Đọc truyện Lưu Luyến Không Quên – Tinh Tử Khanh Khanh – Chương 28: Giao dịch ngày thứ nhất (1)
Nhìn theo bóng Lý tỷ cho đến khi mất hút ngoài cửa, Lâm Y mới quay đầu, đôi
mắt đen láy của cô đờ đẫn nhìn về một nơi vô định trước mắt. Cô không
thể trở thành một miếng thịt mặc người ta chà đạp. Cô muốn đấu tranh,
muốn phản kháng.
Một lát sau, Lý tỷ quay trở lại phòng, khóe môi
cô mang theo một nụ cười lạnh, đôi mắt sắc bén quét qua người Lâm Y:
Lâm tiểu thư, thiếu gia nhà chúng tôi đồng ý gặp cô … Tối hôm nay cô
đợi tin đi!
Tối đó vào khoảng chín giờ Lâm Y đang đứng ngồi
không yên trong ký túc xá thì rốt cuộc đợi được điện thoại của Lý tỷ:
Xe đã đến dưới lầu ký túc xá của cô, cô xuống đi!
Lâm Y không
chút do dự xông thẳng xuống lầu, vừa liếc mứt đã nhìn thấy bóng chiếc xe thương vụ sang trọng màu đen đậu sẵn trong bóng tối. Hàng mi dài dày
rợp của cô chỉ chớp khẽ rồi kiên định đi thẳng về phía đó … Lý tỷ đang ngồi ở băng ghế sau, Lâm Y kéo cửa rồi ngồi vào trong xe …
Trong một khu biệt thự hào hoa cao cấp nằm ở một ngọn núi ngoài ngoại ô,
những căn biệt thự đều cách nhau rất xa, đôi bên không nhìn thấy nhau,
hơn nữa toàn bộ đều được xây dựng ẩn mật thật khéo léo sau những tán cây rợp bóng, không dễ dàng bị người lạ phát hiện. Mỗi một căn biệt thự đều có diện tích thật lớn, căn biệt thự lớn nhất được xây theo phong cách
châu Âu, kiến trúc xa hoa quý phái như cung đình, khí thế bất phàm lại
mang theo một vẻ bí ẩn như một tòa lâu đài thời Trung cổ.
Trời đã về khuya, mấy chiếc xe theo thứ tự không chút tiếng động đỗ lại trước
căn biệt thự sang trọng kia, một người đàn ông mang mặt nạ màu bạc bước
xuống. Anh ta vừa trở về từ Châu Âu … Buổi trưa nhận được điện thoại
của Lý Tân, nói cô gái nhỏ quật cường kia có chuyện khẩn cấp muốn tìm
hắn, hắn liền biết chuyện này nhất định rất cấp bách …
Cánh cửa lớn khí phái như cửa hoàng cung chậm rãi mở ra, bên trong những lớp cửa nhỏ cũng được mở theo thứ tự, bóng dáng cao lớn của người mang mặt nạ
bước xuyên qua những cánh cửa, xung quanh là một nhóm người hầu đứng
khoanh tay sẵn sàng đợi lệnh …
Đi qua một cầu thang rộng rãi
dạng xoay tròn, người đàn ông mang mặt nạ dừng chân một lúc trước cửa
thư phòng, người quản gia Trần Thế nãy giờ vẫn đi theo sau lưng hắn vội
tiến đến mở cửa, nhưng bước chân của hắn vẫn tiếp tục bước về phía
trước, sau cùng dừng lại trước một cánh cửa. Đợi quản gia mở cửa, hắn
chậm rãi đi vào …
Đợi người mang mặt nạ bước vào, cửa đóng lại
sau lưng hắn. Đây là một gian phòng ngủ rộng rãi được trang trí xa hoa,
bên trong không bật đèn, nương theo ánh sáng mờ mờ ngoài cửa sổ mơ hồ có thể thấy được ánh mắt sáng như đuốc của người mang mặt nạ. Hắn đứng ở
giữa phòng ngủ ngây người một lúc rồi vươn tay tháo chiếc mặt nạ trên
mặt xuống, gương mặt tuấn mỹ lãnh liệt của người đàn ông như ẩn như hiện trong bóng tối …
Hắn là người cầm đầu tổ chức cảnh sát quốc tế ngầm, là lão đại của “thần bóng đêm” đã làm bao nhiêu kẻ cuồng đồ nghe
tên sợ mất mật, thủ hạ của hắn đều gọi hắn là “thiếu gia”, luôn luôn
xuất quỷ nhập thần, mỗi lần xuất hiện đều mang mặt nạ. Chiếc mặt nạ kia
có gắn một máy thay đổi giọng nói tinh vi phía sau, che giấu rất tốt
giọng nói thật của hắn …
Ngoại trừ một vài người tâm phúc, không ai biết được diện mạo thực của hắn, càng không biết thân phận thực sự của hắn.
