Đọc truyện Luận Kiếm Toàn Cầu – Chương 258: Vào lăng
Editor: Nguyetmai
Quan sát tất cả tình hình này, Khai Tâm nhíu mày, im lặng hồi lâu.
Vương Lăng… Khác với Động Hồ Ly!
Trong trí nhớ của hắn, Vương Lăng lớn hơn Động Hồ Ly gấp mấy lần, cho dù dùng hết tốc lực của khinh công thì cũng không thể đi hết tầng thứ nhất trong vòng nửa tiếng được!
Đồng thời, Ninja cấp thấp nhất ở tầng thứ nhất của Vương Lăng cũng đã tới cảnh giới Tạo Hóa hậu kỳ. Có được kỹ thuật phi đao thượng thừa, khả năng sát thương không thua kém gì cao thủ cảnh giới Huyền Diệu, cực kỳ khó đối phó! Sau khi vào đó, hình như ải đầu tiên là đối mặt với Quỷ Diện Tường khiến người ta hết sức nhức đầu đó!
“Nguy rồi!”
Những ký ức liên quan đến Vương Lăng dần dần xuất hiện. Lúc đầu Khai Tâm còn chưa cảm thấy gì, nhưng nghĩ tới lúc vào Vương Lăng thì cảnh giới của hắn đã là Sinh Tử rồi, trái tim hắn bỗng đập “thịch” một tiếng. Đột nhiên hắn cảm thấy hối hận vì đã gửi thư bảo ba con sói cô đơn dẫn người vào Vương Lăng.
“Tiểu Bắc! Lôi đại ca!”
Giọng nói bỗng nhiên trở nên nặng nề của Khai Tâm khiến hai người giật mình, dồn dập tỏ ra quan tâm.
“Tình hình có biến, e là hai người phải ở lại bên ngoài rồi!”
“Hở…? Vì sao?”
“Bởi vì bọn chúng á? Xử lý đám ô hợp này dễ như trở bàn tay thôi mà.” Tiểu Bắc vội vàng nói.
Sức hấp dẫn của Vương Lăng với cậu ta không nhỏ chút nào, hơn nữa hành động lần này của họ có thể nói là trộm mộ, vừa kích thích vừa được giết quái, vì thế cậu ta mới hào hứng tới đây.
Khai Tâm giải thích với vẻ mặt bình tĩnh: “Bát Quái Mê Hồn Trận và Sinh Môn của Vương Lăng có thời hạn, nếu bỏ lỡ thì hôm nay sẽ không thể vào được nữa. Hai người cũng nhìn thấy rồi đấy, ba chúng ta cùng ra tay cũng không thể giết chết đám người này trong một thời gian ngắn được…”
Hắn thoáng dừng lại, đôi mắt hiện lên sát ý nhè nhẹ: “Thế nhưng… Để mặc chúng ở bên ngoài, ai mà biết được tình hình lúc ra sẽ thế nào? Không xử lý tốt là sẽ phải đại khai sát giới! Nếu tất cả chúng ta cùng vào thì không thể biết tình hình bên ngoài được, vì thế ta cần hai người ở bên ngoài, theo dõi bọn chúng và phòng ngừa biến cố.
Lời giải thích này khiến cả Tiểu Bắc và Lôi Chiến đều thư thái hơn.
Chẳng ai biết được sự nguy hiểm trong Vương Lăng, hơn nữa đây còn là lần đầu tiên vào đó, không biết lối ra sẽ dẫn đến đâu. Nếu bị những tên đó phục kích lúc đi ra thì rất có khả năng gặp thương vong nặng nề do không kịp xoay sở. Nghĩ vậy, hai người đều gật đầu đồng ý.
“Được! Cậu cẩn thận đấy nhé.” Lôi Chiến nói với Khai Tâm một cách nghiêm túc.
Khai Tâm gật đầu, dặn dò họ: “Lúc đi ra, ta sẽ dùng bồ câu gửi thư cho hai người, đến lúc đó, hai người nhớ phải thu hút lực chú ý của bọn chúng…”
“Yên tâm đi.”
Khi hai người trả lời, ánh mắt của họ rơi vào người đám người kia, nhiệt độ bỗng lạnh đi mấy phần.
Dứt lời, Khai Tâm không chần chừ nữa, hắn còn đang lo cho sự an nguy của những huynh đệ Thải Y Môn trong Vương Lăng. Khai Tâm bật chân, lá trúc lay động, cả người lao về phía Vương Lăng như một con chim lớn. Dưới ánh nắng chói chang, hắn lao qua đám người của Phi Hổ Môn một cách kỳ dị, tốc độ cực nhanh. Người bình thường chỉ cảm thấy một cơn gió lướt qua trên đỉnh đầu, khó mà nhìn thấy bóng dáng hắn.
“Ai!”
Đến tận khi Khai Tâm tới gần cửa vào Vương Lăng, đến gần tầm mắt của đám người đó, rốt cuộc cũng có người phát hiện ra có gì đó kỳ lạ. Hắn ta la lên, vạch trần hành tung của Khai Tâm.
Thủ lĩnh của Phi Hổ Môn chính là tên xăm hình hổ có cánh trên mái đầu trọc lốc của mình, sắc mặt hắn ta thay đổi hẳn! Hắn ta bay lên khỏi mặt đất, lướt đi bốn, năm mét, hai chiếc phi đao bắn ra khỏi tay, lao về phía bóng người màu xanh ở cửa Vương Lăng, nắm bắt thời cơ rất đúng lúc.
