Đọc truyện Lưu Luyến Không Quên – Tinh Tử Khanh Khanh – Chương 29: Giao dịch ngày thứ nhất (2)
Người đàn ông vẫn như cũ ôm chặt cô gái, ánh mắt sắc bén của hắn như đang
thẩm định cô, một lúc lâu sau giọng nói của hắn mói vọng đến tai Lâm Y
từ phía trên: Vì sao không tìm Lãnh Nghị?
Thân thể mới vừa mềm
mại một chút trong chớp mắt lại cứng đờ, Lâm Y hoảng loạn dùng sức đẩy
người đàn ông ra, tim cô đập nhanh lợi hại, loại chuyện này cô có thể
tìm Lãnh Nghị sao? Hơn nữa cô đã cự tuyệt Lãnh Nghị rồi!
Tay
người đàn ông hơi nới ra nhưng một tay lại đưa lên giữ chặt sau ót cô,
bức bách cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào hắn, giọng nói lại vang lên một
lần: Vì sao không đi tìm Lãnh Nghị? Hắn không phải rất thích em sao?
Lâm Y nhìn chiếc mặt nạ đang phóng lớn trước mặt mình, khép hờ mi, nhàn
nhạt nói: Tôi sẽ không làm bất cứ giao dịch với anh ta!
Khóe
môi người đàn ông dần dần gợi lên một ý cười, hắn nhìn cô gái gương mặt, bức bách: Tôi đoán rằng em thích hắn cho nên muốn lưu lại ấn tượng tốt đẹp nhất cho hắn, đúng không?
Giống như bị đoán trúng tâm tư,
sóng mắt Lâm Y không ngừng xao động, nơi múi có chút ê ẩm chua xót, một
tầng sương mù dần dâng lên trong đáy mắt. Cô nhắm chặt mắt không nói gì
nữa.
Đáy mắt người đàn ông lóe lên một tia sáng dị thường, hắn
không ép cô trả lời, nương ánh sáng ngoài cửa sổ, hắn nhìn kỹ gương mặt
nhỏ nhắn than thuần trong lòng mình, khóe môi ý cười càng sâu, giọng nói dần trở nên nhu hòa hẳn: Em muốn đối phó hai người kia thế nào?
Lâm Y chậm rãi mở mắt, trong bóng đêm cố gắng truy đuổi đôi mắt đen phía
sau mặt nạ, ý tưởng trả thù lần nữa tràn vào trong óc, cô nuốt nước bọt
nói: Trong tay họ có … ảnh chụp của tôi … tôi muốn xóa sạch chúng
…
Mắt người đàn ông tối lại, hơi nhíu mày, mị mắt nhìn cô gái nhỏ trước mặt: Ảnh chụp? Ảnh chụp gì khiến em lo lắng như vậy?
Lâm Y nhìn thấy sự không vui trong mắt người đàn ông, cô có chút khó hiểu
nhưng không suy nghĩ nhiều, chỉ nói sơ qua: Năm tôi học năm thứ hai đại học có đi chụp một album ảnh bán khỏa thân nghệ thuật, Triệu Viêm lén
lấy cắp nó, giờ họ uy hiếp tôi, nói muốn đem những tấm ảnh ấy chỉnh sửa
lại thành ảnh sex rồi phát tán trên Internet!
Mày người đàn ông dần dãn ra, ánh mắt sắc bén trở lại: Ừm, còn gì nữa?
Tên Mạc Hưng đó làm nhục tôi … tôi muốn hắn cũng bị như vậy!
Ừm, còn nữa không?
Làm cho Mạc thị đóng cửa, để Mạc Hưng không thể tiếp tục dựa vào tiền bạc mà ức hiếp người khác nữa …
Ừm, còn không?
