Lưu Luyến Không Quên - Tinh Tử Khanh Khanh

Chương 277: Nguy hiểm trùng trùng (2)


Đọc truyện Lưu Luyến Không Quên – Tinh Tử Khanh Khanh – Chương 277: Nguy hiểm trùng trùng (2)

Lúc này Lữ Thần cũng đã nghe tin cũng vội đuổi đến, hắn chạy đến trước mặt
Lãnh Nghị, vẻ lo lắng nhìn hắn: Lãnh thiếu, sức khỏe anh còn chưa hồi
phục, đừng tùy tiện rời bệnh viện…

Thấy Lãnh Nghị mặc kệ mình, Lữ Thần còn đang định nói gì đó thì một chiếc xe màu đen dành riêng cho vệ sĩ đã chạy đến, vẫn chưa thấy chiếc xe dành riêng cho Lãnh Nghị và
một chiếc xe nữa dành cho vệ sĩ đâu, thấy vậy mắt hắn quắc lên, quát
khẽ: Xe của tôi đâu?

Tiểu Vương vội bước đến giải thích: Xin
lỗi Lãnh tổng, bởi vì không biết tối nay ngài cần dùng xe nên xe của
ngài và một chiếc xe nữa đều đang ở công ty, hiện giờ đang trên đường
đến đây, xin ngài chờ cho một lát!

Mắt Lãnh Nghị càng tối lại, hắn gằn giọng: Không chờ nữa, dùng chiếc xe này đi, tiểu Vương, cậu đi theo tôi!

Nghe vậy tiểu Vương vội gật đầu đáp, Vâng!, sau đó nhanh nhẹ bước đến mở
cửa sau, Lãnh Nghị vừa bước đến gần chiếc xe thì Lữ Thần đã vượt lên,
chặn trước mặt hắn, nhẹ giọng khuyên, Lãnh thiếu, đừng nóng vội, có
chuyện gì chúng ta từ từ giải quyết… sức khỏe của anh quan trọng hơn!

Mặt Lãnh Nghị tối sầm, một tay đẩy ra Lữ Thần định bước lên xe thì Tịch Họa lúc này cũng vừa đuổi đến, cô vội níu lấy tay hắn, trong đôi mắt to
tròn lộ rõ sự nài xin: Nghị, nếu anh muốn đi thì cũng chờ một chút, đợi xe của anh và xe của vệ sĩ đến rồi đi cũng chưa muộn!

Lãnh Nghị cúi đầu nhìn gương mặt đầy vẻ khẩn cầu của cô, khóe miệng câu lên một
nụ cười nhàn nhạt: Tịch Họa, em yên tâm, có vệ sĩ bảo vệ hay không đối
với anh mà nói đều giống nhau cả… Hắn nói rồi rũ tay Tịch Họa ra bước vào trong xe, “phanh” một tiếng, cửa xe đóng sầm lại.

Tiểu Vương cũng nhanh nhẹ bước đến mở cửa ghế lái phụ ngồi vào trong rồi nghìn
sang người tài xế, Tài xế Trương, lái xe đi, đến thành phố G!

Người tài xế họ Trương mỉm cười gật đầu rồi nổ máy, xe nhanh chóng chạy về
hướng thành phố G bỏ lại Lữ Thần và Tịch Họa ngơ ngẩn đứng trước cửa
bệnh viện. Tịch Họa ngẩn người nhìn theo bóng xe đang xa dần, cô bật kêu lên, trong giọng nói có thể nhận rõ sự hoảng sợ: Nghị…. Không biết
vì sao, trong một đêm thế này, thấy Lãnh Nghị rời đi đến một thành phố
khác, bên người lại không có vệ sĩ nào ngoài tiểu Vương, lòng cô lại dậy lên một nỗi lo âu kỳ lạ…


Xe nhanh chóng hòa vào dòng xe trên
đường cao tốc, khoang xe thật yên tĩnh, Lãnh Nghị lẳng lặng tựa vào lưng ghế sau, bên cạnh hắn là một chiếc cặp màu đen đang hé mở, có thể loáng thoáng thấy bên trong đang lập lòe một ngọn đèn màu đỏ…

Mày
Lãnh Nghị chau chặt, trên mặt vẫn là vẻ lạnh lùng thường thấy, ánh mắt
sắc như đao hời hợt nhìn chấm đỏ trong cặp rồi nhanh chóng thu lại tầm
mắt, nhìn mông lung ngoài cửa sổ, đáy mắt một mảnh thâm trầm.

