Đọc truyện Luận Kiếm Toàn Cầu – Chương 257: Giang hồ Không yên bình
Editor: Nguyetmai
“Vào!”
Ngay khi hiệu quả tập trung tinh thần xuất hiện, tất cả đều tỏ ra ngạc nhiên và vui mừng, ngoại trừ Tiểu Dao thì sáu người đều nhào về phía trận địa của mình để báo hiệu.
May mà cửa vào của Vương Lăng khá lớn, mười người vào một lúc cũng không sao. Nếu không người của bảy môn phái lớn cùng xông vào thì chưa biết chừng sẽ nảy sinh xung đột.
Thế nhưng, người của phái Nga Mi và phái Hoa Sơn không hành động ngay lập tức, như thể đang chờ đợi điều gì đó.
Từ biểu cảm chán ghét của các cô nương đó khi nhìn sang phái Côn Luân và Cái Bang thì có thể đoán ra nguyên nhân, để phái Nga Mi họ vào Vương Lăng cùng với những người này thì thật sự sẽ gặp chướng ngại về mặt tâm lý.
Thải Y Môn thì là do Khai Tâm vẫn chưa xuất hiện nên ai nấy đều hơi thất vọng, sĩ khí cũng không cao. Bởi vì rất nhiều người trong số họ báo danh anh dũng khi nghe nói Khai Tâm sẽ xuất hiện trong nhiệm vụ lần này, nếu không thì ai muốn lãng phí một ngày rưỡi để chạy tới đây?
“Chờ một chút nữa nhé?”
Tiểu Dao dè dặt nhìn mọi người.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía ba con sói cô đơn.
Tiểu Bạch Cô Đơn vô thức đẩy gọng kính, nhưng không chạm được vào mắt kính, cậu ta lại lúng túng bỏ xuống, ấp úng nói: “Chờ một chút cũng không sao, để họ vào trước dò đường cho chúng ta. Ừm, nhiệm vụ tập hợp đủ bảy môn phái lớn thế này thì ắt hẳn trong đó nguy hiểm lắm đấy, mọi người cẩn thận một chút cũng là điều nên làm.”
Không biết cậu ta nói vậy là để an ủi mọi người hay an ủi chính mình nữa.
Thế nhưng, hiệu quả vẫn khá tốt, tất cả đều gật đầu và đứng tại chỗ.
Chỉ có điều, từ hành động nhìn về phía sau liên tục của họ thì cũng đủ để nói lên rằng, tất cả đều hy vọng được nhìn thấy Khai Tâm trước khi hiệu quả tập trung tinh thần của Vương Lăng biến mất (trước khi Sinh Môn biến mất). Dù sao những gì mà cậu bạn truyền kỳ này làm luôn tác động đến thần kinh của tất cả mọi người, cũng mang đến quá nhiều sự trợ giúp, thân phận của hắn luôn là điều bí ẩn trong lòng mọi người.
Trong những video trước đây, hình ảnh quá nhỏ và còn khá nhiễu nữa, bây giờ khó khăn lắm mới có cơ hội tiếp xúc gần như vậy, bỏ lỡ thì chẳng phải là tiếc nuối lắm sao?
Phật phật…
Bồ câu trắng muốt bay trở lại, đôi mắt của mấy cô gái trong đám đông sáng lên, nhao nhao vây quanh người đang gỡ tờ giấy xuống là Bạch Lãng.
Câu trả lời trên tờ giấy cực kỳ ngắn gọn: “Vào mau!”
Tiểu Bạch Cô Đơn, Tiểu Hắc Cô Đơn, Tiếu Thất Cô Đơn nhìn nhau, không hề do dự: “Vào!”
“Hả?”
Nhận được câu trả lời đó, cả đám đều rất thất vọng.
Nhất là Tiểu Dao, khó khăn lắm cô ta mới lấy được nhiệm vụ lần này, cũng coi như một lối đi vòng để tiếp cận Khai Tâm. Bởi vì thời gian trong hiện thực của Khai Tâm quá ít, hơn nữa còn khá lạnh lùng với cô ta, khiến cô ta không biết ra tay thế nào. Lần này, cô ta vốn tưởng rằng có thể làm Khai Tâm chú ý tới, sau này sẽ bắt đầu tiếp cận và tìm hiểu về Khai Tâm trong game, từ đó dần thân thuộc hơn. Nhưng không ngờ sau một hồi hao tâm tổn trí, ngay cả cái bóng của Khai Tâm cũng chẳng thấy đâu!
“Phượng Vũ tỷ?”
Tiểu Dao nhìn về phía Phượng Vũ Thải Y – cô cũng đang nhíu mày đứng đó.
Phượng Vũ Thải Y khó xử thở dài: “Có lẽ là có việc nên tới trễ, lát nữa vào đó chúng ta phải cẩn thận đấy. Mọi người cố gắng đừng đi tách nhau ra, xảy ra chuyện gì cũng không được hành động lỗ mãng, gặp phải nguy hiểm thì hãy cố gắng bảo vệ chính bản thân mình.”
Mặc dù chỉ là một cô gái bình thường, nhưng trong hai tháng kể từ khi gây dưng Thải Y Môn đến giờ, cô đã ngày càng trưởng thành và chững chạc, không còn là cô sinh viên hét lên rằng muốn làm bạn gái của Khai Tâm ngay chốn đông người nữa.
“Vâng.” Tiểu Dao cũng hết sức khó xử.
“Nhu Mễ?” Đúng lúc ấy, một nữ đệ tử của phái Nga Mi bên cạnh bỗng ra khỏi hàng, đầy vẻ ngạc nhiên chỉ vào một cô gái trong đám người bên đây.
“Nhu Mễ?”
