Lưu Luyến Không Quên - Tinh Tử Khanh Khanh

Chương 276: Nguy hiểm trùng trùng (1)


Đọc truyện Lưu Luyến Không Quên – Tinh Tử Khanh Khanh – Chương 276: Nguy hiểm trùng trùng (1)

Lúc Lữ Thần bước vào phòng, Lãnh Nghị đang ngồi nơi sofa, hai chân bắt treo nhau, tay khoanh trước ngực, trên mặt vẫn là vẻ lạnh mạc thường thấy,
khi ánh mắt sắc bén của hắn quét về phía Lữ Thần vừa tiến vào cửa, đáy
mắt một mảnh mênh mông sâu thẳm, nhìn không rõ đang suy nghĩ gì.

Ngồi đối diện với Lãnh Nghị nơi sofa là Lý Tân, cô mặc một bộ đồ y tá màu
trắng, trang điểm đơn điệu; mắt Lữ Thần hơi lóe lên, Lý Tân ra mặt, nhất định là có chuyện lớn…

Lý Tân thấy Lữ Thần bước vào, trên
gương mặt lạnh lùng của cô chỉ lộ một ý cười nhàn nhạt, sau đó bình thản nói: Thiếu gia, tôi cáo từ trước!

Lãnh Nghị nhẹ gật đầu, Lý
Tân nói rồi đứng dậy, lấy từ trong túi ra một mái tóc giả thành thạo đội lên, lại đội mũ dành cho y tá lên sau đó mới đẩy xe thuốc nhỏ của y tá
tuần phòng, lại quay về phía Lãnh Nghị khom lưng chào rồi mới đẩy xe
đi…

Nhìn bóng lưng Lý Tân rời đi, lúc này Lữ Thần mới nhìn sang Lãnh Nghị, vừa hay bắt gặp ánh mắt Lãnh Nghị đang nhìn mình, đáy mắt Lữ Thần có chút xao động, hắn cười nhẹ, đầu hơi cúi xuống né tránh ánh mắt của Lãnh Nghị, lòng thầm suy nghĩ xem làm sao mở lời nhưng không biết
nói sao mới phải, nhất thời ngồi ngẩn người không nhúc nhích mãi cho đến khi giọng nói lạnh mạc của Lãnh Nghị vang lên: Lữ Thần, cậu muốn gặp
tôi, có chuyện gì sao? thì Lữ Thần dường như mới hoàn hồn lại, hắn cắn
môi, rốt cuộc ngẩng đầu nhìn Lãnh Nghị, nhẹ giọng nói, Lãnh thiếu,
buông tha cho Tịch Họa…

Đáy mắt thâm trầm của Lãnh Nghị hơi
có chút xao động, hắn nhìn Lữ Thần chưa vội trả lời, đợi câu tiếp theo
của hắn. Lữ Thần nuốt nuốt nước bọt, tiếp tục nói, Tôi biết anh không
có bệnh … thực ra Tịch Họa, cô ấy vốn không bỏ thuốc vào thức ăn của
anh! Chuyện này anh rõ ràng nhất!

Ánh mắt cường thế bức người của Lãnh Nghị bắn về phía Lữ Thần, giọng lạnh đi: Cậu sớm đã biết cô ấy bỏ thuốc tôi, đúng không?

Lữ Thần nhẹ gật đầu, thấp giọng nói: Xin lỗi anh, Lãnh thiếu, tôi không
có ý phản bội anh, tôi … chỉ muốn bảo vệ Tịch Họa… Tôi cũng là do
một lần giúp cô ấy sửa sang lại hòm thuốc nên mới tình cờ phát hiện hai
lọ thuốc — tôi đã lén đổi thuốc trong hai lọ đó thành vitamin rồi…

Lãnh Nghị hơi nheo mắt lại, lạnh lùng nhìn Lữ Thần, Lữ Thần mím môi, ngập

ngừng rồi nói tiếp: Nhưng sau đó tôi phát hiện, thuốc mà tôi đổi trong
lọ thuốc vốn là để cho anh uống thì căn bản là không hề động đến một
viên nào; còn thuốc để cho Lâm Y uống thì cũng chỉ mới dùng vài viên…

Sóng mắt Lãnh Nghị thoáng xao động, thực ra những chuyện này hắn đều biết
rõ! Lần trước khi nhận được kết quả kiểm tra sức khỏe của hắn là bình
thường, hắn đã biết Tịch Họa vốn không bỏ thuốc mình, cũng giống như ba
năm trước vậy!

