Lui Ra Để Trẫm Đến!

Chương 63: Đưa Sính Lễ Thượng


Bạn đang đọc Lui Ra Để Trẫm Đến! – Chương 63: Đưa Sính Lễ Thượng


Editor: Đào Tử
_________________________
“Thẩm lang quân đang nhìn cái gì?”
Cộng Thúc Võ trước tiên chú ý tới ánh mắt Thẩm Đường nhìn hắn có kinh ngạc cũng có hâm mộ, khuôn mặt tiều tụy lộ ra mấy phần ý cười khó có.
Thẩm Đường bị bắt tại trận, quẫn bách thu hồi ánh mắt.
“Khụ khụ, ta phát hiện Cộng Thúc tráng sĩ thật cao.” Ở đây bốn người chiều cao của cô thấp nhất mặt bằng chung, Địch Nhạc cũng cao hơn cô nửa cái đầu, điều này khiến Thẩm Đường nói chuyện với ai cũng phải ngẩng đầu, không dễ chịu lắm, cô khiêm tốn thỉnh giáo nói, “Có bí quyết gì mau chóng cao sao?”
Nếu có bí tịch rèn luyện cơ bắp thì càng tuyệt.
Cơ bắp khổ luyện trông ẩn chứa sức lực mạnh mẽ, áo vải phổ thông cũng không giấu nổi, nhìn thấy mà sinh lòng hâm mộ.
Nếu cô cũng có chiều cao hơn hẳn mọi người, có cơ bắp một quyền đánh người bẹp dí, người trong thiên hạ gặp cô sẽ tự giác giảng văn minh hiểu lễ phép.
Kỳ Thiện: “…”
Địch Nhạc không khách khí cười phụt ra tiếng.
Cộng Thúc Võ đầu tiên là kinh ngạc, chợt lại lộ ra một ý cười khẽ, mắt nhìn chữ ký văn tâm bên hông Thẩm Đường, uyển chuyển nói: “Thẩm lang quân tuổi tác còn nhỏ, thêm mấy năm mới có thể nhanh chóng cao lên.”
Thẩm Đường nói: “Không có bí quyết?”
“Không có bí quyết.”
Ngoại trừ vài trường hợp ngoại lệ, phần lớn võ giả võ đảm dáng người đều cao hơn trai tráng bình thường, khí lực cũng lớn hơn.

Bởi vì chỉ có thân thể cường đại mới có thể phát huy ra lực lượng cường đại.

Nếu thân thể không gánh nổi lực lượng võ đảm đem lại, gϊếŧ địch không thành ngược lại tổn thương bản thân.

Võ đảm chính là bí quyết tốt nhất.
Đáng tiếc tiểu lang quân là văn sĩ văn tâm.
Thẩm Đường: “…”
Cô trực tiếp đem hai chữ “Thất vọng” viết lên mặt.
Kỳ Thiện nói: “Thẩm tiểu lang quân ngược lại nhắc nhở ta, tướng mạo của huynh và hổ phù phải che lấp một chút, tránh phiền phức tới thân.”
Dáng người ngược lại không sao, dù sao ném vào đám người chói mắt cũng không phải chỉ mỗi Cộng Thúc Võ, chỉ cần hổ phù võ đảm thông qua kiểm tra, tướng mạo không bị nhận ra, lừa dối qua cửa không khó.

Cái này vừa hay là một trong bản sự của Kỳ Thiện.

Phiền toái duy nhất là ——
“Cái bí thuật này chỉ sử dụng được trong vòng bảy ngày.”
Cộng Thúc Võ nói: “Bảy ngày một lần?”
Kỳ Thiện hổ thẹn: “Ừ, Thiện học nghệ không tinh, chỉ có thể duy trì bảy ngày.

Sau bảy ngày sẽ khôi phục diện mục thật sự…”
Cộng Thúc Võ than nhẹ, có tiếc nuối nhưng cũng thỏa mãn —— Bản thân hắn tự biết trên người hắn có quá nhiều phiền phức, người ngoài dính vào một chút cũng rước họa vào thân, nguy hiểm đến tính mạng.

