Bạn đang đọc Lui Ra Để Trẫm Đến! – Chương 62: Ăn Cơm No
Editor: Đào Tử
_______________________
Hai người kẻ xướng người hoạ thuyết phục Cộng Thúc Võ.
Địch Nhạc thấy bọn họ nói xong, lúc này mới lên tiếng: “Ta muốn nói, Thẩm huynh nếu các người muốn tìm biện pháp thì rời đi Tây Bắc đến Đông Nam đi.”
Thẩm Đường hỏi: “Đi Đông Nam? Đông Nam không có đánh trận?”
Vốn cho rằng Địch Nhạc sẽ nói “Các nước Đông Nam thế cục ổn định”, ai ngờ cậu ta mở miệng liền nói: “Đánh chứ, sao không đánh? Lúc này còn có nước chư hầu nào không đánh trận? Chẳng qua Đông Nam tốt hơn Tây Bắc một ít, nơi đó sẽ không hở một tí là khô hạn.”
Kỳ Thiện nghe vậy ngay cả mí mắt cũng chẳng buồn nâng, anh ta bật cười: “Các nước Đông Nam thì nhiều mưa nước dồi dào thật, cũng đúng là sẽ không hở một tí là khô hạn, nhưng sẽ nổi lũ lụt.
Một số lũ lụt là thiên tai, sức người không thể làm trái, một ít lũ lụt thì là người làm.
Các nước chư hầu thượng du sông nắm giữ mạch nước, trước mùa mưa cắt đứt dòng sông, làm hạ du khô hạn.
Mùa mưa đến lại trắng trợn làm vỡ đê để thượng du yên ổn…”
Thao tác lợi dụng ưu thế địa lý còn không chỉ chừng này.
Theo anh ta biết, có nước chư hầu bí quyết phát tài chính là “Bán nước”.
Các nước chư hầu hạ du sông không nghe lời không giao tiền cống hàng năm liền chặn nguồn nước, không phối hợp thì cho vỡ đê gây lũ lụt nhấn chìm nước nhỏ chư hầu kia, dựa vào thu “Phí bảo hộ” lấp đầy quốc khố.
Bởi vì thực sự quá đáng, chọc người người oán trách, bị các nước chư hầu hạ du nhánh sông liên hợp lại thảo phạt tiêu diệt.
Kỳ Thiện tình nguyện ngồi xổm Tây Bắc cũng không nguyện ý chạy tới Đông Nam.
Quan trọng nhất chính là ——
Anh ta là vịt cạn, ghét nước!
Địch Nhạc bĩu môi, dường như chán chường lời chào mời mình không bán ra được.
Nhưng nghĩ lại cũng có thể lý giải, ổ vàng ổ bạc không bằng ổ chó nhà mình.
Từ nhỏ cậu ta sinh ra tại vùng đông nam, thích nước, săn bắt cá thành thạo, chưa từng ăn khổ.
Quê hương có loạn cũng tốt hơn những nơi khác.
Chắc hẳn Kỳ Thiện tiên sinh cũng có ý nghĩ giống vậy.
Địch Nhạc: “Coi như không chịu xuôi nam, Canh Quốc cũng không an toàn.
Hay di cư xuống các nước chư hầu cục diện chính trị tương đối ổn định, hoặc dứt khoát kiếm chỗ lánh nạn, rời xa chiến hỏa…!A huynh từng nói, quốc vận Canh Quốc nhiều nhất chỉ tới năm năm.”
Mày Kỳ Thiện giật giật: “A huynh cậu?”
“Đường huynh cùng tộc, hai ta tuổi tác xê xích nhau, từ nhỏ chơi cùng, còn thân hơn huynh đệ ruột.
Huynh ấy rất lợi hại, dự định lần du lịch này kết thúc sẽ ra làm quan.
Huynh ấy còn nói quốc chủ Canh Quốc Trịnh Kiều chính là tên dã tâm lớn tính tình thấp kém hẹp hòi, đặt tiêu chuẩn vượt quá khả năng.
