Bạn đang đọc Lui Ra Để Trẫm Đến! – Chương 64: Đưa Sính Lễ Trung
Editor: Đào Tử
________________________________
Như muốn đáp lại, thứ mềm mại trong ngực kia “Meo” một tiếng, nhóc mập mạp cũng gật đầu vâng vâng.
Cậu bé cẩn thận từng li từng tí buông tay ra, xốc một góc vải thô lên.
Lộ ra con mèo mướp cái nho nhỏ.
Mèo con mở to mắt, màu mắt lại không phải vàng hổ phách thường gặp mà là xanh nhạt hiếm thấy, cái mũi hồng hồng, màu lông nhạt hơn mèo mướp thường rất nhiều.
Nhìn thấy Thẩm Đường lại sợ hãi meo một tiếng, rút vào lòng cậu bé, Chử Diệu bên cạnh nhíu mày.
Lực chú ý của Thẩm Đường đều nằm trên thân con mèo này, ngón tay lòng bàn tay cẩn thận vuốt lông mèo mềm mại, chỉ là mèo con hơi sợ người lạ: “Con mèo này là nhà nhóc nuôi? Hay là mèo hoang?”
Cậu bé mới nói: “Là mèo cái trong nhà sinh.”
Thẩm Đường lại hỏi: “Tại sao mang ra?”
Mèo con nhỏ như vậy sao lại không để mèo cái mang theo?
Cậu nhóc nghe xong thoáng chốc cảm xúc sa sút, cậu bé cúi đầu nhìn con mèo, nói: “A đa a nương nói không để nuôi, bảo thả đi.”
“Không cho nuôi? Thân thể mèo này khó nuôi không sống ư?”
Nhóc mập mạp lắc đầu, thành thật nói: “Không phải, nó rất khoẻ chỉ là đôi mắt không tốt, a đa cảm thấy kiêng kị không cho nuôi.”
Một lứa bảy con mèo con đều là vàng hổ phách, giống mèo cái như đúc, duy chỉ có con này không giống bình thường, đồ tể lo lắng là điềm gỡ, đúng lúc việc làm ăn gần đây không quá khởi sắc, trong lòng cảm thấy hơi khó chịu, chuẩn bị bỏ mèo con hoặc đưa cho người khác nuôi.
Cậu bé liền dẫn nó đi, hỏi hàng xóm láng giềng có nguyện ý nuôi hay không, kết quả khỏi nghĩ cũng biết —— Bách tính phổ thông nuôi bản thân còn khó khăn, ăn không đủ no, nơi nào còn cơm thừa đồ ăn thừa nuôi mèo?
Thẩm Đường nói: “Con mắt có chỗ nào không tốt? Xinh đẹp biết bao.”
Mèo con vừa dứt sữa dùng đôi mắt xanh nhạt trong veo ngập nước nhìn mình, ai thấy cũng mềm lòng.
Cô đang định mở miệng muốn nói, lại nghe đỉnh đầu truyền đến tiếng Kỳ Thiện hỏi thăm: “Con mèo con này có tìm được chủ chưa?”
Cậu bé lắc đầu: “Vẫn chưa.”
Thẩm Đường: “? ? ?”
Cô dám vỗ bộ ngực cam đoan, trước đó chưa từng nghe Kỳ Thiện dùng giọng nói nhẹ nhàng như vậy nói chuyện, phảng phất lớn tiếng hơn sẽ quấy nhiễu con mèo bé bỏng này.
Cô ngẩng đầu, kinh dị phát hiện trên mặt Kỳ Thiện cũng mang nụ cười dịu dàng ——
Kinh khủng!
Biểu lộ Thẩm Đường mất khống chế một chớp mắt.
Ai ngờ, cô còn nghe Kỳ Thiện nói: “Như thế rất tốt, đợi một lát, ta đi xem ngày lành, chọn ngày tới đưa sính.”
Thẩm Đường: “? ? ?”
Đưa, đưa sính? ? ?