Sau một lần bị bắt cóc khi hắn còn nhỏ được người cứu thoát, hắn bắt đầu
sinh ra hứng thú đối với hình cảnh quốc tế, cũng rất nhanh được thu nhận làm thành viên bí mật, trực tiếp liên lạc với các vị lãnh đạo cao nhất
trong ngành …
Chừng như đã thích ứng với bóng tối, hắn cởi áo
khoác ngoài ném trên sofa sau đó chuẩn xác bước đến quầy rượu, mở cánh
cửa kính của tủ rượu lấy ra một chai, lại lấy ra một cái ly sau đó cầm
tất cả đến chiếc ghế xoay rộng rãi trước bàn ngồi xuống, đổ rượu từ
trong chai ra. Ngón tay thon dài đỡ lấy ly rượu, chậm rãi nhấp một ngụm.
Đôi mắt hắn lóe sáng trong bóng đêm, nhìn vô định ngoài cửa sổ tựa như đang suy tư điều gì …
Không lâu, từ ngoài cửa truyền đến một tràng tiếng gõ nhẹ, giọng lạnh lùng của người đàn ông vang lên: Vào đi!
Quản gian Trần Thế đẩy cửa bước vào, hai tay khoanh trước ngực nhìn người đàn ông nói: Thiếu gia, Lý tỷ mang người đến rồi!
Cho cô ta vào! Sóng mắt người đàn ông chớp động, người quản gia một chút
tiếng động lùi ra khỏi phòng, cửa đóng lại như cũ. Người đàn ông nhẹ đặt ly rượu trên tya xuống, nhặt lại chiếc mặt nạ bị ném trên bàn, đeo lên
mặt trở lại.
Sau khi Lâm Y theo Lý tỷ lên xe, xe chạy không bao
lâu thì Lý tỷ, giống như lần trước lấy ra một miếng vải đen bịt mắt Lâm Y lại. Xe lại bắt đầu chạy thật lâu sau Lâm Y tinh tường nghe được tiếng
cửa sắt mở ra, xe chạy nhanh vào trong, một lúc lâu nữa mới dừng lại. Có thể tưởng tượng được nơi đây rộng đến mức nào.
Từ trên xe bước
xuống, Lý tỷ nhỏ giọng nói bên tai Lâm Y: Đi theo tôi! Sau đó kéo tay
cô dẫn đường cho cô đi thêm một lúc nữa mới dừng lại. Khi tấm vải đen bị lấy xuống, Lâm Y thấy mình đang đứng trong một gian phòng ngủ tối đen.
Cô nhận ra, căn phòng này là nơi nửa năm trước cô đã từng đến …
Lý tử sớm đã không chút tiếng động rời khỏi căn phòng ngủ, mắt Lâm Y đảo
một vòng trong bóng tối, mất một lúc lâu mắt mới thích ứng với bóng đêm, nương theo ánh sáng từ cửa sổ, cô quan sát thật kỹ hoàn cảnh xung
quanh, lúc này chiếc ghế trước bàn đặt gần cửa sổ chậm rãi xoay lại.
Tim Lâm Y khẩn trương đập mạnh lên, lúc này cô đã nhìn thấy người đàn ông
đang dựa vào chiếc ghế kia, trong ánh sáng mông lung, chiếc mặt nạ bạc
hơi lóe lên, cô có thể cảm nhận được ánh mắt sắc bén của hắn đang đánh
giá mình.
Nỗ lực trấn định cảm xúc phức tạp của bản thân, Lâm Y nhìn chằm chằm người đàn ông, đợi hắn mở miệng.
