Đọc truyện Lưu Luyến Không Quên – Tinh Tử Khanh Khanh – Chương 67: Thật sự là anh sao??
Người đàn ông mang mặt nạ đang giữ Lâm Y trong tay rõ ràng cũng cảm nhận được có gì đó khác thường, hắn nhíu chặt mày, sóng mắt khẽ xao động, trong
miệng bật ra vài câu mắng thầm rồi bỗng dùng sức kéo mạnh Lâm Y cùng
nhảy ra khỏi lùm cây, cả hai đứng đối diện với Lãnh Nghị, nòng súng của
hắn chỉa thẳng vào huyệt Thái Dương của Lâm Y.
Gần như là đồng thời,
khẩu súng của Lãnh Nghị cũng chỉa thẳng vào người người đàn ông mang mặt nạ giống mình, hai người đàn ông đứng đối diện giằng co lẫn nhau, ánh
mắt người nào cũng chừng như muốn giết chết đối phương.
Gần như
là đồng thời, khẩu súng của Lãnh Nghị cũng chỉa thẳng vào người người
đàn ông mang mặt nạ giống mình, hai người đàn ông đứng đối diện giằng co lẫn nhau, ánh mắt người nào cũng chừng như muốn giết chết đối phương.
Buông súng xuống, bằng không tôi giết cô ta! Người đàn ông bên cạnh Lâm Y
nghiến răng nghiến lợi nói. Đôi mắt đen thâm toại của Lãnh Nghị loé lên, hắn nhìn chằm chằm đối phương rồi chậm rãi thả súng xuống đất…
Nhìn thấy chiếc mặt nạ màu bạc quen thuộc, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc
đang khom lưng thả súng xuống đất, mắt Lâm Y chợt tối sầm xuống, nỗi
tuyệt vọng càng dâng lên trong lòng.
Gọi tất cả thủ hạ đang ẩn nấp của anh nấp ra, hạ tất cả vũ khí xuống…
Tôi muốn nghe thấy tiếng vũ khí hạ! Súng trong tay người đàn ông đứng cạnh Lâm Y dùng sức đi vào huyệt Thái Dương của cô. Khoé miệng hắn lộ ra ý
cười nham hiểm: Tin rằng sau khi thủ hạ của ngài nổ súng tôi vẫn còn đủ sức giết người phụ nữ của ngài. Có muốn cược một ván không?
Lãnh Nghị cắn răng quay đầu lạnh giọng ra lệnh cho Lưu Dũng đứng phía sau: Bảo bọn họ triệt tiêu!
Lưu Dũng nghe lệnh cầm lấy bộ đàm ra lệnh cho nhóm người phía sau triệt tiêu toàn bộ…
Khoé môi Lãnh Nghị câu lên một nụ cười lạnh, chậm rãi đi đến đối mặt với
người đàn ông mang mặt nạ: Giờ ngươi có thể thả cô ấy ra rồi, người
ngươi muốn giết là ta đúng không? Giờ ngươi có thể nhắm ta nổ súng rồi!
Đừng! Lâm Y trừng to mắt nhìn người đàn ông mang mặt nạ đối diện, trong lòng
không ngừng gào thét nhưng miệng chỉ thốt được những tiếng ú ớ đầy tuyệt vọng…
Lúc này tiếng cười quái dị của người đàn ông đứng bên
cạnh cô chợt vang lên, trong khu rừng vắng tối mờ mờ tiếng cười nghe
thật đáng sợ. Dứt tràng cười hắn cất giọng đầy châm chọc: Trước khi nổ
súng tôi muốn để Lâm tiểu thư đây nhìn xem diện mạo thật của ngài. Đương nhiên là tôi cũng rất muốn xem!
Lâm Y sững người, đôi mắt đen
láy không tự chủ được nhìn người đàn ông mang mặt nạ đối diện với mình
chằm chằm. Sóng mắt Lãnh Nghị không ngừng xao động, thoáng trầm tư suy
nghĩ; sau lưng hắn Lưu Dũng vội vàng ngăn cản: Thiếu gia, tuyệt đối
không thể để lộ thân phận, rất nguy hiểm!