Thẩm Đường hỏi: “Huynh đưa sính cho ai?”
Kỳ Thiện đương nhiên nói: “Dĩ nhiên là đưa sính cho con mèo này, nó trông rất giống con mèo trước kia ta từng nuôi.”
Ánh mắt tự nhiên chảy ra mấy phần hồi ức cảm khái.
Thẩm Đường: “? ? ?”
Nuôi mèo thì nuôi mèo, vì sao còn phải đưa sính?
Kỳ Thiện người ta không chỉ trịnh trọng việc đưa sính, anh ta còn tìm ngày hoàng đạo chọn ngày lành tháng tốt, thời gian chính là ngày mai, ngày hoàng đạo, hợp gả cưới, vẽ lên thư mời bức chân dung hình mèo, phiền bà lão đi mua cá con và hai túi muối.
Nhanh gọn dứt khoát, không dây dưa dài dòng, trên mặt cũng thêm ít vui sướng chuẩn bị làm “Tân lang quan” mắt thường cũng có thể nhìn thấy…
Thẩm Đường: “…”
Cái này đm quá không hợp thói thường.
Kỳ Thiện bận rộn không thấy bóng dáng, Chử Diệu mượn bà lão đông trù, đem nội tạng mua được cẩn thận tẩy rửa sạch sẽ.
Kỳ Thiện còn nướng bánh, Thẩm Đường lần đầu tiên nhìn thấy nam tính thời đại này xuống bếp, vốn định tiến lên hỗ trợ lại bị từ chối nhã nhặn.
“Vô Hối tiên sinh, chẳng phải có câu quân tử tránh xa nhà bếp?”
Ông không chỉ biết nấu ăn, còn khá thành thạo.
Chử Diệu dùng khăn vải lau dầu trơn trên tay, cười đùa một câu: “Những nội tạng này đều là hàng thịt gϊếŧ, cách xa tất yếu sao? Với lại, cũng không phải xuất thân gia đình lớn, nếu không vào nhà bếp, trông cậy vào ăn gió uống sương có thể ấm no?”
Hiện tại chủ gia của ông là Thẩm tiểu lang quân.
Là nô bộc không phải chủ, phải tự biết vị trí của mình.
Đương thời nấu nướng đơn nhất, gia vị ít ỏi, đồ ăn dùng nước nấu, nướng và chưng làm chủ, mùi vị nhạt nhẽo.
Chử Diệu lại có bí kỹ, một đống nội tạng bách tính đều ghét bỏ tanh hôi, nhưng sau khi xử lý mùi tanh, cộng với gia vị ông thêm vào, hương vị rất ngon.
“Ngũ lang, nếm thử tay nghề.”
Thẩm Đường không khách khí chút nào hút sượt một tô mì.
Nói đúng ra là một bát phiên bản thô ráp của mì.
Hoặc là nói bột xắt.
Đem bột mì nhào đơn giản thành khối rồi thái miếng, tuy không dai lắm, nhưng đối với Thẩm Đường ăn lâu bánh bột ngô mà nói, không khác nào món ăn cực phẩm.
Cậu bé cũng ăn dính đầy miệng, ngay cả canh trong chén cũng không chừa, bưng lên húp sạch sẽ.
Buổi chiều đi theo Chử Diệu học tập.
Không phải học sách, mà là võ nghệ.
Thẩm Đường: “…!? ? ?”
Chử Diệu một văn sĩ văn tâm tiền nhiệm dạy học trò, không dạy nghề cũ am hiểu, chạy vượt giới dạy võ nghệ?
Trong nhà hai người, một người vui vui vẻ vẻ chuẩn bị đưa sính cho mèo, một người ở trong viện dạy bảo học sinh tập võ, mà Thẩm Đường…
Cô lại thành ra rảnh rỗi.
