Đọc truyện Lưu Luyến Không Quên – Tinh Tử Khanh Khanh – Chương 66: Hai thiếu gia???
Gương mặt sau chiếc mặt nạ của người đàn ông chợt ép sát cô, gần như áp lên
mặt Lâm Y khiến cô căn bản không có cách nào nhìn rõ biểu tình của hắn,
bàn tay to kia hung hăng giữ chặt lấy thắt lưng mảnh khảnh của cô, giọng sắc bén mà lạnh lùng: Vì Lãnh Nghị sao? Em yêu hắn?
Lâm Y cắn
chặt môi, nói một cách lạnh nhạt: Phải đó, tôi yêu anh ta! Nói đến đây bàn tay đang đặt nơi thắt lưng cô chợt thu chặt, đau đến nỗi Lâm Y nhíu chặt mày, giọng cô có chút ảo não: Anh buông tay!
Lâm Y chừng như nghe được tiếng nghiến răng của người đàn ông nhưng bàn tay đặt nơi eo đã buông lỏng đôi chút …
Suốt đoạn đường gần như chẳng ai nói câu gì, sau cùng chiếc xe dừng lại
trước một căn biệt thự, Lâm Y xuống xe, lúc này mới phát hiện thì ra đây không phải là căn biệt thự giống như cung điện mà cô đã từng đến kia,
lòng cô lại bắt đầu khiếp sợ, nhìn người đàn ông: Đây là đâu?
Người đàn ông không trả lời mà chỉ bấu chặt tay cô, vừa kéo vừa dìu bước nhanh vào trong căn biệt thự.
Buông tôi ra! Lâm Y bắt đầu giãy dụa nhưng hoàn toàn là phí công vô ích, cô
chỉ đành loạng choạng bước theo hắn. Căn biệt thự tối mờ mờ, người đàn
ông kéo Lâm Y đi lên một cầu thang, mở cửa một căn phòng, trong phòng
cũng tối om, chỉ có ánh trăng chiếu lờ mờ qua cửa sổ.
Người đàn
ông kéo Lâm Y đi vào phòng ngủ, hất tay hung hăng quật cô xuống giường,
Lâm Y khiếp sợ vừa kêu vừa loạng choạng ngồi dậy nhưng vừa mới chống tay lên thì hai vai lập tức đã bị người đàn ông giữ chặt, thân thể người
đàn ông cũng nặng nề áp xuống người cô …
Anh đừng như vậy! Cô gái khiếp sợ kêu lên, hai tay hai chân không ngừng giãy giụa. Người đàn ông chỉ dùng một tay đã dễ dàng khống chế đôi tay của cô gái giữ chặt
nơi đỉnh đầu, thân thể hắn áp chặt xuống người cô còn một tay kia bắt
đầu luồn vào trong áo, thô lỗ cộc cằn …
Đừng … Lâm Y tuyệt vọng trừng to đôi mắt, Anh không phải là thiếu gia!
Bàn tay đang luồn dưới áo cô gái chợt dừng lại, người đàn ông thoáng cúi
đầu nhìn cô gái dưới thân không lên tiếng, Lâm Y chừng như nghe được
tiếng thở thô ráp của người đàn ông, sau đó tiếng khóc rống của Lâm Y
lần nữa vang lên: Anh không phải là thiếu gia! Anh là ai?
Người đàn ông hơi nhướng mắt sau đó giọng cười quái dị lại vang lên lần nữa: Sao cô biết tôi không phải thiếu gia?
Anh ta cho tới bây giờ đều không ép buộc tôi! Lâm Y lớn tiếng quát.
Người đàn ông hơi nhướng mắt sau đó giọng cười quái dị lại vang lên lần nữa: Sao cô biết tôi không phải thiếu gia?
Anh ta cho tới bây giờ đều không ép buộc tôi! Lâm Y lớn tiếng quát.
Trong phòng ngủ bất chợt im bặt, thật lâu sau tiếng cười quái dị của người
đàn ông mới lại vang lên: Nói như vậy là cô tự nguyện lên giường với
hắn?
Lâm Y nhìn chiếc mặt nạ không nháy mắt, cắn chặt răng, trong cổ họng chỉ bật ra một chữ: Phải!
Vậy cô cũng tự nguyện với tôi một lần, sao hở? Người đàn ông vươn tay bấu chặt cằm của cô gái.
