Lưu Luyến Không Quên - Tinh Tử Khanh Khanh

Chương 27: Bị ép làm giao dịch


Đọc truyện Lưu Luyến Không Quên – Tinh Tử Khanh Khanh – Chương 27: Bị ép làm giao dịch

Cục cảnh sát rất nhanh đã có hồi âm, hôm đó họ mời Lâm Y đến cục, vẫn là cô cảnh sát trẻ lần trước đã tiếp Lâm Y. Cô gái đánh giá một lượt Lâm Y từ trên xuống dưới rồi nhàn nhạt nói: Lâm tiểu thư, vụ án bị bỏ thuốc nửa năm trước mà cô báo án, bởi vì thời gian cách quá xa, hơn nữa không có
chứng cứ, không thể lập án!

Nhìn đôi mày đang nhíu chặt của Lâm
Y, cô cảnh sát chỉ có cách làm như không thấy, nói tiếp: Cô tố cáo Mạc
tiên sinh cưỡng gian nhưng chưa thành, Mạc tiên sinh trái lại tố cáo cô, nói cô quyến rũ anh ta trước, bởi vì không chiếm được mức tiền tài mà
cô muốn nên mới xảy ra tranh chấp với anh ta …

Nói bậy! Lâm Y khiếp sợ lẫn phẫn nộ nhìn về phía cô cảnh sát, gương mặt bởi vì tức giận mà đỏ bừng.

Lâm tiểu thư, cô không cần kích động. Chuyện này vốn dĩ song phương đều
không có chứng cứ … Cô cảnh sát nhìn Lâm Y bằng ánh mắt có chút xem
thường, con gái bây giờ vì tiền chuyện gì cũng dám làm. Loại người này
cô đã gặp nhiều lắm!

Ý của cô là đang nghi ngờ tôi? Lâm Y nhìn cô cảnh sát bằng ánh mắt khó tin.

Lâm tiểu thư, trước khi mọi chuyện được điều tra rõ ràng, chúng tôi có
quyền nghi ngờ bất cứ ai! Giọng cô cảnh sát vẫn lạnh như băng như cũ.

Lâm Y phẫn nộ trừng mắt nhìn cô gái, một lúc sau cô mới lạnh lùng nói với cô cảnh sát: Tôi sẽ tìm ra nhân chứng cho cô!

Cô cảnh sát cười lạnh một tiếng: Được thôi, chúng tôi chờ cô … Dõi
theo bóng dáng phẫn nộ của Lâm Y đang sắp khuất sau cánh cửa phòng thẩm
vấn, giọng cô lại lạnh lùng vang lên sau lưng Lâm Y: Lâm tiểu thư, nếu
như là tôi, loại chuyện này tôi sẽ không tiếp tục truy cứu nữa … miễn
cho đến cuối cùng lại khiến chính mình thân bại danh liệt … Tôi chỉ là hảo tâm nhắc nhở cô thôi, cô suy nghĩ kỹ đi …


Bước chân của
Lâm Y thoáng dừng lại, cô nhắm mắt, cắn chặt môi rồi phẫn nộ xông ra
khỏi cục cảnh sát, mờ mịt hoang mang đứng nơi cửa lớn của cục nhìn xe cô qua lại, bất chợt nghe bên cạnh có người gọi tên mình: Lâm Y!.

Cô đờ đẫn quay đầu lại thì nhìn thấy Cao Lăng đang đi về phía mình. Cô lạnh lùng nhìn hắn, không lên tiếng.

Lâm Y, anh muốn nói chuyện với em! Cao Lăng đi thẳng đến bên cạnh Lâm Y, nhìn cô, thấp giọng nói.

Tôi với anh có gì hay ho để nói chứ! Lâm Y ném lại một câu, xoay người rời đi.

Lâm Y … Cao Lăng vươn tay kéo cánh tay Lâm Y.

Cô xoay người nhìn hắn, ánh mắt của một người hoàn toàn xa lạ, giọng nói của lạnh nhạt đến cùng cực: Buông tay!