Em muốn tìm tôi sao? Một lúc sau giọng nói lạnh lùng của người đàn ông mới vang lên.
Phải! Lâm Y nuốt nuốt nước bọt, cố lấy hết dũng khí nói: Tôi … muốn đối
phó với thiếu chủ của Mạc thị Mạc Hưng và cô em họ của hắn, Triệu Viêm.
Hy vọng anh có thể giúp tôi!
Khóe môi người đàn ông hơi gợi lên ý cười dù giọng nói vẫn lạnh lùng: Vì sao tôi phải giúp em?
Đôi tròng mắt đen láy của Lâm Y sáng long lanh trong bóng tối, cô rũ hàng
mi, cắn chặt môi, một lúc lâu sau mới cắn răng nói: Tôi dùng thân thể
của mình làm giao dịch với anh …
Trong phòng một mảnh yên
tĩnh, ý cười trên môi người đàn ông càng sâu, ánh mắt sắc như đao của
hắn nhìn lướt qua cô gái nhỏ sắc mặt trắng bệch trước mặt, nói giọng
trêu tức: Thân thể của em sớm đã là của tôi rồi! Còn trao đổi cái gì?
Tim Lâm Y như bị hung hăng bóp chặt, đau đến nhói lòng, đôi mắt đen láy của cô nhắm chặt lại rồi mở ra, giống như một con thú nhỏ bị thương, nhìn
chiếc mặt nạ đang lóe sáng trong bóng đêm, nước mắt suýt nữa thì trào ra hốc mắt, cô xoay người chạy như trốn ra cửa.
Đợi đã … Sau
lưng chợt vang lên tiếng nói. Lâm Y hơi chậm lại bước chân. Người đàn
ông rõ ràng tâm tình tốt lắm, ngay cả giọng nói cũng thể hiện rõ ràng
điều đó: Ừmm … tính tình sao lại nóng nảy như vậy chứ!
Tiếp
sau bóng dáng cao lớn của hắn đứng dậy khỏi chiếc ghế xoay đi đến gần
Lâm Y, ngay lập tức cái cảm giác bức người lại ập đến với cô, Lâm Y
không tự chủ được lùi về sau một bước, nhìn chằm chằm gương mặt mơ hồ
của người đàn ông.
Người đàn ông vươn tay giữ nơi thắt lưng mảnh
khảnh của Lâm Y, thân thể gầy gò của cô lập tức bị giữ trong lòng người
đàn ông, Lâm Y hoảng loạng giãy dụa mong được thoát ra thì giọng nói
lạnh lùng pha chút trêu chọc của người đàn ông chợt vang lên bên tai:
Mới như vậy mà đã sợ, còn muốn dùng thân thể giao dịch với tôi?
Lâm Y ngẩn người quên cả giãy dụa, cô ngẩng đầu cố nhìn kỹ người đàn ông,
tuy rằng mơ hồ nhưng những đường cong của gương mặt rõ ràng là gần như
hoàn mỹ, khí thế bá đạo tựa hồ như không thể che dấu sau tấm mặt nạ. Lâm Y tận lực khiến giọng nói mình bình tĩnh trở lại: Nói như vậy, anh
đồng ý cuộc giao dịch này sao?
Đôi mắt đen thâm toại của người
đàn ông hơi chớp động, một lúc sau mới nhàn nhạt nói: Trong thời hạn
giao dịch, mỗi ngày em đều phải ở bên cạnh tôi, làm được không?
Lâm Y thu hồi tầm mắt, thân thể hơi run khẽ, bàn tay to của người đàn ông
hơi dùng sức, giữ chặt cô gái trong lòng chừng như muốn dùng cách này để khu trừ sự sợ hãi trong lòng cô. Thân thể Lâm Y từ run rẩy trở nên cứng đờ như khúc gỗ trong lòng hắn, không dám động đậy, trong đầu chỉ một
mảnh trống rỗng.
Được … Thật lâu sau đó, đầu óc Lâm Y mới từ
trạng thái trống rỗng khôi phục lại suy nghĩ, cánh môi run run một lúc
lâu mới thốt được một chữ, giọng nói rõ ràng hơi run nhưng mang theo một sự kiên định không thể chối bỏ.