Tiểu Vương ngồi nơi ghế phụ lái, thỉnh thoảng nhìn ra cửa sổ nhưng bên ngoài trời tối đen, ngoại trừ đèn đường và đèn của những chiếc xe đang lưu
thông trên cao tốc thì không nhìn thấy rõ gì cả. Tiểu Vương chậm rãi thu hồi tầm mắt, anh ta quay sang tài xế bắt chuyện: Tài xế Trương, anh
gia nhập đội xe của chúng tôi từ lúc nào?

Ồ, tôi vào đội muộn, đầu năm nay mới gia nhập… Người tài xế họ Trương vẫn giữ gương mặt tươi cười.

Ồ! Tiểu Vương gật gù rồi không nói gì thêm, bầu không khí trong xe lại rơi vào im lặng.

Lái chừng hai giờ thì xe chậm rãi lách khỏi dòng xe trên đường cao tốc mà
chạy vào một nhánh đường khác, mắt tiểu Vương lóe lên rồi vụt tắt, anh
ta quay nhìn tài xế, nhỏ giọng nói: Tài xế Trương, anh quẹo nhầm đường
rồi, thành phố G còn cách đây xa lắm!

Người tài xế họ Trương
dường như cũng giật mình vội hỏi lại: Vậy sao? Cậu Vương, xin lỗi nha,
đường này tôi không quen thuộc cho lắm, trời lại tối nên nhìn không rõ,
ừm, vậy chúng ta tìm một đường khác quay trở lại cao tốc vậy!

Tiểu Vương nghe vậy không khỏi chau mày, thấp giọng trách: Sao anh lại
không cẩn thận như thế được chứ, lần đầu lái xe cho Lãnh tổng mà lại đi
nhầm đường…

Xin lỗi Lãnh tổng, xin lỗi… Tài xế Trương không quên nhận lỗi với Lãnh Nghị.

Mắt Lãnh Nghị lóe lên một tia sắc bén rồi nhàn nhạt nói, Không sao, đến
ngã rẽ tiếp theo anh quay lên đường cao tốc là được rồi!


Dạ được, Lãnh tổng! Người tài xế họ Trương vừa gật đầu vừa kích động đáp.

Xe tiếp tục bon bon chạy trên đường quốc lộ, trong xe lại trở lại yên
tĩnh, tiểu Vương trong mắt có chút khẩn trương nhìn chằm chằm ngoài cửa
sổ, Lãnh Nghị thì bình thản ngồi tựa vào lưng ghế, hắn thỉnh thoảng
ngoảnh sang nhìn màu đỏ đang không ngừng nhấp nháy của thiết bị theo
dõi, mắt híp lại, ánh mắt rơi trên cửa sổ xe, đáy mắt lóe lên một tia
sắc bén như đao.

Lại chạy thêm mười mấy phút nữa, mày tiểu Vương
chau càng chặt, hắn lên tiếng phá vỡ sự im lặng trong xe bằng giọng
không vui: Tài xế Trương, sao lâu vậy mà vẫn chưa đến ngã rẽ lên đường
cao tốc chứ? Có phải là anh lại đi nhầm đường nữa không?

Không đâu không đâu, chắc là nó ở phía trước đây thôi! Người tài xế họ Trương vội cười nói.