Đang suy nghĩ thì tiếng của Lữ Thần lại vang lên
bên tai: Cũng tức là nói, Tịch Họa cô ấy không bỏ thuốc hại anh… Lần
này anh giả bệnh, tôi biết chắc chắn anh sẽ có hành động … Nhưng dù
thế nào, xin anh tha cho Tịch Họa một lần…

Cậu cũng sớm biết chân của cô ấy là giả vờ, đúng không? Lãnh Nghị lạnh lùng ngắt lời Lữ Thần.

Đúng vậy! Lữ Thần hơi cúi đầu, giọng càng thấp, Xin lỗi anh, Lãnh thiếu… Tôi không có dũng khí vạch trần… Phòng bệnh im lặng như tờ, hai
người đàn ông dường như đang đuổi theo những suy nghĩ của riêng mình,
thật lâu sau Lữ Thần mới lại lên tiếng: Lãnh thiếu, Tịch Họa… giả vờ
lâu như vậy, cũng không có ý gì ngoài muốn được tiếp tục ở lại nhà họ
Lãnh … có lẽ cô ấy làm Lâm Y tổn thương, nhưng … Tịch Họa thực sự
rất yêu anh!

Lãnh Nghị vô lực nhắm hờ mắt lại, tình yêu có phải
sẽ khiến người ta trở nên rất ngu xuẩn không? Nếu như không phải Tịch
Họa cố tình giả thần giả quỷ trước mặt Lâm Y, Lãnh Nghị hắn cũng không
nhanh chóng phát hiện ra âm mưu lớn như vậy đang nhắm vào hắn và nhà họ
Lãnh.

Lãnh thiếu… Giọng nói có chút cầu xin của Lữ Thần lại vang lên, Hãy niệm chút tình lúc nhỏ cô ấy từng cứu anh!

Lãnh Nghị thâm thúy nhìn Lữ Thần, giọng lạnh như băng: Đến lúc đó, cậu dẫn
cô ấy đi đi! Lữ Thần làm sao biết được, Tịch Họa đó lại không phải là
Họa Nhi đã từng cứu hắn năm nào!


Lữ Thần nhìn Lãnh Nghị nhè nhẹ
gật đầu, giọng có chút thương cảm: Cám ơn anh, Lãnh thiếu… Tôi biết
anh đã không còn tin tưởng tôi…

Khóe môi Lãnh Nghị chậm rãi
câu lên một nụ cười, giọng vẫn bình đạm: Đừng nghĩ vậy Lữ Thần, nếu như tôi không tin cậu, cậu cho rằng vì sao tôi còn đến bệnh viện của cậu
chứ?

Trên mặt Lữ Thần rốt cuộc lộ ra một nụ cười yếu ớt, trầm giọng: Cám ơn…

Giờ cơm tối, Tịch Họa lại mang một bình giữ ấm đến phòng bệnh của Lãnh
Nghị, mỗi ngày vào lúc này cô luôn mang đến cho hắn một loại canh bổ
khác nhau sau đó ở bên cạnh cùng hắn đến khoảng chín giờ mới rời đi…

Lúc Tịch Họa đến, Lãnh Nghị đang đứng bên cửa sổ gọi điện thoại, nghe tiểu
Vương vào thông báo, Lãnh Nghị ngắt điện thoại, thấp giọng nói: Để cô
ấy vào! Lúc Tịch Họa đi vào trong phòng bệnh, Lãnh Nghị đã ngồi trên
giường bệnh, dường như đang nhắm mắt dưỡng thần.

