Lưu Luyến Không Quên - Tinh Tử Khanh Khanh

Chương 68: Nỗi đau tình yêu không thể gánh chịu


Đọc truyện Lưu Luyến Không Quên – Tinh Tử Khanh Khanh – Chương 68: Nỗi đau tình yêu không thể gánh chịu

Thời gian lặng lẽ trôi, cô gái vẫn như người đẹp đang say sưa trong giấc
ngủ, hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh lại; Mày Lãnh Nghị càng lúc càng
chau chặt lại, nỗi lo lắng trong đáy mắt càng lúc càng rõ ràng. Hắn trầm tư một lúc rồi mới cầm lấy điện thoại, ấn mấy phím, đầu bên kia rất
nhanh đã truyền đến giọng nói của Lữ Thần: Lãnh thiếu, có chuyện gì?

Cậu lập tức qua đây một chuyến … Lãnh Nghị chỉ nói đơn giản mấy câu rồi ngắt điện thoại.

Ý thức của Lâm Y dần tỉnh táo lại. Là Lãnh Nghị! Thực sự là Lãnh Nghị!
Nghĩ đến điều này nước mắt Lâm Y gần như là đồng thời cuồn cuộn tuôn
trào khỏi hốc mắt. Cô cố gắng khống chế bản thân, đè nén tâm tình của
mình để không rơi lệ nữa nhưng dường như cố gắng của cô là vô dụng…

Thì ra, người đoạt tấm thân ngọc nữ của mình, là Lãnh Nghị!

Thì ra, người làm giao dịch với mình, là Lãnh Nghị!

Thì ra, người trong căn phòng này đêm đêm cùng mình triền miên, là Lãnh Nghị!

Thì ra, người nói muốn bắt cóc Lãnh Nghị, lại là chính Lãnh Nghị!

Thì ra, ngay từ lần gặp gỡ đầu tiên Lãnh Nghị đã biết cô là ai!

Thì ra, bao nhiêu lâu nay mình chỉ là món đồ chơi trong tay Lãnh Nghị, để mặc hắn đùa bỡn xoay quanh!

Chẳng trách khi nghe cô nói mình không còn tấm thân Ngọc nữ Lãnh Nghị lại nói “Không sao cả!”

Cõi lòng tan nát vỡ vụn thành từng mảnh từng mảnh nhỏ, Lâm Y không dám mở
mắt, cô sợ nhìn thấy mọi thứ trước mắt, sợ nhìn thấy gương mặt tuấn mỹ
kia, sợ nhìn thấy căn phòng ngủ quen thuộc; Cô càng không biết nên thế
nào đối mặt với người đàn ông đang ngồi bên cạnh. Hận hắn? Mắng hắn?
Đánh hắn? Hay là tha thứ hắn? … Cô thật sự không biết nên làm như thế

nào!

Lãnh Nghị vẫn ngồi bên cạnh giường nhìn cô gái vẫn nằm yên
chưa có dấu hiệu tỉnh lại, mày chau càng lúc càng chặt, sự phiền muộn
nơi đáy mắt có thể thấy thật rõ ràng …

Mãi lâu sau Lữ Thần rốt
cuộc cũng vội vàng chạy đến, hắn dè dặt giúp cô gái đang hôn mê trên
giường làm kiểm tra xong, trầm ngâm không lên tiếng. Mặt Lãnh Nghị càng
trầm xuống, trong giọng nói lạnh như băng mang theo sự lo lắng không dấu được: Vì sao lâu như vậy vẫn còn chưa tỉnh lại?

Lữ Thần không
lên tiếng, hắn hơi mỉm cười vỗ vai Lãnh Nghị ra hiệu cho hắn bước ra.
Lãnh Nghị thoáng nhíu mày nhưng vẫn bước theo chân hắn ra khỏi phòng. Đi đến hành lang, Lữ Thần thấp giọng nói: Cô ấy không sao, chỉ là …
hiện giờ không muốn tỉnh lại … Nhìn thấy ánh mắt khó hiểu của Lãnh
Nghị, Lữ Thần lại bồi thêm một câu: Khi nào cô ấy muốn tỉnh lại, tự
nhiên sẽ tỉnh thôi!

Ánh mắt sắc bén của Lãnh Nghị nhìn xoáy về
phía Lữ Thần, hắn cũng nhìn lại Lãnh Nghị, mỉm cười gật đầu, sóng mắt
Lãnh Nghị hơi xao động, dường như đã hiểu ra điều gì, đôi mày đang chau
chặt cũng dần dãn ra …

Sau khi Lữ Thần rời đi trong phòng ngủ
chỉ còn lại hai người, Lãnh Nghị hơi cúi người, hai tay chống hai bên
sườn của cô gái, nhìn chằm chằm cô gái dưới thân, thật lâu thật lâu hắn
mới nhẹ giọng nói: Y Y, thực xin lỗi! Là anh không tốt. Đừng tức giận
nữa, được không?