Cho nên ——
Nằm làm cá ướp muối một khắc cô bỗng nhiên ngồi dậy —— Quá nhàm chán, rảnh rỗi toàn thân khó chịu —— Không ai nói chuyện với cô cũng không có việc làm, còn không bằng ra quầy bán rượu, nuôi sống gia đình! Có mục tiêu, lực hành động của Thẩm Đường trực tiếp tăng cao.
“Vô Hối tiên sinh, ta ra ngoài bày quầy bán rượu đây.” Dứt lời, người đã nhanh như chớp chạy mất dạng, rất giống có thứ đuổi theo sau lưng cô, Chử Diệu chỉ kịp căn dặn một câu “Đừng dính rượu”, cũng không biết cô có nghe hay không.
Vị trí cũ ngày hôm qua.
Chẳng qua thêm nhiều chủng loại rượu.
Không chỉ rượu Đỗ Khang, còn thêm rượu nho 【 Bồ đào tửu ngát chén lưu ly 】, rượu đế 【 Rượu ngon mới cất một vò 】, rượu Lan Lăng【Rượu quý Lan Lăng toả ngát hương, Đầy trong chén ngọc ửng men hường 】…!Cái khác, về sau sẽ từ từ học.
Chỉ là đáng tiếc ——
_Lần lượt trích từ Lương Châu từ kỳ 1 – Vương Hàn, Vấn Lưu thập cửu – Bạch Cư Dị, Khách trung tác – Lý Bạch
Cô là người tạo rượu mà không nếm được.
“Ta thật quá buồn.” Thẩm Đường vừa thở dài vừa cảm khái, “Hỏi người có bao nhiêu sầu, đúng như thái giám trong thanh lâu.”
“Phì —— “
Tiếng cười từ bóng đen đỉnh đầu truyền đến.
Thẩm Đường ngẩng đầu một cái liền nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, trong bụng cô cảnh giác, vị này chẳng phải Cố tiên sinh bệnh lao gặp ở Nguyệt Hoa lâu sao?
“Thẩm lang quân là…!Đang bán rượu?”
“Không phải thì sao? Chẳng lẽ còn có thể phơi nắng?”
Thẩm Đường cong tay gõ gõ chữ “Rượu” trên bảng hiệu bên cạnh.
Vị này không phải biết rõ còn cố hỏi sao?
“Cố tiên sinh muốn mua rượu ư?”
“Bán thế nào?”
Thẩm Đường nói: “Rượu nho một vò hai cân bốn trăm năm mươi văn, rượu khác một vò hai cân ba trăm văn, chắc giá.”
Cố tiên sinh sảng khoái giao tiền, còn là một khối bạc lớn.
Thẩm Đường đang muốn lấy cân tiểu ly và cái kẹp, Cố tiên sinh đưa tay ngăn động tác của cô, ánh mắt sáng rực nói: “Mua hết!”
Trong bụng cô cả kinh, suy nghĩ còn chưa dâng lên bỗng nhiên nghĩ đến người trước mắt biết đọc tâm, vẻ mặt hơi cương, không để lại dấu vết thu tay lại, sắc mặt bình tĩnh nói: “Mua nhiều rượu như vậy, Cố tiên sinh mang trở về nổi sao?”
Cố tiên sinh hỏi: “Tại hạ nói mình muốn mang về khi nào? Một món làm ăn lớn như thế, có thể làm phiền thẩm lang quân đưa một chuyến không?”
Thẩm Đường nói: “Đương nhiên có thể.”
Khách hàng là thượng đế, người làm công không có ý kiến.
Cố tiên sinh cụp mắt, nét mặt đạm mạc không thấy gợn sóng, anh ta nói: “Được, vậy thì phiền Thẩm lang quân đưa đến Diệu Linh các.”
Thẩm Đường lại hỏi: “Diệu Linh các ở đâu?”
Cố tiên sinh phút chốc lộ ra một nụ cười sâu xa.
“Giáo phường, giáo phường Hiếu thành.”
Thẩm Đường bỗng nhiên cảm thấy có điềm.
_________________
Đào: Khuyến cáo đội mũ bảo hiểm