Ngài mà không tháo
mặt nạ xuống, tôi lập tức giết chết cô ta! Giọng người đàn ông thật
hung ác, bàn tay đang cầm súng hung hăng đi sát vào đầu Lâm Y, lần này
Lâm Y không rên một tiếng, chỉ là cơn đau sau đầu khiến cô nhắm chặt mắt lại.
Y Y, có phải em thực sự muốn xem mặt anh thật không? Phía sau chiếc mặt nạ đôi mắt đen của Lãnh Nghị nhìn xoáy vào Lâm Y.
Y Y? Lâm Y chợt trừng to đôi mắt, trái tim cô như vọt ra khỏi cổ họng,
thân thể cũng bắt đầu run rẩy theo, hô hấp dần trở nên khó khăn. Giờ
phút này cô dám khẳng định, người đàn ông mang mặt nạ trước mặt mình là
Lãnh Nghị!
Tiếng cười quái dị của người đàn ông đứng bên cạnh cô
lại vang lên, lần này pha thêm chút đắc ý, hắn đưa tay xé toạc miếng
băng dính dán miệng Lâm Y ra: Cô sợ gì chứ? Cô phải xem cho kỹ hắn ta
là ai! Cùng với câu nói, ánh mắt hắn bắn về phía Lãnh Nghị, giọng thật
hung hãn, Lấy xuống!
Bàn tay Lãnh Nghị chậm rãi đưa lên mặt,
Lưu Dũng sốt ruột thấp giọng kêu: Đừng mà, thiếu gia! Nhưng Lãnh Nghị
mặc kệ hắn, dưới ngón tay thon dài của Lãnh Nghị, chiếc mặt nạ chậm rãi
tháo xuống …
Gương mặt tuấn mỹ phi phàm kia, ngũ quan như tạc
kia, cộng thêm ánh mắt sắc bén bức người kia, dưới ánh trăng mờ nhạt
càng thêm phần lãnh liệt và uy vũ bất phàm, gương mặt đó hiện rõ ràng
trước mắt Lâm Y, quen thuộc đến dường nào …
Không! Mặt Lâm Y
tái nhợt, thân thể run càng dữ dội, nước mắt trong chớp mắt cuồn cuộn
tuôn trào, rào rạt rơi trên đôi gò má trắng bệch, rơi mãi không ngừng,
tim cô đau đớn như bị ai cào xé, trong đầu ý thức dần trở nên mơ hồ, hồn phách bắt đầu từng chút một rời khỏi thân thể …
Gần như không
thở nổi, mắt Lâm Y dần nhắm lại, thân thể cô giống như cánh diều lung
lay trong gió, mềm yếu ngã nhào xuống đất …
Quả nhiên là anh! Giọng cười quái dị pha chút thê lương lại vang lên, hắn buông Lâm Y
trong tay ra để mặc cô ngã nhào xuống đất, khẩu súng trong tay chỉ thẳng về phía Lãnh Nghị, “Đoàng” … một tiếng tiếng súng vang lên, thân thể
tráng kiện của Lãnh Nghị nhanh chóng tránh thoát, khẩu súng kia tiếp tục nhắm về phía Lãnh Nghị vừa thoát đi.
Lại “đoàng” một tiếng súng
đanh thép nữa vang lên, lúc này người trúng đạn lại là người đàn ông
mang mặt nạ kia, máu tươi trong chớp mắt phún ra từ ngực hắn, gương mặt
lạnh lùng của Lý Tân xuất hiện sau thân một cây tùng, trên tay cô đang
cầm một khẩu súng …
Người đàn ông đưa tay bịt lấy vết thương
đang phún máu trên ngực, hung hăng rủa thầm mấy câu, gần như là cùng lúc đó một bàn tay khác của hắn vung lên, một viên đạn mù nổ tung tung ra
một màn sương trắng, đợi đến khi màn sương tan đi thì bóng người đàn ông đã biến mất không chút dấu vết …
Nhất định là còn ở gần đây, tìm! Lãnh Nghị vừa ra lệnh một cách quyết đoán vừa xông về phía Lâm Y.
