Lưu Luyến Không Quên - Tinh Tử Khanh Khanh

Chương 278: Nguy hiểm trùng trùng (3)


Đọc truyện Lưu Luyến Không Quên – Tinh Tử Khanh Khanh – Chương 278: Nguy hiểm trùng trùng (3)

Cứ thế, Tịch Họa trở thành Họa Nhi của Lãnh Nghị… bởi vì yêu, cô bất
chấp tất cả, không nghe theo sự sắp đặt của Lãnh Thành, không chịu bỏ
thuốc hại Lãnh Nghị, rốt cuộc chọc giận Lãnh Thành, vì vậy trong đêm
trước ngày đính hôn đó, một tai nạn giao thông suýt nữa đã cướp đi tính
mạng của cô; mà Lãnh Nghị, bởi vì không biết nội tình, vẫn luôn cảm thấy đây là lỗi của mình, sống thật lâu trong áy náy và dằn vặt…

Người đàn ông cô dùng cả sinh mệnh đi yêu giờ đã rời cô mà đi, từ đây cô
không còn gặp lại được hắn nữa! Cả người Tịch Họa mềm yếu khuỵu xuống
đất… Nghị, nếu như anh không còn trên đời, em sống còn ý nghĩa gì đâu
chứ?

Tịch Họa đờ đẫn ngồi thụp trên nền đất, trong mắt là nỗi
tuyệt vọng gần như chết lặng, thì tiếng má Trương gọi Tịch Họa tiểu
thư, Tịch Họa tiểu thư… cùng tiếng gõ cửa không ngừng vang lên.

Ánh mắt mờ mịt của Tịch Họa lúc này mới lại có chút linh hồn, cô cắn mạnh
môi đến rướm máu, lát sau mới trả lời, giọng khàn khàn: Bà đi đi, trở
về bên cạnh Lâm Phong! Từ đây về sau tôi không muốn nhìn thấy bà nữa!

Nhưng cửa bị đẩy mạnh ra, Tịch Họa đang ngồi trên đất vụt ngẩng đầu lên, cô
khiếp sợ nhìn người đàn ông đang đứng cạnh má Trương, gương mặt tươi
cười nho nhã cùng ánh mắt lạnh lùng âm hiểm kia… chính là Lâm Phong!

Ánh mắt trống rỗng của Tịch Họa thoáng có chút xao động, rồi cô nghe giọng
nói mang theo ý cười của má Trương vang lên, Tịch Họa tiểu thư, anh họ
của cô đến thăm cô! Câu nói này là bà cố ý nói cho quản gia đang đứng
sau lưng và những người làm nghe thấy; sau đó má Trương nhìn Lâm Phong
nói: Lâm tiên sinh, Tịch Họa tiểu thư tâm trạng không được tốt lắm,
ngài đi khuyên cô ấy đi!

Lâm Phong nho nhã cười gật đầu, ánh mắt hắn vẫn ghim trên mặt Tịch Họa, sau đó cất bước vào hẳn trong phòng, má Trương mỉm cười đóng cửa lại rồi đi về phía đám người làm đang tụ tập
nhìn với ánh mắt tò mò, phân trần: Tịch Họa tiểu thư trước giờ đều rất
nghe lời anh họ mình…


Quản gia nghe vậy không khỏi nhíu mày, anh họ của Tịch Họa? Lần đầu tiên ông nghe đến người này…

Lâm Phong vòng qua người Tịch Họa ngồi xuống mép giường đối diện với cô,
trên mặt hắn là nụ cười tà ác, hắn hơi thấp đầu nhìn cô gái đang ngồi
thụp trên đất, sắc mặt tái nhợt, trên má ướt đẫm nước mắt kia…

Tịch Họa cũng ngước đầunhìn hắn, trong đáy mắt có thể nhận rõ sự khẩn trương và khiếp sợ; chợt Lâm Phong vươn tay, đôi tay như hai gọng kìm giữ chặt đầu vai Tịch Họa, hung hăng kéo cô lên, lại dùng sức kéo, cả người Tịch Họa lập tức rơi vào trong lòng hắn, hoảng loạn, Tịch Họa không ngừng
giãy dụa nhưng trong miệng chỉ dám bật lên tiếng phản kháng nho nhỏ vì
sợ người ngoài cửa nghe được: Buông ra!

Lâm Phong cười khẩy một tiếng, hắn dí mặt mình sát vào mặt cô, giọng mỉa mai: Thế nào, còn đau lòng vì người trong lòng của cô sao?

Tịch Họa đau đớn nhắm mắt, cắn môi, cô quay mặt đi tránh khỏi hắn, cũng không trả lời, Lâm Phong
hung hăng bấu lấy cằm cô, ép cô quay mặt lại nhìn mình, ánh mắt lạnh như băng: Hắn đã chết rồi!

