phải tìm một chỗ ình nương tựa, chứ cứ đi thế này hoài thì làm sao mà mẹ hết lo lắng đây con? – Mẹ Như ôm chặt cô vào lòng, thủ thỉ.
-Mẹ à, mẹ đừng lo lắng cho con, con tự quyết định được tương lai của mình mà, mẹ yên tâm đi – Cô nhìn thẳng vào đôi mắt mẹ, đôi mắt chứa đựng biết bao nỗi cực nhọc, lo toan, gánh vác, không cầm lòng được, cô lại khóc – Mẹ yên tâm đi, con sẽ trở về, nhất định con sẽ trở về, mẹ thấy đấy, con đã từng mắc một căn bện tưởng chừng không thể vượt qua nỗi, nhưng cuối cùng ông trời cũng không đành lòng để con ra đi; cho nên… con sẽ không sao đâu mẹ à…
Như cố gắng an ủi mẹ mình cũng như đang động viên chính bản thân mình. Mẹ Như mỉm cười, nụ cười thật hiền:
-Con phải trở về, phải lấy chồng, phải ẹ một đứa cháu mẹ mới yên lòng được.
Một lần nữa Như không cầm lòng được, nước mắt lại rơi………
Minh lặng lẽ đứng gần 2 mẹ con, anh không nói gì được nữa. Anh cố ngăn cho nước mắt mình không rơi xuống….
Ở đâu đó một góc tường, một chàng trai lặng lẽ nhìn người con gái mình yêu bước ra đi, nhưng không thể làm gì được. Anh không biết phải nói gì với cô ấy, anh không biết phải làm gì khi nhìn cô ấy bước ra đi. Anh biết, lỗi tại anh, tại anh không biết giữ hạnh phúc cho riêng mình; chỉ tại anh mà 2 người lại phải cách xa nhau… Bàn tay anh nắm chặt chiếc nhẫn, chiếc nhẫn chứng minh tình yêu của 2 người, chiếc nhẫn mà anh đã vội vàng đeo vào tay Như vì sợ cô ấy sẽ từ chối rồi cuối cùng Như đã vội vàng tháo nó ra… chiếc nhẫn ấy… anh sẽ chỉ giữ cho riêng mình anh, vì Như không cần đến nó nữa rồi…
“Người ta thường nói nước mắt chỉ nên rơi cho người ở lại
Giọt nước mắt không nên rơi vì một người ra đi
Vì sao…tại sao anh đây không giống như người ta…
Ngày em đi giọt lệ anh đã rơi
Từ khi em đi nơi đây vắng em chỉ mình anh
Tìm em trong giấc mơ từng đêm
Lòng anh thầm mong có 1 ngày…
Bước chân em sẽ về đây và ta sẽ xóa mọi lỗi lầm
Nếu nước mắt sẽ làm em quay trở về thì anh sẽ…anh sẽ khóc vì em
Nước mắt ấy mang tình yêu chân thành mà từ trong con tim dành cho em”
(Không thể ngăn dòng nước mắt – Yuki Huy Nam)
Và…anh đã…không thể ngăn được dòng nước mắt đang chảy trong tim mình…
“Như ơi, anh yêu em, anh yêu em đến suốt đời suốt kiếp” – Một mình Tường âm thầm với nỗi đau, anh chỉ còn biết lặng thầm chúc Như được hạnh phúc..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.