Mấy vị nghĩa sĩ Kỳ Thiện trượng nghĩa tương trợ, hắn cảm kích còn không kịp.
“Như vậy thì làm phiền tiên sinh thi thuật.”

Cộng Thúc Võ cung kính ôm quyền, hai mắt Kỳ Thiện hơi cong.
Anh ta liên tục khoát tay: “Tiện tay mà thôi, không phiền phức.”
Thẩm Đường đứng bên cạnh nhíu mày.
Kỳ Thiện giúp Cộng Thúc Võ ngụy trang tướng mạo và hổ phù võ đảm, và giúp cô che giấu chữ kí văn tâm, dường như là cùng một biện pháp? ? ?
Sao cô không biết thứ này còn có thời hạn sử dụng nhỉ?
Từ lúc ngụy trang lần trước, Nguyên Lương cũng chưa từng nói bảy ngày thi triển một lần nữa…!Nếu thật có tác dụng trong thời gian hạn định, anh ta khẳng định sẽ nhắc nhở mình, kẻo buông thả lộ ra sơ hở.

Ánh mắt Thẩm Đường lóe lên, đem những tâm tư này gói gọn giấu đến đáy lòng.
Cô dám đánh cược, trong lòng Nguyên Lương tuyệt đối cất ý đồ xấu!
“Tiên sinh, huynh có thể cũng giúp ta sửa lại không?” Địch Nhạc nhìn cảm thấy rất thú vị, cũng muốn tham gia náo nhiệt, còn là loại Một bước lên trời, cậu ta nói, “Ta nghĩ rồi, dứt khoát đổi thành thập nhị đẳng triệt hầu! Chốc nữa cầm nó trêu chọc a huynh một chút, xem huynh ấy có giật mình không!”
Thập nhị đẳng triệt hầu, đây chính là mục tiêu cả đời tất cả võ giả theo đuổi! Một người đã đủ giữ quan ải, vạn người không thể khai thông, đáng phấn đấu nhường nào!
Kỳ Thiện: “…”
Anh ta không hiểu sao nghĩ đến Thẩm tiểu lang quân lúc ấy cũng mở miệng liền “Văn tâm nhất phẩm tốt nhất”, hiện tại người này “Thập nhị đẳng triệt hầu”, hai đứa này sao không lên trời đi? Chỉ giỏi nằm mơ ban ngày!
Nội tâm oán thầm đâm chọt, hành động lại thỏa mãn tâm nguyện nho nhỏ của Địch Nhạc —— Đợi cậu ta dùng cái hổ phù võ đảm ngụy trang đi đùa a huynh mình, cam đoan cậu ta làm sao bị đánh cũng không biết.
Sự việc phát sinh đêm qua không ảnh hưởng đến Hiếu thành.
Bách tính xếp hàng chuẩn bị vào thành vẫn nối liền không dứt, thủ vệ cửa thành cũng hoàn toàn giống trước đây —— Đối với bách tính phổ thông la lối om sòm, vênh vang đắc ý, đối với có người có chữ ký văn tâm hay hổ phù võ đảm nịnh nọt phụ họa, kiệt lực lấy lòng, kiểm tra cũng chỉ tượng trưng.
Sau khi vào thành bốn người tách ra.
Địch Nhạc muốn về ngủ hội hợp cùng a huynh, cả đêm không về a huynh lo lắng sẽ ra ngoài tìm cậu, trao đổi nơi ở với Thẩm Đường, hẹn thời gian cùng đi chơi.


Trọng yếu nhất chính là —— Thăm dò lúc nào Thẩm lang quân ra quầy bán rượu, cậu sẽ đến ủng hộ.
Về phần Cộng Thúc Võ ——
Bởi vì thời hạn bảy ngày, hắn muốn lưu lại Hiếu thành liền không thể cách Kỳ Thiện quá xa.

Lúc này Kỳ Thiện lại “Có lòng tốt” nói với hắn nhà dân bên cạnh có thể thuê lại, Cộng Thúc Võ không có ý phật lòng tốt người ta, liền đáp ứng.