Đừng vậy mà Lâm Y … Sự uể oải và bất lực như sóng triều ập đến trong đáy
mắt hắn, cố gắng khống chế cảm xúc của mình, giọng có chút ấm ách nói:
Nghe lời anh, em đừng chọc vào Mạc Hưng nữa! Hắn chuyện gì cũng có thể
làm được!

Ánh mắt sắc bén của Lâm Y nhìn hắn chằm chằm, cười lạnh: Chuyện anh muốn nói với tôi chính là chuyện này sao?

Anh vì tốt cho em mà thôi … tin anh đi, Lâm Y! Cao Lăng nhìn Lâm Y, ánh
mắt đầy bất lực, trầm tư một lát mới nói tiếp: Mấy năm trước có phải em với Triệu Viêm cùng chụp ảnh bán khỏa thân không?

Lâm Y giật
mình quay đầu nhìn Cao Lăng. Năm thứ hai đại học, tuổi trẻ bồng bột,
dưới sự xúi giục của Triệu Viêm, cô cùng Triệu Viêm đi chụp một cuốn

album bán khỏa thân nghệ thuật. Chẳng lẽ … Lâm Y không dám tưởng tượng tiếp nữa …

Nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Lâm Y, hơn nữa lại
không lên tiesng, Cao Lăng thở dài một tiếng: Ảnh bán khỏa thân của em
Triệu Viêm cũng có … Nửa năm trước em làm hỏng chuyện tốt của Mạc
Hưng, anh nghe nói Mạc Hưng đã mạnh miệng tuyên bố sẽ chỉnh sửa lại
những bức ảnh đó rồi đăng tải lên Internet …

Chỉnh sửa? Chỉnh sửa thành cái gì? Lâm Y khiếp sợ nhìn Cao Lăng.

Cao Lăng cũng nhìn Lâm Y, thật lâu mới thốt lên một câu: Em có nghe nói về sự kiện ảnh sex không?

Trong đầu bắt đầu vọng lại những tiếng ong ong, toàn thân cũng bắt đầu phát
run, tim cô khó chịu như vừa bị ai khoét mất một miếng, hai chân loạng
choạng không đứng vững phải chống tay vào một cây cột ven đường để đỡ
lại thân mình.

Cao Lăng đau lòng nhìn Lâm Y, không kìm lòng được
đưa tay muốn ôm lấy vai cô nhưng Lâm Y chợt kích động rũ tay Cao Lăng
ra. Cô nhìn hắn, thì thào: Bọn họ thật quá đáng. Tôi nhất định sẽ trả
thù!

Y Y! Cao Lăng chau mày, khàn giọng nói: Tin tưởng anh,
cho anh chút thời gian, anh sẽ cho em một câu trả lời thỏa đáng …
Chuyện bây giờ em nên làm là đừng chọc giận bọn họ!


Lâm Y dùng ánh mắt xa lạ nhìn Cao Lăng, không nói thêm gì nữa, chỉ xoay người chậm rãi bước đi …

Cao Lăng nhìn theo bóng cô mỗi lúc mỗi xa, sự đau khổ chợt dâng trào trong đáy mắt …

Nhưng tối hôm đó, Lâm Y chợt nhận được điện thoại của Mạc Hưng, giọng nói kia mang theo một vẻ tà ác không chịu nổi: Lâm tiểu thư, tôi gửi cho cô
một email, cô mở ra xem thử, xem thử kiệt tác của tôi nên được chấm mấy
điểm …

Tim Lâm Y thắt lại, cô cắn mạnh môi, mở vi tính lên,
dời đến email của mình … một tấm ảnh bị chỉnh sửa lại khó coi đến
không chịu nổi xuất hiện trước mắt Lâm Y.

Cặn bã! Lâm Y oán hận
mắng một câu, tay cô run rẩy không ngừng ấn điện thoại gọi cho Mạc Hưng. Đầu bên kia truyền đến một tràng cười đắc ý của Mạc Hưng: Thế nào hở
Lâm tiểu thư? Nếu như tấm ảnh này bị phát tán trên Internet, cô nói thử
xem hiệu quả thế nào? … Ừm, đúng rồi, tôi nghe nói mẹ cô rất quan tâm
đến đứa con gái bảo bối của bà, phải không?