Tịch Họa run rẩy cả người, đôi mắt to
tròn tràn ngập bi thương, nước mắt cuồn cuộn tuôn ra, giọng cố nén nhưng vẫn run run: Là các người giết anh ấy!

Lâm Phong đắc ý cười
hắc hắc mấy tiếng, Là “chúng ta” chứ, không phải sao, Tịch Họa? Phải là “chúng ta” mới đúng! Cô không phải là đồng bọn của chúng tôi sao?

Tim Tịch Họa lại đau như vỡ ra, cô cắn môi đến bật máu để ngăn nước mắt
đừng rơi xuống nhưng vô ích, lúc đó lại nghe giọng nói đắc ý của Lâm
Phong vang lên bên tai: Thật ngu ngốc, khóc cái gì chứ, cô nên vui mừng mới đúng… Tôi đã nói cưới cô làm vợ thì sẽ không nuốt lời, cô chính
là Lâm phu nhân của tôi!

Tịch Họa vừa giận vừa sợ, lạnh giọng cự tuyệt: Tôi không thèm…

Cô không thèm? Lâm Phong bật lên một tràng cười quái di, Tịch Họa, cô đã quên lúc đầu vì sao cô chịu hợp tác với chúng tôi sao? Không phải cô vì tham sự giàu sang của nhà họ Lãnh, tham tiền của nhà họ Lãnh sao? …
Bây giờ tôi sẽ cho cô, Lãnh Nghị có thể cho cô cái gì, tôi cũng có thể
cho cô cái đó!

Tịch Họa cắn mạnh môi không nói, Lâm Phong ngẩng

đầu lên nhìn xung quanh, giọng dương dương đắc ý: Nơi đây rất nhanh sẽ
trở thành biệt thự của nhà họ Lâm, tôi chính là chủ nhân ở đây! Còn cô,
cô là Lâm phu nhân, cô cũng là chủ nhân ở đây! Đây không phải chuyện cô
vẫn luôn mơ ước đó sao?

Tịch Họa cúi thấp đầu, vẫn lặng im không nói, đúng vậy, những thứ này tôi vẫn luôn mơ ước, nhưng không có Lãnh
Nghị, có được những thứ này còn ý nghĩa gì đâu chứ? Nhưng những lời này
cô tuyệt đối sẽ không nói với Lâm Phong, cô biết hắn sẽ chỉ lấy nó để
châm chọc cô thôi! Người như hắn làm sao hiểu được chứ!

Một lúc lâu sau Tịch Họa mới lạnh lùng lên tiếng: Anh … đi đi, lão phu nhân và phu nhân từ nước Pháp sắp đến đây rồi!

Lâm Phong “hừm” một tiếng vẻ khinh thường: Mấy người phụ nữ già yếu của
nhà họ Lãnh thì có thể làm được gì chứ? Họ nhiều lắm là chỉ hùng hổ được thêm mấy ngày nữa thôi… Rồi hắn nhìn sang Tịch Họa, Hôm nay tôi đến đây là định dẫn cô đi … Cô lưu lại đây đã không còn ý nghĩa gì nữa
rồi!

Không, tôi không muốn đi theo anh! Tịch Họa kinh hoàng nhìn Lâm Phong, vội vàng cự tuyệt.

Không đi cũng phải đi! Mặt Lâm Phong tối sầm lại, giọng cũng trở nên lạnh
lùng nham hiểm, Nữ nhân ngu ngốc, nhanh đi thu dọn đồ đạc cho tôi, bằng không tôi sẽ đem chuyện cô hợp tác với chúng tôi nói hết với những
người bên ngoài, để tôi xem, họ biết được rồi cô còn có thể ở lại đây
hay không!

Tịch Họa nhìn Lâm Phong, trong mắt giăng đầy sợ hãi,
nếu như thật sự để lão phu nhân và phu nhân biết được, Lãnh Nghị là do
cô hại, cô còn có thể ở lại đây sao?

Lâm Phong dẫn Tịch Họa đi ra phòng khách, quản gia và những người làm đều đang tụ tập ở đó, họ đang
đợi Tương Mân và Lý Uyển từ nước Pháp trở về; nghe tiếng động, ánh mắt
mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía Tịch Họa, trên gương mặt tái
nhợt của cô có thể nhìn thấy rõ vết nước mắt, rồi mắt mọi người lại dời

đến chiếc vali trên tay Lâm Phong…

Lúc này chợt nghe giọng nói
lễ độ của Lâm Phong vang lên: Các vị, em họ tôi cảm xúc không được tốt, tôi định đưa em ấy về nhà ở mấy ngày… Những này em tôi ở đây, nếu có
gây phiền phức gì, xin mọi người rộng lòng tha thứ! Sự lễ độ, nhã nhặn
của Lâm Phong khiến ai nấy đều tin, người anh họ này của Tịch Họa tiểu
thư thật sự là người có giáo dưỡng!