Đang lúc hai người nói chuyện thì trên đường quốc lộ, một chiếc xe tải loại
lớn từ phía đối diện chạy nhanh tới, hai chiếc đèn pha đầu xe phát ra
những luồng ánh sáng chói mắt, luồng ánh sáng ấy mạnh đến mức tiểu Vương ngồi ở ghế phụ lái phải nhắm mắt lại, hắn chau mày, quắc mắt lên nhưng
không nói tiếng nào; Lãnh Nghị vẫn an tường ngồi ở băng sau, môi mỏng
mím chặt, mắt nhìn chằm chằm chiếc xe tải đang càng lúc càng đến gần,
ánh mắt càng lúc càng sắc…

Đột nhiên người tài xế họ Trương
nhấn mạnh chân ga, chiếc xe nhỏ chở Lãnh Nghị chạy nhanh về phía chiếc
xe tải như tên bắn; tiểu Vương giật mình khiếp sợ, vội cau mày trầm
giọng quát, Tài xế Trương, cẩn thận!

Ân! Người tài xế họ Trương ậm ừ đáp nhưng xe vẫn không đổi hướng, nhắm thẳng về phía chiếc xe tải.

Lãnh Nghị lúc này mới ngồi thẳng lại, một tay lần trong chiếc túi xách màu
đen ở bên cạnh lấy ra một quả lựu đạn, nắm chặt, mắt híp lại, đáy mắt
dâng lên một vẻ ác liệt.


Hai mươi mét, mười mét, càng lúc càng
gần, hai chiếc xe dường như không hề có ý né tránh nhau, tiểu Vương cả
kinh thất sắc rống lên, Tránh ra mau! Nhưng hắn thấy rõ ràng, người
tài xế họ Trương đã lẳng lặng cởi dây an toàn của mình, rõ ràng là đã
chuẩn bị từ sớm, có thể nhảy khỏi xe bất cứ lúc nào.

Chính ngay
lúc tài xế Trương xoay người định mở cửa xe thì chiếc dùi cui trên tay
tiểu Vương đã chính xác quật sau gáy hắn, tài xế Trương không kịp né
tránh, chỉ rên lên một tiếng rồi người nhũn đi, bất tỉnh trên ghế lái.

Nhảy! Giọng Lãnh Nghị vẫn bình tĩnh không chút gợn sóng, lời vừa dứt thì quả
lựu đạn trên tay hắn đã được ném ra, gần như là đồng thời, hắn cùng Tiểu Vương mở cửa xe, ngay phút giây hai xe đụng vào nhau ấy, kịp thời nhảy
khỏi xe, hai thân hình cao lớn lăn đi mấy vòng trên đường rồi rơi xuống
một rãnh nước bên vệ đường.

Chiếc xe màu đen đụng mạnh vào chiếc
xe tải cỡ lớn kia phát ra một tiếng nổ đinh tai nhức óc, chiếc xe nhỏ
phát nổ trước, chiếc xe tải cũng phát ra một tiếng nổ lớn rồi bùng cháy, hai chiếc xe rất nhanh đã chìm trong biển lửa; những mãnh vỡ của xe bắn tung khắp nơi, rơi cả trên người Lãnh Nghị và tiểu Vương đang nấp dưới
rãnh nước.

Những chiếc xe đang chạy trên đường rõ ràng là bị cảnh tượng khiếp người dọa sợ, mọi người đều dừng xe bước xuống nhìn biển
lửa đang cháy bừng bừng trước mắt…

Khóe môi Lãnh Nghị câu lên
một ý cười lạnh, hắn chống tay đứng dậy, vỗ vỗ những mảnh vụn trên người cho rơi xuống rồi nhìn tiểu Vương bên cạnh, bình thản nói: Đi thôi!

Dạ, Lãnh tổng! Tiểu Vương cười nhẹ rồi bước theo chân Lãnh Nghị, thấp
giọng nói bên tai hắn, Nghe nói người họ Trương này xuất thân từ bộ đội đặc chủng…

Ừ! Giọng Lãnh Nghị vẫn bình thản, hai người đi
men theo rãnh nước, nương theo bóng đêm lặng lẽ đi về phía trước… Mà
sau lưng họ, không lâu sau tiếng còi hụ của cảnh sát đã vọng đến xé tan
màn đêm…

Hai người đi khoảng một cây số thì nhìn thấy một chiếc xe thương vụ đậu bên đường, đuôi xe sáng lên một ngọn đèn màu xanh, Lưu Dũng đã đứng đó chờ sẵn!