Y Y! Lãnh Nghị ôm Lâm Y lúc này đã bất tỉnh lên một tay giúp cô cởi
trói, rồi lần nữa đeo lên mặt nạ sau đó đứng dậy, ôm cô bước nhanh ra
khỏi khu rừng tùng. Phía ngoài bìa rừng, một nhóm người áo đen đã đứng
chờ sắn, mấy chiếc xe màu đen cũng đã đậu sẵn ở đó.
Thấy Lãnh Nghị bước ra sớm đã có người bước đến mở cửa xe, Lãnh Nghị ôm Lâm Y ngồi vào …
Đi! Một câu ra lên, đoàn xe nhanh chóng rời đi, chạy thẳng đến một sườn núi ở một vùng ngoại ô, nơi tòa trang viên biệt thự như cung điện kia …
Khi xe dừng lại, Lãnh Nghị vẫn ôm Lâm Y trong tay bước xuống, bước chân
nhanh nhẹn xuyên qua từng lớp từng lớp cửa, đi lên cầu thang, cửa căn
phòng ngủ quen thuộc đã được mở sẵn, căn phòng bình thường hơi tối lúc
này đã chìm dưới ánh sáng nhu hòa của mấy ngọn đèn …
Đóng sập
cửa lại sau lưng, Lãnh Nghị nhẹ nhàng đặt cô gái xuống giường. Mặt cô
vẫn tái nhợt, mắt vẫn nhắm chặt, đôi hàng mi dài dày rợp không hề động
đậy, đôi mày xinh đẹp hơi chau lại dường như có một nỗi u buồn không thể xóa bỏ …
Lãnh Nghị tháo mặt nạ xuống để ở bên cạnh sau đó ngồi xuống bên giường, mắt vẫn dán chặt vào cô gái, đáy mắt một mảnh nhu
hòa, hắn đưa tay nhẹ vuốt vầng trán thanh khiết của cô gái, thấp giọng
kêu tên cô: Y Y …. Hắn biết chuyện này vốn không thể giấu mãi cả
đời, trong lòng Lâm Y luôn có một bóng ma ám ảnh, có lẽ, để cô biết được sự thật cũng là một chuyện tốt …
Điện thoại chợt reo lên, Lãnh Nghị ấn phím nhận, đầu bên kia truyền đến giọng nói của Lý Tân: Thiếu
gia, để hắn ta chạy mất rồi, hình như là có người tiếp ứng … nhưng mà, hắn ta đã bị thương rất nặng, không nhất định là còn sống được …
Đáy mắt Lãnh Nghị thoáng lộ vẻ lạnh lùng, hắn đứng dậy bước nhanh về phía
cửa sổ, trầm tư một lúc rồi mới cất giọng trầm trầm: Sống phải thấy
người, chết phải thấy xác … Đi bố trí đi, chú ý quan sát cẩn thận tất
cả bệnh viện, còn có bến xe, trạm xe lửa, phi trường … không loại trừ
một khả năng nào … nhất định phải bắt được người …
Ngắt điện thoại, đôi mày Lãnh Nghị vẫn chau chặt, thân hình cao lớn vẫn đứng yên
tại chỗ, trong đầu hắn không ngừng xoay chuyển, người đàn ông mang mặt
nạ thần bí kia là người của tổ chứ nào? Sao lại biết mối quan hệ giữa
hắn và Lâm Y? … Một lúc lâu sau Lãnh Nghị mới xoay người nhìn về phía
cô gái vẫn đang nằm trên giường, lần nữa bước lại gần rồi ngồi xuống bên cạnh.
Thời gian lặng lẽ trôi, cô gái vẫn như người đẹp đang say
sưa trong giấc ngủ, hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh lại; Mày Lãnh Nghị
càng lúc càng chau chặt lại, nỗi lo lắng trong đáy mắt càng lúc càng rõ
ràng. Hắn trầm tư một lúc rồi mới cầm lấy điện thoại, ấn mấy phím, đầu
bên kia rất nhanh đã truyền đến giọng nói của Lữ Thần: Lãnh thiếu, có
chuyện gì?
Cậu lập tức qua đây một chuyến … Lãnh Nghị chỉ nói đơn giản mấy câu rồi ngắt điện thoại.