Anh muốn thế nào đây? Lâm Y cắn môi đến rướm máu.

Hahaha, giờ cô mới biết sợ sao? Cô hỏi tôi muốn thế nào à? Giọng cười nhạo báng của Mạc Hưng vang lên trong điện thoại.

Lâm Y cắn chặt răng, run giọng nói từng chữ một: Tôi từ bỏ cáo buộc,
chuyện trước đây tôi không truy cứu nữa, như vậy được rồi chứ?

Ừ, còn thêm một điều nữa! Tiếng cười khinh bỉ của Mạc Hưng lại vang lên:
Cô ngoan ngoãn trèo lên giường của tôi, hầu hạ cho tôi thoải mái, hài
lòng mới thôi …

Anh đừng mơ tưởng! Lâm Y run giọng, cắn mạnh cánh môi, mùi máu tươi lập tức khuếch tán trong khoang miệng cô.

Hahaha, cô đừng vội trả lời tôi như vậy. Tôi cho cô hai ngày để suy nghĩ … Ừ, đừng để tôi đợi quá lâu đấy … bằng không, tôi rất có thể sẽ không cẩn thận truyền đến trang web của trường cô … Mạc Hưng một vẻ nắm chắc

trong tay, đắc ý lên tiếng.

“Cạch!” một tiếng Lâm Y yếu đuối
thõng tay, chiếc điện thoại tuột khỏi tay cô, đầu óc một mảnh hỗn loạn.
Trang web của trường, gương mặt của mẹ giao thoa trong đầu Lâm Y, hỗn
độn mơ hồ … Không! Không được! Không thể ngồi chờ chết! Mình phải ngăn cản chuyện này, mình phải để đám cặn bã kia bị báo ứng!

Mắt Lâm Y dừng nơi hai chữ “Lãnh Nghị” trên màn hình điện thoại. Nói cho anh ta sao? Nói rằng tôi nửa năm trước đã bị người ta bỏ thuốc? Giờ lại bị họ
lấy ảnh ra uy hiếp sao? Không! Không thể để anh ta biết được! Huống gì
mình đã cự tuyệt anh ta rồi!

Tâm phiền ý loạn, Lâm Y buông điện
thoại, trong đầu không hiểu sao lại xuất hiện một người. Chỉ có thể tìm
anh ta! Nếu như Mạc Hưng đã tìm mọi cách lấy lòng anh ta vậy anh ta nhất định có cách áp chế tên cặn bã kia!

Sáng sớm ngày hôm sau Lâm Y liền chạy đến Đế đô, đợi mãi đến gần trưa rốt cuộc cô cũng gặp được Lý tỷ …

Gương mặt Lý tỷ vẫn xinh đẹp, trang điểm tỉ mỉ như trước, vẫn lạnh lùng xa
cách như trước. Cô nhìn cô gái gương mặt tái nhợt trước mặt, khóe môi
hơi câu lên một nụ cười lạnh: Lâm tiểu thư, cô tìm tôi có việc gì?

Lâm Y cắn cắn môi, một lúc lâu sau mới nói một cách quả quyết: Tôi muốn gặp thiếu gia nhà các người!

Sóng mắt Lý tỷ hơi xao động, ánh mắt sắc bén của cô ghim chặt trên người Lâm Y, chừng như đang đánh giá cô, thật lâu sau đó mới lạnh lùng thốt: Vì
sao muốn gặp thiếu gia?

Tôi muốn thực hiện một cuộc giao dịch với anhta! Lâm Y lạnh lùng nhưng kiên định nói.

Lý tỷ rốt cuộc câu môi, cô lạnh nhạt nói: Được! Tôi giúp cô liên hệ một
chút, xem thiếu gia nhà chúng tôi có hứng thú hay không! Cô đợi đi! Cô
ta vừa nói vừa bước ra ngoài …


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.