Không! Cô gái bị bấu chặt dưới cằm, chỉ có thể hàm hồ lên tiếng trả lời, lực
tay của người đàn ông quá lớn, cô gái đau đến mắt nảy đom đóm, trên trán đã bắt đầu toát ra một tầng mồ hôi mỏng.
Có tự nguyện hay không? Giọng người đàn ông lạnh như băng.
Lúc này ngoài cửa chợt truyền đến một tràng tiếng gõ nhẹ, người đàn ông
nhìn cô gái quật cường dưới thân, lạnh lùng mà quỷ dị cười: Cô yêu hắn
ta rồi chứ gì? Tốt lắm! Tối nay tôi sẽ dùng cô để làm mồi nhử hắn ra
…
Anh nói cái gì? Lâm Y kinh hoàng trừng mắt nhìn người đàn
ông đang áp trên người mình, người đàn ông kia đã giãy tay rô ra, lật
người ngồi dậy, rống về phía cửa: Vào đi!
Cửa bị đẩy ra, một
người đàn ông cấp tốc xông vào, hắn liếc nhìn cô gái đang co rúm người
bên giường, chạy đến nói thầm vào tai người đàn ông, giọng nén xuống
thật nhỏ: Lão đại, đã liên lạc được rồi … nhưng người bên đó muốn
ngài đích thân trả lời điện thoại!
Mắt người đàn ông lóe lên một tia hung ác dị thường, hắn thấp giọng quát: Đưa đây! Người đàn ông
bên cạnh vội vàng đưa điện thoại cho hắn.
Người nhận cuộc gọi này là Lý Tân! Tối nay Lãnh Nghị và mấy trợ thủ đắc lực của hắn đang mở một cuộc họp ngầm, ngay lúc đang thảo luận làm thế nào để bắt được tên mang mặt nạ giả mới lọt lưới kia thì ngay lúc đó điện thoại của Lý Tân vang
lên. Nghe xong cuộc điện thoại, sắc mặt cô chợt biến, ánh mắt không đừng được nhìn về phía Lãnh Nghị đang ngồi nơi vị trí chủ tọa …
Sự
khác thường của Lý Tân làm sao thoát khỏi ánh mắt sắc bén của Lãnh Nghị, hắn quét mắt về phía Lý Tân, thấy vậy cô nhìn hắn, giọng bình tĩnh nói: Lâm tiểu thư đã bị bắt cóc … đối phương muốn ngài đến gặp bọn họ!
Mắt Lãnh Nghị chợt dâng lên một tia âm lạnh dị thường, giọng nói lạnh như
băng của hắn truyền khắp phòng họp: Mang đến đây! Lý Tân vội đứng dậy
đưa điện thoại cho Lãnh Nghị, hắn đặt bên tai, lạnh giọng hỏi: Ai muốn
gặp ta?
Ngài là thiếu gia sao? Haha … Lâm tiểu thư đang ở trong tay chúng tôi, lão đại của chúng tôi yêu cầu …
Để lão đại của các người nghe điện! Đối phương còn chưa nói hết câu đã bị giọng nói lạnh lùng của Lãnh Nghị bá đạo ngắt lời.
Một lát sau từ điện thoại truyền đến tiếng kêu của Lâm Y: Anh đừng qua
đây, mặc kệ tôi … Aaa … Nhưng lời còn chưa nói hết thì đã nghe
tiếng kêu thất thanh của Lâm Y khi bị đẩy mạnh sang một bên, mày Lãnh
Nghị cũng chau chặt lại, hắn cắn chặt răng …
Sau đó là tiếng
cười khàn khàn của một người đàn ông vang lên: Nếu như ngài còn muốn
nhìn thấy Lâm tiểu thư bình yên vô sự thì phiền ngài xuất hiện một lần
… Nếu như ngài dám giở trò gì, hừm, người đẹp như Lâm tiểu thư thì có
ai mà không thích chứ, đúng không?
Giọng Lãnh Nghị như ác thần
dưới địa ngục vang lên, tràn ngập khủng bố, Nếu như ngươi dám đụng đến
một sợi tóc của cô ấy, ta sẽ khiến ngươi chết không có đất chôn thây,
bao gồm tất cả những người bên cạnh ngươi!