Lâm Y sững người, còn nữa sao? Cô nhất thời không nghĩ ra, đột nhiên phát
hiện mình với người đàn ông mang mặt nạ dường như quá thân mật, bàn tay
to của hắn đang đặt nơi thắt lưng cô mà cô thì an tĩnh trong lòng hắn,
một người hỏi một người đáp, cực kỳ ăn ý.
Nếu như không phải có việc nhờ hắn, hắn cũng là kẻ thù cơ mà!
Ý nghĩ này khiến Lâm Y đỏ mặt, cô cảm thấy hết sức ngượng ngùng, cũng may là trong bóng đêm, có đỏ mặt thì người kia cũng không nhìn thấy. Người
cô cũng theo đó cứng đờ, không kìm được vươn tay định đẩy bàn tay to của người đàn ông đang đặt nơi thắt lưng mình ra.
Người đàn ông
không để ý đến hành động của cô, bàn tay của hắn cũng không hề buông
lỏng, chừng như rất hưởng thụ cảm giác này. Hắn nhếch môi hỏi lại câu
hỏi vừa nãy: Còn cô gái thì sao? Muốn đối phó thế nào? Hắn cực kỳ tâm
lý tìm cách lôi kéo tư duy của Lâm Y trở lại cùng một chiến tuyến với
mình.
Cô gái đó … Quả nhiên tư duy của Lâm Y trở lại, tìm
người cưỡng bức cô ta sao? Không được! Không được! Loại chuyện này Lâm Y cô làm không được! Trầm tư thật lâu cô mới lên tiếng: Cô ấy hại tôi là vì muốn cướp đi bạn trai của tôi, vậy thì … làm cho vị hôn phu của cô ấy rời bỏ cô ấy đi!
Lần này người đàn ông không lập tức đáp lời cô, Lâm Y không kìm được ngẩng đầu lên nhìn hắn. Tuy rằng nhìn không rõ lắm nhưng mơ hồ cũng có thể nhìn thấy ánh mắt quan sát của hắn đang
nhìn cô, một lúc sau mới nghe tiếng hắn cất lên, nhàn nhạt hỏi: Vậy là
xong sao?
Gần như thế … Tạm thời tôi chưa nghĩ được gì nữa,
đợi tôi nghĩ ra sẽ lại nói với anh … Đầu Lâm Y không ngừng chuyển
động, tìm tòi xem liệu mình còn bỏ sót điều gì không …
Haizz,
vẫn là ở đây hữu ích hơn cục cảnh sát! Trong lòng Lâm Y thầm than …
Tiếng than thở của cô chưa dứt thì bên tai lại vang lên tiếng người đàn
ông: Vậy được! Em đi tắm đi! Theo câu nói đó, bàn tay to của hắn rời
đi thắt lưng của Lâm Y.
Tắm? Lâm Y nhất thời chưa xoay chuyển kịp đầu óc, cô ngẩng đầu nhìn hắn.
Nơi khóe môi người đàn ông lại gợi lên ý cười, ánh mắt đã không còn sự sắc
bén thường thấy, giọng nói trầm thấp khàn khàn: Em đã quên em dùng cái
gì để làm giao dịch với tôi sao?
Thân thể Lâm Y lần nữa cứng đờ, đúng vậy, thật sự là hồ đồ quá. Lâm Y cô cho rằng người đàn ông này
thực sự là người tốt sao? Sẽ không cần báo đáp mà giúp đỡ cô sao? Chẳng
qua là hắn muốn có được thân thể của cô để thỏa mãn nhu cầu sinh lý của
hắn mà thôi!
Nhưng, so với tên cặn bã Mạc Hưng thì dù sao cũng tốt hơn rất nhiều …
Nhìn Lâm Y đứng lặng bất động, giọng người đàn ông lại vang lên lần nữa: Sao vậy, muốn hủy bỏ giao dịch sao?