Lãnh Nghị và tiểu Vương cùng lên xe,
Lưu Dũng lập tức báo cáo: Thiếu gia, đã liên lạc với cảnh sát địa
phương rồi, tất cả tiến hành theo kế hoạch của chúng ta!


Lãnh Nghị không đáp chỉ nhẹ gật đầu, xe nhanh chóng rời đi…

Ngày hôm sau trên các tờ báo lớn tin tức ồ ạt được đăng lên, gần như là đăng cùng một nội dung: “Theo tin đáng tin cậy từ phía cảnh sát, người thừa
kế đời thứ ba của LS quốc tế, thiếu chủ tổng giám đốc Lãnh Nghị đã qua
đời trong một tai nạn giao thông kinh hoàng tối qua…”, “Lão phu nhân
của Lãnh gia Tương Mân và phu nhân Lý Uyển vội vã về nước xử lý tang sự
…”, “Thiếu phu nhân mang thai sáu tháng không biết tung tích, theo tin đáng tin cậy đang cùng tình mới đi du lịch…”, “Ai là người thừa kế
của nhà họ Lãnh vẫn còn là một câu đố…”

Gần như giới kinh doanh toàn thế giới đều rất để ý đến tin này, gần như tất cả mọi người, mọi
việc có liên quan đến Lãnh Nghị đều đang hỗn loạn, toàn bộ tòa nhà LS
quốc tế khu vực Trung Quốc chìm trong hỗn loạn, Ngãi Mỹ hoảng loạn,
Trương Tiểu Mạn cũng khiếp sợ không kém, cả căn biệt thự nhà họ Lãnh
càng chìm trong kinh hoàng…

Hạ Tịch Họa sắc mặt tái nhợt, ánh
mắt trống rỗng tuyệt vọng… Không biết vì sao tối qua lúc Lãnh Nghị vội vã rời đi lòng cô đã ẩn ẩn cảm thấy bất an, hiện giờ tất cả đã chứng
minh, dự đoán của cô hoàn toàn chính xác…

Đờ đẫn quay trở lại
phòng ngủ, chậm rãi đóng cửa lại, giây phút đó mọi người mới bắt đầu như một sợi trân châu bị đứt dây ào ạt rơi xuống, năm năm trước cô không
đành lòng xuống tay với Lãnh Nghị, năm năm sau, cô vẫn không đành lòng!
Nhưng cuối cùng Lãnh Nghị vẫn không thể thoát được âm mưu của bọn họ!

Năm năm trước, khi Lãnh Thành tìm đến cô, cô rất thành thực nói cho Lãnh
Thành cô không phải người mà ông muốn tìm… Nhưng khi Lãnh Thành cho cô xem những bức ảnh về tòa trang viên biệt thự của nhà họ Lãnh ở Paris,
nhìn sự xa hoa và đẹp đẽ của nó, lại nhìn gương mặt tuấn mỹ phi phàm của Lãnh Nghị, cô dao động! Đó là cuộc sống mà cô vẫn luôn mơ ước…

Lãnh Thành vì muốn khống chế cô chặt hơn, hơn nữa để không để lại sơ hở gì,
thiết kế một tai nạn, Hạ Tịch Họa chết đi, từ đó cô triệt để thoát khỏi
cuộc sống vốn có của mình, một lòng theo Lãnh Thành đến nước Pháp…
Trong trang viên biệt thự xinh đẹp đó, trong phòng khách sang trọng
không gì sánh kịp đó, Tịch Họa lần đầu tiên gặp mặt Lãnh Nghị, chỉ một
lần đó, gương mặt tuấn mỹ đó, dáng vóc cao ngất, đĩnh đạc đó, khí chất
cao quý, khí thế phi phàm đó đã khắc sâu vào lòng cô, chặt chẽ giữ lấy
lòng cô, khiến cô từ đó về sau không có cách nào trốn thoát…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.