Đệ tử của Phái Nga Mi xôn xao, tất cả đều nhìn về phía này.
Đội ngũ của Thải Y Môn cũng ngỡ ngàng, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía thiếu nữ đang co rúc trốn trong đám đông. Thấy tình hình này, thiếu nữ đó biết không thể tránh được nữa. Cô thè lưỡi, đành phải bước ra từ đội ngũ của Thải Y Môn, đi về phía bên kia: “Xin chào các vị sư tỷ.”
“Tiểu Nhu Mễ, sao muội lại ở đây?”
“Được đấy, thảo nào bọn ta mời thì muội nói là có việc, cứ tưởng là chuyện lớn gì quan trọng lắm cơ, thì ra bỏ mặc bọn ta là vì có tổ chức khác, họ đều là bạn học của muội à?”
Có vẻ như những cô nương của phái Nga Mi đều quen biết Nhu Mễ cả, họ ùa tới, có mấy người còn véo má cô. Vẻ mặt của Nhu Mễ trông rất vô tội, nhăn nhó như một quả cà.
“Sư tỷ, bạn học của muội ở đây cả, giữ cho muội chút thể diện đi chứ…”
Nhu Mễ cười hết sức khó xử, hờn dỗi khóc không ra nước mắt.
Nghe Nhu Mễ “khóc lóc kể lể”, cuối cùng những sư tỷ của phái Nga Mi mới chịu buông tha. Liếc nhìn những sinh viên của Thải Y Môn, họ cười một cách ngọt ngào và thân thiết: “Tất cả đều là bạn học của muội à, cũng khá đó nhỉ, thảo nào Nhu Mễ không chịu đi cùng với các sư tỷ. Được rồi, lần này tha cho muội, nhưng dù sao người của bọn muội cũng ít quá, đi vào đó có thể sẽ gặp nguy hiểm, hay là cùng hành động với bọn ta để giúp đỡ lẫn nhau nhé? Muội thấy sao?”
“Thế thì phải chia đồ thế nào đây?”
“Tiểu Nhu Mễ!”
Một sư tỷ nhìn Nhu Mễ bằng đôi mắt trách móc: “Sợ các sư tỷ để bạn học của muội chịu thiệt hả? Chúng ta đi cùng nhau, nhưng không có nghĩa là sẽ giết quái cùng nhau, bọn muội giành được thứ gì thì thứ đó sẽ là của bọn muội, gặp nguy hiểm thì giúp đỡ lẫn nhau.”
“Vậy cũng được.”
Dù sao Phượng Vũ Thải Y cũng là người quyết định trong Thải Y Môn, thấy các sư tỷ trong phái Nga Mi có vẻ như rất thích Nhu Mễ, hơn nữa còn nói ra rất rõ ràng, cô cũng bắt nhịp đồng ý.
Có nhóm sư tỷ xinh đẹp của phái Nga Mi tham gia vào, các anh chàng trong Thải Y Môn phấn chấn hẳn lên, cuối cùng cũng dịu đi nỗi thất vọng vì sự lỡ hẹn của Khai Tâm.
Hai nhóm người tụ tập với nhau, số lượng lên đến gần một trăm, cũng có thể nói là khí thế hùng hổ.
Đến khi người của phái Hoa Sơn và phái Nga Mi kéo hết vào trong Vương Lăng, khu vực ngoài Vương Lăng bỗng chốc trở nên im ắng…
Thế nhưng, sự im ắng này không kéo dài lâu.
Rừng trúc lay động, lá trúc bay lả tả, những tiếng bước chân “cộp, cộp, cộp, cộp!” dày đặc vang lên, vài trăm người vọt tới phía ngoài Vương Lăng.
Dẫn đầu là mấy người đàn ông có sắc mặt khó ưa. Người nổi bật nhất trong số đó xăm hình mãnh hổ có hai cánh trên cái đầu bóng loáng, thân trên để trần của hắn ta chỉ toàn là những hình xăm xanh xanh đỏ đỏ, nhìn sang cửa vào Vương Lăng bằng ánh mắt âm u.
Vút!
Một người rời khỏi đội ngũ, đi tới cửa Vương Lăng, ngoặt trái rẽ phải như một con ruồi không đầu, rồi lại chạy về phía người đàn ông đầu trọc xăm hình mãnh hổ: “Hổ ca, không vào được nữa!”
Sắc mặt của người đằng sau hoàn toàn không thay đổi gì cả, vẫn cứ âm u như cũ, hắn ta nói: “Không vào được là tốt đấy, nơi này lạ lắm, nhất định phải có dụng cụ tập trung tinh thần thì mới vào được. Người của bảy môn phái lớn… Hừ, cứ để chúng đi đi, ta không biết trong Vương Lăng có nguy hiểm gì, nhưng nếu bọn chúng ra, những thứ trên người chúng đều phải để lại cho chúng ta! Các huynh đệ! Bao vây lấy chỗ này cho ta! Chờ bọn chúng đi ra!”
Sau một tiếng ra lệnh, mấy trăm người hành động ngay lập tức, phong tỏa một khu vực lớn xung quanh cửa vào của Vương Lăng.
Tận sâu trong rừng trúc, ba người đứng trên cành trúc, nhìn vào thế trận đã được hoàn thành nhanh chóng của đám người đó từ trên cao xuống, sắc mặt ai nấy đều rất khó coi.
“Lúc ở đằng sau ta đã biết đám người này không phải loại tốt đẹp gì mà, hình như là do người của phái Côn Luân gọi tới… Làm sao bây giờ?”
Tiểu Bắc và Lôi Chiến cùng nhìn về phía Khai Tâm, cơ thể hắn đang đung đưa theo lá trúc.