Hahaha, ngài đã ép
tôi vào đường cùng rồi, có ép nữa thì cũng thế thôi, dù sao thì cũng một con đường chết. Haha, nhưng nếu như thế, trước khi chết có thể hưởng
thụ mùi vị người phụ nữ của ngài, có chết cũng nhắm mắt … Giọng nói
khàn khàn kia tràn ngập sự điên cuồng.
Câm miệng! Mùi máu lan
tràn trong không khí, đáy mắt Lãnh Nghị cũng ngập huyết sắc, khóe môi
lạnh lùng bật ra mấy chữ, Thời gian? Địa điểm?
Một giờ sau! Khu rừng tùng nơi cảnh khu ngoại ô phía Tây! Giọng nói khàn khàn kia cũng tràn ngập mùi máu.
Ném điện thoại, thân hình cao lớn của Lãnh Nghị đứng bật dậy, bước nhanh về phía cửa phòng họp, Lý Tân và Lưu Dũng vội vàng bước theo.
Thiếu gia! Lý Tân chau chặt đôi mày, vừa đuổi sát theo vừa nói, Đây rõ ràng là một cái bẫy, chúng ta đừng trúng kế của họ!
Không còn thời gian nữa, tôi không thể để Lâm Y rơi vào tay bọn họ! Giọng
Lãnh Nghị thật quyết đoán, không cho phép thương lượng chút nào.
Khu rừng tùng nơi ngoại ô phía Tây vốn không lớn nhưng phía sau nó là một
ngọn núi lớn. Lúc này màn đêm đã phủ khắp khu rừng tùng, thoạt nhìn vẻ
bề ngoài yên tĩnh cực kỳ, dường như chẳng có gì cả ngoài bóng trăng nhàn nhạt chiếu rọi khắp khu rừng, thi thoảng có tiếng kêu nho nhỏ của những loài côn trùng và động vật không biết tên …
Miệng Lâm Y bị bịt chặt bằng băng keo, hai tay bị trói nghiến sau lưng, người đàn ông mang mặt nạ giữ chặt lấy cô, cả hai ẩn mình sau một lùm cây rậm rạp, sau
lưng hắn còn có một tay thủ hạ khác cũng mặc quần áo đen, còn những thủ
hạ khác thì chia nhau ẩn núp sau những thân cây tùng cổ thụ, xem ra tất
cả đã được sắp xếp thỏa đáng chỉ còn chờ thiếu gia đến mà thôi!
Bỗng một chiếc xe màu đen đang rọi những luồng ánh sáng thật chói mắt từ
phía xa chạy nhanh đến rồi ngừng lại nơi bìa rừng, Lãnh Nghị đeo chiếc
mặt nạ bạc chậm rãi bước xuống xe đi thẳng vào trong rừng, theo sát sau
lưng là trợ thủ đắc lực Lưu Dũng trên mặt cũng đeo mặt nạ.
Nương
theo ánh trăng Lâm Y có thể nhìn thấy người mang mặt nạ kia đang càng
lúc càng đến gần… Đừng đến đây, nơi đây có mai phục! Trong lòng Lâm Y
không ngừng gào thét nhưng ngoài miệng ngoài tiếng ú ớ cô chẳng phát ra
được bất kỳ âm thanh nào. Bên cạnh cô là người đàn ông cũng mang mặt nạ
bạc, trong mắt hắn lộ ra vẻ lạnh lùng và nham hiểm không chút che dấu…
Cả người Lâm Y toát ra một tầng mồ hôi lạnh, trong mắt lộ rõ sự tuyệt vọng …
Ở một hướng khác của rừng tùng, phía gần ngọn núi lớn, mấy chiếc xe màu
đen đã không một tiếng động đỗ lại nơi một sơn cốc dưới chân núi, mấy
nhân viên cảnh vụ vũ trang đầy đủ lặng lẽ tản ra vây chặt khu rừng. Bọn
họ mang theo dây thừng, nhanh nhẹn như những chú khỉ thoắt cái đã bám
vào những cành tùng rồi trèo lên, trên tay là những chiếc kính hồng
ngoại có thể nói là tiên tiến nhất quan sát phía dưới, từ trên cao theo
dõi từng động tĩnh trong khu rừng.
Đám người của người mang mặt
nạ kia đang giấu mình sau những thân tùng cổ thụ lần lượt bị hạ gục cho
đến tên cuối cùng, không một tiếng động… Nhất thời trong rừng yên lặng đến đáng sợ, nhóm tấn công bắt đầu khép chặt vòng vây, tiến đến càng
lúc càng gần.