Thẩm Đường làm người đứng xem chứng kiến hết thảy.
Cô càng chắc chắn với suy đoán của mình.
Ba người trở lại chỗ trú, Kỳ Thiện xin nhờ bà lão giúp Cộng Thúc Võ giải quyết vấn đề phòng ở, chưa đầy một lát Chử Diệu dẫn theo mấy gói lá sen trở về, sau lưng còn có một đứa trẻ thể trạng đầy đặn đi theo.

Đứa trẻ buộc hai chỏm tóc cao, khuôn mặt hồng hào.
Trong ngực ôm một thứ vuốt ve vuốt ve.
Ông hỏi Thẩm Đường: “Ngũ lang đã tỉnh rượu rồi?”
Kỳ Thiện tức giận nói: “Lúc này chưa tỉnh rượu, nào dám mang cậu ta về? Cái Hiếu thành này còn chẳng bị cậu hủy đi sạch sẽ!”
Chử Diệu chế nhạo nói: “Ngũ lang có truy hồi được trân bảo?”
Thẩm Đường lúng túng đỏ mặt nói: “Ôi, chẳng phải uống say sao? Lời say rượu không thể tin, đều là hiểu lầm.”
Kỳ Thiện: “Thẩm tiểu lang quân đem Trân bảo về.”
Chử Diệu lấy làm lạ hỏi: “Chẳng phải nói hiểu lầm?”
“Tối hôm qua một đường đuổi, ở ngoài thành hơn hai mươi dặm cứu người trở về.” Kỳ Thiện vừa nghĩ tới việc tối hôm qua, lửa giận lại bùng lên, ngữ khí tăng vọt ba phần, “Phí công sức lớn như vậy, mạo hiểm cứu trở về như vậy, sao không thể xưng một câu Trân bảo?”
Chử Diệu: “…”
Ông đối với người Kỳ Thiện mang về sinh vài phần hiếu kì.
Tuy trước hôm qua, ông và Kỳ Nguyên Lương chỉ là bạn tri âm, hôm qua mới nhìn thấy chân nhân, nhưng theo lời đồn đại quá khứ, ông biết rõ tính cách tên này vô lợi không dậy sớm.


Tuy rằng kẻ thù khắp nơi đầy đất, nhưng không thích sờ chạm phiền phức, một khi sờ chạm tất có lợi ích mưu đồ.
Để ông xem ——
Tên đen đủi kia bị để mắt tới rồi?
Chử Diệu không nói lời nào, nhưng biểu lộ bán nội tâm ông, Kỳ Thiện bên này ngầm hiểu, lông mày nhảy gấp.
Ánh mắt quét qua, chú ý tới nhóc mập mạp sau lưng Chử Diệu, liền hỏi một câu: “Là con cái nhà ai?”
Chử Diệu: “Con trai đồ tể hàng thịt kia.

Hắn giao Thúc Tu cho ta, ta cũng không thể mặc kệ con trai người ta, dù sao Ngũ lang còn phải ở lại Hiếu thành một thời gian ngắn, liền dẫn tới dạy một chút.

Thế đạo này học thêm ít bản sự bên thân, dẫu sao cũng tốt.”
Nói xong vỗ vỗ đỉnh đầu nhóc mập mạp.
Nhìn về phía Thẩm Đường, mới nói với cậu bé: “Đừng khẩn trương, vị lang quân này là Ngũ lang Thẩm gia, chủ gia của ta.”
Đứa bé lúng túng cúi đầu, tiến lên thi lễ không quá tiêu chuẩn.

Trông béo, nhưng giọng nói ngoài ý muốn lanh lảnh: “Chào lang quân.”
Chử Diệu lại nhìn về phía Kỳ Thiện.
“Đây là Kỳ Nguyên Lương, gọi tiên sinh là được.”
Cậu bé thuận theo nói: “Chào tiên sinh.”
Sắc mặt Kỳ Thiện nhìn đứa trẻ tốt hơn, gật đầu xem như chào hỏi, đang muốn vào nhà nghỉ ngơi ——Tối hôm qua nghỉ đêm dã ngoại, điều kiện đơn sơ, muỗi quấy rối ngủ không yên —— Lúc này, bên tai nghe được một tiếng “Meo” cực kì nhỏ, bước chân anh ta dừng lại.
Lại nghe Thẩm Đường hỏi cậu bé: “Trong ngực nhóc là mèo à?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.