Hàng mi dài dày rợp của cô gái khẽ động nhưng vẫn quật cường không chịu mở mắt …


Nhìn thấy hàng mi cô khẽ chớp động, mắt Lãnh Nghị càng thêm nhu hòa, khóe
môi cũng nhè nhẹ câu lên, hắn vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve đôi gò má mịn
màng như lụa, giọng cũng thật nhu hòa: Em nghỉ ngơi một lát, anh đi tắm rồi trở lại cùng em …

Nói rồi Lãnh Nghị đứng dậy, lấy trong tủ quần áo ra một chiếc áo ngủ rồi đi về phía phòng tắm …

Lúc này mắt Lâm Y mới hé mở, nhìn bóng dáng cao lớn kia khuất sau cửa phòng tắm, nhìn thấy cửa phòng đóng lại cô mới chậm rãi ngồi dậy. Nhìn một
vòng xung quanh căn phòng đã từng rất quen thuộc, chỉ khác là trước đây
nó luôn chìm trong bóng tối, hiện giờ thì đã sáng lên dưới ánh đèn nhu
hòa …

Nơi trái tim lại bắt đầu đau đớn, thì ra người làm giao
dịch cùng mình, người đêm đêm cùng mình triền miên, thật sự là Lãnh
Nghị! Hắn quả thật xem cô như đồ ngốc mà đùa bỡn! Lâm Y nói không rõ tâm tình lúc này của mình là thế nào, thẹn thùng, hay là bi thương, hay là
phẫn nộ, dù sao, điều cô có thể chắc chắn là lúc này cô không muốn gặp
hắn, cô cũng không biết làm thế nào đối mặt hắn …

Tâm tình hỗn
loạn Lâm Y vội bước xuống giường, cầm lấy túi xách rồi xông ra ngoài, đi xuyên qua những hành lang dài dằng dặc được trang hoàng lộng lẫy, bước
nhanh xuống cầu thang rồi đi xuyên qua phòng khách, mặc kệ tiếng kêu
“Lâm tiểu thư” của người quản gia, bỏ lại ánh mắt kinh ngạc của đám
người làm, Lâm Y chỉ làm như không nghe thấy, không nhìn thấy, xông
thẳng vào màn đêm …

Lúc Lãnh Nghị tắm xong bước ra khỏi phòng
tắm thì ánh mắt đông cứng lại nơi chiếc giường trống không, đôi mắt đen
thâm thúy trong chớp mắt tối sầm xuống. Hắn tay nhanh quần áo, xông
thẳng xuống lầu gặp quản gia đang cúi đầu đứng đó, Lâm tiểu thư đâu?
Giọng trầm thấp của Lãnh Nghị rõ ràng là đang kìm nén cơn tức giận.


Cô ấy … đi rồi! Quản gia nhìn sắc mặt u ám của Lãnh Nghị, tim chợt đập mạnh, ông dè dặt trả lời.

Lãnh Nghị không nói tiếng nào, bước những bước dài về phía cửa chính đuổi
theo, mấy người vệ sĩ lập tức theo sát sau lưng hắn …

Con đường từ sườn núi này đi xuống vốn không rộng, chỉ cho phép hai chiếc xe chạy qua hơn nữa đường ngoằn ngoèo khúc khuỷu, hai bên đèn đường thưa thớt,
ánh sáng mờ mờ, bốn xung quanh là rừng cây bao phủ tầng tầng lớp lớp,
thấp thoáng giữa rừng cây chính là trang viên biệt thự xa hoa của Lãnh
Nghị …

Vào ban đêm khu vực này yên tĩnh vô cùng, vốn tâm tình
hỗn loạn chỉ mong mau chóng rời khỏi đây nên Lâm Y quên cả sợ hãi, chân
đã tê rần nhưng cô vẫn gắng gượng bước nhanh về phía chân núi, đèn đường từ phía sau soi đến kéo cái bóng cô thật dài, cô đơn tịch mịch …

Y Y … Xa xa phía sau lưng truyền đến một giọng nam trầm thấp đầy từ
tính, cả người Lâm Y khẽ run lên, cô dừng bước chân vểnh tai lắng nghe
rồi hoang mang nhìn quanh bốn phía sau đó loạng choạng chạy đến nấp sau
một thân cây cổ thụ ven đường.