Mọi người nhìn theo bóng Tịch Họa và Lâm Phong ra ngoài, lúc này ai cũng không có tâm tình hỏi thêm
gì nữa bởi vì thiếu gia nhà họ vừa mới xảy ra chuyện…

Chính
ngay lúc mọi người miên man suy nghĩ thì ngoài cửa sắt chợt truyền đến
tiếng hô khẽ, Lão phu nhân và phu nhân đến rồi! Nghe vậy ai nấy đều
đứng thẳng lưng, vội vã đi về phía cửa chính…

Bên ngoài mưa to
gió lớn là vậy, trong núi sâu lại là một thế giới hoàn toàn khác, trong
trang trại nghỉ dưỡng ở sâu trong núi này phong cảnh thật đẹp, cách xa
thế sự, Từ Nhất Hạo và Lý Mặc dẫn theo Lâm Y và Linh Nhi đi du ngoạn
khắp nơi, thưởng thức trà, tản bộ, câu cá…

Tâm tình của Lâm Y
cực tốt, suốt đường đi tiếng cười của cô và Linh Nhi không ngừng vang
lên; Lý Mặc lẳng lặng nhìn gương mặt hưng phấn của cô, đáy mắt dâng lên
một ý cười nhu hòa.

Nơi đây khách du lịch vốn không nhiều, hôm
nay Lâm Y gặp được nhiều nhất là những quân nhân trong bộ quân phục màu
xanh của mình, những quân nhân này rõ ràng rất quen với Lý Mặc, suốt
đường đi không ngớt có người chào hỏi hắn, chuyện này khiến Lâm Y không
kìm được cười hỏi: Lý Mặc, sao ở đây toàn những người mặc quân trang
vậy? Họ quen biết với anh sao? Trên mặt anh có viết hai chữ “quân nhân”
sao?

Con người tôi nhân phẩm tốt, người lính vừa nhìn đã
biết… Câu trả lời thản nhiên của Lý Mặc khiến Lâm Y và Linh Nhi sửng
sốt bật cười, Từ Nhất Hạo cũng không nhịn được nhếch môi cười nhưng

không nói gì, Lâm Y vốn không biết, những người lính này đều là do Lý
Mặc điều động đến để bảo vệ an toàn cho cô…

Một ngày nhàn nhã
trôi qua rất nhanh, đến chiều mọi người mới trở về một căn nhà bằng gỗ
trong trang viên nghỉ ngơi, lúc này thư ký tiểu Uông, người mất tích cả
ngày hôm nay đã đứng ở cửa chờ sẵn…

Nhân viên phục vụ trong
trang viên đã sớm thu xếp bữa tối cho họ, mọi người vây quanh một chiếc
bàn tròn, bởi vì cả tòa nhà đã được Từ Nhất Hạo và Lý Mặc bao hết nên
bốn phía thật yên tĩnh, ngoại trừ tiếng gió thổi xào xạc, tiếng chim hót thì không còn âm thanh nào hết.

Đôi mắt Lâm Y vô tình rơi trên
màn hình tivi lớn treo trên tường, cô quay lại nhìn nhân viên phục vụ
mỉm cười, Mở tivi giúp tôi được không?

Sắc mặt Từ Nhất Hạo và
Lý Mặc hơi tái đi nhưng không nói gì, Linh Nhi cũng quét mắt sang Lâm Y
sau đó lại cúi xuống uống trà, tiếp đó là tiếng nhân viên phục vụ trả
lời Lâm Y: Xin lỗi tiểu thư, tivi ở đây hư rồi, không có tín hiệu…

Ồ! Nghe vậy Lâm Y chỉ đành cho qua.

Ăn xong bữa tối, Lâm Y chậm rãi tản bộ một vòng trong khuôn viên thôn
trang nghỉ dưỡng rồi cùng Linh Nhi trở lại, sau khi tắm xong, Lâm Y lên
giường định mở tivi lên xem thì lại phát hiện tivi không mở được, cô
không khỏi chau mày, cao giọng gọi Linh Nhi đang ngủ ở phòng ngoài:
Linh Nhi, sao trong phòng tivi cũng không có tín hiệu vậy?

Ồ… Bên ngoài vọng đến tiếng của Linh Nhi, Thôn trang này mấy ngày nay
đang sửa trạm điện, khụ khụ, tạm thời không thu được tín hiệu!

À, Lâm Y lẩm bẩm nói, Nơi đây thật sự là xa cách cuộc sống đời thường!
Cô ngẫm nghĩ một lát rồi lục trong túi xách ra một quyển sách, xem sách
đến khoảng chín giờ thì mí mắt bắt đầu sụp xuống, Lâm Y tựa người vào
thành giường, rốt cuộc vẫn không ngủ, trong tiềm thức, cô đang đợi điện
thoại của Lãnh Nghị.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.