Lâm Y cắn chặt môi, một lúc lâu sau mới thấp giọng nói: Tôi … không có
mang theo y phục … Hết cách rồi, ai bảo cô có việc cầu hắn! Nếu như
không phải Mạc Hưng và Triệu Viêm quá đáng quá, cô cũng sẽ không đi đến
bước này!
Người đàn ông mỉm cười, đôi mắt đen thâm thúy nhìn cô
chăm chú, suy nghĩ một giây rồi xoay người bước đến gần một cái tủ, mở
ra lấy từ bên trong một chiếc áo choàng tắm màu trắng.
Mặc của tôi đi! Người đàn ông cầm chiếc áo choàng tắm nhét vào tay Lâm Y, nhìn cô: Đừng để tôi đợi lâu quá!
Lâm Y nhìn chiếc áo trắng trong tay mình, lại nhìn chiếc mặt nạ bạc, mấp
máy môi: Tôi … không biết phòng tắm ở đâu! Nửa năm trước cô căn bản
là không nhớ được chút gì về việc làm sao cô vào được căn phòng tắm đó,
chỉ nhớ hắn đã kéo cô từ phòng tắm ra ngoài!
Khóe môi người đàn
ông câu lên, bóng dáng cao ngất của hắn đi đến bên một bức tường, đẩy
nhẹ một cái, một luồng ánh sáng nhu hòa từ phòng tắm chiếu vào phòng
ngủ, sườn mặt với những đường cong hoàn mỹ vô khuyết của người đàn ông
hiện ra trong mắt Lâm Y, nhưng chỉ trong một chớp mắt, rất nhanh đã bị
bóng tối vùi lấp trở lại.
Lâm Y ôm chiếc áo chậm rì rì đi vào phòng tắm …
Đóng cửa lại, Lâm Y ngây ngẩn nhìn một vòng căn phòng tắm rộng rãi, bên
trong bài trí thật xa hoa, không có gì thay đổi so với bốn năm trước,
vẫn chiếc bồn tắm lớn đó, trong bồn tắm vẫn rải đầy những cánh hoa, bên
cạnh bồn tắm có một chiếc giường bạch ngọc chừng như đang tỏa hơi lạnh
…
Nhưng, người đã không giống trước. Lâm Y của nửa năm trước ở
nơi này liều chết đấu tranh còn Lâm Y của nửa năm sau lại tự nguyện bước vào. Nghĩ đến điều này, tâm tình của Lâm Y không tự chủ được có chút ảm đạm …
Lâm Y đặt chiếc áo choàng tắm lên chiếc giường bạch ngọc rồi đi đến bên bồn tắm. Nhìn làn nước trong veo trong bồn tắm, còn hơi
gợn sóng, cô chậm rãi thoát quần áo, lộ ra làn da trắng nõn như mỡ đọng, dưới ánh đèn nhu hòa thân thể cô như phát ra một vầng sáng nhạt, giống
như vầng sáng đang tỏa ra từ chiếc giường bạch ngọc gần đó …
Cô ngồi bên cạnh bồn tắm, đôi chân thon dài chậm rãi tiến vào làn nước.
Nước trong bồn tắm ấm áp phủ lấy chân cô, thân thể cô cũng dần trượt vào bồn, để làn nước ấm áp vỗ về làn da mềm mại của mình. Dần dần Lâm Y
ngâm cả người vào trong nước, ngay cả mặt cũng chìm trong làn nước …
Bồn tắm rất lớn, thực ra đây là một bồn nước suối nóng, nước suối được dẫn
trực tiếp từ suối nước nóng trên núi vào trong bồn, nước không ngừng
luân chuyển ra vào …
Trong căn phòng ngủ bên ngoài, người đàn
ông vẫn ngồi nơi sofa một tay nâng ly rượu, sau chiếc mặt nạ mắt hắn lòe sáng trong bóng đêm, khóe môi câu lên một nụ cười hài lòng, hắn tin
tưởng bản thân có năng lực từ từ làm giảm đi mối hận cô gái kia dành cho mình …