Lẳng lặng nép mình sau thân cây,
Lâm Y nín thở nhìn một bóng người cao lớn đĩnh đạc, phía sau dẫn theo
một đám người áo đen nhanh chóng đuổi đến, đèn đường không sáng lắm
nhưng cô vẫn thấy rõ gương mặt anh tuấn phi phàm của người kia, trên đó
lộ rõ sự lo lắng và khẩn trương, cô cảm nhận được cả tiếng thở dồn dập
của hắn … Lâm Y rũ nhẹ rèm mi, yên lặng không dám phát ra tiếng động
nào nhìn đoàn người lướt qua …

Thấy Lãnh Nghị và đám người kia
tiếp tục đuổi về phía chân núi, Lâm Y lúc này mới thở phào một hơi, chân cô bủn rủn ngồi sụp dưới gốc cây, mắt nhắm chặt lại, nước mắt lại lộp
bộp rơi. Lãnh Nghị! Lãnh Nghị! Thì ra anh thật sự luôn gạt em …

Chợt có tiếng xe từ phía xa chạy đến, Lâm Y mở bừng mắt, cô vịn thân cây
gượng đứng dậy, rón rén nhoài người ra nhìn thì thấy một chiếc xe màu
bạc đang chạy từ trên núi xuống, Lâm Y khẽ chớp hàng đôi mi, cô nhớ xe

mà Lãnh Nghị dùng trước giờ đều là màu đen!

Không suy nghĩ nhiều, cô loạng choạng bước đến ven đường, điên cuồng vẫy tay về phía chiếc xe màu bạc đó. Rốt cuộc xe cũng “sít” một tiếng dừng lại bên cạnh cô, một
người trẻ tuổi nhoài đầu ra khỏi ghế lái, trên mặt là nụ cười tà tứ, vừa nhìn đã biết là loại con nhà giàu ăn chơi trác táng. Nhìn thấy người
xông ra muốn chặn xe mình là một cô gái, nương theo ánh đèn đường và ánh trăng, hắn nhìn thấy gương mặt thuần khiết như thiên sứ của cô gái,
liền cất giọng tà tứ: Hi, thiên sứ, cần anh giúp đỡ gì sao?

Có thể chở tôi xuống núi được không? Lâm Y không suy nghĩ nhiều, vội vàng nhìn gương mặt có thể nói là đẹp trai kia, lên tiếng khẩn cầu.

Người thanh niên điển trai kia còn chưa lên tiếng thì từ ghế lái phụ truyền
đến một giọng nữ nũng nịu: Không được! Cô gái nào xuất hiện ở những chỗ này vào những lúc như thế này đều không phải loại tốt lành gì!

Lâm Y lúc này mới phát hiện, thì ra còn có một cô gái đang ngồi ở ghế phụ,
cô gái đó tóc dài uốn quăn, gương mặt trang điểm kỹ lưỡng đang nhíu mày
nhìn mình, cô gái đó cũng là người vừa lên tiếng ngăn cản.

Người
thanh niên mặc kệ sự ngăn cản của cô gái, hắn cười một cách phóng túng,
hào sảng vẫy tay: Có thể … đương nhiên có thể … thiên sứ muốn đi
đâu, anh đưa em đi!

Lâm Y lúc này cũng chẳng còn tâm tư để ý đến sự phản đối của cô gái, cô vội kéo cửa ngồi vào, xe lập tức chạy đi.

Thiên sứ, em muốn đi đâu? Giọng người thanh niên vẫn có chút bỡn cợt như cũ, mở miệng ra là thiên sứ này thiên sứ nọ gọi mãi.

Đến nội thành! Lâm Y không nhìn thấy ánh mắt như muốn giết người của cô
gái ngồi ở ghế phụ, mắt cô cứ mãi dõi ra ngoài cửa sổ, giọng nhàn nhạt.

Ở đâu trong nội thành? Người thanh niên rất nhẫn nại, cũng rất hào hứng.

Ngoài cửa sổ bóng dáng cao lớn của Lãnh Nghị bỗng lọt vào tầm mắt của Lâm Y,
hắn đang bước những bước dài, trên mặt vẫn lộ vẻ u ám và lo âu, ánh mắt
sắc bén của hắn vừa bắt gặp một chiếc xe màu bạc, ánh mắt vội thu hồi
tầm mắt, khẽ rũ hàng mi … cô không nhìn thấy ngoài cửa sổ Lãnh Nghị
đang nhìn chằm chằm chiếc xe, một tay nhấc điện thoại lên, ấn phím …


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.