Nghị, Tịch Họa nhỏ nhẹ gọi, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm người đàn ông trên giường,
trong mắt là vô hạn nhu tình, Hôm nay em mang canh mộc nhĩ hầm xương
đến, có thể dưỡng khí bổ thần…

Lãnh Nghị lúc này mới như bừng
tỉnh, hắn hé mắt nhìn Tịch Họa, gật nhẹ đầu: Cám ơn! Rồi mắt Lãnh Nghị hơi lóe lên, hắn nhìn thấy hôm nay Tịch Họa không chống nạng mà tự mình đi vào, trong đôi mắt thâm tràm thoáng qua một ý cười, dịu giọng hỏi:
Ân… chân em đã khỏi hẳn rồi sao?

Phải đó… Tịch Họa cười
nhẹ, thuận tay đặt bình giữ nhiệt lên chiếc tủ đầu giường, đôi mắt to
tròn si mê nhìn gương mặt tuấn tú của người đàn ông, Anh tranh thủ uống kẻo nguội…


Ừ… Lãnh Nghị cầm chiếc bình giữ nhiệt lên, mở
ra, Tịch Họa vội đi đến đưa cho hắn một chiếc muỗng, Lãnh Nghị cầm lấy
rồi chậm rãi uống, Tịch Họa ngồi bên cạnh tươi cười nhìn hắn, mặt lộ vẻ
thỏa mãn…

Ở phòng ngoài, Lãnh Nghị ngồi nơi sofa, Tịch Họa ngồi bên cạnh hắn, hai người lẳng lặng xem tivi, Tịch Họa thỉnh thoảng lại
quay sang nhìn Lãnh Nghị. Đây là thời khắc vui vẻ nhất trong ngày của
cô, chỉ cần lặng lẽ ngồi bên cạnh Lãnh Nghị, cùng hắn xem tivi, nghe
tiếng hắn nói dù chỉ là trả lời những cuộc điện thoại thỉnh thoảng đánh
tới, như vậy cũng đủ để cô cảm thấy thật hạnh phúc, thật vui sướng…

Lúc này ngoài cửa chợt truyền đến mấy tiếng gõ nhẹ, ánh mắt lạnh mạc của
Lãnh Nghị dời từ màn hình tivi ra cửa, trầm giọng quát: Vào đi!

Người vào là tiểu Vương, trên tay anh ta là một phong bì lớn màu vàng. Tiểu
Vương bước nhanh đến bên cạnh Lãnh Nghị, thấp giọng nói: Lãnh tổng, vừa rồi nơi cửa bệnh viện có một người đưa phong bì này cho vệ sĩ ở bên
ngoài, nói là muốn chuyển cho ngài… Chúng tôi đã kiểm tra rồi, an
toàn…

Mắt Lãnh Nghị lóe lên một tia sắc bén, hắn lẳng lặng đón lấy phong bì trên tay tiểu Vương, mở ra, bên trong là một tờ báo. Lãnh
Nghị thoáng chau mày, chậm rãi mở tờ báo đã được gấp kỹ lưỡng ra xem,
Tịch Họa chăm chú nhìn hắn, trong mắt tràn đầy nghi hoặc lẫn khẩn
trương, tiểu Vương không nói gì thêm mà lẳng lặng lui xuống.

Tịch Họa nhìn thấy rất rõ ràng tên của tờ báo trên tay Lãnh Nghị, nhìn thấy
mấy chữ lớn “Nhật báo thành phố G”, sóng mắt Tịch Họa không ngừng xao
động, cô lén lút ngẩng lên nhìn Lãnh Nghị — Lãnh Nghị mím môi, đọc kỹ
tờ báo, càng đọc đôi mày rậm chau càng chặt, đáy mắt mây đen cuồn cuộn
dâng lên…

Rồi Lãnh Nghị ném mạnh tờ báo trong tay, thân hình
cao lớn đứng bật dậy, thấy hành động của hắn, tim Tịch Họa không khỏi
đập loạn, cô cũng không tự chủ được đứng dậy theo, trong mắt tràn đầy
nghi hoặc, Nghị… sao vậy?