Phập! Phập!
Tốc độ né tránh của người chơi mặc quần áo xanh nhanh một cách khủng khiếp. Hắn vặn người một cách kỳ dị, xông vào Vương Lăng với tốc độ nhanh hơn, hai chiếc phi đao cắm sâu lên cửa vào của Vương Lăng, đòn tấn công thất bại.
Không thể giữ lại người đó, thậm chí còn không biết được tên của đối phương, thủ lĩnh của Phi Hổ Môn tức tối hừ một tiếng! Nhất là khi nhìn thấy đối phương không quanh quẩn ở cửa vào như người bình thường mà trực tiếp biến mất luôn, hắn ta biết ngay trên người đối phương cũng có dụng cụ để tập trung tinh thần. Hẳn là người tới vì nhiệm vụ môn phái, lông mày hắn ta không khỏi cau chặt.
“Lão đại!”
Một đám người đuổi theo sau.
Tên thủ lĩnh giơ tay lên: “Không sao, hẳn là không phải người của bảy môn phái lớn, còn dám tới một mình nữa! Lá gan không nhỏ!”
“Nhưng hành tung của chúng ta đã bị lộ rồi.” Có người tỏ ra lo lắng.
“Không việc gì phải sợ.”
Có vẻ như môn chủ của Phi Hổ Môn đã có chuẩn bị từ trước: “Không phải người của bảy môn phái lớn thì không cần lo lắng, bọn chúng sẽ không nói chuyện với nhau đâu. Cho dù hắn có nói ra thì cũng chẳng ai tin hết, chúng ta cứ tiếp tục chờ ở đây đi. Đúng rồi, phái mấy người vào rừng trúc lục soát xem sao, tiện thể sắp xếp mấy huynh đệ giám sát khu vực xung quanh đây, có kẻ nào tới nữa thì phải báo ngay lập tức!”
“Vâng!”
Sau khi một nhóm người lĩnh mệnh rời đi, môn chủ của Phi Hổ Môn lại nhíu mày lần nữa…
Chẳng biết vì sao mà hắn ta cứ có cảm giác như thể đã gặp cái người mặc quần áo xanh ấy ở đâu đó rồi, cứ thấy quen quen một cách khó hiểu.
…
Thành Hàng Châu.
Một nhóm ăn mày mặc quần áo tả tơi dìu dắt nhau ra khỏi miếu Quan Công, nhanh chóng thu hút tầm mắt của những người khác.
Bởi vì thường ngày, người của Cái Bang rất ít hành động tập thể, hơn nữa những người này chủ yếu là những gương mặt xa lạ, hẳn không phải là ăn mày ở bản địa, đương nhiên là sự xuất hiện của họ sẽ khiến nhiều người chú ý tới rồi.
Hơn nữa, đằng sau còn có một số người ăn mặc gọn gàng, sắc mặt nhợt nhạt, yếu đuối, miệng còn đang hùng hùng hổ hổ nguyền rủa cái gì đó. Nhất là khi nhóm đệ tử của Phi Hổ Môn đi ra, họ còn trợn mắt lườm và chửi ầm lên: “Dám cản đường lui của ông à? Mẹ kiếp!”
“Cút! Tình hình lúc đó hỗn loạn như thế, ai cản ai chứ hả!”
Người của Phi Hổ Môn bị Cái Bang chửi bới như thế, bọn chúng cũng không chịu yếu thế, lườm nguýt lại ngay.
Trong những tiếng mắng chửi, lại có một nhóm người đi ra khỏi miếu Quan Công, sắc mặt của người nào người nấy đều rất khó coi, trong đó còn có mấy đệ tử mặc áo đạo sĩ màu trắng của phái Võ Đang.
Chỉ trong năm phút ngắn ngủi, hơn một trăm người đi ra khỏi miếu Quan Công, tần suất thương vong này khiến những người chơi cùng sống lại ở đó giật mình không thôi, đoán rằng những người này cùng gặp chuyện ở một địa điểm làm nhiệm vụ.
“Huynh đệ, huynh chết thế nào vậy?”
“Khụ, đừng nói nữa, nếu biết trước là nguy hiểm như thế thì đánh chết ta cũng không đi. Vừa lãng phí thời gian, vừa lãng phí tính mạng… Không ngờ đám chó ấy lại nấp bên trong bắn ám khí.”
“Nhiều ám khí thượng thừa như thế, ai mà qua được?”
“Hầy…”
Mấy đệ tử của phái Võ Đang cũng thở dài liên tục, không ôm hy vọng gì nhiều với những huynh đệ may mắn sống sót trong đó.
Càng nhiều người chơi tò mò hơn nữa, họ nhốn nháo gặng hỏi.
Tỉ lệ thương vong cao thì thường sẽ có phần thưởng kếch xù, ai nấy đều chắc chắn rằng nơi mà những người này đi mạo hiểm là một khu vực cực kỳ bí ẩn và nguy hiểm.
Do bị suy yếu vì chết đi, cộng với trạng thái hụt hẫng nên những người này bớt cảnh giác đi nhiều. Huống chi nhiều môn phái như vậy, mọi người cũng không cảm thấy đó là bí mật gì cả, thế là dưới sự gặng hỏi của người khác, một tấm bản đồ bí ẩn tên là Vương Lăng nhanh chóng lan ra từ thành Hàng Châu…