Bắc Mạc sài lang, Thập Ô hổ báo, hắn còn muốn lột da bảo hổ, chắc chắn hài cốt không còn.
Ta cảm thấy huynh ấy nói rất có đạo lý…”
Khóe mắt Kỳ Thiện chú ý vẻ mặt Cộng Thúc Võ, thấy hắn nhìn như thất thần thật ra lực chú ý đặt trên đám người nói chuyện, mở miệng nói: “A huynh cậu nhìn Trịnh Kiều rất chuẩn.
Người này đức mỏng vị tôn, trí nhỏ mưu lớn, thêm nữa tâm tính hẹp hòi, có thù tất báo, đúng là không có tướng minh chủ.”
“Vậy theo tiên sinh, cái gì gọi là minh chủ?” Cộng Thúc Võ trầm mặc từ đầu đến cuối đột nhiên mở miệng, “Là vị vua công huân xuất chúng, mở mang bờ cõi?”
Kỳ Thiện không trả lời mà là quay đầu hỏi lại Thẩm Đường.
“Thẩm tiểu lang quân nghĩ sao?”
Đột nhiên bị điểm tên – Thẩm Đường: “Hỏi ta? ? ?”
Kỳ Thiện: “Đúng, hỏi cậu.”
Cô thuận miệng trả lời: “Người sống bằng miệng, ta nghĩ có thể để bách tính ăn no mặc ấm cuộc sống yên ổn mới là minh quân nhỉ.
Kho vựa đầy rồi mới biết lễ tiết, cơm áo đủ rồi mới biết vinh nhục.
Cuộc sống bách tính giàu có, tay có thừa lương, lòng người ổn định, tự nhiên quốc gia cũng sẽ yên ổn, cục diện chính trị cũng sẽ sáng tỏ.
Minh chủ à, mệt gần chết chẳng phải là vì đạt tới hiệu quả này sao?”
Cộng Thúc Võ: “…”
Kỳ Thiện: “…”
Thẩm Đường bị hai người nhìn chằm chằm cảm thấy lông tơ hơi sững.
Lại căng óc nói: “Mặc kệ là mở mang bờ cõi, hay là công huân trác tuyệt, với quân chủ mà nói thì rất tuyệt, nhưng bách tính có thể nhận bao nhiêu chỗ tốt? Không chỉ không có chỗ tốt, vì kiếm quân phí triều đình còn tăng thêm thuế má, cuối cùng đều ép trên người bọn họ.
Thu thuế thêm một phần quân phí, bọn họ sẽ đói một chút, thậm chí bị chết đói.
Huynh xem đi, Tân Quốc bị diệt, có bao nhiêu di dân hoài niệm cố quốc? Chẳng phải đều gạt sau đầu tiếp tục sống ngày tháng chính mình?”
Giả sử về sau Canh Quốc bị diệt, bách tính vẫn như thế.
Có lẽ còn nâng ly rượu chạm cốc một hai, chúc mừng bạo quân trên đỉnh đầu đè ép rốt cuộc đã chầu trời, bọn họ có thể thở một ngụm.
Cộng Thúc Võ không nói gì, Địch Nhạc cũng không mở miệng.
Kỳ Thiện lắc đầu: “Thế đạo hiện tại không thích hợp.”
Như “Đạo chư hầu” của Thẩm tiểu lang quân .
Chư hầu nhà khác đều dùng “Đạo chư hầu” chiêu hiền nạp sĩ, thu nạp nhân tài, chiêu binh mãi mã, Thẩm tiểu lang quân lại là “Việc nhà nông”, làm ruộng có lợi hại cách mấy, kho lương có nhiều, nhưng thủ không được có làm được gì? Đối với những người kia không có lực hấp dẫn, cũng vô pháp mang lại lợi ích cho bọn hắn.
Lương thực, đó là thứ có vũ lực là có thể giành được.