Có lẽ là vì quá kích động, cũng có
lẽ là vì thân thể hắn quá hư nhược, vừa đứng lên thì cả người hơi lảo
đảo, mày chau chặt hơn, ngón tay thon dài nhẹ vội đặt lên huyệt thái
dương day day, trong giọng nói không giấu được tức giận: Tịch Họa, em
về trước đi, anh phải đi thành phố G một chuyến…


Tịch Họa nghe vậy không khỏi giật mình, sắc mặt dần tái đi, đôi mắt to tròn nhìn Lãnh Nghị chằm chằm, cánh môi run run: Nghị… nhưng mà, sức khỏe của
anh…

Lãnh Nghị mặc kệ Tịch Họa, hắn bước nhanh vào trong
phòng; Tịch Họa nhìn theo bóng Lãnh Nghị biến mất nơi cửa, mắt không tự
chủ được nhìn về phía tờ báo bị ném trên sofa, suy nghĩ một chút rồi cô
bước đến nhặt nó lên xem.

Trên trang nhất của tờ báo là một bài
viết với tiêu đề thật lớn “Danh môn thiếu gia ở kinh thành yêu con gái
của thị trưởng”, sóng mắt Tịch Họa thoáng xao động, cô đọc nhanh phần
nội dung bên dưới, đọc xong, sự lo lắng nơi đáy mắt tan mất, thay vào đó là một tia hy vọng ngời sáng.

Tờ báo trên tay Tịch Họa còn chưa
kịp buông thì đã thấy Lãnh Nghị từ phòng trong bước ra, hắn đã thay một
bộ tây trang màu đen, trên tay cầm một túi xách cũng màu đen, gương mặt
tuấn mỹ một mảnh âm trầm, đáy mắc lóe lên những tia sắc bén như đao, hắn không nói một lời vội vã bước ra ngoài.

Mắt Tịch Họa đuổi theo bóng Lãnh Nghị, miệng cũng gọi với theo, Nghị… anh… ngày mai anh hẵng đi!

Lãnh Nghị không quay đầu lại, chỉ nhàn nhạt ném lại mấy chữ: “Em trở về
đi… Vừa nói hắn vừa nắm lấy tay nắm cửa mở ra rồi bước nhanh ra
ngoài.

Tịch Họa ném tờ báo trên tay xuống vội chạy đuổi theo; vệ
sĩ tiểu Vương đứng ngoài cửa vừa nhìn thấy Lãnh Nghị bước ra vội bước
đến cúi đầu gọi một tiếng, Lãnh tổng sau đó nhanh nhẹn đón lấy chiếc
túi trên tay Lãnh Nghị, không dám hỏi nhiều xem hắn đi đâu mà chỉ sải
bước đuổi theo, những vệ sĩ khác cũng nối theo chân hắn, Tịch Họa thì
chạy ở sau cùng.

Một đoàn người đi qua hàng lang dài, đáp thang
máy xuống lầu một, đi qua đại sảnh, mãi cho đến khi bước ra khỏi cổng
bệnh viện Lãnh Nghị mới dừng lại, thân hình cao lớn đĩnh đạc đứng trong
trời đêm, gió đêm thổi nhẹ mái tóc ngắn của hắn, bên người Lãnh Nghị là
một đoàn vệ sĩ vây quanh nhưng không ai biết Lãnh Nghị định đi đâu, muốn làm gì, chỉ đến khi hắn quát khẽ một tiếng, Xe! thì tiểu Vương mới
hoàn hồn, vội quay lại ra lệnh cho một thuộc hạ: Gọi tài xế Trương lái
xe đến đây! Người thuộc hạ kia nghe lệnh vội lui xuống…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.