“Nguyên Lương nói cũng có đạo lý, có câu nói rất hay —— Làm ruộng không đồn vũ trang, nhà mình thành kho lương; Đồn vũ trang không trồng ruộng, khắp nơi là kho lương.
Lương thực trong ruộng nhà mình nào có thơm bằng kho lương nhà khác?” Thẩm Đường lập tức cân nhắc thế cục, tỏ ra là đã hiểu.
Có điều ——
Người trưởng thành tại sao phải lựa chọn?
Tất nhiên là cả hai đều muốn tất.
Mặc kệ quân chủ thế nào, cho ăn no bụng rồi nói.
Thẩm Đường thình lình nói một câu: “Nếu ngày sau ta muốn tìm chư hầu nhà ai ra làm quan tìm công việc, tuyệt đối không cân nhắc những tên khất nợ tiền lương thù lao thấp…”
Tìm công việc chính vì ăn cơm no.
Chưa nói lý tưởng đàm bụng trước.
Một ông chủ nếu có thể đúng giờ phát tiền lương, tăng lương có tiền thưởng, không nói suông tẩy não, làm bao nhiêu trả tiền bấy nhiêu, để nhân viên nuôi nổi một nhà già trẻ, vậy coi như là một ông chủ tốt.
Chớ nói chế độ 996, 007 cũng có thể làm.
“Cậu nghĩ ra sĩ?” Mâu sắc Kỳ Thiện sâu hơn một chút.
Thẩm Đường: “…”
Không hiểu sao cảm thấy vấn đề này phải thận trọng trả lời.
Cô lắc đầu, nói: “Ta chỉ nói vậy thôi.
Không có việc gì đi làm cho người khác làm gì? Ta đâu phải thiếu ăn…”
Thời đại bối cảnh này, làm việc thật tốt chưa hẳn có thể thăng chức tăng lương, nhưng không làm xong tuyệt đối có thể liên lụy một nhà già trẻ rơi đầu, nỗ lực không tỉ lệ thuận với lợi ích.
Cho nên lập nghiệp với người ta không phải lựa chọn tốt, còn không bằng tự sinh một mình.
Cô còn có thể dùng ngôn linh biến ra đồ ăn thức uống.
Có lẽ không giúp được người khác, nhưng chính cô không đói chết.
Vẻ mặt Kỳ Thiện hơi hoãn.
“Như thế cũng tốt.”
Thẩm Đường không hiểu nhìn anh ta: “…!Cái gì cũng tốt?”
“Có lẽ cố gắng ăn no, cũng rất tốt.”
Không chỉ để một người ăn no, để hàng vạn người ăn no.
Thẩm Đường: “? ? ?”
Mặc dù không biết rõ bụng Kỳ Nguyên Lương lại nuôi ý nghĩ xấu gì, nhưng có vẻ không tính chuyện xấu, liền không tiếp tục để ý.
Cộng Thúc Võ nhìn Kỳ Thiện rồi lại nhìn Thẩm Đường, dường như phát giác điều gì, nhưng lại cảm thấy suy đoán của mình hoang đường, tạm thời đè xuống.
Dập tắt đống lửa, đêm tận bình minh.
Tu chỉnh xong, một đoàn người chuẩn bị vào thành.
Ba người Thẩm Đường, Địch Nhạc và Kỳ Thiện còn tốt, Cộng Thúc Võ thực sự hơi bắt mắt.
Trời vừa sáng, thời điểm Cộng Thúc Võ đứng dậy, Thẩm Đường mới chú ý người này thân cao tới gần hai mét, thân hình khôi ngô tráng kiện, vai rộng eo hẹp, cơ bắp tay chân lực lưỡng đanh thép, một người gần bằng hai người cô nhập lại!
Chói mắt, ném vào đám người một chút đã nhận ra.
_____________________________
Đào: Rất có khả năng Đường muội muốn ra sĩ cho ai, Kỳ Thiện xử gọn ông chủ đó trước >_